Tam Quốc Cơ Mật

Quyển 1: Long Nan Nhật Chương 1: Huyền Thượng Hứa Đô - P1 - Rời...

Mã Bá Dung

2024-02-01 00:40:12

Dương Bình nhẹ nhàng thở ra một hơi sương trắng, sợi dây cung gân trâu trên tay hắn đã bị kéo đến cực hạn, toàn bộ cung tên bằng sừng tê giác phát ra tiếng ‘cót két”, đầu mũi tên nhắm thẳng vào một con hươu cách đó hai mươi trượng.

Con hươu kia đang ẩn dưới một tán rừng bạch dương, bình thản nhai một chùm lá héo vàng, không biết được rằng thảm họa sắp xảy ra. Vào một ngày mùa đông lạnh giá như thế này, rừng cây thưa thớt không thể cho nó được bất kỳ nơi trú ẩn đàng hoàng nào. Những nhánh cây và bụi cây trụi lủi đan xen phía trước, tựa như một lồng giam thiên nhiên bao bọc lấy thân thể to lớn của nó.

Điều Dương Bình cần làm lúc này là khẽ mở ngón trỏ và ngón giữa đang móc dây cung, sau đó chỉ trong tíc tắc đầu mũi tên sắc nhọn sẽ xuyên qua khe hở giữa các nhánh cây, đâm thủng lớp da lông màu nâu nhạt, cắt qua phần máu thịt nóng ấm, đập vỡ trái tim nó ra từng mảnh.

Thời gian trôi qua có lẽ trong nháy mắt, cũng có thể là một hồi, ngón tay của Dương Bình cử động.

Một mũi thúy linh tiễn (1) theo dây cung bắn ra, cắm chắc chắn vào thân cây bạch dương chỉ cách con hươu vài tấc, con hươu sợ hãi bất ngờ nhảy lên, làm rung động đám cây cối bên cạnh, sau đó nó hoảng sợ vung bốn vó bỏ chạy vào sâu trong rừng, rồi nhanh chóng biến mất.

Dương Bình đứng dậy nhìn vào khu rừng vắng, nở một nụ cười gượng gạo. Cắm cây cung sừng tê giác vào đất, hắn đi tới và rút mũi tên đang ghim ở thân cây, thuận tay bóp lại cái lông đuôi mũi tên hơi xếch lên, cắm lại vào ống tên.

Một thanh niên trạc tuổi hắn đứng dậy từ trong đống tuyết rồi phủi tuyết dính trên người xuống. Dương Bình bước ra khỏi rừng cây, trên người làm ra vẻ tiếc nuối. Người thanh niên kia nhìn chằm chằm vào dấu mũi tên trên thân cây bạch dương, trong mắt thoáng hiện vẻ bất mãn: “Với độ chính xác của đệ, chẳng lẽ lại bỏ lỡ ở khỏng cách gần như vậy sao?”

“Đó là một con hươu cái” Dương Bình cố gắng biện hộ, “Huynh xem cái bụng lớn của nó, có lẽ nó sẽ sớm sinh con.”

“Lòng dạ của đệ nhân hậu như vậy, vẫn là đem mũi tên trả lại cho ta đi!” Người thanh niên giận dữ nói, lấy mũi tên từ trong ống tiễn của Dương Bình ném vào ống tên của mình.

Dương Bình gượng cười làm hòa nói: “Nghĩ đến con hươu con vừa ra đời, gào khóc đòi ăn, ta làm sao mà xuống tay ra được. Người xưa đánh trận còn không giết trẻ con, huống chi là một con hươu đang mang thai.”

Người thanh niên tức giận nhìn hắn: “Con nai sinh con, đệ nói không xuống tay được; trĩ hoang bảo vệ nhà, đệ muốn cho nó làm tròn chính nghĩa; hồng nhạn bay đến trước mặt, đệ lại nói người nhân nghĩa không ngăn cản việc trở về nhà của con chim – Ta nói đệ đang đi săn hay là đi giảng bài? Chúng ta nằm đây cả ngày, nhưng vẫn là trắng tay!” Nói xong hắn đưa hai tay ra vung vẩy mấy lần.

Dương Bình nói: “Trọng Đạt, huynh đừng nổi giận. chờ một chút ta lại đi vào rừng một vòng, có lẽ ta vẫn có thể săn được thỏ rừng hươu núi gì đó.”

Người thanh niên nhướng mày, sự bất bình của anh ta lập tức bị dập tắt, nhẹ giọng nói: “Thôi quên đi ... trời không còn sớm nữa, chúng ta về thành sớm đi. Nếu không cha và đại ca ta sẽ lại dông dài.” Hắn nói xong liền xoay người rời đi, để lại cho Dương Bình một cái bóng lưng. Dương Bình biết tính tình của hắn, cũng không bào chữa, lặng lẽ đeo cung tên sau lưng, trùm khăn choàng lên rồi đi theo hắn.

Hai người, một bước sâu một bước cạn, đạp tuyết ra khỏi rừng. Dưới chân núi có mấy tên đầy tớ đang vây quanh đống lửa sưởi ấm, bên cạnh còn có hai con ngựa Tây Lương bị buộc vào gốc cây. Nhìn thấy hai người xuống núi, mấy tên đầy tớ ồn ào gọi: “Tư Mã công tử, Dương công tử đã trở lại.” Một nhóm người giẫm lên đống lửa, dắt ngựa, những người khác đổ rượu nóng vào túi da đưa cho bọn họ.

Người thanh niên cầm lấy túi da nhấp một ngụm, ném cho Dương Bình, sau đó loạng choạng cưỡi lên một con ngựa. Dương Bình lúng túng nhấp một ngụm, đưa cho đầy tớ rồi cưỡi lên con ngựa khác. Nhìn thấy cả hai đều trắng tay, bọn đầy tớ biết hôm nay thu hoạch không được tốt, cũng không dám hỏi nhau. Người thanh niên nhìn xung quanh rồi đưa tay lên: “Về thành!”

Nhóm đầy tớ thu dọn đồ đạc trong lều rồi đi theo hai con ngựa. Người thanh niên và Dương Bình đi cạnh nhau, nhưng cố tình không để ý tới, nắm chặt dây cương nhìn bốn phía. Tư thế xoay cổ của hắn khác với người thường, vai không nhúc nhích, phạm vi chuyển động cực nhỏ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, trong nháy mắt có thể xoay người từ bên này sang bên kia, giống như một con sói hoang cực kỳ cảnh giác.

“Thực ra ta thường ngắm bắn bia rất chính xác, nhưng khi nghĩ đến bắn một con vật sống, ta không khỏi sinh lòng thương hại, ta nghe nói quân tử.....”

Nghe thấy Dương Bình tự mình lảm nhảm, thanh niên bỗng nhiên ghìm lại cương ngựa, thở dài: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Nghĩa Hòa, con người của đệ, tính tình quá nhu nhược. Hiện tại đã là như thế nào rồi? Đệ còn cổ hủ như vậy? Chuyện xưa của Tống Tương công, đệ chưa đọc sao? Lòng dạ đàn bà!”

Dương Bình nói: “Ta và huynh không giống nhau,huynh có chí lớn, ta chẳng qua chỉ là tài năng trong phạm vi trăm đặm đổ lại, có thể làm huyện lệnh gì đó, an dân dưỡng sinh, an tâm trị kịch, vậy là rất hài lòng rồi.” Người thanh niên giễu cợt: “Đất Hà Nội chúng ta bốn bề đều là vùng chiến, đệ đếm xem, Đổng Trọng Dĩnh, Viên Bản Sơ, Tào Mạnh Đức, Lữ Phụng Tiên, Viên Công Lộ, có lộ chư hầu nào mà không lăm le nơi này đâu. Đệ muốn tránh thế dưỡng sinh, chỉ sợ là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”

Nói xong hắn vung roi quất mạnh vào mông ngựa. Con ngựa hí vang, lao đi điên cuồng, chạy về phía trước, bỏ lại người phía sau mấy chục bước. Dương Bình chỉ có thể cười gượng vung roi đuổi theo, một đám đầy tớ chạy theo phía sau thở hổn hển.

Một đội người chẳng mấy chốc mà ra đến đường chính, sau khi đi dọc theo đường chính khoảng một canh giờ, liền có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng nhấp nhô của thành quách Ôn Huyện. Vó ngựa của thanh niên kia không hề dừng lại, đã chỉ còn là một bóng người nho nhỏ ở phía xa, tựa hồ định lao thẳng vào trong thành. Dương Bình không đành lòng khi nhìn thấy đám đầy tớ chạy hết hơi, liền giảm tốc độ, để ngựa từ từ đi qua.

Lúc này mặt trời đã ngã về tây, có thể lờ mờ thấy được những vết tuyết trên tường thành màu xám xanh ở phía xa, một vài làn khói bếp bốc lên trên không lưu chuyển, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Dương Bình. Ôn Huyện cũng không phải là quê quán của hắn, nhưng là nơi hắn lớn lên, chính là nhà của hắn, có rất nhiều thân nhân, bằng hữu làm cho hắn chân chính an tâm. Xét cho cùng, Dương Bình vẫn là người có chút đa sầu đa cảm, như một văn sĩ am hiểu từ phú – mặc dù tài bắn cung xuất chúng của hắn ở Ôn Huyện cũng tính là một cao thủ.



Dương Bình sinh ra vào năm Quang Hòa thứ tư, phụ phân hắn là Dương Tuấn người ở Hoạch Gia, Hà Nội, là gia tộc quyền thế ở địa phương. Lo sợ chiến loạn, phụ thân hắn dẫn hơn trăm hộ dân lên núi tránh nạn, vì một vài lý do, Dương Tuấn không mang theo Dương Bình mà đem hắn gửi nuôi tại nhà người bạn tốt Tư Mã Phòng. Gia tộc Tư Mã có thế lực hùng mạnh ở Ôn Huyện, mấy chục pháo đài phòng ngự và hàng ngàn binh sĩ, tự vệ không thành vấn đề. Vì vậy Dương Bình từ nhỏ đã lớn lên ở nhà Tư Mã cùng với các con trai của Tư Mã Phòng.

Người thanh niên chạy ở phía trước đoàn người là con trai thứ hai của Tư Mã Phòng, Tư Mã Ý. Tư Mã Ý và Dương Bình có tình cảm tốt nhất trong đám huynh đệ, bọn họ chơi cùng nhau, đọc sách cùng nhau, cùng nhau đánh nhau, hai người như anh em ruột thịt. Tư Mã Ý cho rằng Dương Bình cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có cái tính nhu nhược là thật sự không chấp nhận được, cố gắng muốn uốn nắn hắn. Dương Bình tính tình khiêm tốn, nhưng thực chất là rất cứng đầu, hai người ồn ào qua lại, nháy mắt đã là Kiến An năm thứ tư, Dương Bình mười tám tuổi, Tư Mã Ý hai mươi tuổi.

Nếu là ở thời đại thái bình thịnh trị, có lẽ bọn sẽ dựa vào thế lực gia tộc của mình có thể qua các khảo hạch Hiếu Liêm, Mậu Tài(2) trúng cử làm quan. Sau khi ở trung ương làm quan vài năm, hoặc ở lại làm Tào duyện lệnh sử, hoặc ra làm quan huyện lệnh, nếu may mắn có thể có thể chuyển đến Cửu Khanh(3) trước bốn mươi tuổi, được phong liệt hầu(4), mang đến vinh quang vô hạn cho gia tộc.

Đáng tiếc lúc này thiên hạ phân loạn, cái gọi là “triều đình Đại Hán” chỉ còn lại một vị quân vương nhu nhược và một đám quan chức già nua, bị quăng quật lưu vong giữa các thế lực khác nhau, vô cùng thê thảm. Những năm gần đây, Hán đế mới ổn định ở Hứa Đô, kéo dài hơi tàn dưới sự che chở của Tào Tháo. Con đường làm quan sáng lạn trong dĩ vãng sớm đã chông gai mù mịt. Vì vậy nhiều gia tộc đã thu lại nanh vuốt, đem con em nhà mình về dưới trướng, cẩn thận quan sát kỹ thời cuộc.

Có rất nhiều người trẻ tuổi trên khắp đất nước như Tư Mã Ý và Dương Bình, đã qua hai mươi tuổi, nhưng vẫn ẩn náu ở các nơi, lặng lẽ hoặc thấp thỏm chờ đợi thời cơ lật cánh.

Nếu như cứ sống mãi như thế này thì tốt, cùng Trọng Đạt đi săn, ầm ĩ cãi nhau, đọc vài quyển sách, uống mấy bầu rượu,... Đột nhiên Dương Bình không khỏi nghĩ đến những điều này, sau đó nhéo mũi mình tự giễu, nghĩ thầm tên tiểu tử Trọng Đạt kia chắc chắn sẽ mắng ta không có tiền đồ.

Vó ngựa dồn dập cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, Dương Bình nhìn kỹ lại thì thấy Tư Mã Ý cưỡi ngựa vội vàng trở lại, còn có một ông già đi cùng hắn. Dương Bình rất ngạc nhiên khi nhận ra đó là quản gia trong phủ Tư Mã Phòng. Trong phút chốc, Tư Mã Ý cùng quản gia đã tới trước mặt. Lão quản gia thở hồng hộc nói: “Dương công tử, lệnh tôn đại nhân đến. Hiện tại người đang ở trong phủ Tư Mã đại nhân, rất muốn gặp công tử.”

“Phụ thân ta?” Dương Bình sửng sốt. Phụ thân hắn, Dương Tuấn, vừa bị triều đình điều chức đến Khúc Lương, vừa mới nhậm chức hơn một tháng, tại sao lại tự ý rời khỏi vị trí mà đến Ôn Huyện?

Tư Mã Ý thấy Dương Bình sững sờ, sốt ruột vỗ đầu ngựa, thúc giục: “Còn không mau đi, đừng để cha đệ chờ.”

Dương Bình giục ngựa phi nhanh, trong lòng sốt ruột. Hình ảnh người cha Dương Tuấn trong tâm trí hắn thật sự rất mơ hồ, từ khi được nhà Tư Mã nuôi dưỡng, Dương Tuấn rất ít khi đến thăm hắn, giọng điệu lúc nào cũng khách khí, những chủ đề nói chuyện giữa hai người cũng chỉ liên quan đến học hành, thậm chi còn chưa bao giờ đề cập đến người mẹ mất sớm của mình. Hắn luôn cảm thấy giữa mình và phụ thân có một khoảng cách khó tả, khoảng cách này không thể lý giải bằng việc “hiếm khi gặp nhau”.

Cũng chưa từng thấy ông ta muốn vội vã gặp mình như vậy, chẵng lẽ trong nhà ở Hoạch Gia đã xảy ra chuyện lớn gì sao?

Dương Bình tiến vào Ôn Huyện với sự lo lắng không giải thích được. Hắn thấy ở trước phủ Tư Mã, hai con ngựa kéo xe màu hạt dẻ, tấm lót ngực còn không có tháo xuống, cái ách nâng lên một nửa, người đánh xe đang ngồi ở trên, có thể giơ roi xuất phát bất cứ lúc nào. Phía sau xe ngựa còn có một lá cờ có thêu rồng vàng, hoàn toàn khác biệt với xe ngựa bên trong Ôn Huyện.

Dương Bình không nghĩ nhiều, vội vàng đẩy cửa. Vừa đi qua chiếu bích (5) hắn nhìn thấy Dương Tuấn và Tư Mã Phòng đang đứng trong viện, anh trai Tư Mã Ý là Tư Mã Lãng cùng một số nữ quyến đứng ở phía xa.

Dương Tuấn có dáng người cao lớn, trên mặt ngăm đen, khuôn mặt chữ quốc không giận mà uy, hoàn toàn khác hẳn với khuôn mặt thon gầy của Dương Bình. Hôm nay ông ấy không mặc quan phục mà mặc một bộ quần áo màu đen có áo choàng, trong tay còn nắm phù truyền(6) làm bằng gỗ rộng hai tấc.

“Phụ thân đại nhân.” Dương Bình đi tới hành lễ, trong lòng thấp thỏm bất an. Hắn nhận thấy khuôn mặt của Dương Tuấn trầm xuống không nhìn thấy một chút cảm xúc nào – không có niềm vui đoàn tụ với con trai càng không có lo lắng có chuyện lớn xảy ra trong nhà.

Dương Tuấn nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó quay sang nói với Tư Mã Phòng: “Tư Mã huynh, khuyển tử đã tới rồi, chúng ta liền phải rời đi.”

Tư Mã Phòng nghi hoặc nói: “Sao không nghỉ ngơi một ngày rồi hẵng đi? Cửa thành cũng sắp đống rồi. Làm gì nóng vội như vậy.”

Dương Tuấn đưa tay lên: “Tư Không truyền chiếu, há có thể trì hoãn?”

Phù truyền đưa trên không trung một vòng, Tư Mã Phòng đành phải im lặng.

Ở phần đuôi mảnh phù truyền có vẽ chòm sao bắc đẩu cùng tử vi, còn được đóng mộc Tư Không, những cái này đại diện cho toàn bộ ý chí của triều đình - mặc dù nhà Hán đã suy yếu đến đáng sợ, nhưng triều đình dù sao cũng vẫn là triều đình.

Dương Bình có chút không hiểu được đứng tại chỗ cảm thấy bất lực. Tư Mã Phòng liếc nhìn người bạn cũ của mình, lắc đầu rồi bước tới nắm lấy tay Dương Bình nói: “Nghĩa Hòa à, chúc mừng con. Phụ thân của con đã được Tào Tư Không trưng tích(7) làm duyện thuộc(8), chuẩn bị đi Hứa Đô để nhận chức. Ông ấy đặc biệt tới đón con đi cùng.”

“Đi Hứa Đô? Tào Tư Không?” Dương Bình nhai đi nhai lại hai chữ này. Tào Tháo hiện giờ “hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu”, quyền thế như mặt trời ban trưa, ở triều đình quan lại chỉ bái Tư Không. Một nhân vật lớn như vậy sẽ tuyển phụ thân mình đến Hứa Đô sao, hắn vẫn có hơi bối rồi về hàm nghĩa của việc này.

Lúc này Dương Tuấn mở miệng: “Xe ngựa của triều đình phái tới đang đợi bên ngoài, chúng ta phải lập tức lên đường. Ta sẽ phái người vận chuyển hành lý của con ở phủ Tư Mã đến Hứa Đô, con không cần lo lắng.”



Dương Bình há to miệng, trong đầu kêu “ong” một tiếng, có chút mờ mịt. Đây là như thế nào? Lập tức đi ngay? Ngay cả thời gian thu thập hành lý cũng không có. Chẳng qua chỉ là một lần trưng tích, Ôn Huyện cách Hứa Đô cũng chỉ hơn ba trăm dặm, ngay cả xe ngựa lên đường khẩn cấp, thì cũng chỉ mất một ngày một đêm. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà phải vội vã như vậy.

Hắn quay sang nhìn Tư Mã Phòng một cách khó hiểu, so với Dương Tuấn, lão nhân này thích hợp với vị trí phụ thân đại nhân hơn.

Tư Mã Phòng cười khổ lắc đầu. Theo đạo lý, việc Tư Không mở ra trưng tích cho Tào duyện, là tư tích là việc riêng, không nên do triều đình ban phát phù truyền, lại càng không nên nói là truyền chiếu. Dương Tuấn lần này được trưng tích, lại phát phù truyền, lại còn truyền chiếu, rất không bình thường- mà bản thân loại “vượt quá chế độ ” này cũng đã bao hàm một loại tình huống cấp thiết không thể nói ra. Có vẻ như Dương Tuấn cũng nắm bắt được ý tứ trong lần trưng tích này, mới ra quyết định nhanh chóng lên đường.

Những chuyện như thế này trong quan trường, Tư Mã Phòng đã làm qua Kinh Triệu Doãn có thể hiểu được, nhưng rất khó giải thích cho Dương Bình.

Không nhận được câu trả lời từ Tư Mã Phòng, Dương Bình hiểu được quyết định này đã không thể thay đổi được nữa. Lệnh cha như trời, Dương Bình không có cách nào đành phải cúi đầu nói: “Con hiểu rồi, phụ thân.” Hắn lấy cung tên ra khỏi người đưa cho Tư Mã Lãng: “ Huynh cầm lấy cung tên sừng tê giác này cất kỹ đi, đệ nghĩ là sau này đệ sẽ không cần dùng đến nó nữa.”

Tư Mã Lãng là trưởng tử, có mối quan hệ thân thiết với Dương Bình. Hắn ngập ngừng rồi nhận lấy cung tên, không biết nên nói điều gì, chỉ có thể liên tục vỗ vai Dương Bình, trong hốc mắt nghèn nghẹn chút gì đó.

Dương Bình cười nói: “Giúp đệ nói với Trọng Đạt một tiếng, xem ra không còn thời gian để nói lời cáo biệt cùng huynh ấy.” Nói xong Dương Bình đưa tay ra ôm lấy Tư Mã Lãng một cái thật mạnh, nói nhỏ: “Huynh đệ tốt, hẹn gặp lại.” Động tác của Tư Mã Lãng đột nhiên cứng đờ, sau đó có tiếng thở gấp từ mũi, nước mắt chảy ra. Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu sắc, cho tới giờ cũng chưa bao giờ tách rời nhau. Hốc mắt của Dương Bình cũng ươn ướt, nhưng nghĩ đến phụ thân còn đang nhìn mình, hắn lại cố gắng kìm nén.

Dương Tuấn vô cảm thúc giục: “Việc này không nên chậm trễ, chút nữa cửa thành đóng, lại thêm phiền phức.” Dương Bình đành phải buông Tư Mã Lãng ra, đi theo Dương Tuấn từng bước ra khỏi phủ Tư Mã. Xe ngựa trước cửa vẫn đợi ở đó, người đánh xe thấy bọn họ ra khỏi cửa, liền đứng dậy hét vài tiếng, con ngựa bắt đầu đạp vó, phì phò trong mũi.

Mặc dù Dương Bình biết một ngày nào đó hắn sẽ phải rời khỏi Ôn Huyện, rời khỏi nhà Tư Mã, nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, đột ngột như vậy, ... khó hiểu như vậy. Hắn thậm chí còn không có thời gian để thương cảm. Dương Bình vô tình nhìn về bức tượng Tỳ Hưu trước cửa phủ Tư Mã, một bên tai của nó bị khiếm khuyết, là do hồi xưa hắn và Tư Mã Ý chơi trên đó làm bể,trong lòng khẽ cười.

Dương Tuấn lên xe trước, Dương Bình vịn vào lan can thành xe, nhẹ nhàng bước lên ngồi cạnh cha mình. Tư Mã Phòng ở dưới xe đột nhiên nắm lấy cánh tay Dương Bình ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Hiền chất Dương Bình đã lớn lên trong nhà ta hơn mười năm, ta xem nó như con trai ruột của mình. Dương huynh lần này đi Hứa Đô, bất luận chuyện gì, cũng phải giữ an toàn cho nó”

Dương Tuấn mỉm cười: “Tư Mã huynh nói chuyện gì vậy, Nghĩa Hòa là con trai của ta, ta làm sao lại không bảo vệ cho nó?”

Lúc này Tư Mã Phòng mới buông cánh tay Dương Bình ra và lùi về sau một bước, biểu cảm lo lắng vẫn hiện rõ giữa hai hàng lông mày.

Hứa Đô là nơi nào ông ta hiểu rất rõ.

Nơi đó đã trở thành một vòng xoáy hiểm ác kể từ khi đương kim thiên tử dọn vào. Tào Tháo muốn khống chế thiên tử, xưng bá trung nguyên; thiên tử lại muốn kiềm chế Tào Tháo, giành lại quyền lực của mình; còn có các thế lực hùng mạnh Tây Lương, Hà Bắc, Kinh Châu, Sơn Đông vươn xúc tu vào, thế lực các phương đan xen, công khai lẫn che đậy, không phải người nào cũng có thể giữ mình, thật sự không phải là một nơi yên bình.

Tư Mã Phòng vẫn che giấu thực lực, ở Hà Nội đóng cửa cài then, chính là tránh cho mình và gia tộc lội vào vũng nước đục này. Nhưng bây giờ người bạn chí cốt của hắn cùng đứa trẻ hắn luôn coi như con trai lại muốn đi vào nơi nguy hiểm mà bản thân lại không ngăn cản được, điều này làm cho trong lồng ngực của Tư Mã Phòng cảm thấy phiền muộn.

“Dương huynh, huynh phải cẩn thận...” Tư Mã Phòng lầm bầm nói, hai tay nắm trong tay áo khẽ run.

Dương Tuấn chắp tay hướng về phía Tư Mã Phòng, sau đó xoa xoa ngón tay. Người đánh xe giơ roi lên, trong không gian vang vang lên tiếng kêu mĩ lệ, hai con ngựa bắt đầu kéo xe lăn bánh. Chẳng bao lâu, chiếc xe ngựa này đã rời khỏi Ôn Huyện, đi trên đường chính, phi nước đại tới Hứa Đô.

Dương Bình chống khuỷu tay vào thành xe, ngẩn người nhìn khung cảnh đang lùi dần về phía sau.

Thái độ của Dương Tuấn khiến hắn hoảng sợ không thể giải thích được. Mỗi lần gặp mặt trước đây, phụ thân chí ít còn quan tâm đến tình huống của hắn, nhưng hiện giờ phụ thân như biến thành một người khác, như một viên ác quan áp giải khâm phạm vào kinh, rất lãnh đạm.

Điều này không bình thường, điều này chắc chắn là không bình thường.

Tính cách Dương Bình nhu nhược nhưng không ngu ngốc, hắn biết bất kỳ điều gì bất thường đều có lý do. Hắn vẫn luôn mong chờ phụ thân nói ra lý do sau khi rời khỏi Ôn Huyện. Nhưng Dương Tuấn đã làm hắn thất vọng. Bọn họ đã đi cả đêm, Dương Tuấn không nói một lời nào với Dương Bình, nhưng liên tục thúc giục phu xe chạy nhanh hơn.

Trong lòng đầy nghi vấn, Dương Bình chìm vào giấc ngủ say, thầm hy vọng đến khi tỉnh lại vẫn đang nằm trong phòng ngủ ở phủ Tư Mã.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Quốc Cơ Mật

Số ký tự: 0