Tam Quốc Cơ Mật

Quyển 1: Long Nan Nhật Chương 1: Huyền Thượng Hứa Đô - P2 - Kim...

Mã Bá Dung

2024-02-01 00:40:12

Bánh xe lăn trên đường trong trầm mặc, ngay lúc ánh sáng đầu tiên của ngày hiện trên bầu trời, Dương Tuấn đột nhiên mở mắt ra, hắn nhẹ nhàng nói với phu xe hai chữ: “Dừng lại!”

Người đánh xe có vẻ hơi rối rắm về mệnh lệnh này. Lúc này bọn họ đang ở giữa những ngọn đồi đất trập trùng, bởi vì hư hỏng lâu ngày không được tư sửa, đã không còn thấy dấu vết của con đường, xung quanh đây mấy chục dặm đều là đất hoang, không có bất kỳ bóng dáng con người nào cả, thậm chí cây cối còn thưa thớt. Bọn họ liều mạng chạy suốt đêm, hiện giờ lại muốn dừng lại ở nơi như vầy?

“Dừng lại” Dương Tuấn lập lại một lần nữa có chút sốt ruột.

Người lái xe có chút bất bình, lúc hắn được cử từ Hứa Đô đến Khúc Lương đón Dương Tuấn không nghĩ rằng sẽ phải đi đường vòng đến Ôn Huyện, hắn muốn sớm trở về Hứa Đô. Nhưng hắn không dám chọc vào vị đại nhân đang cầm phù truyền trên tay, nên đành phải dừng xe ngựa lại.

“Thôi được, cứ cho ngựa nghỉ ngơi ăn ít bã đậu, mình cũng lót dạ một chút” Người phu xe nghĩ.

Dương Bình đang nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy sự rung động của chiếc xe đã ngừng lại, hắn mở mắt ra và thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một thanh chủy thủ sắc bén. Dương Bình sửng sốt, vô thức ngã ra sau, liền nhìn thấy người đánh xe rơi từ trên ngựa xuống, Dương Tuấn đang cầm thanh chủy thủ có vài giọt máu tươi nhỏ xuống.

Toàn thân Dương Bình đông cứng trong nháy mắt, vô thức sờ vào thanh kiếm giắt bên hông, nhưng lại nắm vào khoảng không. Hắn chợt nhớ ra trên người vẫn đang mặc bộ quần áo đi săn của ngày hôm qua còn chưa kịp thay đồ.

Phụ thân làm gì vậy? Ông ấy sẽ giết ta sao? Vô số ý nghĩ lộn xộn hiện ra trong đầu Dương Bình.

Dương Tuấn nhìn thấy Dương Bình đã tỉnh, chỉ khẽ gật đầu một cái rồi không nói gì, như thể ông ta vừa hoàn thành một việc rất bình thường. Dương Bình hốt hoảng nhảy xuống xe, chạy đến muốn giúp phu xe thì phát hiện người này đã không còn mạch đập. Một kiếm của Dương Tuấn đâm thẳng vào tim không lệch một chút nào, máu tươi từ ngực người chết tuôn ra. Dương Bình bị màu đỏ của máu tươi đang tuôn ra xâm chiếm trước mắt, mùi tanh xộc vào lỗ mũi, hắn cảm thấy khó thở, cổ họng co rút mạnh mẽ muốn phun ra.

“Bình Nhi, đừng để ý đến hắn, chúng ta còn nhiều việc phải làm.” Dương Tuấn nói.

Nỗi sợ hãi và tức giận dâng lên trong lồng ngực của Dương Bình, khuôn mặt trắng của hắn bắt đầu đỏ lên. Hắn thật sự không biết là nên quay đầu bỏ chạy hay lao tao tới túm lấy cổ áo của Dương Tuấn bất chấp lễ nghi trên dưới mà mà la lớn, để ông ta có thể giải thích những gì đang diễn ra.

Lúc này bên kia ngọn đồi có âm thanh nhỏ truyền đến, một chiếc xe ngựa khác như từ trong lòng đất chạy đến dừng lại ở trước mặt hai người.

Xe ngựa này lớn hơn chiếc họ đang đi, bánh xe lớn và mái che cao, lại không có bất kỳ cái gì để nhận dạng, tấm rèm đen che khuất xung quanh chỗ ngồi đến không cách nào nhìn thấy động tĩnh trong xe. Khoảng cách giữa các nan hoa và khung xe được nhồi bằng vải bố và một vòng cói được cột vào trục bánh xe. Lúc nó chạy tiếng động rất nhỏ, giống như một bóng ma. Phu xe là một người đàn ông có râu quai nón, có thể thấy cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp quần áo phong phanh. Người đàn ông này đội một cái mũ rơm và nhìn về phía trước một cách vô hồn, như thể hắn ta chẳng hề quan tâm đến mọi thứ xảy ra xung quanh.

Một bàn tay khô héo vén rèm xe lên, lộ ra khuôn mặt già nua. Ông lão liếc nhìn người phu xe nằm trên mặt đất, nhìn thoáng qua Dương Tuấn, rồi cuối cùng tập trung nhìn Dương Bình. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Dương Bình, đồng tử của lão đột nhiên co rút lại, vẻ mặt lãnh đạm có chút xao động, nhưng chỉ thoáng qua.

Dương Tuấn nghiêm giọng nói: “Bá phụ, mọi thứ đều như kế hoạch.”

Ông lão gõ ngón tay vào thành xe, phu xe lập tức nhảy xuống và lôi ra một xác chết. Dương Bình nhận thấy rằng xác chết này có kích cỡ giống như mình, nhưng khuôn mặt lại bị chém nát bét, nhìn không ra tuổi tác. Phu xe của ông lão đặt xác bên cạnh xác phu xe Dương Tuấn, làm tư thế chết trong lúc chiến đấu, phủi tay hài lòng rồi đứng dậy.

Dương Bình nhìn thấy gã điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, sợ nổi cả da gà. Lúc này, Dương Tuấn vỗ vai hắn: “Bình Nhi, lên xe đi” Ông ta chỉ vào xe ngựa. Dương Bình đứng yên nói: “Phụ thân, nếu cần ta chết ta sẽ chết. Nhưng ta hy vọng chết được rõ ràng.”

Dương Tuấn khẽ cau mày: “Không ai muốn con chết, lên xe đi. Người trong xe sẽ nói cho con biết mọi chuyện.”

“Không, con muốn biết ngay bây giờ.”

Dương Bình từ chối thẳng thừng. Bản thân bị phụ thân không nói một lời bắt rời khỏi gia đình đã sống hơn mười năm, sau đó phụ thân giết người phu xe do triều đình phái đến trước mặt hắn ta ngay giữa hành trình, bây giờ lại là một chiếc xe ngựa không rõ lai lịch cùng một ông lão. Dương Bình đã chịu tra tấn của những trò bí hiểm này đủ rồi.

Vừa rồi thật sự có một người đã chết, mà lại chết ngay trước mặt hắn. Đây là lần đầu tiên trong đời Dương Bình chứng kiến một người chết ngay trước mặt mình, chấn động đó còn đang khiến hắn choáng vàng đến tận giờ. Trước mắt Dương Bình dường như hiện ra cảnh tượng con hươu đang mang thai bị mũi tên của mình bắn xuyên qua, tim như bị thứ gì đó bóp nghẹt.

Thấy Dương Bình không chịu lên xe, Dương Tuấn muốn đi tới kéo tay của hắn, ông lão liền cản lại: “Để đó cho ta.” Dương Tuấn đành phải kính cẩn lùi lại một bước.

Tấm màn lại được kéo lên, ông lão thò tay ra, lần này trong tay lại có thêm một thứ: “Hài tử, đến xem cái này.” Dương Bình nghi hoặc nhận lấy, thấy rằng nó là một con ấn vuông tay nắm hình con rùa màu vàng óng làm bằng đồng và bạc, cầm trong tay có chút nặng. Hắn lật mặt dưới của ấn lên xem thấy trên đó khắc bốn chữ: “Dương Bưu tín ấn.”

“Dương Bưu ... Dương Thái úy?” Tay Dương Bình run lên, suýt nữa làm rơi con ấn vuông.

“Chính là ta.” Dương Bưu đáp.

Ông lão trên xe này chính là Dương Bưu! Là người liều mình hộ giá, trọng thần nổi danh khắp thiên hạ, Dương Bưu!



Dương Bưu là một ngọn cờ trong Hán thất bấp bênh. Từ Lạc Dương đến Trường An, từ Trường An đến Hứa Đô, trong mấy năm đương kim thiên tử lang bạt khắp nơi, lão vẫn luôn kiên trì trung thành. Với chức vị Thái úy, thống lĩnh bá quan, trái phải theo hầu, lão có thể nói là trụ cột của nhà Hán. Kẽ sĩ trong thiên hạ đều hết lời ca ngợi.

Bốn năm trước thiên tử về Hứa Đô, Tào Tháo trăm phương ngàn kế muốn hạ bệ Dương Thái úy, đẩy vào đường chết. Nhưng danh vọng của Dương Bưu quá cao, cho dù là Tào Tháo cũng không thể làm gì ông ta, chỉ có thể ép lão từ bỏ chức vụ Thái úy trở thành một thường dân nhàn rỗi ở Hứa Đô. Hầu hết mọi người đều cho rằng con đường chính trị làm trung thần của vị này đã kết thúc.

Vì vậy lúc này vị Thái úy thất thế này đường xa ngồi trên một chiếc xe đơn giản kín tiếng xuất hiện ở nơi hoang vắng như vậy, thật sự khiến cho Dương Bình kinh ngạc.

“Không biết danh tự của lão phu có đáng tin cậy không?” Dương Bưu nâng cằm lên lộ ra vẻ nghiêm nghị. Nhiều năm làm quan đã tạo cho lão một sự kiêu ngạo bẩm sinh.

“Tất nhiên, tất nhiên....”Dương Bình cảm thấy trên trán có vài giọt mồ hôi. “Cao danh của Dương Thái úy, vãn bối sao dám chất vấn.”

Lão cười nhẹ vén một nửa màn lên. Dương Bình vội vàng leo lên xe lại thấy phụ thân Dương Tuấn vẫn đứng yên ở bên ngoài. Lúc này Dương Bưu mới nhẹ giọng: “Quý Tài, chúng ta đi, ngươi giải quyết mọi chuyện còn lại cho tốt.” Dương Tuấn chắp tay, vẻ mặt trở nên kiên định.

“Phụ thân không đi cùng chúng ta sao?” Dương Bình nghi ngờ hỏi.

Dương Bưu nói: “Ông ấy còn có việc của mình.”

Vừa dứt lời, vị phu xe có cơ thể không lồ cầm một thanh đao thép, một tia lạnh lẽo lóe lên, cánh tay phải của Dương Tuấn đã bị chặt rơi xuống đất. Vừa thấy biến hóa, Dương Bình bật dậy kêu lên một tiếng, nắm chặt hai tay muốn đi qua giúp đỡ. Dương Tuấn đè lại vết thương đang chảy máu, dùng ánh mắt ngăn cản sự xúc động của con trai. Dương Bưu đặt nhẹ tay lên vai Dương Bình ra hiệu cho hắn bình tĩnh.

Phu xe thu đao lại, xé một miếng vải trên vạt áo của Dương Tuấn, rắc ít thuốc bột vào rồi băng bó lại vết thương cho ông ta, rồi quay trở lại xe ngựa. Dương Tuấn loạng choạng đi đến ven đường, ngồi xuống tựa lưng vào một khối nham thạch, sắc mặt tái nhợt nhưng không hề nói một lời.

“Đi thôi” Dương Bưu trước cảnh tượng đẫm máu mặt không đổi sắc nói. Trong xe ngựa, Dương Bình mặt cắt không còn giọt máu, trong đầu rối tinh rối mù.

Tấm rèm từ từ được hạ xuống, tia sáng cuối cùng từ cảnh sắc bên ngoài bị cắt đứt. Dương Bình không biết vì sao phụ thân bị mất đi cánh tay lại ở lại cùng hai xác chết, trực giác nói cho hắn biết có âm mưu ẩn giấu giữa những chuyện cổ quái này. Thế nhưng bắt đầu từ lúc về thành ngày hôm qua, hết cú sốc này đến cú sốc khác ập đến khiến hắn không có thời gian để suy nghĩ.

Hắn lúc này rất cần một lời giải thích, nếu không có lẽ hắn sẽ phát điên lên mất. Dương Bình nhìn Dương Bưu đầy nghi ngờ, và hắn phát hiện lão ta đang chăm chú quan sát mình.

“Giống ... Thật rất giống...” Lão nheo mắt lại, chậm rãi vỗ đầu gối, vẻ mặt có vui mừng, có cảm khái, không dễ nhận ra còn có một chút bi thương.

“Dương Thái úy, ta ....” Dương Bình mới vừa mở miệng, liền bị động tác của Dương Bưu ngăn lại.

“Đừng có gấp, ta sẽ nói hết mọi thứ cho ngươi biết.” Dương Bưu chậm rãi nói, sau đó vén rèm lên một khe hở nhỏ nhìn trời, rồi nhanh chóng đóng lại. “Có một số việc trước khi đến Hứa Đô ngươi phải biết.”

“Cuối cùng vẫn phải đi đến Hứa Đô.”Dương Bình nghĩ thầm.

“Bắt đầu phải nói từ đâu đây.... Ừm, vậy bắt đầu nói về phụ thân ngươi, Dương Tuấn đi.” Dương Bưu nói rất chậm, như thể mỗi câu nói ra đều phải được suy nghĩ cẩn thận. Dương Bình ngồi dối diện với ông ta, hai chân khép lại, đặt hai tay lên đầu gối tập trung lắng nghe.

“Vào những năm Quang Hòa, lúc đó ta là Vệ úy trong triều của Linh Đế bệ hạ. Và phụ thân ngươi, Quý Tài, một tả đô hầu là thủ hạ của ta. Ta cảm thấy người trẻ tuổi này khá là tài năng, rất yêu thích ông ấy. Ông ấy là người Hoách Gia, Hà Nội. Mặc dù ta xuất thân ở Hoa Âm, Hoằng Nông, nhưng lại cùng họ Dương, ta liền nhận ông ta làm cháu trong tộc. Quý tài là một nhân tài, trong bụng có lân giáp, nói một tàng mười, là người có thể giao phó đại sự...”

Nói đến đây thân hình lọm khọm của Dương Bưu hơi thẳng lên.

“Vào năm Quang Hòa thứ tư, một sự kiện lớn đã xảy ra trong cung. Một vị phi tử của Linh Đế bệ hạ là Vương mỹ nhân, sinh hạ một vị hoàng tử, đặt tên là Hiệp. Vào lúc đó hoàng hậu đã sinh thái tử Lưu Biện, không thể chịu được chuyện này, liền sai người độc giết Vương mỹ nhân. Đổng thái hậu sợ hoàng tử Hiệp cũng bị sát hại, liền mang đứa bé về cung tự mình nuôi dưỡng. Về sau thiếu đế bị Đổng Trác phế, hoàng tử Hiệp lên ngôi, chính là thiên tử hiện tại.”

Dương Bình nghiêng đầu, cảm thấy rất kỳ quái, những chuyện này đều là chuyện mọi người trong thiên hạ đều biết, vì sao phải nói lại lần nữa. Lúc này Dương Bưu đột nhiên nhướng mày, nghiêm giọng nói: “Thế nhưng người trong thiên hạ không biết là Vương mỹ nhân lúc đó sinh ra hai vị hoàng tử.”

Dương Bình sửng sốt, một ý nghĩ mơ hồ nhanh chóng xẹt qua trong đầu.

“Người tiên đoán trong cung nói song sinh không tốt, Vương Mỹ nhân liền tìm đến chỗ ta lúc này đang đảm nhiệm chức vụ Túc vệ trong tỉnh cung, cầu xin ta đưa một trong hai đứa trẻ ra khỏi cung, nếu không cả hai sẽ không thể sống sót. Ta không thể từ chối yêu cầu của nàng, cũng muốn vì Linh Đế bệ hạ giữ lại huyết mạch. Lúc đó ta nghĩ dù sao chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra. Thiếu đế Lưu Biện lúc trước cũng được nuôi dưỡng ngoài cung, sau đó mới đón vào trong cung.....”

Giọng của Dương Bưu lại trầm xuống lần nữa.



“..... Vì vậy ta đã tìm gặp Dương Tuấn và yêu cầu ông ta đưa một đứa trẻ ra khỏi cung. Bằng vào ta và quyền hạn của ông ấy, chuyện này được thực hiện mà thần không biết quỷ không hay. Nhưng vài ngày sau,Vương mỹ nhân đột nhiên qua đời. Ta cảm thấy Lạc Dương quá nguy hiểm, ngay cả hoàng tử Hiệp ở bên cạnh Thái hậu cũng liên tục đối mặt với uy hiếp, huống chi đứa nhỏ không danh phận này. Nếu mà thân phận của hắn bị bại lộ, thì khó mà lường được. Ta liền tìm một cơ hội để Dương Tuấn mang theo đứa bé kia từ quan về nhà, tuyên bố với bên ngoài đó là con trai ông ta. Ông ấy đã hy sinh rất nhiều trong những năm qua và hoàn thành tốt công việc, thật là cực khổ cho ông ấy.”

Dương Bình đã đoán được Dương Bưu sẽ nói gì tiếp theo, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của lão, và nói từng chữ: “Ý của ông là họ của ta không phải Dương mà là Lưu, ta là huynh đệ song sinh của đương kim thiên tử?”

Dương Bưu hai tay trên không ôm một cái chắp tay trịnh trọng nói: “Cho nên tên tự của ngươi không phải là Nghĩa Hòa, mà là Trọng Hòa, bởi vì tên tự của Thiên tử đã là Bá Hòa. Trong người ngươi đang chảy chính là dòng máu của hoàng tộc Hán thất.”

Dương Bình liếm môi một cái, cảm thấy cổ họng khát khô. Việc này thật nực cười, một khắc trước hắn vẫn còn là con trai của một gia đình bình thường ở Hà Nội, một khắc sau liền biến thành hoàng tộc, mà còn lại là huynh đệ thân sinh của vị thiên tử cao cao trên kia, chính thống đến không thể chính thống hơn của gia tộc Hán thất.

Điều này giải thích lý do vì sao phụ thân hắn lại đưa hắn vào nhà Tư Mã khi hắn còn nhỏ, nó cũng nói lên vì sao phụ thân lại đối với hắn trong nhiều năm như vậy chỉ có xa cách kính cẩn – nhưng không giải thích được chuỗi sự kiện bắt đầu từ đêm qua.

Dương Bình, bây giờ gọi là Lưu Bình, hít một hơi sâu và quyết định tiếp thu những gì Dương Bưu nói. Hắn lờ mờ cảm thấy rằng bí ẩn thân thế của mình chỉ là vừa mới bắt đầu.

“Ý định ban đầu của ta chỉ là muốn giữ lại cốt nhục cho Vương mỹ nhân. Cả đời của nàng chỉ cầu xin ta một điều như thế, dù thế nào ta cũng không muốn làm nàng thất vọng. Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngươi sẽ là con trai của Dương Tuấn sống an ổn hết đời này...” Dương Bưu đột nhiên chuyển chủ đề: “Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, bệ hạ cần ngươi.”

“Cần ta sao?” Lưu Bình suýt chút nữa bật cười. Một vị quân vương cửu ngũ chí tôn, cần hắn, một thảo dân thôn quê không có nền móng chính trị, không có văn thao vũ lược?

Dương Bưu chậm rãi gõ những ngón tay lên đầu đối, nhìn chằm chằm vào tấm rèm dày, như muốn nhìn thấu nó.

“Tình thế bây giờ chắc ngươi cũng biết, nhà Hán đang suy tàn, chính quyền hoàn toàn do gia tộc Tào thị nắm giữ. Các quan công khanh phụ thần như ta lần lượt bị thanh tẩy sạch. Các quan đại thần đi theo bệ hạ từ Lạc Dương bây giờ phân tán khắp nơi. Cứ như thế này Tào thị sẽ là Vương Mãng thứ hai – muốn chấn chỉnh lại triều cương, chỉ dựa vào thực lực của chúng ta thì không đủ.”

Lưu Bình tự giễu cười một tiếng: “Ngài còn không thể làm gì? Ta còn có thể làm gì?”

Dương Bưu giơ một ngón tay lên:” Bệ hạ đã tiêu hao hết tinh lực trước sức ép của Tào Tháo. Chúng ta cần một cái bóng đen, có thể di chuyển trong bóng tối và thu phục thêm nhiều người trung tâm với Hán thất, tích lũy sức mạnh để đánh trả. Ngươi là người của Hoàng tộc, thân phận của ngươi có thể làm được rất nhiều điều mà chúng ta không làm được.”

“Hán thất có nhiều người như vậy, vì sao lại tìm đến ta, một người đến danh phận còn không có, ai sẽ tin? “

“Nhưng thân huynh đệ của bệ hạ chỉ có một mình ngươi, tướng mạo hai người giống y như đúc, không ai có thể thay thế ngươi.”

Bên trong xe ngựa im lặng một cách khó hiểu, gió lạnh ương ngạnh xuyên qua khe hở trên tấm rèm, khiến một già một trẻ bất giác co rụt vai lại. Dù sao thời tiết cũng đã là tháng mười hai rồi, Hứa Đô còn ở phía trước rất xa.

Lưu Bình nói: “Dương Thái úy trước đây từ một quan viên trở thành thường dân, chắc cũng đã sớm có tính toán trước?”

Dương Bưu cười ha ha trong lòng chua xót: “Ngươi cũng đề cao lão phu quá. Nếu không phải cùng đường mạt lộ, chúng ta cũng không kéo ngươi vào... Nhưng Hán thất đã trên bờ vực thẳm, chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác, có một ít liền tranh một ít, tận dụng hết tất cả mọi lực lượng có thể, không loại trừ một khả năng nào.”

Nói đến đây giọng điệu của lão càng ngày càng kích động, chòm râu run lên. Đột nhiên Dương Bưu đứng thẳng người lên, như một con sư tử già, nắm chặt hai vai Dương Bình: “Cơ nghiệp bốn trăm năm của Lưu thị không thể bị hủy trong tay chúng ta. Các lịch đại hoàng đế của đại Hán đều đang theo dõi chúng ta.”

Lưu Bình sững sờ trước sự bộc phát đột ngột của ông ta, hắn chưa từng thấy người nào cố chấp đến như vậy. Hắn không dám đối mặt với ánh mắt thiêu đốt của ông ấy. Dương Bưu nhìn thấy vậy không nhịn được cười lên, từ từ buông Lưu Bình ra, sửa lại cái nón của mình, vẻ mặt trở lại bình bĩnh.

“Ta có thể hiểu được tâm tạng của ngươi, rất khó để tiếp nhận những chuyện này ngay lập tức, nhưng chúng ta không có thời gian.” Dương Bưu nói, “Mỗi ngày trôi qua, Hán thất đều không ngừng suy yếu, không ngừng tiến đến tử vong.”

Lưu Bình hít sâu một hơi: “Nói cách khác, lần này không phải Tào Tháo trưng tích phụ thân ta, mà là các ngài muốn gặp ta.”

Dương Bưu nói: “Không hoàn toàn là như vậy, Tào Tháo từ lâu đã đánh giá cao tài năng của phụ thân ngươi, việc trưng tích lần này đúng là mệnh lệnh xuất phát từ phủ Tư Không. Chỉ là chúng ta âm thầm thúc giục cố gắng tạo ra một cơ hội.”

“Cơ hội gì?”

“Quan viên bị trưng tích nửa đường bị đạo tặc tấn công, chiến đấu không lại, phu xe và con trai của ông ta bị giết, bản thân bị chặt mất một cánh tay. Những chuyện này rất dễ xảy ra trong thời đại hỗn loạn này.” Dương Bưu nói đến thản nhiên, Lưu Bình cảm thấy lạnh sống lưng.

“Nhưng cũng không cần làm đến như vậy....” Hắn ngập ngừng, nghĩ đến hai xác chết và khuôn mặt tái nhợt của phụ thân mình. Chỉ để tạo ra cảnh tượng giả dối này đã phải trả giá hai mạng người và một cánh tay.

“Chỉ có như vậy dấu vết của Dương Bình mới có thể bị loại bỏ hoàn toàn, không khiến cho người ta hoài nghi. Phải biết rằng thế lực của Tào Tháo đáng sợ hơn những gì ngươi nghĩ. Chúng ta không thể sơ xuất nếu không sẽ phải trả giá còn lớn hơn. Phụ thân ngươi ý thức được điều này, bất cứ lúc nào cũng có thể vì Hán thất mà dâng lên mạng sống.” Dương Bưu thâm ý nói, nhìn sang Lưu Bình. Lưu Bình ngậm miệng không nói gì. Dương Bưu cũng không hỏi tiếp, hai người im lặng ngầm hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Quốc Cơ Mật

Số ký tự: 0