Xoa Cái Mông
2024-08-07 16:42:43
Cố Liên vừa nghe thấy phải tiêm thuốc, thiếu chút nữa đã nức nở, vội lắc đầu: “Uống thuốc là được rồi.”
Bác sĩ là bác sĩ gia đình của Cố gia, cũng hiểu rõ tình hình sức khỏe của Cố Liên.
Cô thuộc kiểu người bình thường không bị bệnh nhiều, nhưng một khi bị bệnh lên cơn sốt, không tiêm thuốc sẽ không hết sốt được.
“Con…” Cố Liên còn muốn cò kè mặc cả, nhưng Cố Tu Niên đang đứng bên cạnh đã day day huyệt thái dương, nói: “Tiêm đi.”
Đương nhiên bác sĩ sẽ nghe theo Cố Tu Niên.
Cố Liên thật sự sợ. Thấy bác sĩ chuẩn bị tiêm thuốc cho mình, cô sợ tới độ trốn vào góc sofa, nổi da gà nhìn cái kim tiêm nhọn hoắc.
Cố Tu Niên đứng bên cạnh nhìn một hồi, vẫn mềm lòng, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cố Liên, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Cuối cùng Cố Liên cũng nhận được an ủi, ngoan ngoãn vùi đầu trong lòng ba ba, chôn mặt ở hõm cổ của ba ba.
Hơi thở ấm áp phả ra từ cái miệng nhỏ thổi lên bên tai Cố Tu Niên.
Bác sĩ thấy Cố Liên như vậy lại cười: “Cố tiểu thư vẫn sợ tiêm như thế, trước đây toàn trốn trong ngực mợ Cố.”
Cố Tu Niên nhìn ống tiêm, nói: “Nhẹ chút.”
“Được.” Bác sĩ đáp lời, sau đó ra hiệu cho Cố Tu Niên kéo quần Cố Liên xuống một chút.
Cố Tu Niên cứng đờ hai giây mới đưa tay kéo quần Cố Liên xuống.
Cố Liên co rúm người lại, áp sát mặt vào bên cổ ba ba, không dám nhìn.
Sau khi lộ ra một phần mông thịt trắng nõn, bác sĩ nhanh chóng đâm kim.
Thật ra cũng không đau lắm, chỉ là cảm giác khi kim tiêm sắp đâm vào rất đáng sợ.
Cố Liên “a” một tiếng, ôm chặt lấy eo ba ba.
Bác sĩ đặt bông vải tiêu độc lên trên lỗ kim, ra hiệu cho Cố Tu Niên đè lại, căn dặn: “Đè một hồi, vùng thịt mới tiêm sẽ hơi đau.”
“Ừm.” Cố Tu Niên đáp lại.
Bác sĩ lưu lại thuốc uống xong bèn đứng dậy rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai cha con.
Một lát sau, Cố Tu Niên cảm thấy máu hẳn đã ngừng chảy, muốn buông tay ra.
Nhưng Cố Liên lại như hóa thân thành keo dính ôm chặt lấy ba ba không chịu buông tay.
Cô vùi mặt trong hõm vai ba ba, ồm ồm nói: “Đau.”
“Qua một lúc nữa sẽ đỡ.” Cố Tu Niên nói xong lại như muốn buông con gái ra.
Cố Liên lắc mông cọ xát trên đùi ba ba, nhẹ nhàng nói: “Ba ba, ôm con thêm một chút nữa đi.”
Trong lòng Cố Tu Niên như bị cọng lông chim mềm mại quét nhẹ, mềm nhũn ra, nhất thời cũng không định buông tay ra nữa.
Có thể là do thuốc mới tiêm vào bắt đầu có hiệu quả, Cố Liên cảm thấy nơi mới bị tiêm càng lúc càng đau.
Bác sĩ là bác sĩ gia đình của Cố gia, cũng hiểu rõ tình hình sức khỏe của Cố Liên.
Cô thuộc kiểu người bình thường không bị bệnh nhiều, nhưng một khi bị bệnh lên cơn sốt, không tiêm thuốc sẽ không hết sốt được.
“Con…” Cố Liên còn muốn cò kè mặc cả, nhưng Cố Tu Niên đang đứng bên cạnh đã day day huyệt thái dương, nói: “Tiêm đi.”
Đương nhiên bác sĩ sẽ nghe theo Cố Tu Niên.
Cố Liên thật sự sợ. Thấy bác sĩ chuẩn bị tiêm thuốc cho mình, cô sợ tới độ trốn vào góc sofa, nổi da gà nhìn cái kim tiêm nhọn hoắc.
Cố Tu Niên đứng bên cạnh nhìn một hồi, vẫn mềm lòng, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cố Liên, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Cuối cùng Cố Liên cũng nhận được an ủi, ngoan ngoãn vùi đầu trong lòng ba ba, chôn mặt ở hõm cổ của ba ba.
Hơi thở ấm áp phả ra từ cái miệng nhỏ thổi lên bên tai Cố Tu Niên.
Bác sĩ thấy Cố Liên như vậy lại cười: “Cố tiểu thư vẫn sợ tiêm như thế, trước đây toàn trốn trong ngực mợ Cố.”
Cố Tu Niên nhìn ống tiêm, nói: “Nhẹ chút.”
“Được.” Bác sĩ đáp lời, sau đó ra hiệu cho Cố Tu Niên kéo quần Cố Liên xuống một chút.
Cố Tu Niên cứng đờ hai giây mới đưa tay kéo quần Cố Liên xuống.
Cố Liên co rúm người lại, áp sát mặt vào bên cổ ba ba, không dám nhìn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi lộ ra một phần mông thịt trắng nõn, bác sĩ nhanh chóng đâm kim.
Thật ra cũng không đau lắm, chỉ là cảm giác khi kim tiêm sắp đâm vào rất đáng sợ.
Cố Liên “a” một tiếng, ôm chặt lấy eo ba ba.
Bác sĩ đặt bông vải tiêu độc lên trên lỗ kim, ra hiệu cho Cố Tu Niên đè lại, căn dặn: “Đè một hồi, vùng thịt mới tiêm sẽ hơi đau.”
“Ừm.” Cố Tu Niên đáp lại.
Bác sĩ lưu lại thuốc uống xong bèn đứng dậy rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai cha con.
Một lát sau, Cố Tu Niên cảm thấy máu hẳn đã ngừng chảy, muốn buông tay ra.
Nhưng Cố Liên lại như hóa thân thành keo dính ôm chặt lấy ba ba không chịu buông tay.
Cô vùi mặt trong hõm vai ba ba, ồm ồm nói: “Đau.”
“Qua một lúc nữa sẽ đỡ.” Cố Tu Niên nói xong lại như muốn buông con gái ra.
Cố Liên lắc mông cọ xát trên đùi ba ba, nhẹ nhàng nói: “Ba ba, ôm con thêm một chút nữa đi.”
Trong lòng Cố Tu Niên như bị cọng lông chim mềm mại quét nhẹ, mềm nhũn ra, nhất thời cũng không định buông tay ra nữa.
Có thể là do thuốc mới tiêm vào bắt đầu có hiệu quả, Cố Liên cảm thấy nơi mới bị tiêm càng lúc càng đau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro