Tam Kỳ Tranh Sủng: Độc Nhất Cưng Chiều
Rèn luyện tinh thần thép
Thiên Nguyệt Phụng
2024-07-07 01:15:26
Dù đã nhận được lời xin lỗi chân thành đầy dịu dàng của Ngô Quân Kỳ, nhưng Liêu Tử Diệp vẫn làm như không nghe, không thấy.
Từ cửa phòng tiểu phẫu về tới phòng bệnh, sắc mặt cô tuyệt nhiên lạnh lùng. Cho tới khi người đàn ông ấy quay trở về sau cuộc gặp riêng với bác sĩ và đến bên cạnh giường, rồi cất lên câu nói:
“Bác sĩ nói, ba ngày tới em nên hạn chế vận động.”
“Đó là chuyện của tôi, anh không cần phải lo.” Liêu Tử Diệp lạnh nhạt trả lời.
Sau đó, cô nhắm mắt. Ngô Quân Kỳ lẳng lặng ngồi bên cạnh, cứ muốn nắm tay cô, nhưng lại bất ngờ trở nên do dự, rồi lại thôi.
“Anh đâu có cố ý để ra nông nổi này. Xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, có thể nào đừng giận anh không?”
“…”
Liêu Tử Diệp vẫn giữ cho mình cái đầu lạnh và sự yên tĩnh cần có, khiến tâm tình người đàn ông mỗi lúc càng tồi tệ.
“Diệp! Anh xin lỗi…”
“Tôi không dám nhận hai từ xin lỗi đó của anh. Mà nếu biết lỗi, thì mau về nhà chăm hai đứa nhỏ dùm đi, đừng có ngồi đây lảm nhảm nữa.”
Cuối cùng thì Liêu Tử Diệp cũng chịu mở miệng nói chuyện, nhưng lời nói thốt ra vẫn khó nghe như thường. Thế mà người đàn ông ấy cứ điềm tĩnh, ôn nhu đến lạ thường.
“Về rồi, ai chăm em?”
“Tôi chưa có liệt.”
Thực tình mà nói, trong mỗi câu trả lời của Liêu Tử Diệp cứ như có mang theo móc câu vậy. Không móc họng, đời không nể.
Lúc này, người đàn ông ấy không nói thêm gì nữa, mà chuyển sang động thái lặng lẽ bỏ ra ngoài. Khi đó, Tử Diệp mới mở mắt nhìn theo bóng lưng phong trần nhưng đơn độc ấy, cảm xúc cũng chợt dâng lên khó tả.
Một lúc sau, cô gượng người ngồi dậy, muốn lấy túi xách để tìm điện thoại gọi cho Diêu Mạn, nhờ cô ấy tới trông chừng hai tiểu bảo bối ở nhà giúp, nhưng khổ nỗi bây giờ cô mới thấy đau, đau hơn cả lúc chưa khâu lại vết thương bên trong.
Đang loay hoay, thì Ngô Quân Kỳ quay trở lại với phần cháo trên tay. Thấy cô khó khăn với lấy chiếc túi xách trên bàn gần giường, anh liền tiến tới giúp một tay.
“Đang đau sao không nằm nghỉ, ngồi dậy làm gì?”
“Định gọi về nhà cho hai đứa nhỏ. Mà chẳng phải anh cũng về rồi sao?”
“Ai nói về? Đừng gọi nữa, ba mẹ chạy sang với tụi nó rồi, em khỏi phải lo. Ngồi đó ăn cháo luôn đi.”
Thao tác cất điện thoại lẫn túi xách của người đàn ông rất nhanh gọn. Tiếp đến là loạt hành động mang cháo với nước ấm bày ra trước mặt cô.
“Không biết em thích ăn gì, nên anh mua tạm cháo yến mạch thịt bằm. Nào, há miệng ra, anh bón!”
Ngô Quân Kỳ rất ôn nhu, dịu dàng. Thế nhưng, Liêu Tử Diệp tuyệt nhiên giữ vững thái độ lạnh lùng, bất cần tất cả.
“Tôi bị dị ứng yến mạch, anh mua thì tự ăn đi.”
Gương mặt thất vọng nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, sau câu nói. Ngô Quân Kỳ cũng bất lực và mất kiên nhẫn dữ lắm, nhưng tự nhủ không sao, lỗi tại mình thì mình phải chịu thôi.
“Vậy em ăn gì, anh đi mua.”
“Tôi muốn ngủ, anh cứ tự nhiên đi.”
Nói xong, Liêu Tử Diệp liền thản nhiên nằm xuống, kéo chăn, nhắm mắt và từ từ đi vào giấc ngủ. Người đàn ông bị bơ, cứ im im ngồi đó mãi một hồi, mới chán nản đem phần cháo đi bỏ. Sau đó, anh vẫn tiếp tục nhẫn nại ở lại, là tắt đèn xong, qua ngồi ngay bên cạnh giường chỉ để trông chừng cô ngủ.
Ngáp ngắn ngáp dài một hồi, tới lúc vừa thiêm thiếp chuẩn bị ngủ, thì điện thoại reo lên làm anh giật mình. Vội vội vàng vàng tắt âm trước, sau mới đi ra ngoài nghe máy.
“Con nghe mẹ!”
“…”
“Vâng! Con về ngay, mẹ cũng sang đây với vợ con luôn đi.”
…----------------…
30 phút sau cuộc gọi, Ngô Quân Kỳ và Ngô phu nhân đã hoán đổi vị trí cho nhau. Anh về nhà, còn bà vào viện, vì cậu nhóc Tử Kỳ sau khi thức giấc không thấy mẹ đâu đã khóc lóc rất ầm ĩ.
Về tới phòng ngủ. Anh chỉ thấy Tử Kỳ ngồi khóc, Tân Kỳ và ông Ngô ngồi bất lực ngay bên cạnh. Thấy vậy, anh lập tức lao tới dỗ dành, nhưng khổ nỗi chưa kịp chạm vào đã bị cậu bé chủ động tránh né.
“Tử Kỳ muốn gặp mẹ, không muốn gặp chú, chú đi ra ngoài đi.”
Chưa gì, cậu bé đã nghẹn ngào la lên. Thực tình mà nói, mẹ con song “Tử” này cực khó hầu hạ, cứ thích đưa anh đi vào tình thế khóc ròng một dòng sông, rối không biết đường gỡ.
“Tử Kỳ! Con nghe ba nói đã. Ba biết con chưa thể chấp nhận ba, nhưng mong con hãy tin ba nha! Mẹ Tử Diệp hiện tại đang bận việc đột xuất phải tạm thời đi vắng ít hôm, Tử Kỳ chịu khó ở nhà với ba nhé! Ba hứa sẽ đáp ứng mọi thứ con muốn, chịu không?”
“Không! Tử Kỳ muốn mẹ, chứ không muốn chú.”
“Thì phải rồi, là ba chứ đâu phải chú.” Ngô Quân Kỳ đáp trả tỉnh bơ.
Cậu nhóc lúc này nhất thời bị thao túng bởi câu nói đó, nên đã nín khóc, còn nhìn anh bằng ánh mắt hơn thua.
“Ý con nói là chú đó, Tử Kỳ không thích chú. Nếu mẹ bận, mẹ sẽ nhờ dì Mạn Mạn đến, chú về đi.”
Lại đôi co, đấu khẩu. Ngô Quân Kỳ bất giác thở dài một hơi, tự nhủ từ thời khắc này phải rèn luyện tinh thần thép thôi.
“Ừ! Thì ý ba là ba con, chứ không phải chú.”
…
Từ cửa phòng tiểu phẫu về tới phòng bệnh, sắc mặt cô tuyệt nhiên lạnh lùng. Cho tới khi người đàn ông ấy quay trở về sau cuộc gặp riêng với bác sĩ và đến bên cạnh giường, rồi cất lên câu nói:
“Bác sĩ nói, ba ngày tới em nên hạn chế vận động.”
“Đó là chuyện của tôi, anh không cần phải lo.” Liêu Tử Diệp lạnh nhạt trả lời.
Sau đó, cô nhắm mắt. Ngô Quân Kỳ lẳng lặng ngồi bên cạnh, cứ muốn nắm tay cô, nhưng lại bất ngờ trở nên do dự, rồi lại thôi.
“Anh đâu có cố ý để ra nông nổi này. Xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, có thể nào đừng giận anh không?”
“…”
Liêu Tử Diệp vẫn giữ cho mình cái đầu lạnh và sự yên tĩnh cần có, khiến tâm tình người đàn ông mỗi lúc càng tồi tệ.
“Diệp! Anh xin lỗi…”
“Tôi không dám nhận hai từ xin lỗi đó của anh. Mà nếu biết lỗi, thì mau về nhà chăm hai đứa nhỏ dùm đi, đừng có ngồi đây lảm nhảm nữa.”
Cuối cùng thì Liêu Tử Diệp cũng chịu mở miệng nói chuyện, nhưng lời nói thốt ra vẫn khó nghe như thường. Thế mà người đàn ông ấy cứ điềm tĩnh, ôn nhu đến lạ thường.
“Về rồi, ai chăm em?”
“Tôi chưa có liệt.”
Thực tình mà nói, trong mỗi câu trả lời của Liêu Tử Diệp cứ như có mang theo móc câu vậy. Không móc họng, đời không nể.
Lúc này, người đàn ông ấy không nói thêm gì nữa, mà chuyển sang động thái lặng lẽ bỏ ra ngoài. Khi đó, Tử Diệp mới mở mắt nhìn theo bóng lưng phong trần nhưng đơn độc ấy, cảm xúc cũng chợt dâng lên khó tả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc sau, cô gượng người ngồi dậy, muốn lấy túi xách để tìm điện thoại gọi cho Diêu Mạn, nhờ cô ấy tới trông chừng hai tiểu bảo bối ở nhà giúp, nhưng khổ nỗi bây giờ cô mới thấy đau, đau hơn cả lúc chưa khâu lại vết thương bên trong.
Đang loay hoay, thì Ngô Quân Kỳ quay trở lại với phần cháo trên tay. Thấy cô khó khăn với lấy chiếc túi xách trên bàn gần giường, anh liền tiến tới giúp một tay.
“Đang đau sao không nằm nghỉ, ngồi dậy làm gì?”
“Định gọi về nhà cho hai đứa nhỏ. Mà chẳng phải anh cũng về rồi sao?”
“Ai nói về? Đừng gọi nữa, ba mẹ chạy sang với tụi nó rồi, em khỏi phải lo. Ngồi đó ăn cháo luôn đi.”
Thao tác cất điện thoại lẫn túi xách của người đàn ông rất nhanh gọn. Tiếp đến là loạt hành động mang cháo với nước ấm bày ra trước mặt cô.
“Không biết em thích ăn gì, nên anh mua tạm cháo yến mạch thịt bằm. Nào, há miệng ra, anh bón!”
Ngô Quân Kỳ rất ôn nhu, dịu dàng. Thế nhưng, Liêu Tử Diệp tuyệt nhiên giữ vững thái độ lạnh lùng, bất cần tất cả.
“Tôi bị dị ứng yến mạch, anh mua thì tự ăn đi.”
Gương mặt thất vọng nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, sau câu nói. Ngô Quân Kỳ cũng bất lực và mất kiên nhẫn dữ lắm, nhưng tự nhủ không sao, lỗi tại mình thì mình phải chịu thôi.
“Vậy em ăn gì, anh đi mua.”
“Tôi muốn ngủ, anh cứ tự nhiên đi.”
Nói xong, Liêu Tử Diệp liền thản nhiên nằm xuống, kéo chăn, nhắm mắt và từ từ đi vào giấc ngủ. Người đàn ông bị bơ, cứ im im ngồi đó mãi một hồi, mới chán nản đem phần cháo đi bỏ. Sau đó, anh vẫn tiếp tục nhẫn nại ở lại, là tắt đèn xong, qua ngồi ngay bên cạnh giường chỉ để trông chừng cô ngủ.
Ngáp ngắn ngáp dài một hồi, tới lúc vừa thiêm thiếp chuẩn bị ngủ, thì điện thoại reo lên làm anh giật mình. Vội vội vàng vàng tắt âm trước, sau mới đi ra ngoài nghe máy.
“Con nghe mẹ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…”
“Vâng! Con về ngay, mẹ cũng sang đây với vợ con luôn đi.”
…----------------…
30 phút sau cuộc gọi, Ngô Quân Kỳ và Ngô phu nhân đã hoán đổi vị trí cho nhau. Anh về nhà, còn bà vào viện, vì cậu nhóc Tử Kỳ sau khi thức giấc không thấy mẹ đâu đã khóc lóc rất ầm ĩ.
Về tới phòng ngủ. Anh chỉ thấy Tử Kỳ ngồi khóc, Tân Kỳ và ông Ngô ngồi bất lực ngay bên cạnh. Thấy vậy, anh lập tức lao tới dỗ dành, nhưng khổ nỗi chưa kịp chạm vào đã bị cậu bé chủ động tránh né.
“Tử Kỳ muốn gặp mẹ, không muốn gặp chú, chú đi ra ngoài đi.”
Chưa gì, cậu bé đã nghẹn ngào la lên. Thực tình mà nói, mẹ con song “Tử” này cực khó hầu hạ, cứ thích đưa anh đi vào tình thế khóc ròng một dòng sông, rối không biết đường gỡ.
“Tử Kỳ! Con nghe ba nói đã. Ba biết con chưa thể chấp nhận ba, nhưng mong con hãy tin ba nha! Mẹ Tử Diệp hiện tại đang bận việc đột xuất phải tạm thời đi vắng ít hôm, Tử Kỳ chịu khó ở nhà với ba nhé! Ba hứa sẽ đáp ứng mọi thứ con muốn, chịu không?”
“Không! Tử Kỳ muốn mẹ, chứ không muốn chú.”
“Thì phải rồi, là ba chứ đâu phải chú.” Ngô Quân Kỳ đáp trả tỉnh bơ.
Cậu nhóc lúc này nhất thời bị thao túng bởi câu nói đó, nên đã nín khóc, còn nhìn anh bằng ánh mắt hơn thua.
“Ý con nói là chú đó, Tử Kỳ không thích chú. Nếu mẹ bận, mẹ sẽ nhờ dì Mạn Mạn đến, chú về đi.”
Lại đôi co, đấu khẩu. Ngô Quân Kỳ bất giác thở dài một hơi, tự nhủ từ thời khắc này phải rèn luyện tinh thần thép thôi.
“Ừ! Thì ý ba là ba con, chứ không phải chú.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro