Tam Kỳ Tranh Sủng: Độc Nhất Cưng Chiều
Lục ý hiên, mua quà cho con trai
Thiên Nguyệt Phụng
2024-07-07 01:15:26
“Ba cái gì chứ? Tử Kỳ không có ba.”
Câu trả lời thẳng thắn mang chút sát thương sâu sắc cho Ngô Quân Kỳ lẫn ông Ngô còn ngồi đó. Nhưng không sao, hiện tại anh vẫn gượng gạo nặn ra nụ cười ôn hòa, rồi nói:
“Được rồi! Không phải ba, thế thì đại Kỳ có thể làm bạn với tiểu Kỳ không? Thay vì làm cha con, chúng ta hãy kết bạn nhé?”
Gợi ý của người đàn ông thành công khiến cậu bé dao động, tâm tư bắt đầu suy nghĩ. Thấy vậy, anh liền bồi thêm vài câu:
“Thôi giờ như này, tiểu Kỳ cho ba, à không, cho chú thời hạn ba ngày để bày tỏ tấm lòng với con, nếu sau ba ngày, chú vẫn không thể làm con động lòng, thì chú sẽ không bao giờ đến gần con nữa, chịu không bạn nhỏ?”
Tử Kỳ lại tập trung nghiền ngẫm, khi nhìn vào ánh mắt trìu mến của người đàn ông, cậu bé chợt thấy mủi lòng, nên đã lẳng lặng cúi mặt, giữ im lặng thay cho câu trả lời.
“Im lặng là đồng ý nhé?”
Mãi một hồi, Tử Kỳ mới khẽ gật đầu. Lúc đó, thề rằng anh ta vui còn hơn trúng thầu dự án trăm tỷ, miệng cười tươi không ngớt, tới khi nhìn sang ông Ngô với ý định chia sẻ niềm vui thì lại bắt gặp gương mặt chán chả buồn nói của ông.
“Làm chồng làm cha, nghề nào cũng thất bại. Chẳng ra làm sao.” Ông Ngô lắc đầu, tỏ vẻ chê bai ra mặt, song, từ tốn bước ra khỏi phòng.
Ngô Quân Kỳ lúc đó cũng quê lắm chứ, nhưng không sao, nhanh chóng chiếm tình cảm của con trai mới quan trọng.
“Thôi! Giờ hai đứa nằm xuống ngủ tiếp nha, sáng mau ba gọi mẹ cho hai con nói chuyện.”
Tân Kỳ im lặng, ngoan ngoãn nằm xuống. Tử Kỳ cũng tương tự, nhưng cậu bé lại nhanh chóng đưa ra yêu cầu.
“Bình thường mỗi đêm, hôm nào mẹ cũng gãi lưng cho Tử Kỳ hết, bây giờ chú có thay mẹ làm được không?”
“Được chứ! Con nằm nghiêng qua, ba… chú gãi cho.” Ngô Quân Kỳ cười cười.
Sau đó, anh bắt tay vào việc gãi lưng, dỗ con trai út từ từ trở lại giấc ngủ. Cực nhọc gần tiếng, Tử Kỳ mới chịu nhắm mắt, thì Tân Kỳ liền nói:
“Con không nghĩ mẹ lại bận việc đột suất vào giờ này.”
Qua mặt được Tử Kỳ, chứ Tân Kỳ thì hơi bị khó. Bởi, thiên chất của cậu vốn đã nhạy bén, thông minh hơn em trai mình rất nhiều, nên Ngô Quân Kỳ cũng không bất ngờ gì mấy.
“Ừm! Ba biết con thông minh, nhưng đừng để sự thông minh này đến tai Tử Kỳ, ba dỗ mẹ con thôi đã đủ mệt rồi, hiểu chưa?”. Truyện Mạt Thế
“Biết sao giờ, tự làm tự chịu thôi.” Tân Kỳ tỏ vẻ hiển nhiên.
Ngô Quân Kỳ lại chán chả buồn nói. Lúc đó, Tử Kỳ lại ngọ nguậy, miệng nhỏ lẩm nhẩm:
“Gãi lưng cho Tử Kỳ…”
“Ừ ừ! Ba biết rồi, đang gãi đây này.”
…----------------…
Đêm qua, là một đêm có thật nhiều chuyện để kể. Nhưng kể đến đầu tiên phải là cuộc vật lộn giữa Ngô Quân Kỳ và Tử Kỳ. Anh đã phải gãi lưng hầu như xuyên đêm cho cậu nhóc.
Sáng nay, người đàn ông ấy thức dậy với đôi mắt thâm đen như gấu trúc và một thần sắc chẳng mấy tươi tỉnh.
Lúc bấy giờ, Tử Kỳ lại chạy vào bếp với câu hỏi:
“Đại Kỳ, chú nấu bữa sáng xong chưa vậy? Tử Kỳ sắp muộn giờ học mất rồi.”
“Ờ, sắp xong rồi. Con ra ngoài đi, lát nữa ba gọi vào ăn nhé!”
Loay hoay một lúc, anh cũng nấu được ít điểm tâm ra hồn theo công thức dạy nấu ăn trên mạng. Vừa dọn ra bàn xong, thì Trợ lý riêng gọi điện tới, bảo:
“Chủ tịch, sáng nay có cuộc họp quan trọng, sao giờ này sếp chưa tới nữa?”
“Tôi bận trông con rồi, bảo mọi người dời lại chiều nay họp sau.”
“Trời ơi, nấu cái gì mà khó ăn quá đi à. Không ăn nữa đâu…” Giọng điệu bất mãn của Tử Kỳ vang lên.
Đấy, con cái đã vậy thì họp hành gì tầm này nữa.
Cùng lúc này, ở tập đoàn Lục Ý. Người đàn ông ngồi trên ghế Chủ tịch trong phong thái đĩnh đạc, có nhan sắc đỉnh cao, anh trầm tư với bức ảnh đang xem trên điện thoại, còn trước mặt là Trợ lý riêng đứng chờ.
Không gian yên tĩnh, chợt bị phá vỡ bởi chất giọng trầm ấm của nam nhân ấy.
“Hôm nay, cô ấy chưa đến làm à?”
“Vâng! Đúng ra hôm nay cô ấy sẽ tới làm việc, nhưng sáng nay phòng nhân sự vừa báo lên, bảo cô ấy bận việc đột xuất liên quan đến sức khỏe, nên xin dời lại ngày mai mới đến nhận việc.”
Nhận được câu trả lời, Lục Ý Hiên không khỏi cau mày. Anh tắt điện thoại, song, hỏi:
“Trong hồ sơ của cô ấy có địa chỉ nhà chứ?”
“Theo yêu cầu thì có, nhưng không biết có chính xác hay không thôi ạ.”
“Ừm! Gửi địa chỉ đó cho tôi.”
Nói xong, Lục Ý Hiên liền rời khỏi vị trí.
“Chủ tịch, lát nữa còn cuộc họp, anh định đi đâu vậy?”
“Mua quà cho con trai.”
Câu trả lời thẳng thắn mang chút sát thương sâu sắc cho Ngô Quân Kỳ lẫn ông Ngô còn ngồi đó. Nhưng không sao, hiện tại anh vẫn gượng gạo nặn ra nụ cười ôn hòa, rồi nói:
“Được rồi! Không phải ba, thế thì đại Kỳ có thể làm bạn với tiểu Kỳ không? Thay vì làm cha con, chúng ta hãy kết bạn nhé?”
Gợi ý của người đàn ông thành công khiến cậu bé dao động, tâm tư bắt đầu suy nghĩ. Thấy vậy, anh liền bồi thêm vài câu:
“Thôi giờ như này, tiểu Kỳ cho ba, à không, cho chú thời hạn ba ngày để bày tỏ tấm lòng với con, nếu sau ba ngày, chú vẫn không thể làm con động lòng, thì chú sẽ không bao giờ đến gần con nữa, chịu không bạn nhỏ?”
Tử Kỳ lại tập trung nghiền ngẫm, khi nhìn vào ánh mắt trìu mến của người đàn ông, cậu bé chợt thấy mủi lòng, nên đã lẳng lặng cúi mặt, giữ im lặng thay cho câu trả lời.
“Im lặng là đồng ý nhé?”
Mãi một hồi, Tử Kỳ mới khẽ gật đầu. Lúc đó, thề rằng anh ta vui còn hơn trúng thầu dự án trăm tỷ, miệng cười tươi không ngớt, tới khi nhìn sang ông Ngô với ý định chia sẻ niềm vui thì lại bắt gặp gương mặt chán chả buồn nói của ông.
“Làm chồng làm cha, nghề nào cũng thất bại. Chẳng ra làm sao.” Ông Ngô lắc đầu, tỏ vẻ chê bai ra mặt, song, từ tốn bước ra khỏi phòng.
Ngô Quân Kỳ lúc đó cũng quê lắm chứ, nhưng không sao, nhanh chóng chiếm tình cảm của con trai mới quan trọng.
“Thôi! Giờ hai đứa nằm xuống ngủ tiếp nha, sáng mau ba gọi mẹ cho hai con nói chuyện.”
Tân Kỳ im lặng, ngoan ngoãn nằm xuống. Tử Kỳ cũng tương tự, nhưng cậu bé lại nhanh chóng đưa ra yêu cầu.
“Bình thường mỗi đêm, hôm nào mẹ cũng gãi lưng cho Tử Kỳ hết, bây giờ chú có thay mẹ làm được không?”
“Được chứ! Con nằm nghiêng qua, ba… chú gãi cho.” Ngô Quân Kỳ cười cười.
Sau đó, anh bắt tay vào việc gãi lưng, dỗ con trai út từ từ trở lại giấc ngủ. Cực nhọc gần tiếng, Tử Kỳ mới chịu nhắm mắt, thì Tân Kỳ liền nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con không nghĩ mẹ lại bận việc đột suất vào giờ này.”
Qua mặt được Tử Kỳ, chứ Tân Kỳ thì hơi bị khó. Bởi, thiên chất của cậu vốn đã nhạy bén, thông minh hơn em trai mình rất nhiều, nên Ngô Quân Kỳ cũng không bất ngờ gì mấy.
“Ừm! Ba biết con thông minh, nhưng đừng để sự thông minh này đến tai Tử Kỳ, ba dỗ mẹ con thôi đã đủ mệt rồi, hiểu chưa?”. Truyện Mạt Thế
“Biết sao giờ, tự làm tự chịu thôi.” Tân Kỳ tỏ vẻ hiển nhiên.
Ngô Quân Kỳ lại chán chả buồn nói. Lúc đó, Tử Kỳ lại ngọ nguậy, miệng nhỏ lẩm nhẩm:
“Gãi lưng cho Tử Kỳ…”
“Ừ ừ! Ba biết rồi, đang gãi đây này.”
…----------------…
Đêm qua, là một đêm có thật nhiều chuyện để kể. Nhưng kể đến đầu tiên phải là cuộc vật lộn giữa Ngô Quân Kỳ và Tử Kỳ. Anh đã phải gãi lưng hầu như xuyên đêm cho cậu nhóc.
Sáng nay, người đàn ông ấy thức dậy với đôi mắt thâm đen như gấu trúc và một thần sắc chẳng mấy tươi tỉnh.
Lúc bấy giờ, Tử Kỳ lại chạy vào bếp với câu hỏi:
“Đại Kỳ, chú nấu bữa sáng xong chưa vậy? Tử Kỳ sắp muộn giờ học mất rồi.”
“Ờ, sắp xong rồi. Con ra ngoài đi, lát nữa ba gọi vào ăn nhé!”
Loay hoay một lúc, anh cũng nấu được ít điểm tâm ra hồn theo công thức dạy nấu ăn trên mạng. Vừa dọn ra bàn xong, thì Trợ lý riêng gọi điện tới, bảo:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chủ tịch, sáng nay có cuộc họp quan trọng, sao giờ này sếp chưa tới nữa?”
“Tôi bận trông con rồi, bảo mọi người dời lại chiều nay họp sau.”
“Trời ơi, nấu cái gì mà khó ăn quá đi à. Không ăn nữa đâu…” Giọng điệu bất mãn của Tử Kỳ vang lên.
Đấy, con cái đã vậy thì họp hành gì tầm này nữa.
Cùng lúc này, ở tập đoàn Lục Ý. Người đàn ông ngồi trên ghế Chủ tịch trong phong thái đĩnh đạc, có nhan sắc đỉnh cao, anh trầm tư với bức ảnh đang xem trên điện thoại, còn trước mặt là Trợ lý riêng đứng chờ.
Không gian yên tĩnh, chợt bị phá vỡ bởi chất giọng trầm ấm của nam nhân ấy.
“Hôm nay, cô ấy chưa đến làm à?”
“Vâng! Đúng ra hôm nay cô ấy sẽ tới làm việc, nhưng sáng nay phòng nhân sự vừa báo lên, bảo cô ấy bận việc đột xuất liên quan đến sức khỏe, nên xin dời lại ngày mai mới đến nhận việc.”
Nhận được câu trả lời, Lục Ý Hiên không khỏi cau mày. Anh tắt điện thoại, song, hỏi:
“Trong hồ sơ của cô ấy có địa chỉ nhà chứ?”
“Theo yêu cầu thì có, nhưng không biết có chính xác hay không thôi ạ.”
“Ừm! Gửi địa chỉ đó cho tôi.”
Nói xong, Lục Ý Hiên liền rời khỏi vị trí.
“Chủ tịch, lát nữa còn cuộc họp, anh định đi đâu vậy?”
“Mua quà cho con trai.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro