Quyển 1: Long Nan Nhật Chương 1: Huyền Thượng Hứa Đô - P4 - Thâu...
Mã Bá Dung
2024-02-01 00:40:12
***
Lưu Bình từng bước một theo sát Đường Cơ và lão thái giám. Tĩnh cung không lớn, hai người rất nhanh đã đi đến trước tẩm điện. Trong điện đèn đuốc vẫn còn sáng leo lét, một vài thái giám cung nữ đã đợi sẵn ở cửa. Trương Vũ muốn cản Lưu Bình, nhưng thân hình Đường Cơ khẽ nghiêng qua, vừa lúc chắn mất tầm nhìn của lão, Lưu Bình một bước đã bước vào cửa điện.
Trương Vũ cau mày quát lớn: “To gan! Ngươi là tiểu thái giám ở đâu, sao lại không biết quy củ như vậy!” Lưu Bình hốt hoảng, không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này bên trong điện truyền đến một giọng nữ: “Đường tỷ tỷ đã đến rồi sao? Mau vào đi.” Giọng nữ tuy rằng non nớt lại có một khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm. Đường Cơ liền nói: “Nghe nói long thể của bệ hạ bất an, ta đặc biệt mang đến một ít thảo dược.” Giọng nữ kia lại cất lên: “Đã như vậy thì để cho tiểu thái giám của tỷ cùng đi vào đi. Trương Vũ, ngươi không cần ở lại trực đêm đâu.”
Lão thái giám nghe vậy mặt đỏ lên, thưa dạ lui ra, vẫn không quên trừng mắt nhìn Lưu Bình một cái, rồi lẩm bẩm: “Quy củ trong cung loạn hết cả lên.”
Đường Cơ cùng Lưu Bình tay đang ôm thảo dược đi vào tẩm điện, mùi thuốc nồng nặc liền xong vào mũi. Lưu Bình nhíu mày, đặt bó dạ tức hương xuống bên cạnh lư hương rồi đứng thẳng người lên. Trên đường đi vì tránh cho người khác nhìn thấy dung mạo của mình, hắn không ngừng cúi rạp người khiến cho lưng nhức mỏi.
Đồ đạc bày biện trong tẩm điện khá đơn giản,xà nhà mỏng, mái hiên thấp và những tấm rèm vải thô sơ, còn không bằng ngôi nhà bình thường của quận thủ. Một cái bàn trà bằng gỗ táo được sơn đen, bên trên đặt một cái chân đèn làm bằng đồng hình mỏ hạc cùng với bút mực thẻ tre, trên giá sách một một vài quyển sách. Một bức bình phong bằng trúc sơn màu sáng có hình rồng phượng ở giữa chia đôi toàn bộ gian phòng - nó có lẽ là vật quý giá nhất trong căn phòng này. Bên kia bình phong ánh nến lung linh, có bóng người chuyển động.
Đi qua bình phong, đầu tiên lọt vào mắt Lưu Bình là cô gái đang quỳ gối bên giường. Cô gái này so với Đường Cơ nhìn trẻ tuổi hơn nhiều, đôi mắt to quyến rũ và tràn đầy sức sống, con ngươi cực đen và sáng, vầng trán tròn và cằm nhọn, tóc như mây búi cao, một cây trâm cài tóc bằng vàng cắm nghiêng trong búi tóc, nhìn như là tiện tay búi lên, lại khiến cho gương mặt ngọc không một lớp phấn trang điểm trở nên rạng rỡ. Chỉ là yên lặng quỳ ở chỗ đó, nàng cũng cho người ta thấy một vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Vị này có lẽ là hoàng hậu Phục Thọ, Lưu Bình nghĩ thầm, trong tim đập loạn. Cô gái này không cần nói, chỉ cần hai đôi mày khẽ khẽ nhướng lên, vẻ diễm lệ bẩm sinh sẽ làm người ta nghẹt thở. Lưu Bình miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi Phục Hậu đến chiếc giường bên cạnh cô.
Đầu giường có một bát thuốc đầy, màu nâu sẫm, vẫn còn bốc khói. Một đôi tay nhỏ mảnh khảnh trên chăn gấm, bên trong chăn gấm có một người đang ngủ say.
Lưu Bình nhìn thấy một bản thân khác.
Thật là rất giống.
Mặc dù Dương Bưu và Đường Cơ đã từng cảm thán như vậy, nhưng khi Lưu Bình tận mắt nhìn thấy vị hoàng đế trong truyền thuyết, người anh em song sinh cùng huyết thống với mình, hắn vẫn không khỏi sững sờ.
Hai người có dung mạo giống nhau, khuôn mặt giống nhau, ngay cả bờ môi hơi xếch sang trái và hàng lông mày nhướng lên cũng giống hệt nhau, như thể đang đứng soi trước gương đồng.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cả hai vẫn có những chỗ khác nhau. Lưu Hiệp nằm ở trên giường trông gầy hơn, hai má hõm sâu, trông tái nhợt và tiều tụy, mong manh yếu ớt. Lưu Bình lớn lên ở Hà Nội, làn da sần sùi nhưng khỏe khoắn đầy sức sống.
Phục Hậu nhìn qua Lưu Bình đang mặc trên người y phục hoạn quan, liền trừng lớn hai mắt nhìn hắn, trong khoảnh khắc thất thần. Chỉ có Lưu Hiệp vẫn đang ngủ say, dường như không biết trong phòng đã có thêm hai người nữa.
“Ngài ấy là anh trai ta, anh trai song sinh của ta!”
Lưu Bình lẩm bẩm thầm trong bụng, như cảm nhận được mối liên hệ huyết thống huyền bí mà máu trong người hắn trở nên sôi sục. Tại lúc này, hắn hoàn toàn quên mất thân phận con trai của Dương Tuấn của mình, quên mất quá khứ mười tám năm qua tại Ôn Huyện, và quên cả sự tra tấn đã trải qua trong một ngày một đêm này. Hắn nghe thấy tiếng gọi của huyết mạch, cho hắn biết rằng người thân cận nhất của hắn trên thế giới này, chính là vị thiên tử Hán thất gầy yếu trước mặt.
Hắn cảm thấy trong đáy mắt có chút ẩm ướt, tiến lên hai bước nói: “... Hoàng huynh.”
Phục Hậu cúi người xuống, chiếc cổ trắng ngần uốn cong tạo thành một đường cong tao nhã, ngón trỏ của nàng mềm mại và tinh tế vuốt ve lên trán của thiên tử, hai môi kề sát vào tai hắn, thì thầm: “Bệ hạ, huynh dệ của ngài đến rồi, cậu ấy cùng với ngài đúng thật sinh ra giống nhau như đúc.” Lưu Hiệp vẫn hồn nhiên không hay, vẫn ngủ say như vậy, dường như cực kỳ mệt mỏi. Phục Hậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn trong mắt tràn đầy yêu thương.
Đường Cơ chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, cô nghiêng người kiểm tra, không khỏi thấp giọng kêu lên. Đôi mắt của Phục Hậu tràn ngập đau thương đã xác nhận phỏng đoán của cô. Nhìn thấy phản ứng của hai người họ, trái tim của Lưu Bình như thắt lại, nhớ lại khuôn mặt màu xám trắng của Lưu Hiệp, một linh cảm khủng khiếp bao trùm khắp người hắn.
Phục Hậu ân cần sửa lại chăn bông cho Lưu Hiệp, chậm rãi đứng dậy, hai tay rũ xuống, giọng nói đau thương trầm xuống: “Các ngươi đến muộn rồi ... Sáng nay, bệ hạ đã về trời rồi.”
Giọng nói cực kỳ trầm thấp mà Lưu Bình và Đường Cơ nghe như sét đánh ngang tai. Lưu Bình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô hồn của Lưu Hiệp, suy nghĩ của hắn rối tung rối mù, đây có phải là một trò đùa lớn mà trời cao ban cho hắn? Đem một người huynh đệ thất lạc mười tám năm đến cho hắn rồi tuyên bố rằng người huynh dệ này đã qua đời.
Đường Cơ cố nén đau thương, cơ thể mỏng manh khẽ run lên: “Nhưng ba ngày trước, lúc ta rời đi, long thể của bệ hạ vẫn ổn mà!” Phục Hậu nói: “Bắt đầu từ tối hôm qua, bệ hạ sốt cao không giảm, bị hành hạ hết một đêm. Sáng nay ta đến cho ngài ấy ăn chút cháo loãng, nhưng bệ hạ đã không còn hơi thở - -, cũng may là bệ hạ đi trong lúc ngủ, ta nghĩ chắc cũng không đau đớn.”
Câu cuối cùng của cô dường như thêm vào để tự an ủi mình. Nghe vậy, cả người Đường Cơ mềm nhũn ngã xuống đất, đè nén mà phát ra tiếng nghẹn ngào. Phục Hậu nhanh chóng đỡ nàng dậy, nghiêm nghị nói: “Đường tỷ tỷ, tỷ khóc cái gì, tỷ quên rồi sao, bệ hạ chưa hề rời đi?”
Nghe những lời này, Đường Cơ khẽ chấn động, tiếng khóc cũng dừng lại. Phục Hậu thâm ý nhìn nàng một cái, uyển chuyển đi đến trước mặt Lưu Bình, quỳ xuống trước mặt người thanh niên xa lạ này, hành lễ với nghi thức cung kính nhất: “Thần thiếp Phục Thọ bái kiến bệ hạ.”
Thời gian ở trong phòng như bị đóng băng một lúc, bộ não của Lưu Bình xoay chuyển‘Ong’ một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn rốt cuộc đã kết nối được những hoài nghi trước đây.
“Các người cấp tốc đưa ta từ Ôn Huyện đến đây, mục đích ngay từ đầu chính là như vậy!”
Nếu đúng như lời Dương Bưu nói, thiên tử hy vọng Lưu Bình vào Hứa Đô để bí mật giúp đỡ hoàng thất, cũng cần phải trù tính trong thời gian dài, tuyệt đối sẽ không vội vàng đến mức quần áo cũng không kịp thu dọn mà nhanh chóng đưa hắn đi Hứa Đô. Bất kể là Dương Tuấn, Dương Bưu hay Đường Cơ, bọn họ một người tiếp một người đều vội vàng đưa Lưu Bình đi không chút chậm trễ. Những hành động bất thường này cho thấy một chuyện lớn sắp sửa xảy ra ở Hứa Đô, và Lưu Bình đóng một vai trò không thể thay thế trong đó.
Bây giờ Lưu Bình đã biết nó là gì.
“Cậu nói không sai.” Phục Hậu bình tĩnh trả lời, cô gái này luôn duy trì vẻ trầm ổn đáng ngạc nhiên, “Đưa cậu đến Hứa Đô, chính là hy vọng cậu có thể thay thế huynh đệ của mình, đến làm vị hoàng đế này.”
Lưu Bình vừa muốn mở miệng, Phục Hậu đã giơ tay lên ngăn lại, ra hiệu cho hắn để nàng nói xong đã.
“Thật ra Dương Thái úy không có lừa cậu, kế hoạch đưa cậu đến Hứa Đô để giúp đỡ Hán thất vẫn đang trù tính. Nhưng từ sau mùa đông, bệ hạ lâm bệnh nặng, càng ngày càng trầm trọng. Đến vài ngày trước chúng ta biết bệ hạ sẽ không qua khỏi. Nhưng Hán thất không thể không người chèo chống, vì vậy chúng ta mới sớm phát động kế hoạch, mời Dương Tuấn mau chóng đưa cậu đến.”
Phục Thọ thò tay vào chăn gấm, lấy ra một đầu dây thắt lưng, từ đó lôi ra một mảnh lụa dài, rộng hai tấc. Phía trên dải lụa viết một dòng chữ nguệch ngoạc, có thể thấy người viết đã gần như đèn cạn dầu khô (sắp chết). Cô lấy ra một cái ấn ngọc bên gối, một lụa một ấn cầm trong tay, vẻ mặt cũng trở nên uy nghiêm.
“Bệ hạ sợ không thể chống đỡ được cho đến khi cậu đến, liền lấy tay chấm mực, để lại di chiếu này, Lưu Bình, tiếp chỉ.”
Lưu Bình chỉ có thể quỳ rạp xuống đất, Phục hậu đọc di chiếu: “Trẫm không có đức, truyền vị cho đệ là Lưu Bình, hy vọng có thể dùng đức khôi phục ngày tháng vinh quang của Hán Thất, thiết thiết(1).” Chỉ một câu đơn giản, lại ẩn chứa tâm sự bi thương, sự uất hận, không cam lòng của một vị hoàng đế. Phục Hậu cúi người xuống, hai tay đưa ra phía trước, ánh mắt đầy nhiệt huyết nhìn Lưu Bình.
(1) Từ dùng cuối tuyên ngôn, di chiếu, pháp lệnh, ý nghĩa: chắc chắc phải làm được diều này.
Lưu Bình do dự, hắn biết chỉ cần chạm vào thứ này, theo sau đó sẽ là một sứ mệnh vô cùng nặng nề. Phục Hậu không thúc giục mà chỉ lặng lẽ đứng đó. Đôi mắt của nàng mĩ lệ mà thâm thúy, con ngươi đen nhánh có thể hút suy nghĩ của người đối diện vào đó.
Trước đây hắn từng nói chuyện với Tư Mã Ý về đường lối chính trị quốc gia, cũng từng nói qua cảm nhận của mình về Hán thất đã hết thời, triều cương không vững vàng, nhưng hắn không nghĩ rằng có một ngày mình sẽ tham gia vào việc quốc gia đại sự theo cách này. Hắn quay mặt lại nhìn di hài Lưu Hiệp, vẻ mặt của người quá cố rất bình tĩnh, như thể đã giao phó hết trách nhiệm, an tâm rời đi. Đây là di huấn cuối cùng của một vị hoàng đế với người em trai chưa từng gặp mặt, cũng là lần trao đổi duy nhất giữa hai anh em.
“Thần, tiếp chỉ.”
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cầm lấy di chiếu bằng lụa và ngọc tỉ nặng trĩu, đây có lẽ là di chiếu kỳ lạ nhất trong lịch sử. Lưu Bình cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra đến bây giờ, cũng không hoang đường bằng chuyện này. Khi Phục Hậu thấy hắn cuối cùng cũng tiếp nhận di chiếu, liền thở phào nhẹ nhõm khuôn mặt trở nên rạng rỡ, cùng Đường Cơ quỳ xuống cúi đầu trước vị thiên tử mới vừa đăng cơ này.
Lưu Bình cầm ấn ngọc trong tay, ngập ngừng nói: “Tại sao lại là ta chứ... trên đời này còn rất nhiều người mang huyết thống hoàng thất.”
Phục Hậu khẽ lắc đầu: “Thiên tử còn đây, lấy uy đức của Hán Hoàng cùng Tào tặc sẽ có địa vị ngang nhau. Nếu thiên tử băng hà, Tào tặc nhất định sẽ lập một con rối nói gì nghe nấy lên làm hoàng đế, đoạn tuyệt không cho chư hầu họ Lưu xưng đế. Đến lúc đó Hán thất sụp đổ không thể vãn hồi.”
Cô nắm lấy bàn tay của Lưu Bình đặt lên ngực Lưu Hiệp, hắn chỉ cảm thấy một vùng lạnh buốt. Giọng nói êm ái của Phục Hậu vang lên bên cạnh, như là dang nói với Lưu Bình, lại giống như là đang nói cho Lưu Hiệp: “Cho nên, thiên tử không thể chết, thiên tử cũng không chết. Cậu chính là thiên tử, thiên tử nhà Hán Lưu Hiệp.”
Ta chính là thiên tử nhà Hán, Lưu Hiệp? Lưu Bình cười nhạt khi nghe Phục Hậu nói như vậy. Từ lúc rời khỏi Ôn Huyện, hắn đầu tiên là bỏ đi thân phận Dương Bình trở thành em trai của hoàng đế, đến giờ lại bỏ đi thân phận Lưu Bình trở thành hoàng đế.
Đường Cơ lúc này mới khôi phục được một chút tâm tình, lau đi giọt nước mắt rơi trên mặt: “Sau đại sự của bệ hạ, trừ muội muội ra thì còn có ai biết nữa không?” Phục Hậu nói: “Cả ngày này, ta luôn thủ bên cạnh bệ hạ, lấy danh nghĩa của ngài phát chiếu thư, đồ ăn thức uống, thuốc men đưa tới, sợ bọn họ cảm thấy bất thường ta đều tự mình ra cửa tiếp lấy, không biết Tào thị đã nhét vào cung bao nhiêu tai mắt.”
Cô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lưu Hiệp, nửa người trên dán vào trong lồng ngực của hắn, quay mặt sang một bên nói: “Nếu hai người không tới, ta thật không biết mình còn có thể chống đỡ đến khi nào...” Cho đến lúc này, Phục Hậu mới để lộ ra thần sắc mệt mỏi cực điểm, cô ấy nằm xuống giường, vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt thoáng cái đã trở nên ảm đạm.
Cô gái này đã ngồi bên thi thể lạnh giá của chồng mình cả ngày trời, cố nén nỗi đau mất chồng, cùng lúc đóng hai vai hoàng hậu thị tẩm và hoàng đế mang bệnh, cô thậm chí không biểu lộ chút bi thương nào. Mỗi một tiếng bước chân bên ngoài tẩm cung đều sẽ khiến cho tim cô đập nhanh hơn, bởi vì phòng tuyến nơi này vô cùng mỏng manh, cho dù chỉ là một cung nữ tầm thường, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể phá hủy đi những cố gắng của cô. Một khi bị phát hiện, Hán thất sẽ chìm trong tai họa.
Cô chấp nhận nhảy múa trên đầu lưỡi dao với hy vọng duy nhất về một người anh em sinh đôi không biết bao giờ mới xuất hiện.
Tâm trí cô phải kiên định như thế nào mới có thể làm được việc này.
Lưu Bình nhìn Phục Hậu với đầy sự tôn kính, đây chính là “nghĩa sĩ” được ghi trong sử sách.
Những người mà hắn tiếp xúc trong hai ngày qua, bất luận là Dương Tuấn, Dương Bưu, Đường Cơ hay vị Phục Hậu này, bọn họ có tính cách không giống nhau, nhưng đều có một loại nhiệt huyết hơn cả cố chấp, vì Hán thất mà trả bất gì giá nào. Lưu Bình không biết đến tột cùng là tinh thần trách nhiệm đối với Hán thất, hay là lòng trung thành với thiên tử khiến cho bọn bọn cam tâm mạo hiểm như vậy.
Lưu Hiệp đã chết kia, rốt cuộc là người như thế nào, có thể để cho bọn họ niềm tin lớn như thế?
Lưu Bình lúc này mới cảm thấy, hiểu biết của mình đối với vị huynh đệ kia thật quá ít, vẻn vẹn chỉ có vài câu nói, lời đồn truyển đến Hà Nội: Triều đình suy yếu, thiên tử vô năng để mặc cho quyền thần lộng hành... Nhưng giờ mới thấy, sự thật không phải như vậy.
Trong khi hắn đang suy ngẫm, Đường Cơ đã đến bên cạnh đưa cho hắn một bộ quần áo, nói nhỏ: “Bệ hạ, thỉnh ngài canh y.” (mời ngài thay y phục). Lưu Bình lúng túng liếc qua Đường Cơ rồi đi đến phía sau tấm bình phong thay bộ y phục thái giám, trung y(quần áo lót) cũng thay ra, mặc bộ quần áo kia vào. Chiếc áo choàng cũ kỹ, nhưng sợi vải lại rất mềm mại, giơ tay nhấc chân cũng cảm thấy rất thoải mái. Lưu Bình đi đi lại lại trong phòng vài vòng, cố gắng hình dung ra tư thế của Lưu Hiệp.
Hai cô gái nhìn thấy hắn thay quần áo xong lại thấp giọng thương lượng. Đường Anh từ một tráp trang điểm bằng bạc lấy ra một hộp phấn trắng cầm ở trong tay, Phục Hậu mang đến một cái cọ lông, tự tay chấm đầu cọ mềm mại với bột phấn rồi nhẹ nhàng bôi lên mặt Lưu Bình.
Lưu Hiệp và Lưu Bình có dung mạo giống nhau, nhưng khí chất lại khác hẳn. Nói cho cùng một người là hoàng đế khốn cùng trải qua nhiều năm thiếu ăn thiếu mặc, một người lại là con em thế tộc lớn lên trong sơn dã.
Đôi bàn tay trắng nõn múa may trước mặt hắn cùng với vài mùi hương bay vào mũi. Mùi hương này không phải đến từ mộc lan hay cây giềng mà hoàng thất hay dùng, mà là mùi hương từ da thịt tự nhiên. Lưu Bình ngước mắt lên, khuôn mặt của Phục Thọ gần trong gang tấc, cô hết sức chăm chú mài dũa trên khuôn mặt của Lưu Bình,một giọt mồ hôi trong suốt hiện ra trên chóp mũi thanh tú của cô.
Thỉnh thoảng, đầu ngón tay của cô quệt một ít cao thuốc màu màu nâu xám nhẹ nhàng điểm lên hai má đầy phấn trắng của hắn, Lưu Bình cảm thấy hơi nhột một chút, rất dễ chịu.
“Bệ hạ, đừng nhúc nhích.” Phục Thọ có chút tức giận nói. Lưu Bình vội vàng nhắm mắt lại, thành thật ngồi nghiêm chỉnh.
Sa khi ‘đắp phấn’ xong cho Lưu Bình, Phục Hậu lui ra sau nhìn mấy lần, Đường Cơ đứng bên cạnh cũng gật đầu. Hai người vốn đã giống nhau, với cách trang điểm này, làn da ngăm đen khỏe mạnh của Lưu Bình bị phủ một lớp phấn trắng, càng thêm chín phần giống. Những điểm khác biệt nhỏ nhặt khác, đại khái có thể bào chữa bằng ‘bệnh tật’ của hoàng thượng.
Phục Hậu lau tay sạch sẽ, lấy hai quyển “Hán cung nghi” của Ưng Thiệu và “Hán quan điển chức nghi thức” của Thái Chất từ trên giá sách xuống, hai tay đưa cho Lưu Bình: “Bệ hạ, trong triều có nhiều quan viên, có công khanh đi theo bệ hạ nhiều năm, cũng có quan viên mới do Tào thị an bài vào. Những quy chế thưởng phạt trắc truất (trắc là đưa lên, truất là cách chức) này, phải dụng tâm đọc cho thật kỹ càng mới được.”
Sau đó Phục Hậu quay đầu lại nói với Đường Cơ: “Mau chóng nói với Dương Thái úy, bệ hạ cần một thời gian để thích ứng triều chính, khoảng thời gian này, tuyệt đối không thể có sơ suất.” Đường Cơ đáp ứng, đối với sự ra lệnh của Phục Hậu rõ ràng đã vô cùng quen thuộc.
Lưu Bình thì lại âm thầm kinh ngạc. Nhìn tuổi của nàng, bất quá cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, hành động va cử chỉ lại vô cùng bình tĩnh và chín chắn, gặp chuyện không hoảng sợ - thậm chí từ khi trượng phu của nàng mất đến nay còn chưa đến mười hai canh giờ.
Mùi thuốc trong phòng còn rất nồng, bởi vì hôm nay, hoàng thượng cứ hai canh giờ lại phải dùng thuốc. Vì không làm cho mọi người hoài nghi, Phục Hậu đều cẩn thận đổ từng chén thuốc vào khe hở trên sàn nhà.
Một vị hoàng đế đã chết nằm trên giường, một vị hoàng đế còn sống đứng sau tấm bình phong, bọn họ tuy hai người nhưng lại là một. “Thiên Tử Lưu Hiệp” rơi vào trạng thái sống chết kỳ diệu trong căn phòng đầy mùi thuốc đắng chát này.
Lưu Bình nhìn y phục thái giám mình vừa cởi ra nằm trên mặt đất, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu như bây giờ hắn thay thế Lưu Hiệp, vậy thi thể của Lưu Hiệp thật phải xử lý như thế nào? Ngoài ra, Đường Cơ đi vào cùng một tiểu thái giám, nếu cô ấy ra ngoài một mình, nó cũng làm dấy lên sự hoài nghi.
Khi hắn đưa ra những câu hỏi này, Phục Thọ đã ngồi trở lại bên giường, vừa vuốt ve trán Lưu Hiệp, vừa trả lời: “Thần thiếp đã có an bài, lần này chính là khảo nghiệm đầu tiên của bệ hạ.”
Lưu Bình từng bước một theo sát Đường Cơ và lão thái giám. Tĩnh cung không lớn, hai người rất nhanh đã đi đến trước tẩm điện. Trong điện đèn đuốc vẫn còn sáng leo lét, một vài thái giám cung nữ đã đợi sẵn ở cửa. Trương Vũ muốn cản Lưu Bình, nhưng thân hình Đường Cơ khẽ nghiêng qua, vừa lúc chắn mất tầm nhìn của lão, Lưu Bình một bước đã bước vào cửa điện.
Trương Vũ cau mày quát lớn: “To gan! Ngươi là tiểu thái giám ở đâu, sao lại không biết quy củ như vậy!” Lưu Bình hốt hoảng, không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này bên trong điện truyền đến một giọng nữ: “Đường tỷ tỷ đã đến rồi sao? Mau vào đi.” Giọng nữ tuy rằng non nớt lại có một khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm. Đường Cơ liền nói: “Nghe nói long thể của bệ hạ bất an, ta đặc biệt mang đến một ít thảo dược.” Giọng nữ kia lại cất lên: “Đã như vậy thì để cho tiểu thái giám của tỷ cùng đi vào đi. Trương Vũ, ngươi không cần ở lại trực đêm đâu.”
Lão thái giám nghe vậy mặt đỏ lên, thưa dạ lui ra, vẫn không quên trừng mắt nhìn Lưu Bình một cái, rồi lẩm bẩm: “Quy củ trong cung loạn hết cả lên.”
Đường Cơ cùng Lưu Bình tay đang ôm thảo dược đi vào tẩm điện, mùi thuốc nồng nặc liền xong vào mũi. Lưu Bình nhíu mày, đặt bó dạ tức hương xuống bên cạnh lư hương rồi đứng thẳng người lên. Trên đường đi vì tránh cho người khác nhìn thấy dung mạo của mình, hắn không ngừng cúi rạp người khiến cho lưng nhức mỏi.
Đồ đạc bày biện trong tẩm điện khá đơn giản,xà nhà mỏng, mái hiên thấp và những tấm rèm vải thô sơ, còn không bằng ngôi nhà bình thường của quận thủ. Một cái bàn trà bằng gỗ táo được sơn đen, bên trên đặt một cái chân đèn làm bằng đồng hình mỏ hạc cùng với bút mực thẻ tre, trên giá sách một một vài quyển sách. Một bức bình phong bằng trúc sơn màu sáng có hình rồng phượng ở giữa chia đôi toàn bộ gian phòng - nó có lẽ là vật quý giá nhất trong căn phòng này. Bên kia bình phong ánh nến lung linh, có bóng người chuyển động.
Đi qua bình phong, đầu tiên lọt vào mắt Lưu Bình là cô gái đang quỳ gối bên giường. Cô gái này so với Đường Cơ nhìn trẻ tuổi hơn nhiều, đôi mắt to quyến rũ và tràn đầy sức sống, con ngươi cực đen và sáng, vầng trán tròn và cằm nhọn, tóc như mây búi cao, một cây trâm cài tóc bằng vàng cắm nghiêng trong búi tóc, nhìn như là tiện tay búi lên, lại khiến cho gương mặt ngọc không một lớp phấn trang điểm trở nên rạng rỡ. Chỉ là yên lặng quỳ ở chỗ đó, nàng cũng cho người ta thấy một vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Vị này có lẽ là hoàng hậu Phục Thọ, Lưu Bình nghĩ thầm, trong tim đập loạn. Cô gái này không cần nói, chỉ cần hai đôi mày khẽ khẽ nhướng lên, vẻ diễm lệ bẩm sinh sẽ làm người ta nghẹt thở. Lưu Bình miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi Phục Hậu đến chiếc giường bên cạnh cô.
Đầu giường có một bát thuốc đầy, màu nâu sẫm, vẫn còn bốc khói. Một đôi tay nhỏ mảnh khảnh trên chăn gấm, bên trong chăn gấm có một người đang ngủ say.
Lưu Bình nhìn thấy một bản thân khác.
Thật là rất giống.
Mặc dù Dương Bưu và Đường Cơ đã từng cảm thán như vậy, nhưng khi Lưu Bình tận mắt nhìn thấy vị hoàng đế trong truyền thuyết, người anh em song sinh cùng huyết thống với mình, hắn vẫn không khỏi sững sờ.
Hai người có dung mạo giống nhau, khuôn mặt giống nhau, ngay cả bờ môi hơi xếch sang trái và hàng lông mày nhướng lên cũng giống hệt nhau, như thể đang đứng soi trước gương đồng.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cả hai vẫn có những chỗ khác nhau. Lưu Hiệp nằm ở trên giường trông gầy hơn, hai má hõm sâu, trông tái nhợt và tiều tụy, mong manh yếu ớt. Lưu Bình lớn lên ở Hà Nội, làn da sần sùi nhưng khỏe khoắn đầy sức sống.
Phục Hậu nhìn qua Lưu Bình đang mặc trên người y phục hoạn quan, liền trừng lớn hai mắt nhìn hắn, trong khoảnh khắc thất thần. Chỉ có Lưu Hiệp vẫn đang ngủ say, dường như không biết trong phòng đã có thêm hai người nữa.
“Ngài ấy là anh trai ta, anh trai song sinh của ta!”
Lưu Bình lẩm bẩm thầm trong bụng, như cảm nhận được mối liên hệ huyết thống huyền bí mà máu trong người hắn trở nên sôi sục. Tại lúc này, hắn hoàn toàn quên mất thân phận con trai của Dương Tuấn của mình, quên mất quá khứ mười tám năm qua tại Ôn Huyện, và quên cả sự tra tấn đã trải qua trong một ngày một đêm này. Hắn nghe thấy tiếng gọi của huyết mạch, cho hắn biết rằng người thân cận nhất của hắn trên thế giới này, chính là vị thiên tử Hán thất gầy yếu trước mặt.
Hắn cảm thấy trong đáy mắt có chút ẩm ướt, tiến lên hai bước nói: “... Hoàng huynh.”
Phục Hậu cúi người xuống, chiếc cổ trắng ngần uốn cong tạo thành một đường cong tao nhã, ngón trỏ của nàng mềm mại và tinh tế vuốt ve lên trán của thiên tử, hai môi kề sát vào tai hắn, thì thầm: “Bệ hạ, huynh dệ của ngài đến rồi, cậu ấy cùng với ngài đúng thật sinh ra giống nhau như đúc.” Lưu Hiệp vẫn hồn nhiên không hay, vẫn ngủ say như vậy, dường như cực kỳ mệt mỏi. Phục Hậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn trong mắt tràn đầy yêu thương.
Đường Cơ chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, cô nghiêng người kiểm tra, không khỏi thấp giọng kêu lên. Đôi mắt của Phục Hậu tràn ngập đau thương đã xác nhận phỏng đoán của cô. Nhìn thấy phản ứng của hai người họ, trái tim của Lưu Bình như thắt lại, nhớ lại khuôn mặt màu xám trắng của Lưu Hiệp, một linh cảm khủng khiếp bao trùm khắp người hắn.
Phục Hậu ân cần sửa lại chăn bông cho Lưu Hiệp, chậm rãi đứng dậy, hai tay rũ xuống, giọng nói đau thương trầm xuống: “Các ngươi đến muộn rồi ... Sáng nay, bệ hạ đã về trời rồi.”
Giọng nói cực kỳ trầm thấp mà Lưu Bình và Đường Cơ nghe như sét đánh ngang tai. Lưu Bình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô hồn của Lưu Hiệp, suy nghĩ của hắn rối tung rối mù, đây có phải là một trò đùa lớn mà trời cao ban cho hắn? Đem một người huynh đệ thất lạc mười tám năm đến cho hắn rồi tuyên bố rằng người huynh dệ này đã qua đời.
Đường Cơ cố nén đau thương, cơ thể mỏng manh khẽ run lên: “Nhưng ba ngày trước, lúc ta rời đi, long thể của bệ hạ vẫn ổn mà!” Phục Hậu nói: “Bắt đầu từ tối hôm qua, bệ hạ sốt cao không giảm, bị hành hạ hết một đêm. Sáng nay ta đến cho ngài ấy ăn chút cháo loãng, nhưng bệ hạ đã không còn hơi thở - -, cũng may là bệ hạ đi trong lúc ngủ, ta nghĩ chắc cũng không đau đớn.”
Câu cuối cùng của cô dường như thêm vào để tự an ủi mình. Nghe vậy, cả người Đường Cơ mềm nhũn ngã xuống đất, đè nén mà phát ra tiếng nghẹn ngào. Phục Hậu nhanh chóng đỡ nàng dậy, nghiêm nghị nói: “Đường tỷ tỷ, tỷ khóc cái gì, tỷ quên rồi sao, bệ hạ chưa hề rời đi?”
Nghe những lời này, Đường Cơ khẽ chấn động, tiếng khóc cũng dừng lại. Phục Hậu thâm ý nhìn nàng một cái, uyển chuyển đi đến trước mặt Lưu Bình, quỳ xuống trước mặt người thanh niên xa lạ này, hành lễ với nghi thức cung kính nhất: “Thần thiếp Phục Thọ bái kiến bệ hạ.”
Thời gian ở trong phòng như bị đóng băng một lúc, bộ não của Lưu Bình xoay chuyển‘Ong’ một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn rốt cuộc đã kết nối được những hoài nghi trước đây.
“Các người cấp tốc đưa ta từ Ôn Huyện đến đây, mục đích ngay từ đầu chính là như vậy!”
Nếu đúng như lời Dương Bưu nói, thiên tử hy vọng Lưu Bình vào Hứa Đô để bí mật giúp đỡ hoàng thất, cũng cần phải trù tính trong thời gian dài, tuyệt đối sẽ không vội vàng đến mức quần áo cũng không kịp thu dọn mà nhanh chóng đưa hắn đi Hứa Đô. Bất kể là Dương Tuấn, Dương Bưu hay Đường Cơ, bọn họ một người tiếp một người đều vội vàng đưa Lưu Bình đi không chút chậm trễ. Những hành động bất thường này cho thấy một chuyện lớn sắp sửa xảy ra ở Hứa Đô, và Lưu Bình đóng một vai trò không thể thay thế trong đó.
Bây giờ Lưu Bình đã biết nó là gì.
“Cậu nói không sai.” Phục Hậu bình tĩnh trả lời, cô gái này luôn duy trì vẻ trầm ổn đáng ngạc nhiên, “Đưa cậu đến Hứa Đô, chính là hy vọng cậu có thể thay thế huynh đệ của mình, đến làm vị hoàng đế này.”
Lưu Bình vừa muốn mở miệng, Phục Hậu đã giơ tay lên ngăn lại, ra hiệu cho hắn để nàng nói xong đã.
“Thật ra Dương Thái úy không có lừa cậu, kế hoạch đưa cậu đến Hứa Đô để giúp đỡ Hán thất vẫn đang trù tính. Nhưng từ sau mùa đông, bệ hạ lâm bệnh nặng, càng ngày càng trầm trọng. Đến vài ngày trước chúng ta biết bệ hạ sẽ không qua khỏi. Nhưng Hán thất không thể không người chèo chống, vì vậy chúng ta mới sớm phát động kế hoạch, mời Dương Tuấn mau chóng đưa cậu đến.”
Phục Thọ thò tay vào chăn gấm, lấy ra một đầu dây thắt lưng, từ đó lôi ra một mảnh lụa dài, rộng hai tấc. Phía trên dải lụa viết một dòng chữ nguệch ngoạc, có thể thấy người viết đã gần như đèn cạn dầu khô (sắp chết). Cô lấy ra một cái ấn ngọc bên gối, một lụa một ấn cầm trong tay, vẻ mặt cũng trở nên uy nghiêm.
“Bệ hạ sợ không thể chống đỡ được cho đến khi cậu đến, liền lấy tay chấm mực, để lại di chiếu này, Lưu Bình, tiếp chỉ.”
Lưu Bình chỉ có thể quỳ rạp xuống đất, Phục hậu đọc di chiếu: “Trẫm không có đức, truyền vị cho đệ là Lưu Bình, hy vọng có thể dùng đức khôi phục ngày tháng vinh quang của Hán Thất, thiết thiết(1).” Chỉ một câu đơn giản, lại ẩn chứa tâm sự bi thương, sự uất hận, không cam lòng của một vị hoàng đế. Phục Hậu cúi người xuống, hai tay đưa ra phía trước, ánh mắt đầy nhiệt huyết nhìn Lưu Bình.
(1) Từ dùng cuối tuyên ngôn, di chiếu, pháp lệnh, ý nghĩa: chắc chắc phải làm được diều này.
Lưu Bình do dự, hắn biết chỉ cần chạm vào thứ này, theo sau đó sẽ là một sứ mệnh vô cùng nặng nề. Phục Hậu không thúc giục mà chỉ lặng lẽ đứng đó. Đôi mắt của nàng mĩ lệ mà thâm thúy, con ngươi đen nhánh có thể hút suy nghĩ của người đối diện vào đó.
Trước đây hắn từng nói chuyện với Tư Mã Ý về đường lối chính trị quốc gia, cũng từng nói qua cảm nhận của mình về Hán thất đã hết thời, triều cương không vững vàng, nhưng hắn không nghĩ rằng có một ngày mình sẽ tham gia vào việc quốc gia đại sự theo cách này. Hắn quay mặt lại nhìn di hài Lưu Hiệp, vẻ mặt của người quá cố rất bình tĩnh, như thể đã giao phó hết trách nhiệm, an tâm rời đi. Đây là di huấn cuối cùng của một vị hoàng đế với người em trai chưa từng gặp mặt, cũng là lần trao đổi duy nhất giữa hai anh em.
“Thần, tiếp chỉ.”
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cầm lấy di chiếu bằng lụa và ngọc tỉ nặng trĩu, đây có lẽ là di chiếu kỳ lạ nhất trong lịch sử. Lưu Bình cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra đến bây giờ, cũng không hoang đường bằng chuyện này. Khi Phục Hậu thấy hắn cuối cùng cũng tiếp nhận di chiếu, liền thở phào nhẹ nhõm khuôn mặt trở nên rạng rỡ, cùng Đường Cơ quỳ xuống cúi đầu trước vị thiên tử mới vừa đăng cơ này.
Lưu Bình cầm ấn ngọc trong tay, ngập ngừng nói: “Tại sao lại là ta chứ... trên đời này còn rất nhiều người mang huyết thống hoàng thất.”
Phục Hậu khẽ lắc đầu: “Thiên tử còn đây, lấy uy đức của Hán Hoàng cùng Tào tặc sẽ có địa vị ngang nhau. Nếu thiên tử băng hà, Tào tặc nhất định sẽ lập một con rối nói gì nghe nấy lên làm hoàng đế, đoạn tuyệt không cho chư hầu họ Lưu xưng đế. Đến lúc đó Hán thất sụp đổ không thể vãn hồi.”
Cô nắm lấy bàn tay của Lưu Bình đặt lên ngực Lưu Hiệp, hắn chỉ cảm thấy một vùng lạnh buốt. Giọng nói êm ái của Phục Hậu vang lên bên cạnh, như là dang nói với Lưu Bình, lại giống như là đang nói cho Lưu Hiệp: “Cho nên, thiên tử không thể chết, thiên tử cũng không chết. Cậu chính là thiên tử, thiên tử nhà Hán Lưu Hiệp.”
Ta chính là thiên tử nhà Hán, Lưu Hiệp? Lưu Bình cười nhạt khi nghe Phục Hậu nói như vậy. Từ lúc rời khỏi Ôn Huyện, hắn đầu tiên là bỏ đi thân phận Dương Bình trở thành em trai của hoàng đế, đến giờ lại bỏ đi thân phận Lưu Bình trở thành hoàng đế.
Đường Cơ lúc này mới khôi phục được một chút tâm tình, lau đi giọt nước mắt rơi trên mặt: “Sau đại sự của bệ hạ, trừ muội muội ra thì còn có ai biết nữa không?” Phục Hậu nói: “Cả ngày này, ta luôn thủ bên cạnh bệ hạ, lấy danh nghĩa của ngài phát chiếu thư, đồ ăn thức uống, thuốc men đưa tới, sợ bọn họ cảm thấy bất thường ta đều tự mình ra cửa tiếp lấy, không biết Tào thị đã nhét vào cung bao nhiêu tai mắt.”
Cô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lưu Hiệp, nửa người trên dán vào trong lồng ngực của hắn, quay mặt sang một bên nói: “Nếu hai người không tới, ta thật không biết mình còn có thể chống đỡ đến khi nào...” Cho đến lúc này, Phục Hậu mới để lộ ra thần sắc mệt mỏi cực điểm, cô ấy nằm xuống giường, vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt thoáng cái đã trở nên ảm đạm.
Cô gái này đã ngồi bên thi thể lạnh giá của chồng mình cả ngày trời, cố nén nỗi đau mất chồng, cùng lúc đóng hai vai hoàng hậu thị tẩm và hoàng đế mang bệnh, cô thậm chí không biểu lộ chút bi thương nào. Mỗi một tiếng bước chân bên ngoài tẩm cung đều sẽ khiến cho tim cô đập nhanh hơn, bởi vì phòng tuyến nơi này vô cùng mỏng manh, cho dù chỉ là một cung nữ tầm thường, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể phá hủy đi những cố gắng của cô. Một khi bị phát hiện, Hán thất sẽ chìm trong tai họa.
Cô chấp nhận nhảy múa trên đầu lưỡi dao với hy vọng duy nhất về một người anh em sinh đôi không biết bao giờ mới xuất hiện.
Tâm trí cô phải kiên định như thế nào mới có thể làm được việc này.
Lưu Bình nhìn Phục Hậu với đầy sự tôn kính, đây chính là “nghĩa sĩ” được ghi trong sử sách.
Những người mà hắn tiếp xúc trong hai ngày qua, bất luận là Dương Tuấn, Dương Bưu, Đường Cơ hay vị Phục Hậu này, bọn họ có tính cách không giống nhau, nhưng đều có một loại nhiệt huyết hơn cả cố chấp, vì Hán thất mà trả bất gì giá nào. Lưu Bình không biết đến tột cùng là tinh thần trách nhiệm đối với Hán thất, hay là lòng trung thành với thiên tử khiến cho bọn bọn cam tâm mạo hiểm như vậy.
Lưu Hiệp đã chết kia, rốt cuộc là người như thế nào, có thể để cho bọn họ niềm tin lớn như thế?
Lưu Bình lúc này mới cảm thấy, hiểu biết của mình đối với vị huynh đệ kia thật quá ít, vẻn vẹn chỉ có vài câu nói, lời đồn truyển đến Hà Nội: Triều đình suy yếu, thiên tử vô năng để mặc cho quyền thần lộng hành... Nhưng giờ mới thấy, sự thật không phải như vậy.
Trong khi hắn đang suy ngẫm, Đường Cơ đã đến bên cạnh đưa cho hắn một bộ quần áo, nói nhỏ: “Bệ hạ, thỉnh ngài canh y.” (mời ngài thay y phục). Lưu Bình lúng túng liếc qua Đường Cơ rồi đi đến phía sau tấm bình phong thay bộ y phục thái giám, trung y(quần áo lót) cũng thay ra, mặc bộ quần áo kia vào. Chiếc áo choàng cũ kỹ, nhưng sợi vải lại rất mềm mại, giơ tay nhấc chân cũng cảm thấy rất thoải mái. Lưu Bình đi đi lại lại trong phòng vài vòng, cố gắng hình dung ra tư thế của Lưu Hiệp.
Hai cô gái nhìn thấy hắn thay quần áo xong lại thấp giọng thương lượng. Đường Anh từ một tráp trang điểm bằng bạc lấy ra một hộp phấn trắng cầm ở trong tay, Phục Hậu mang đến một cái cọ lông, tự tay chấm đầu cọ mềm mại với bột phấn rồi nhẹ nhàng bôi lên mặt Lưu Bình.
Lưu Hiệp và Lưu Bình có dung mạo giống nhau, nhưng khí chất lại khác hẳn. Nói cho cùng một người là hoàng đế khốn cùng trải qua nhiều năm thiếu ăn thiếu mặc, một người lại là con em thế tộc lớn lên trong sơn dã.
Đôi bàn tay trắng nõn múa may trước mặt hắn cùng với vài mùi hương bay vào mũi. Mùi hương này không phải đến từ mộc lan hay cây giềng mà hoàng thất hay dùng, mà là mùi hương từ da thịt tự nhiên. Lưu Bình ngước mắt lên, khuôn mặt của Phục Thọ gần trong gang tấc, cô hết sức chăm chú mài dũa trên khuôn mặt của Lưu Bình,một giọt mồ hôi trong suốt hiện ra trên chóp mũi thanh tú của cô.
Thỉnh thoảng, đầu ngón tay của cô quệt một ít cao thuốc màu màu nâu xám nhẹ nhàng điểm lên hai má đầy phấn trắng của hắn, Lưu Bình cảm thấy hơi nhột một chút, rất dễ chịu.
“Bệ hạ, đừng nhúc nhích.” Phục Thọ có chút tức giận nói. Lưu Bình vội vàng nhắm mắt lại, thành thật ngồi nghiêm chỉnh.
Sa khi ‘đắp phấn’ xong cho Lưu Bình, Phục Hậu lui ra sau nhìn mấy lần, Đường Cơ đứng bên cạnh cũng gật đầu. Hai người vốn đã giống nhau, với cách trang điểm này, làn da ngăm đen khỏe mạnh của Lưu Bình bị phủ một lớp phấn trắng, càng thêm chín phần giống. Những điểm khác biệt nhỏ nhặt khác, đại khái có thể bào chữa bằng ‘bệnh tật’ của hoàng thượng.
Phục Hậu lau tay sạch sẽ, lấy hai quyển “Hán cung nghi” của Ưng Thiệu và “Hán quan điển chức nghi thức” của Thái Chất từ trên giá sách xuống, hai tay đưa cho Lưu Bình: “Bệ hạ, trong triều có nhiều quan viên, có công khanh đi theo bệ hạ nhiều năm, cũng có quan viên mới do Tào thị an bài vào. Những quy chế thưởng phạt trắc truất (trắc là đưa lên, truất là cách chức) này, phải dụng tâm đọc cho thật kỹ càng mới được.”
Sau đó Phục Hậu quay đầu lại nói với Đường Cơ: “Mau chóng nói với Dương Thái úy, bệ hạ cần một thời gian để thích ứng triều chính, khoảng thời gian này, tuyệt đối không thể có sơ suất.” Đường Cơ đáp ứng, đối với sự ra lệnh của Phục Hậu rõ ràng đã vô cùng quen thuộc.
Lưu Bình thì lại âm thầm kinh ngạc. Nhìn tuổi của nàng, bất quá cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, hành động va cử chỉ lại vô cùng bình tĩnh và chín chắn, gặp chuyện không hoảng sợ - thậm chí từ khi trượng phu của nàng mất đến nay còn chưa đến mười hai canh giờ.
Mùi thuốc trong phòng còn rất nồng, bởi vì hôm nay, hoàng thượng cứ hai canh giờ lại phải dùng thuốc. Vì không làm cho mọi người hoài nghi, Phục Hậu đều cẩn thận đổ từng chén thuốc vào khe hở trên sàn nhà.
Một vị hoàng đế đã chết nằm trên giường, một vị hoàng đế còn sống đứng sau tấm bình phong, bọn họ tuy hai người nhưng lại là một. “Thiên Tử Lưu Hiệp” rơi vào trạng thái sống chết kỳ diệu trong căn phòng đầy mùi thuốc đắng chát này.
Lưu Bình nhìn y phục thái giám mình vừa cởi ra nằm trên mặt đất, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu như bây giờ hắn thay thế Lưu Hiệp, vậy thi thể của Lưu Hiệp thật phải xử lý như thế nào? Ngoài ra, Đường Cơ đi vào cùng một tiểu thái giám, nếu cô ấy ra ngoài một mình, nó cũng làm dấy lên sự hoài nghi.
Khi hắn đưa ra những câu hỏi này, Phục Thọ đã ngồi trở lại bên giường, vừa vuốt ve trán Lưu Hiệp, vừa trả lời: “Thần thiếp đã có an bài, lần này chính là khảo nghiệm đầu tiên của bệ hạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro