Quyển 1: Long Nan Nhật Chương 3: Người Đã Mất Không Chết - P1 -...
Mã Bá Dung
2024-02-01 00:40:12
Lúc Vương Phục nhìn ngắm hoàng thành mà nói ra câu kia, thật ra thiên tử cũng không có ở hoàng thành. Phế tích ở tẩm cung vẫn còn đang dọn dẹp, mà Thượng thư đài lại quá đơn sơ, cho nên Tuân Úc thay mặt Tào Tư không quyết định, mời thiên tử vào phủ Tư Không ở tạm.
Dù chỉ là một chuyến chuyển nhà bên trong thành, nhưng đối với hoàng đế, những thứ cần chuẩn bị cũng tương đối rườm rà. Đợi đến khi Lưu Hiệp bước đến Tư Không phủ, trăng cũng đã lên giữa trời. Tiểu thiếp của Tào Tháo là Biện thị mang theo ba người con trai là Tào Phi, Tào Chương và Tào Thực xuất phủ đi đón. Trong những người con này, đứa lớn nhất là Tào Phi cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng đã có khí chất trưởng thành, Tào Chương thì vẫn chỉ là một thằng nhóc, Tào Thực nhỏ nhất vừa mới biết nói. Ba đứa chúng nó vụng về bắt chước mẫu thân hành lễ, sau đó vụng trộm ngẩng đầu lên, tò mò nhìn vị thiên tử Hán thất trong truyền thuyết.
“Hoàng hậu rất xinh đẹp đó.” Tào Chương nhìn ngắm bóng lưng Phục Thọ nhỏ giọng nói với các huynh đệ. Tào Phi quay sang ‘Xuỵt’ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, Tào Thực ở bên cạnh không hiểu chuyện gì cười khanh khách.
“Không biết trong những đứa trẻ này, ai sẽ là người thừa kế của Tào Tháo?”
Lưu Hiệp nhỏ giọng hỏi Phục Thọ. Hắn từng nghe nói, lúc trước Tào Tháo có một trưởng tử tên gọi là Tào Ngang, hai năm trước trong cuộc chiến tại Thanh Thủy đã chết, có thể kế vị Tào Tháo lúc này chỉ có ba đứa trẻ trước mặt do Biện thị sinh ra. Nghe Lưu Hiệp hỏi vấn đề này, Phục Thọ cười trả lời: “Mấy đứa trẻ này còn cách lễ trưởng thành xa lắm, nhưng mà bệ hạ nghĩ tới những vấn đề này cũng không phải là xấu.”
Dáng dấp của Biện thị cũng không xinh đẹp mấy, nhưng tương đối già dặn kinh nghiệm, quả nhiên là có khí phách của vợ cả. Dưới sự chỉ huy của bà ta, nàngng việc chiêu đãi rõ ràng đâu ra đó, không có sơ suất gì, ngay cả Phục Thọ cũng phải tấm tắc tán thưởng. Biện thị đối với thiên tử hoàn toàn kính cẩn, giống như thời điểm Hán thất còn đang cực thịnh, thần tử đối với việc thiên tử giá lâm nhà mình là vô cùng vinh hạnh. Mảy may không nhìn ra được mối quan hệ hiểm ác giữa trượng phu của bà ta và triều đình.
Lưu Hiệp hiện tại đang ‘mang trọng bệnh’, cho nên tất cả lễ nghi đều làm cho đơn giản bớt. Biện thị nhường lại phòng ngủ của Tào Tháo, còn bản thân thì dọn đến thiên phòng, trước khi đi còn tỉ mỉ phân phó người hầu đưa tới mấy cái lư hương chạm rồng cuộn, đặt ở bốn góc phòng, khói chầm chậm bốc lên mùi hương khiến người ta chìm đắm.
Sau khi làm xong việc, mọi thứ đã yên ắng, Phục Hậu mới cho tất cả mọi người ra ngoài, đi dạo quanh phòng một vòng, còn lấy chân đạp đạp xuống sàn gỗ xem thử có khe hở hay khoảng trống nào không. Sau khi kiểm tra xong, Phục Hậu mới quay trở về giường, nói với Lưu Hiệp: “Không có gì khác lạ, có thể yên tâm nói chuyện.”
“Nàng không muốn nghỉ ngơi một chút sao?” Lưu Hiệp có chút quan tâm hỏi. Từ hai ngày trước đến giờ, tinh thần của Phục Hậu giống như một cây cung kéo đến cực hạn. Cho dù là một hán tử làm bằng sắt bằng đồng cũng không chịu được hao tổn như vậy, huống chi là một nàng gái mảnh mai.
Phục Thọ khẽ lắc đầu, chỉ lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, khóe mắt trong vắt không che dấu được nếp nhăn: “Không được, ta phải suy nghĩ một chút xem thử có bỏ sót chuyện gì không?”
“Hôm nay mọi chuyện đều được giấu diếm thỏa đáng, nàng có thể yên tâm rồi.”
Lưu Hiệp cố gắng trấn an nàng, vị ‘vua giả’ này đã gặp mấy vị trọng thần trong triều, còn có một phi tần thân cận, cuối cùng đã vượt qua khảo nghiệm mà không gặp rủi ro nào. Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói già nua: “Thần, Trương Vũ, xin gặp bệ hạ cùng hoàng hậu.”
“Trương Vũ?” Lưu Hiệp dừng một chút mới nhớ ra người này là ai. Lão thái giám Trương Vũ, là lão hoạn quan hay càm ràm từ đêm qua vẫn canh gác ở cửa. Phục Thọ nắm tay Lưu Hiệp nói nhỏ: “Từ lúc bệ hạ sinh ra đời, Trương Vũ đã bắt đầu hầu hạ, qua nhiều năm như vậy vẫn một mực theo hầu, không ai có thể quen thuộc bệ hạ hơn so với ông ta. Giấu diếm được ông ta, mới thật sự qua mặt được tất cả mọi người.”
Lưu Hiệp lập tức cảm thấy căng thẳng, Phục Thọ vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, cất giọng nói: “Vào đi!”
Trương Vũ đẩy cửa, với thái độ kính cẩn của một thái giám mà đi vào. Ông ta năm nay cũng đã sáu mươi tuổi, động tác rõ ràng là không được linh hoạt bằng các tiểu thái giám, nhưng lại hết sức nghiêm túc, cẩn thận và tỉ mỉ. Phục Thọ để ý thấy hôm nay ông ta không mặc đồ như bình thường, mà lại mặc một bộ trang phục màu vàng sẫm, bên hông còn đeo một hàng tua rua đẹp mắt. Loại trang phục này chỉ được mặc bởi những thái giám cao cấp khi làm nhiệm vụ trong những dịp quan trọng. Nàng không khỏi nhíu mày.
Trương Vũ vừa vào phòng liền hành lễ đầy đủ, cả người nằm rạp trên mặt đất, mái tóc hoa râm dưới ánh nến cực kỳ bắt mắt.
Phục Thọ nghiêm mặt hỏi: “Trương lão gia đây đã muộn như vậy, bệ hạ cũng không có truyền vì sao lại đến?”
Không phải triệu thiện mà vào, cái này ở trong cung là một tội nghiêm trọng. Trương Vũ nằm rạp trên mặt đất, đầu cúi xuống vô cùng thấp, giọng nói lại rất kiên định: “Thần có một chuyện không rõ, khẩn cầu bệ hạ ban cho thánh giáo.”
“Nói.” Lưu Hiệp nói, hiện tại khẩu khí của hắn cũng giống hoàng đế mấy phần, rất là ra dáng.
Nào đâu biết được Trương Vũ căn bản không để ý tới hắn, mà là đưa mắt nhìn về phía Phục Thọ: “Xin hỏi Hoàng hậu bệ hạ, rốt cuộc Thánh thượng hiện tại ở đâu?”
Một câu nói dường như rất nhẹ nhàng như vậy, lại làm cho cả căn phòng lập tức phủ một lớp sương lạnh. Phục Thọ và Lưu Hiệp rất nhanh liếc nhìn nhau, hai người đều có chút lúng túng. Mắt phượng của Phục Thọ nhướng lên: “Trương Vũ! Ông biết ông đang nói gì không?”
“Thần chỉ muốn biết,bệ hạ ở đâu?” Trương Vũ quật cường tiếp tục truy vấn.
“Thật quá làm càn!” Phục Thọ bỗng nhiên đứng dậy, giọng nói có phần tức giận, “Ông cũng là lão thần, thế mà ban đêm xông vào tẩm điện, nói lời vu cáo! Phải bị tội gì?”
Đối mặt với uy thế của Phục Thọ, hai tay Trương Vũ chống xuống đất, hai vai ngẩng cao, như một con hổ già quật cường. “Lão thần phụng dưỡng bệ hạ cũng hơn mười tám năm, tự hỏi bản thân tận tâm tận lực, chưa từng sai sót. Từ Lạc Dương đến Trường An, từ Trường An cho đến Hứa Đô, một đường khốn cùng, chưa hề có giây phút rời xa bệ hạ...”
Rồi đột nhiên, Trương Vũ ngẩng đầu lên, hai mắt đầy tơ máu, ánh mắt như điện bắn thẳng về phía Lưu Hiệp: “Người ở trong phòng bây giờ, mặc dù có dung mạo giống bệ hạ đến tám chín phần, nhưng tuyệt không thể gạt được hai mắt lão thần. Người này, không phải là thiên tử đại hán!”
Dường như có một tiếng sấm nổ to bên trong căn phòng, thân hình Phục Thọ khẽ nghiêng, sắc mặc thoáng chốc trắng bệch.
Lưu Hiệp sợ hãi quay đầu đi, đột nhiên nhìn thấy tay phải của Phục Thọ đang vươn về phía giường. Dưới gối là một thanh sắt dài nhọn, xem ra Phục Thọ đã động sát tâm. Lão thái giám đã chạm đến chân tướng chuyện này, nếu như không thể ngay lập tức chế trụ ông ta, chỉ cần ông ta la lên liền kinh động người bên ngoài. Như thế mọi chuyện xem như xong đời.
Lưu Hiệp tự nghĩ lấy thân thủ của hắn phối hợp cùng Phục Thọ, lão thái giám già này tuyệt không phải là đối thủ. Đến lúc đó lấy cớ trị hắn bằng một tội danh khi quân nào đó, cũng có thể miễn cưỡng che giấu được.
Thế nhưng... chuyện này có thể sao? Không hiểu sao trong lòng hắn có một âm thanh vang lên. Chẳng biết vì sao, Lưu Hiệp nhớ lại con hươu trong núi ở Ôn Huyện được mình thả đi, nhớ đến tên phu xe vô tội bị giết, nhớ đến thi thể vô danh thay thế mình cùng một cánh tay của Dương Tuấn.
“Vì che lấp đi thân phận của mình, đến tột cùng còn phải giết chết bao nhiêu người...” Hắn dùng giọng nói rất nhỏ lẩm bẩm, hai mắt nhìn chăm chăm khuôn mặt gầy gò già nua của Trương Vũ. Đây là một mạng người đang sống sờ sờ, hơn nữa còn là một người dành cả cuộc đời trung thành và tận tụy với Hán thất, bây giờ lại xem hắn chỉ như một con chó mà giết chết sao.
Phục Thọ đã nắm lấy thanh sắt trong tay, cả người không một tiếng động mà rời khỏi giường: “Ông từ khi nào phát hiện ra bệ hạ không còn ở đây?”
Trương Vũ nói: “Từ tối hôm hỏa hoạn, đã nhìn ra một chút đầu mối, đến hôm nay phục thị trong Thượng thư đài một ngày, lão thần liền nhìn thấu.”
“Ồ... Vậy sao ông không nói ra?”Phục Thọ lạnh lùng hỏi, tiếp tục đi tới phía trước vài bước.
“Nói cho ai nghe đây? Người của Tào Tháo sao?” Trương Vũ lắc đầu, “Lão thần đến tận đây, chính là muốn hỏi hoàng hậu bệ hạ cho rõ ràng.”
Phục Thọ cười nói: “Nói như vậy, là chưa có ai biết.”
“Không sai.”
“Ông làm rất tốt, rất là tốt. Vậy ta liền nói cho ông biết, bệ hạ, ngài ấy thật ra sớm có ý chỉ,..” Nàng bỗng nhiên cao giọng nói: “Trung hoàng môn(1) Trương Vũ, tiếp mật chỉ!” Trương Vũ khẽ giật mình, theo thói quen cuối đầu xuống, Phục Thọ giơ cao tay cầm thanh sắt lên, hai hàm răng trắng cắn chặt, đâm tới cổ của Trương Vũ.
(1) Chương trước đã nói, hoàng môn là thái giám, trong cung có hai cấp độ, trung hoàng môn và tiểu hoàng môn.
“Không được.”
Ngay khi chỉ trong nháy mắt là thanh sắt kia đâm vào cổ của ông ta, cổ tay của nàng bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy, cố gắng lắm thanh sắt cũng chỉ làm rách da của lão ta.
Phục Thọ định thần nhìn lại, nhìn thấy người ngăn cản mình thế mà lại là Lưu Hiệp, trong lúc nhất thời đứng bất động một chỗ. Trương Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với cục diện này cũng cảm thấy hoang mang. Kiếp này ông ta sống mấy chục năm trong cung, mắt thấy quá nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt cùng mưu tính hại người, lần này đến yết kiến hoàng hậu, tự biết đã phạm vào đại kỵ, bất luận thế nào cũng không thể thoát khỏi cái chết, nhưng....tên gia hỏa giả mạo bệ hạ này tại sao lại ngăn cản nàng xuất thủ.
“Ngươi... ngươi điên rồi sao?” Phục Thọ xông tới quát Lưu Hiệp, ánh mắt trong sáng của nàng lúc này lại hiện lên một chút điên cuồng. Nàng hao phí tâm thần bảo vệ bí mật này, lúc này lại bị một ông già nói toạc ra, sự đã kích này có chút khiên cho nghị lực của nàng muốn vỡ tan.
Nàng vẫn chưa buông ý đồ muốn giơ thanh sắt lên một lần nữa, Lưu Hiệp không có biện pháp, chỉ có thể ôm nàng vào lòng, hai tay giữ chặt Phục Thọ đang giãy giụa, không thể thoát được nàng chỉ có thể ném thanh sắt ra xa. Thanh sắt bay được đoạn mất đi lực đạo, “leng keng” một tiếng, rơi xuống dưới chân Trương Vũ.
“Được rồi.... được rồi....” Lưu Hiệp vỗ về vuốt lưng Phục Thọ muốn trấn an nàng. Cơ thể Phục Thọ không cách nào động đậy, dưới tình thế cấp bách nàng cắn vào tay Lưu HIệp. Một trận đau đớn truyền đến, Lưu Hiệp nhíu mày, nhưng cũng không có rút tay ra, mặc cho hàm răng của nàng cắn sâu vào thịt hắn.
Phục Thọ như dây cung đã kéo căng ba ngày nay cuối cùng đã sụp đổ hoàn toàn. Nàng gần như cuộn tròn ở trong lòng Lưu Hiệp, cắn chặt bàn tay hắn, giống như một con mèo con bị hoảng sợ. Từ chỗ răng thịt giao nhau truyền đến tiếng nấc nghẹn ngào của nàng, nước mắt cứ như suối điên cuồng tuôn ra, cùng với máu trong hàm răng chảy xuống sàn nhà. Thời khắc này, nàng cuối cùng cũng quẳng đi thân phận của một vị hoàng hậu cẩn thận dè dặt chịu sự ủy thác, trở về lại là một cô gái yếu đuối nhận hết tất cả ủy khuất.
Trương Vũ ở một bên xem hết một màn này, chần chừ nhặt lên thanh sắt, không biết có nên đâm xuống lưng tên giảo mạo này không. Ông ta trầm mặc một chút, vẫn là từ bỏ. Ông ta buông thanh sắt ra: “Vì sao ngươi lại ngăn cản hoàng hậu giết ta?’
Phục Thọ từ từ nhả hàm răng ra, ngồi liệt dưới đất, ánh mắt mơ hồ, gần như suy sụp. Lưu Hiệp vẩy vẩy máu tươi trên tay, chậm rãi quay người lại, bình tĩnh mà trầm ổn, như thể từ trên cao nhìn xuống ung dung nói: “Nếu phải giết người vô tội, thà rằng để ta chịu tội (2). Trẫm không hy vọng lại có thêm người phải hy sinh.”
(2)Đây là một câu thành ngữ có từ đời nhà Hạ, Hán Việt: Dữ kỳ sát bất cô, ninh thất bất kinh. Xuất hiện trong “Thượng Thư Đại Vũ mô” của các học giả thời tiền Tần: Cao Đào nói về tài đức của hoàng đế.
Đây là một câu bên trong “Thượng Thư”, ý nghĩa là thà rằng bản thân gánh tội cũng không thể làm tổn thương người vô tội. Trương Vũ không có đọc qua “Thượng Thư” nhưng ông ta cảm thấy, bên trong giọng nói của người đứng trước mặt có một lực lượng mà ông ta không thể từ chối được. Trong khoảnh khắc đó, Hoàng đế ở trong lòng ông ta, cùng với vị giả mạo này lại có cảm giác giống nhau.
Ông ta thối lui hai bước, một lần nữa lại quỳ trên mặt đất. Lúc này Phục Thọ cũng đã thoát khỏi cảm xúc điên cuồng mà hồi phục lại, nàng yên lặng lấy một miếng vải trắng cùng một dải lụa, như một như một thê tử hiền thục, cẩn thận băng bó lại vết thương của trượng phu.
Lưu Hiệp kể lại, bắt đầu từ thân thế của mình, đến tuổi thơ sống ở Hà Nội, thẳng đến buổi sáng thiên tử về trời, cùng với trận hỏa hoạn tối hôm đó. Hắn cũng không đề cập đến vai trò của những người như Dương Bưu, Dương Tuấn và Đường Cơ, cái này không an toàn, cũng không cần thiết, thực tế Trương Vũ cũng không mấy hứng thú với những chuyện không liên quan.
Sau khi nghe xong chuyện xưa của hắn, Trương Vũ im lặng một lúc mới chậm rãi than: “Thì ra ngoại trừ bệ hạ Vương Mỹ nhân còn có một long chủng còn tại thế. Khó trách lại giống nhau đến như vậy, gần như ngay cả ta cũng suýt nhìn không ra...”
Lưu Hiệp điềm đạm cười, muốn bầu không khí trong phòng hòa hoãn một chút. Trương Vũ cũng không dừng lại ở đề tài này quá lâu, ông ta rất nhanh hỏi: “Vậy long thể của tiên đế được chôn nơi nào?”
“Chính là thi thể của tiểu thái giám kia.” Trả lời ông ta là Phục Thọ, nàng đã khôi phục lại vẻ tỉnh táo của ngày thường, cứ như những việc thất thố vừa rồi chưa hề phát sinh.
Cả người Trương Vũ chấn động: “Chuyện này... Đó là Cữu ngũ chí tôn, sao hai người có thể...”
Phục Thọ lạnh lùng nói: “Hỏa hoạn cấm cung cùng giả tạo thi hài đều là những sách lược khi bệ hạ còn sống đã quyết định, ta chỉ là tuân chỉ chấp hành thôi, tất cả mọi thứ đều là vì Hán thất.” Lưu Hiệp kinh dị nhìn nàng, hắn vốn tưởng rằng những thủ đoạn này là của Phục Hậu, không nghĩ đến đều là từ chỗ Hoàng đế mình.
Nghĩ đến việc Lưu Hiệp nằm trên giường bệnh bàn giao cho Phục Thọ thực hiện cung hình cho mình, sau lưng hắn cảm thấy lạnh toát. Một người sắp chết lại có thể an bài bố cục kín đáo như vậy, thực là một người phi thường. Dù cho bây giờ đã âm dương cách biệt, nhưng Lưu Hiệp cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ lãnh khốc quyết tuyệt của người huynh đệ của mình.
Trương Vũ vẫn còn không cam tâm: “Vì sao bệ hạ không chính miệng nói với ta, chẳng lẽ ngay cả lão thần ngài cũng không thể tin tưởng sao?”
“Nếu như ông biết được dự định của bệ hạ, có thể làm như bình thường được sao?” Phục Thọ hỏi lại.
Trương Vũ trầm mặc, ông ta ở bên cạnh hầu hạ thiên tử, tuy là đạo quân thần, nhưng kỳ thực ông ấy xem thiên tử như con cháu. Tình cảm này như tình thân có thể tin tưởng, nhưng không thể ủy thác việc lớn như vậy được, bởi vì ông lão này không quan tâm đến Hán thất, lại rất cực đoan chỉ quan tâm cháu của mình – việc đặt lợi ích của hoàng đế cao hơn lợi ích của Hán Thất, chuyện nguy hiểm như vậy Lưu Hiệp sẽ không đồng ý.
Thâm ý bên trong lời nói của Phục Hậu Trương Vũ cũng có thể hiểu được. Cả người ông ta như già đi mười mấy tuổi, tinh- khí- thần như bị rút ra hết khỏi chỉ còn lại một cơ thể trống không. Ông ta từ từ ngã quỵ trên mặt đất, ba quỳ chín lạy, giọng nói khàn khàn khẩn cầu: “Lão thần vốn muốn tuẫn chết theo bệ hạ, nhưng bây giờ không muốn nữa. Dù nói thế nào, bệ hạ cũng là một vị thiên tử, thi thể cũng không thể như chó hoang hay người đói khát mà vứt ở nơi đồng hoang. Ngày mai ta sẽ xin nghỉ vể quê, hãy cho ta mang di hài của bệ hạ trở về. Đây là thỉnh cầu cuối cùng của lão thần.”
Lưu Hiệp đã hiểu, ông ta đã thừa nhận thân phận hoàng đế của hắn, điều này đổi lại ‘Lưu Hiệp thật’ có thể được nhập thổ quy an.
Lưu Hiệp có chút cảm động, đây mới chính là trung thần thật sự. Hắn thành khẩn nói: “Trương lão công công đã hầu hạ bên cạnh thiên tử nhiều năm như vậy, trẫm sao lại không cho phép chứ.”
Trương Vũ dập đầu tạ ơn, lúc này Phục Thọ bỗng nhiên nói: “Ngày mai là ngày chỉnh đốn túc vệ bên trong cung cấm, vừa hay cho Đổng Thừa một lý do. Chỉ là nếu xử lý như vậy, Trương Vũ ông không phải là ving quang về quê, mà là bị giáng chức ra khỏi kinh, ông có bằng lòng hay không?” Trương Vũ không thèm quan tâm mà gật đầu.
Sự việc đến đây cũng xem như giải quyết viên mãn, tai họa ngầm lớn nhất trong nội cung được tiêu trừ, mà cũng không có ai phải chết, chuyện này khiến cho Lưu Hiệp rất là vui vẻ. Tính ra, kể từ khi hắn đến đây, cũng là lần đầu tiên hắn ra quyết định. Hắn rất hài lòng với kết quả này.
Trương Vũ thỉnh an hai vị bệ hạ cáo lui, sau đó bò lui đến cửa, ông ta bỗng ngẩng đầu lên nói: “Ngài có biết, ngài cùng bệ hạ khác nhau lớn nhất ở chỗ nào không?”
“Chỗ nào?” Lưu Hiệp rất có hứng thú muốn biết.
“Nếu như thật là bệ hạ, ngài ấy vừa rồi đã đâm chết ta” Trương Vũ bình tĩnh nói, “Ngài so với bệ hạ, quá thiện tâm. Đây không phải là chuyện tốt.”
Bên trong căn phòng một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Lưu Hiệp bị câu nói của Trương Vũ nói trước khi đi làm cho hồ đồ. Vì sao chứ? Chẳng lẽ đức hiếu sinh lại không phải là chuyện tốt? Hắn quay sang nhìn Phục Thọ ngồi bên giường dò hỏi.
Nhưng hắn lại phát hiện, Phục Thọ lúc này cùng với lần đầu gặp lại có một chút phong nhã khác biệt. Nàng lúc trước như một con thú hung dữ bảo vệ sào huyệt của mình, hiển lộ hết sự sắc bén, hào quang bốn phía, thời điểm nào cũng chuẩn bị tốt cho sự tấn công của địch nhân. Mà nàng bây giờ như một đóa hoa trút bỏ hết sự giận dữ, lại có một chút lười biếng, thêm một chút nhẹ nhõm. Sai khi khóc nức nở rồi Trương Vũ rời đi, tâm tình nàng cũng hoàn toàn hồi phục.
“Vừa rồi ... Ừm... Trương Vũ vì sao lại nói như vậy?”
Phục Thọ cầm lấy gương đồng, soi những trang sức cài trên đầu, sau đó dùng móng tay sắc nhọn tháo từng cái xuống, bỏ vào trong hộp gấm nhỏ. Lưu Hiệp cũng không giục nàng trả lời, mà yên tĩnh chờ đợi. Phục Thọ gỡ xuống cây trâm nạm ngọc, đặt vào trong tay Lưu Hiệp, sau đó cởi dây buộc tóc, mái tóc đen nhánh không tiếng động xõa xuống, quyến rũ mị nhân nói không thành lời.
“Ngươi ở Ôn Huyện, cuộc sống có phải rất hạnh phúc?” Phục Thọ đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan.
“Hả? À, rất tốt” Lưu Hiệp thành thật trả lời, “Mỗi ngày đều đọc sách, đi săn một chút, chơi mấy ván cờ lục bác, đá hai cái tháp cúc, nói chung là như vậy.”
Phục Thọ thở dài một tiếng: “Rất tốt... Nhưng bệ hạ lại chưa từng được sống tốt như vậy, ngài ấy dù sinh ra ở gia đình đế vương, nhưng chưa có lúc nào thực sự bình an. Bị một chư hầu nắm trong tay rồi chuyển qua tay một chư hầu khác, mỗi một người đều đang lợi dụng ngài ấy, mỗi một người đều giễu cợt ngài ấy. Vô vàn những dụng ý khó lường, vô số những cơn sóng ngầm hung hiểm, nhưng bệ hạ một bước cũng không thể đi sai. Ngài ấy trải qua mười năm cuộc sống như vậy, còn ngươi ở Hà Nội nhàn nhã thoải mái, làm sao có thể tưởng tượng được những khổ sở và tuyệt vọng ở trong đó?”
Lưu Hiệp á khẩu không trả lời được.So với Lưu Hiệp thật, cuộc đời của hắn đơn thuần hơn nhiều lắm.
Giọng nói của Phục Thọ trở nên nghiêm khắc: “Ngài cũng đã đọc sách qua, cũng biết đạo lý lòng người hiểm ác. Đức hiếu sinh, cái cách làm này, ở Hà Nội có lẽ được người ta xưng tụng, nhưng ở Hứa Đô tuyệt đối không làm được. Lòng dạ đàn bà, sẽ chỉ làm hư đại sự.”
Lưu Hiệp cười khổ một trận, nghĩ thầm mình thế mà bị một vị phụ nhân chê lòng dạ đàn bà. Hắn bỗng nhiên nhớ đến mấy ngày trước, Tư Mã Ý cũng đã mắng hắn như vậy. Cũng không biết là do mình thật sự cổ hủ, hay là do lòng người trong thời đại này đã thay đổi...
Phục Thọ nói tiếp: “Chuyện của Trương Vũ có thể cho phép có một chút nhân từ. Nhưng ngày sau khi cùng Tào Tháo trở mặt, nếu như bệ hạ vẫn còn ôm khư khư những ý nghĩ nhàm chán này, không bằng ngày mai hạ chiếu nhường ngôi cho xong. Bệ hạ, ý ngài thế nào?”
Ánh mắt của nàng trực tiếp nhìn chằm chằm Lưu Hiệp, khiến hắn không thể trốn tránh. Lưu Hiệp hơi lúng túng sờ sờ đầu, mơ hồ đáp: “Ta, ta biết rồi.” Nghe được câu nói này, Phục Thọ mới thu lại vẻ nghiêm túc, nở một nụ cười xán lạn. Nàng đặt tay lên bàn tay bị thương của Lưu Hiệp, nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ nhẹ hỏi: “Vừa rồi lúc thần thiếp cắn người, vì sao người lại không rút tay ra?”
“Nàng quá mệt mỏi, ta nghĩ, có lẽ để nàng phát tiết ra ngoài một chút sẽ tốt hơn.” Lưu Hiệp thành thật trả lời. Phục Thọ cười khanh khách, rồi lắc đầu thở dài: “Bệ hạ à, người thật sự quá ôn nhu rồi.” Nàng dịu dàng gỡ bỏ mũ trên đầu hắn, đột nhiên ghé xuống tai hắn, lời nói như thổi vào tai thì thầm: “Cảm ơn người!”
Lưu Hiệp cảm thấy tê dại cả mang tai, sắc mặt trở nên hoảng hốt. Hắn không biết Phục Thọ dịu dàng như nước trước mặt hay Phục Thọ kiên cường lạnh lùng mới là bản chất thật của nàng.
Hắn còn đang ngây người, Phục Thọ đã cởi áo nới dây lưng cho hắn, sau đó chậm rãi đi thổi tắt nến, có chút thẹn thùng nói: "Bệ hạ, có thể đi ngủ." Khuôn mặt Lưu Hiệp chợt đỏ lên, bắt đầu từ hôm qua liên tiếp xảy ra những thử thách căng thẳng, làm cho hắn dường như quên mất còn phải đối mặt với nghi thức vợ chồng.
Lễ chu công Lưu HIệp cũng có kinh nghiệm, nhưng người nằm bên cạnh không phải là người tầm thường. “Đây chính là đại tẩu của ta đó”, trong nội tâm Lưu Hiệp đang kêu lên. Nghe nói ở Hung Nô phương bắc có truyền thống phụ nữ sau khi chồng chết có thể gả cho huynh đệ của chồng, nhưng đây là vùng đất Trung Nguyên đã được khai hóa, mà ca ca của hắn mới qua đời một ngày trước, xương cốt đến nay còn chưa lạnh.
“Phù” một tiếng, ngọn nến cuối cùng trong phòng đã tắt. Lưu Hiệp luống cuống tay chân nằm trên giường, lập tức một cơ thể ấm áp cũng chui vào trong mền gấm. Trong bóng tối hai người đều không lên tiếng, cả người Lưu Hiệp căng thẳng, chỉ sợ mình thở hơi sâu, sự ăn ý vi diệu liền bị đập tan.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, một bàn tay nóng ấm từ bên trong chăn vươn tới, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên bàn tay Lưu Hiệp, không mạnh không nhẹ, giống như là an ủi, lại giống như khiêu khích. Lưu Hiệp nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng nữ tính, lại mở mắt ra, nhìn lên xà nhà đen ngòm, đột nhiên mở miệng nói: “Có thể kể cho trẫm nghe một chút về con người của huynh trưởng không?”
Bàn tay đang vuốt ve tay hắn đột nhiên dừng lại, sau đó rút trở về. Thật lâu sau, lâu đến nỗi Lưu Hiệp tưởng nàng đã ngủ thì âm thanh của Phục Thọ từ bên gối truyền tới, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngài ấy là tại lễ thành hôn của hai chúng ta.”
Sau khi nói xong, nàng tự cười nói: "Lúc ấy Đổng Trác chuyên quyền, ta lại là lấy phận nhập quý nhân vào dịch đình, cho nên cũng không có nghi lễ gì. Chỉ có mẫu thân của ta, Dương An công chúa thương tiếc ta, vì ta chuẩn bị chén rượu hợp cẩn, để ta cùng Hoàng đế uống. Ngươi đoán ngài ấy khi vào động phòng chuyện đầu tiên là làm cái gì? Ngài ấy đi đến trước mặt ta, đem rượu hợp cẩn giội trên mặt đất, chỉ vào ngoài cửa sổ nói: 'Kiêu binh Quan Tây đang ở trong thành Trường An hoành hành, Đổng Trọng Dĩnh ngay trong hán cung đạm bạc ăn thịt uống rượu, chư hầu tứ phương đều sống chết mặc bay. Bây giờ Hán thất giống như rượu trên đất này, nàng vì sao lại nhảy vào trong hố lửa này? "
“Vậy nàng đã trả lời thế nào?”
“Ta nói, đã gả làm vợ người, đương nhiên sẽ theo chồng. Nghĩ không ra, ngài ấy lại lạnh lùng nói: 'Trẫm không cần một người vợ hiền lương thục đức, trẫm muốn là một năng thần có thể thay đổi càn khôn.' ta khi đó tính tình rất thẳng thắn, liền tranh luận nói nữ tử sao lại vô năng, Lữ hậu, Mã hậu, Đặng hậu, người nào mà không phải chống đỡ giang sơn của Hán gia? Ngài ấy có chút bất ngờ, liền kéo tay của ta ngồi xuống ở mép giường, hỏi han triều đình sự tình. Ta trước đó đã nghe qua phụ thân đàm luận rất nhiều, cũng có thể trả lời tự nhiên."
“Kỳ thật khi đó ngài ấy cũng chỉ có mười bốn tuổi, còn nhỏ hơn ta một tuổi, lại cố gắng bày ra dáng vẻ đại nhân. ngài vẫn còn một chút ngây thơ, nhưng chút ngây thơ đó không lấn át được sự bi thương, ở đây cũng rất hiếm một người bầu bạn đồng trang lứa. Chúng ta một đôi vợ chồng mới cưới, cứ như vậy cùng nằm trên giường, bàn chuyện quốc gia đại sự, thẳng đến canh ba còn chưa thấy mệt. Cuối cùng hai người đều buồn ngủ, ngài ấy nói ta rất tốt, hỏi ta có nguyện ý làm hoàng hậu cả ngài hay không, phụ tá ngài trọng chấn triều cương. Ta trả lời, nói mẫu thân của ta là Hán thất công chúa, ta trong người chính là chảy máu của Lưu thị. Ngài ấy cuối cùng cười cười – rất khó có thể nhìn thấy ngài ấy cười - sau đó lại làm mặt nghiêm túc, nói tương lai lối rẽ long đong,cái danh hiệu hoàng hậu này không thể mang đến bất cứ vinh quang gì, ngược lại sẽ bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió. Ngài ấy cho ta nghĩ lại. Ngươi đoán xem ta trả lời ngài ấy thế nào?"
Trong bóng tối, Lưu HIệp nhẹ nhàng lắc đầu.
Phục Thọ cười nói: "Ta cắn ngài ấy một cái, cũng là cắn ở trên bàn tay. Ngài ấy giống như ngươi, cũng không có né tránh, mà để ta tùy ý cắn chảy máu. Sau đó ngài ấy đem máu của mình nhỏ vào trong chén rượu hợp cẩn, cùng ta đối ẩm hết sạch. Uống máu thiên tử, lập thề Cửu Châu, đây chính là đêm tân hôn đầu tiên của chúng ta."
Lưu Hiệp cố gắng dựng lại trong đầu cảnh tượng lúc đó, bên ngoài kiêu binh hãn tướng ở trong trong hoàng thành huy đột tung hoành, hai người thiếu nam thiếu nữ, lại ở dưới mái hiên nắm lấy tay của đối phương, lập lời thề thủ hộ Hán thất. Hắn có chút cảm động, cũng có chút thê lương. Một trong hai người đã không tại nhân thế, tiếp tục lời thề này, liền giao đến trong tay hắn. Lưu Hiệp lần đầu tiên cảm giác rõ ràng trách nhiệm nặng nề trên vai mình.
Hắn quay đầu đi, phát hiện giọng nói bên gối đã biến mất, thay vào đó là tiếng hít thở đều đều. Cô gái bên cạnh đã ngủ thật say, đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày trôi qua nàng có thể yên ổn ngủ.
Hi vọng trong giấc mơ, nàng có thể nhìn thấy huynh trưởng, Lưu Hiệp yên lặng chúc phúc, sau đó cũng nhắm mắt lại, đem ngàn vạn suy nghĩ thả vào vào trong bóng đêm.
Dù chỉ là một chuyến chuyển nhà bên trong thành, nhưng đối với hoàng đế, những thứ cần chuẩn bị cũng tương đối rườm rà. Đợi đến khi Lưu Hiệp bước đến Tư Không phủ, trăng cũng đã lên giữa trời. Tiểu thiếp của Tào Tháo là Biện thị mang theo ba người con trai là Tào Phi, Tào Chương và Tào Thực xuất phủ đi đón. Trong những người con này, đứa lớn nhất là Tào Phi cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng đã có khí chất trưởng thành, Tào Chương thì vẫn chỉ là một thằng nhóc, Tào Thực nhỏ nhất vừa mới biết nói. Ba đứa chúng nó vụng về bắt chước mẫu thân hành lễ, sau đó vụng trộm ngẩng đầu lên, tò mò nhìn vị thiên tử Hán thất trong truyền thuyết.
“Hoàng hậu rất xinh đẹp đó.” Tào Chương nhìn ngắm bóng lưng Phục Thọ nhỏ giọng nói với các huynh đệ. Tào Phi quay sang ‘Xuỵt’ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, Tào Thực ở bên cạnh không hiểu chuyện gì cười khanh khách.
“Không biết trong những đứa trẻ này, ai sẽ là người thừa kế của Tào Tháo?”
Lưu Hiệp nhỏ giọng hỏi Phục Thọ. Hắn từng nghe nói, lúc trước Tào Tháo có một trưởng tử tên gọi là Tào Ngang, hai năm trước trong cuộc chiến tại Thanh Thủy đã chết, có thể kế vị Tào Tháo lúc này chỉ có ba đứa trẻ trước mặt do Biện thị sinh ra. Nghe Lưu Hiệp hỏi vấn đề này, Phục Thọ cười trả lời: “Mấy đứa trẻ này còn cách lễ trưởng thành xa lắm, nhưng mà bệ hạ nghĩ tới những vấn đề này cũng không phải là xấu.”
Dáng dấp của Biện thị cũng không xinh đẹp mấy, nhưng tương đối già dặn kinh nghiệm, quả nhiên là có khí phách của vợ cả. Dưới sự chỉ huy của bà ta, nàngng việc chiêu đãi rõ ràng đâu ra đó, không có sơ suất gì, ngay cả Phục Thọ cũng phải tấm tắc tán thưởng. Biện thị đối với thiên tử hoàn toàn kính cẩn, giống như thời điểm Hán thất còn đang cực thịnh, thần tử đối với việc thiên tử giá lâm nhà mình là vô cùng vinh hạnh. Mảy may không nhìn ra được mối quan hệ hiểm ác giữa trượng phu của bà ta và triều đình.
Lưu Hiệp hiện tại đang ‘mang trọng bệnh’, cho nên tất cả lễ nghi đều làm cho đơn giản bớt. Biện thị nhường lại phòng ngủ của Tào Tháo, còn bản thân thì dọn đến thiên phòng, trước khi đi còn tỉ mỉ phân phó người hầu đưa tới mấy cái lư hương chạm rồng cuộn, đặt ở bốn góc phòng, khói chầm chậm bốc lên mùi hương khiến người ta chìm đắm.
Sau khi làm xong việc, mọi thứ đã yên ắng, Phục Hậu mới cho tất cả mọi người ra ngoài, đi dạo quanh phòng một vòng, còn lấy chân đạp đạp xuống sàn gỗ xem thử có khe hở hay khoảng trống nào không. Sau khi kiểm tra xong, Phục Hậu mới quay trở về giường, nói với Lưu Hiệp: “Không có gì khác lạ, có thể yên tâm nói chuyện.”
“Nàng không muốn nghỉ ngơi một chút sao?” Lưu Hiệp có chút quan tâm hỏi. Từ hai ngày trước đến giờ, tinh thần của Phục Hậu giống như một cây cung kéo đến cực hạn. Cho dù là một hán tử làm bằng sắt bằng đồng cũng không chịu được hao tổn như vậy, huống chi là một nàng gái mảnh mai.
Phục Thọ khẽ lắc đầu, chỉ lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, khóe mắt trong vắt không che dấu được nếp nhăn: “Không được, ta phải suy nghĩ một chút xem thử có bỏ sót chuyện gì không?”
“Hôm nay mọi chuyện đều được giấu diếm thỏa đáng, nàng có thể yên tâm rồi.”
Lưu Hiệp cố gắng trấn an nàng, vị ‘vua giả’ này đã gặp mấy vị trọng thần trong triều, còn có một phi tần thân cận, cuối cùng đã vượt qua khảo nghiệm mà không gặp rủi ro nào. Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói già nua: “Thần, Trương Vũ, xin gặp bệ hạ cùng hoàng hậu.”
“Trương Vũ?” Lưu Hiệp dừng một chút mới nhớ ra người này là ai. Lão thái giám Trương Vũ, là lão hoạn quan hay càm ràm từ đêm qua vẫn canh gác ở cửa. Phục Thọ nắm tay Lưu Hiệp nói nhỏ: “Từ lúc bệ hạ sinh ra đời, Trương Vũ đã bắt đầu hầu hạ, qua nhiều năm như vậy vẫn một mực theo hầu, không ai có thể quen thuộc bệ hạ hơn so với ông ta. Giấu diếm được ông ta, mới thật sự qua mặt được tất cả mọi người.”
Lưu Hiệp lập tức cảm thấy căng thẳng, Phục Thọ vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, cất giọng nói: “Vào đi!”
Trương Vũ đẩy cửa, với thái độ kính cẩn của một thái giám mà đi vào. Ông ta năm nay cũng đã sáu mươi tuổi, động tác rõ ràng là không được linh hoạt bằng các tiểu thái giám, nhưng lại hết sức nghiêm túc, cẩn thận và tỉ mỉ. Phục Thọ để ý thấy hôm nay ông ta không mặc đồ như bình thường, mà lại mặc một bộ trang phục màu vàng sẫm, bên hông còn đeo một hàng tua rua đẹp mắt. Loại trang phục này chỉ được mặc bởi những thái giám cao cấp khi làm nhiệm vụ trong những dịp quan trọng. Nàng không khỏi nhíu mày.
Trương Vũ vừa vào phòng liền hành lễ đầy đủ, cả người nằm rạp trên mặt đất, mái tóc hoa râm dưới ánh nến cực kỳ bắt mắt.
Phục Thọ nghiêm mặt hỏi: “Trương lão gia đây đã muộn như vậy, bệ hạ cũng không có truyền vì sao lại đến?”
Không phải triệu thiện mà vào, cái này ở trong cung là một tội nghiêm trọng. Trương Vũ nằm rạp trên mặt đất, đầu cúi xuống vô cùng thấp, giọng nói lại rất kiên định: “Thần có một chuyện không rõ, khẩn cầu bệ hạ ban cho thánh giáo.”
“Nói.” Lưu Hiệp nói, hiện tại khẩu khí của hắn cũng giống hoàng đế mấy phần, rất là ra dáng.
Nào đâu biết được Trương Vũ căn bản không để ý tới hắn, mà là đưa mắt nhìn về phía Phục Thọ: “Xin hỏi Hoàng hậu bệ hạ, rốt cuộc Thánh thượng hiện tại ở đâu?”
Một câu nói dường như rất nhẹ nhàng như vậy, lại làm cho cả căn phòng lập tức phủ một lớp sương lạnh. Phục Thọ và Lưu Hiệp rất nhanh liếc nhìn nhau, hai người đều có chút lúng túng. Mắt phượng của Phục Thọ nhướng lên: “Trương Vũ! Ông biết ông đang nói gì không?”
“Thần chỉ muốn biết,bệ hạ ở đâu?” Trương Vũ quật cường tiếp tục truy vấn.
“Thật quá làm càn!” Phục Thọ bỗng nhiên đứng dậy, giọng nói có phần tức giận, “Ông cũng là lão thần, thế mà ban đêm xông vào tẩm điện, nói lời vu cáo! Phải bị tội gì?”
Đối mặt với uy thế của Phục Thọ, hai tay Trương Vũ chống xuống đất, hai vai ngẩng cao, như một con hổ già quật cường. “Lão thần phụng dưỡng bệ hạ cũng hơn mười tám năm, tự hỏi bản thân tận tâm tận lực, chưa từng sai sót. Từ Lạc Dương đến Trường An, từ Trường An cho đến Hứa Đô, một đường khốn cùng, chưa hề có giây phút rời xa bệ hạ...”
Rồi đột nhiên, Trương Vũ ngẩng đầu lên, hai mắt đầy tơ máu, ánh mắt như điện bắn thẳng về phía Lưu Hiệp: “Người ở trong phòng bây giờ, mặc dù có dung mạo giống bệ hạ đến tám chín phần, nhưng tuyệt không thể gạt được hai mắt lão thần. Người này, không phải là thiên tử đại hán!”
Dường như có một tiếng sấm nổ to bên trong căn phòng, thân hình Phục Thọ khẽ nghiêng, sắc mặc thoáng chốc trắng bệch.
Lưu Hiệp sợ hãi quay đầu đi, đột nhiên nhìn thấy tay phải của Phục Thọ đang vươn về phía giường. Dưới gối là một thanh sắt dài nhọn, xem ra Phục Thọ đã động sát tâm. Lão thái giám đã chạm đến chân tướng chuyện này, nếu như không thể ngay lập tức chế trụ ông ta, chỉ cần ông ta la lên liền kinh động người bên ngoài. Như thế mọi chuyện xem như xong đời.
Lưu Hiệp tự nghĩ lấy thân thủ của hắn phối hợp cùng Phục Thọ, lão thái giám già này tuyệt không phải là đối thủ. Đến lúc đó lấy cớ trị hắn bằng một tội danh khi quân nào đó, cũng có thể miễn cưỡng che giấu được.
Thế nhưng... chuyện này có thể sao? Không hiểu sao trong lòng hắn có một âm thanh vang lên. Chẳng biết vì sao, Lưu Hiệp nhớ lại con hươu trong núi ở Ôn Huyện được mình thả đi, nhớ đến tên phu xe vô tội bị giết, nhớ đến thi thể vô danh thay thế mình cùng một cánh tay của Dương Tuấn.
“Vì che lấp đi thân phận của mình, đến tột cùng còn phải giết chết bao nhiêu người...” Hắn dùng giọng nói rất nhỏ lẩm bẩm, hai mắt nhìn chăm chăm khuôn mặt gầy gò già nua của Trương Vũ. Đây là một mạng người đang sống sờ sờ, hơn nữa còn là một người dành cả cuộc đời trung thành và tận tụy với Hán thất, bây giờ lại xem hắn chỉ như một con chó mà giết chết sao.
Phục Thọ đã nắm lấy thanh sắt trong tay, cả người không một tiếng động mà rời khỏi giường: “Ông từ khi nào phát hiện ra bệ hạ không còn ở đây?”
Trương Vũ nói: “Từ tối hôm hỏa hoạn, đã nhìn ra một chút đầu mối, đến hôm nay phục thị trong Thượng thư đài một ngày, lão thần liền nhìn thấu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ồ... Vậy sao ông không nói ra?”Phục Thọ lạnh lùng hỏi, tiếp tục đi tới phía trước vài bước.
“Nói cho ai nghe đây? Người của Tào Tháo sao?” Trương Vũ lắc đầu, “Lão thần đến tận đây, chính là muốn hỏi hoàng hậu bệ hạ cho rõ ràng.”
Phục Thọ cười nói: “Nói như vậy, là chưa có ai biết.”
“Không sai.”
“Ông làm rất tốt, rất là tốt. Vậy ta liền nói cho ông biết, bệ hạ, ngài ấy thật ra sớm có ý chỉ,..” Nàng bỗng nhiên cao giọng nói: “Trung hoàng môn(1) Trương Vũ, tiếp mật chỉ!” Trương Vũ khẽ giật mình, theo thói quen cuối đầu xuống, Phục Thọ giơ cao tay cầm thanh sắt lên, hai hàm răng trắng cắn chặt, đâm tới cổ của Trương Vũ.
(1) Chương trước đã nói, hoàng môn là thái giám, trong cung có hai cấp độ, trung hoàng môn và tiểu hoàng môn.
“Không được.”
Ngay khi chỉ trong nháy mắt là thanh sắt kia đâm vào cổ của ông ta, cổ tay của nàng bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy, cố gắng lắm thanh sắt cũng chỉ làm rách da của lão ta.
Phục Thọ định thần nhìn lại, nhìn thấy người ngăn cản mình thế mà lại là Lưu Hiệp, trong lúc nhất thời đứng bất động một chỗ. Trương Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với cục diện này cũng cảm thấy hoang mang. Kiếp này ông ta sống mấy chục năm trong cung, mắt thấy quá nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt cùng mưu tính hại người, lần này đến yết kiến hoàng hậu, tự biết đã phạm vào đại kỵ, bất luận thế nào cũng không thể thoát khỏi cái chết, nhưng....tên gia hỏa giả mạo bệ hạ này tại sao lại ngăn cản nàng xuất thủ.
“Ngươi... ngươi điên rồi sao?” Phục Thọ xông tới quát Lưu Hiệp, ánh mắt trong sáng của nàng lúc này lại hiện lên một chút điên cuồng. Nàng hao phí tâm thần bảo vệ bí mật này, lúc này lại bị một ông già nói toạc ra, sự đã kích này có chút khiên cho nghị lực của nàng muốn vỡ tan.
Nàng vẫn chưa buông ý đồ muốn giơ thanh sắt lên một lần nữa, Lưu Hiệp không có biện pháp, chỉ có thể ôm nàng vào lòng, hai tay giữ chặt Phục Thọ đang giãy giụa, không thể thoát được nàng chỉ có thể ném thanh sắt ra xa. Thanh sắt bay được đoạn mất đi lực đạo, “leng keng” một tiếng, rơi xuống dưới chân Trương Vũ.
“Được rồi.... được rồi....” Lưu Hiệp vỗ về vuốt lưng Phục Thọ muốn trấn an nàng. Cơ thể Phục Thọ không cách nào động đậy, dưới tình thế cấp bách nàng cắn vào tay Lưu HIệp. Một trận đau đớn truyền đến, Lưu Hiệp nhíu mày, nhưng cũng không có rút tay ra, mặc cho hàm răng của nàng cắn sâu vào thịt hắn.
Phục Thọ như dây cung đã kéo căng ba ngày nay cuối cùng đã sụp đổ hoàn toàn. Nàng gần như cuộn tròn ở trong lòng Lưu Hiệp, cắn chặt bàn tay hắn, giống như một con mèo con bị hoảng sợ. Từ chỗ răng thịt giao nhau truyền đến tiếng nấc nghẹn ngào của nàng, nước mắt cứ như suối điên cuồng tuôn ra, cùng với máu trong hàm răng chảy xuống sàn nhà. Thời khắc này, nàng cuối cùng cũng quẳng đi thân phận của một vị hoàng hậu cẩn thận dè dặt chịu sự ủy thác, trở về lại là một cô gái yếu đuối nhận hết tất cả ủy khuất.
Trương Vũ ở một bên xem hết một màn này, chần chừ nhặt lên thanh sắt, không biết có nên đâm xuống lưng tên giảo mạo này không. Ông ta trầm mặc một chút, vẫn là từ bỏ. Ông ta buông thanh sắt ra: “Vì sao ngươi lại ngăn cản hoàng hậu giết ta?’
Phục Thọ từ từ nhả hàm răng ra, ngồi liệt dưới đất, ánh mắt mơ hồ, gần như suy sụp. Lưu Hiệp vẩy vẩy máu tươi trên tay, chậm rãi quay người lại, bình tĩnh mà trầm ổn, như thể từ trên cao nhìn xuống ung dung nói: “Nếu phải giết người vô tội, thà rằng để ta chịu tội (2). Trẫm không hy vọng lại có thêm người phải hy sinh.”
(2)Đây là một câu thành ngữ có từ đời nhà Hạ, Hán Việt: Dữ kỳ sát bất cô, ninh thất bất kinh. Xuất hiện trong “Thượng Thư Đại Vũ mô” của các học giả thời tiền Tần: Cao Đào nói về tài đức của hoàng đế.
Đây là một câu bên trong “Thượng Thư”, ý nghĩa là thà rằng bản thân gánh tội cũng không thể làm tổn thương người vô tội. Trương Vũ không có đọc qua “Thượng Thư” nhưng ông ta cảm thấy, bên trong giọng nói của người đứng trước mặt có một lực lượng mà ông ta không thể từ chối được. Trong khoảnh khắc đó, Hoàng đế ở trong lòng ông ta, cùng với vị giả mạo này lại có cảm giác giống nhau.
Ông ta thối lui hai bước, một lần nữa lại quỳ trên mặt đất. Lúc này Phục Thọ cũng đã thoát khỏi cảm xúc điên cuồng mà hồi phục lại, nàng yên lặng lấy một miếng vải trắng cùng một dải lụa, như một như một thê tử hiền thục, cẩn thận băng bó lại vết thương của trượng phu.
Lưu Hiệp kể lại, bắt đầu từ thân thế của mình, đến tuổi thơ sống ở Hà Nội, thẳng đến buổi sáng thiên tử về trời, cùng với trận hỏa hoạn tối hôm đó. Hắn cũng không đề cập đến vai trò của những người như Dương Bưu, Dương Tuấn và Đường Cơ, cái này không an toàn, cũng không cần thiết, thực tế Trương Vũ cũng không mấy hứng thú với những chuyện không liên quan.
Sau khi nghe xong chuyện xưa của hắn, Trương Vũ im lặng một lúc mới chậm rãi than: “Thì ra ngoại trừ bệ hạ Vương Mỹ nhân còn có một long chủng còn tại thế. Khó trách lại giống nhau đến như vậy, gần như ngay cả ta cũng suýt nhìn không ra...”
Lưu Hiệp điềm đạm cười, muốn bầu không khí trong phòng hòa hoãn một chút. Trương Vũ cũng không dừng lại ở đề tài này quá lâu, ông ta rất nhanh hỏi: “Vậy long thể của tiên đế được chôn nơi nào?”
“Chính là thi thể của tiểu thái giám kia.” Trả lời ông ta là Phục Thọ, nàng đã khôi phục lại vẻ tỉnh táo của ngày thường, cứ như những việc thất thố vừa rồi chưa hề phát sinh.
Cả người Trương Vũ chấn động: “Chuyện này... Đó là Cữu ngũ chí tôn, sao hai người có thể...”
Phục Thọ lạnh lùng nói: “Hỏa hoạn cấm cung cùng giả tạo thi hài đều là những sách lược khi bệ hạ còn sống đã quyết định, ta chỉ là tuân chỉ chấp hành thôi, tất cả mọi thứ đều là vì Hán thất.” Lưu Hiệp kinh dị nhìn nàng, hắn vốn tưởng rằng những thủ đoạn này là của Phục Hậu, không nghĩ đến đều là từ chỗ Hoàng đế mình.
Nghĩ đến việc Lưu Hiệp nằm trên giường bệnh bàn giao cho Phục Thọ thực hiện cung hình cho mình, sau lưng hắn cảm thấy lạnh toát. Một người sắp chết lại có thể an bài bố cục kín đáo như vậy, thực là một người phi thường. Dù cho bây giờ đã âm dương cách biệt, nhưng Lưu Hiệp cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ lãnh khốc quyết tuyệt của người huynh đệ của mình.
Trương Vũ vẫn còn không cam tâm: “Vì sao bệ hạ không chính miệng nói với ta, chẳng lẽ ngay cả lão thần ngài cũng không thể tin tưởng sao?”
“Nếu như ông biết được dự định của bệ hạ, có thể làm như bình thường được sao?” Phục Thọ hỏi lại.
Trương Vũ trầm mặc, ông ta ở bên cạnh hầu hạ thiên tử, tuy là đạo quân thần, nhưng kỳ thực ông ấy xem thiên tử như con cháu. Tình cảm này như tình thân có thể tin tưởng, nhưng không thể ủy thác việc lớn như vậy được, bởi vì ông lão này không quan tâm đến Hán thất, lại rất cực đoan chỉ quan tâm cháu của mình – việc đặt lợi ích của hoàng đế cao hơn lợi ích của Hán Thất, chuyện nguy hiểm như vậy Lưu Hiệp sẽ không đồng ý.
Thâm ý bên trong lời nói của Phục Hậu Trương Vũ cũng có thể hiểu được. Cả người ông ta như già đi mười mấy tuổi, tinh- khí- thần như bị rút ra hết khỏi chỉ còn lại một cơ thể trống không. Ông ta từ từ ngã quỵ trên mặt đất, ba quỳ chín lạy, giọng nói khàn khàn khẩn cầu: “Lão thần vốn muốn tuẫn chết theo bệ hạ, nhưng bây giờ không muốn nữa. Dù nói thế nào, bệ hạ cũng là một vị thiên tử, thi thể cũng không thể như chó hoang hay người đói khát mà vứt ở nơi đồng hoang. Ngày mai ta sẽ xin nghỉ vể quê, hãy cho ta mang di hài của bệ hạ trở về. Đây là thỉnh cầu cuối cùng của lão thần.”
Lưu Hiệp đã hiểu, ông ta đã thừa nhận thân phận hoàng đế của hắn, điều này đổi lại ‘Lưu Hiệp thật’ có thể được nhập thổ quy an.
Lưu Hiệp có chút cảm động, đây mới chính là trung thần thật sự. Hắn thành khẩn nói: “Trương lão công công đã hầu hạ bên cạnh thiên tử nhiều năm như vậy, trẫm sao lại không cho phép chứ.”
Trương Vũ dập đầu tạ ơn, lúc này Phục Thọ bỗng nhiên nói: “Ngày mai là ngày chỉnh đốn túc vệ bên trong cung cấm, vừa hay cho Đổng Thừa một lý do. Chỉ là nếu xử lý như vậy, Trương Vũ ông không phải là ving quang về quê, mà là bị giáng chức ra khỏi kinh, ông có bằng lòng hay không?” Trương Vũ không thèm quan tâm mà gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự việc đến đây cũng xem như giải quyết viên mãn, tai họa ngầm lớn nhất trong nội cung được tiêu trừ, mà cũng không có ai phải chết, chuyện này khiến cho Lưu Hiệp rất là vui vẻ. Tính ra, kể từ khi hắn đến đây, cũng là lần đầu tiên hắn ra quyết định. Hắn rất hài lòng với kết quả này.
Trương Vũ thỉnh an hai vị bệ hạ cáo lui, sau đó bò lui đến cửa, ông ta bỗng ngẩng đầu lên nói: “Ngài có biết, ngài cùng bệ hạ khác nhau lớn nhất ở chỗ nào không?”
“Chỗ nào?” Lưu Hiệp rất có hứng thú muốn biết.
“Nếu như thật là bệ hạ, ngài ấy vừa rồi đã đâm chết ta” Trương Vũ bình tĩnh nói, “Ngài so với bệ hạ, quá thiện tâm. Đây không phải là chuyện tốt.”
Bên trong căn phòng một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Lưu Hiệp bị câu nói của Trương Vũ nói trước khi đi làm cho hồ đồ. Vì sao chứ? Chẳng lẽ đức hiếu sinh lại không phải là chuyện tốt? Hắn quay sang nhìn Phục Thọ ngồi bên giường dò hỏi.
Nhưng hắn lại phát hiện, Phục Thọ lúc này cùng với lần đầu gặp lại có một chút phong nhã khác biệt. Nàng lúc trước như một con thú hung dữ bảo vệ sào huyệt của mình, hiển lộ hết sự sắc bén, hào quang bốn phía, thời điểm nào cũng chuẩn bị tốt cho sự tấn công của địch nhân. Mà nàng bây giờ như một đóa hoa trút bỏ hết sự giận dữ, lại có một chút lười biếng, thêm một chút nhẹ nhõm. Sai khi khóc nức nở rồi Trương Vũ rời đi, tâm tình nàng cũng hoàn toàn hồi phục.
“Vừa rồi ... Ừm... Trương Vũ vì sao lại nói như vậy?”
Phục Thọ cầm lấy gương đồng, soi những trang sức cài trên đầu, sau đó dùng móng tay sắc nhọn tháo từng cái xuống, bỏ vào trong hộp gấm nhỏ. Lưu Hiệp cũng không giục nàng trả lời, mà yên tĩnh chờ đợi. Phục Thọ gỡ xuống cây trâm nạm ngọc, đặt vào trong tay Lưu Hiệp, sau đó cởi dây buộc tóc, mái tóc đen nhánh không tiếng động xõa xuống, quyến rũ mị nhân nói không thành lời.
“Ngươi ở Ôn Huyện, cuộc sống có phải rất hạnh phúc?” Phục Thọ đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan.
“Hả? À, rất tốt” Lưu Hiệp thành thật trả lời, “Mỗi ngày đều đọc sách, đi săn một chút, chơi mấy ván cờ lục bác, đá hai cái tháp cúc, nói chung là như vậy.”
Phục Thọ thở dài một tiếng: “Rất tốt... Nhưng bệ hạ lại chưa từng được sống tốt như vậy, ngài ấy dù sinh ra ở gia đình đế vương, nhưng chưa có lúc nào thực sự bình an. Bị một chư hầu nắm trong tay rồi chuyển qua tay một chư hầu khác, mỗi một người đều đang lợi dụng ngài ấy, mỗi một người đều giễu cợt ngài ấy. Vô vàn những dụng ý khó lường, vô số những cơn sóng ngầm hung hiểm, nhưng bệ hạ một bước cũng không thể đi sai. Ngài ấy trải qua mười năm cuộc sống như vậy, còn ngươi ở Hà Nội nhàn nhã thoải mái, làm sao có thể tưởng tượng được những khổ sở và tuyệt vọng ở trong đó?”
Lưu Hiệp á khẩu không trả lời được.So với Lưu Hiệp thật, cuộc đời của hắn đơn thuần hơn nhiều lắm.
Giọng nói của Phục Thọ trở nên nghiêm khắc: “Ngài cũng đã đọc sách qua, cũng biết đạo lý lòng người hiểm ác. Đức hiếu sinh, cái cách làm này, ở Hà Nội có lẽ được người ta xưng tụng, nhưng ở Hứa Đô tuyệt đối không làm được. Lòng dạ đàn bà, sẽ chỉ làm hư đại sự.”
Lưu Hiệp cười khổ một trận, nghĩ thầm mình thế mà bị một vị phụ nhân chê lòng dạ đàn bà. Hắn bỗng nhiên nhớ đến mấy ngày trước, Tư Mã Ý cũng đã mắng hắn như vậy. Cũng không biết là do mình thật sự cổ hủ, hay là do lòng người trong thời đại này đã thay đổi...
Phục Thọ nói tiếp: “Chuyện của Trương Vũ có thể cho phép có một chút nhân từ. Nhưng ngày sau khi cùng Tào Tháo trở mặt, nếu như bệ hạ vẫn còn ôm khư khư những ý nghĩ nhàm chán này, không bằng ngày mai hạ chiếu nhường ngôi cho xong. Bệ hạ, ý ngài thế nào?”
Ánh mắt của nàng trực tiếp nhìn chằm chằm Lưu Hiệp, khiến hắn không thể trốn tránh. Lưu Hiệp hơi lúng túng sờ sờ đầu, mơ hồ đáp: “Ta, ta biết rồi.” Nghe được câu nói này, Phục Thọ mới thu lại vẻ nghiêm túc, nở một nụ cười xán lạn. Nàng đặt tay lên bàn tay bị thương của Lưu Hiệp, nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ nhẹ hỏi: “Vừa rồi lúc thần thiếp cắn người, vì sao người lại không rút tay ra?”
“Nàng quá mệt mỏi, ta nghĩ, có lẽ để nàng phát tiết ra ngoài một chút sẽ tốt hơn.” Lưu Hiệp thành thật trả lời. Phục Thọ cười khanh khách, rồi lắc đầu thở dài: “Bệ hạ à, người thật sự quá ôn nhu rồi.” Nàng dịu dàng gỡ bỏ mũ trên đầu hắn, đột nhiên ghé xuống tai hắn, lời nói như thổi vào tai thì thầm: “Cảm ơn người!”
Lưu Hiệp cảm thấy tê dại cả mang tai, sắc mặt trở nên hoảng hốt. Hắn không biết Phục Thọ dịu dàng như nước trước mặt hay Phục Thọ kiên cường lạnh lùng mới là bản chất thật của nàng.
Hắn còn đang ngây người, Phục Thọ đã cởi áo nới dây lưng cho hắn, sau đó chậm rãi đi thổi tắt nến, có chút thẹn thùng nói: "Bệ hạ, có thể đi ngủ." Khuôn mặt Lưu Hiệp chợt đỏ lên, bắt đầu từ hôm qua liên tiếp xảy ra những thử thách căng thẳng, làm cho hắn dường như quên mất còn phải đối mặt với nghi thức vợ chồng.
Lễ chu công Lưu HIệp cũng có kinh nghiệm, nhưng người nằm bên cạnh không phải là người tầm thường. “Đây chính là đại tẩu của ta đó”, trong nội tâm Lưu Hiệp đang kêu lên. Nghe nói ở Hung Nô phương bắc có truyền thống phụ nữ sau khi chồng chết có thể gả cho huynh đệ của chồng, nhưng đây là vùng đất Trung Nguyên đã được khai hóa, mà ca ca của hắn mới qua đời một ngày trước, xương cốt đến nay còn chưa lạnh.
“Phù” một tiếng, ngọn nến cuối cùng trong phòng đã tắt. Lưu Hiệp luống cuống tay chân nằm trên giường, lập tức một cơ thể ấm áp cũng chui vào trong mền gấm. Trong bóng tối hai người đều không lên tiếng, cả người Lưu Hiệp căng thẳng, chỉ sợ mình thở hơi sâu, sự ăn ý vi diệu liền bị đập tan.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, một bàn tay nóng ấm từ bên trong chăn vươn tới, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên bàn tay Lưu Hiệp, không mạnh không nhẹ, giống như là an ủi, lại giống như khiêu khích. Lưu Hiệp nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng nữ tính, lại mở mắt ra, nhìn lên xà nhà đen ngòm, đột nhiên mở miệng nói: “Có thể kể cho trẫm nghe một chút về con người của huynh trưởng không?”
Bàn tay đang vuốt ve tay hắn đột nhiên dừng lại, sau đó rút trở về. Thật lâu sau, lâu đến nỗi Lưu Hiệp tưởng nàng đã ngủ thì âm thanh của Phục Thọ từ bên gối truyền tới, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngài ấy là tại lễ thành hôn của hai chúng ta.”
Sau khi nói xong, nàng tự cười nói: "Lúc ấy Đổng Trác chuyên quyền, ta lại là lấy phận nhập quý nhân vào dịch đình, cho nên cũng không có nghi lễ gì. Chỉ có mẫu thân của ta, Dương An công chúa thương tiếc ta, vì ta chuẩn bị chén rượu hợp cẩn, để ta cùng Hoàng đế uống. Ngươi đoán ngài ấy khi vào động phòng chuyện đầu tiên là làm cái gì? Ngài ấy đi đến trước mặt ta, đem rượu hợp cẩn giội trên mặt đất, chỉ vào ngoài cửa sổ nói: 'Kiêu binh Quan Tây đang ở trong thành Trường An hoành hành, Đổng Trọng Dĩnh ngay trong hán cung đạm bạc ăn thịt uống rượu, chư hầu tứ phương đều sống chết mặc bay. Bây giờ Hán thất giống như rượu trên đất này, nàng vì sao lại nhảy vào trong hố lửa này? "
“Vậy nàng đã trả lời thế nào?”
“Ta nói, đã gả làm vợ người, đương nhiên sẽ theo chồng. Nghĩ không ra, ngài ấy lại lạnh lùng nói: 'Trẫm không cần một người vợ hiền lương thục đức, trẫm muốn là một năng thần có thể thay đổi càn khôn.' ta khi đó tính tình rất thẳng thắn, liền tranh luận nói nữ tử sao lại vô năng, Lữ hậu, Mã hậu, Đặng hậu, người nào mà không phải chống đỡ giang sơn của Hán gia? Ngài ấy có chút bất ngờ, liền kéo tay của ta ngồi xuống ở mép giường, hỏi han triều đình sự tình. Ta trước đó đã nghe qua phụ thân đàm luận rất nhiều, cũng có thể trả lời tự nhiên."
“Kỳ thật khi đó ngài ấy cũng chỉ có mười bốn tuổi, còn nhỏ hơn ta một tuổi, lại cố gắng bày ra dáng vẻ đại nhân. ngài vẫn còn một chút ngây thơ, nhưng chút ngây thơ đó không lấn át được sự bi thương, ở đây cũng rất hiếm một người bầu bạn đồng trang lứa. Chúng ta một đôi vợ chồng mới cưới, cứ như vậy cùng nằm trên giường, bàn chuyện quốc gia đại sự, thẳng đến canh ba còn chưa thấy mệt. Cuối cùng hai người đều buồn ngủ, ngài ấy nói ta rất tốt, hỏi ta có nguyện ý làm hoàng hậu cả ngài hay không, phụ tá ngài trọng chấn triều cương. Ta trả lời, nói mẫu thân của ta là Hán thất công chúa, ta trong người chính là chảy máu của Lưu thị. Ngài ấy cuối cùng cười cười – rất khó có thể nhìn thấy ngài ấy cười - sau đó lại làm mặt nghiêm túc, nói tương lai lối rẽ long đong,cái danh hiệu hoàng hậu này không thể mang đến bất cứ vinh quang gì, ngược lại sẽ bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió. Ngài ấy cho ta nghĩ lại. Ngươi đoán xem ta trả lời ngài ấy thế nào?"
Trong bóng tối, Lưu HIệp nhẹ nhàng lắc đầu.
Phục Thọ cười nói: "Ta cắn ngài ấy một cái, cũng là cắn ở trên bàn tay. Ngài ấy giống như ngươi, cũng không có né tránh, mà để ta tùy ý cắn chảy máu. Sau đó ngài ấy đem máu của mình nhỏ vào trong chén rượu hợp cẩn, cùng ta đối ẩm hết sạch. Uống máu thiên tử, lập thề Cửu Châu, đây chính là đêm tân hôn đầu tiên của chúng ta."
Lưu Hiệp cố gắng dựng lại trong đầu cảnh tượng lúc đó, bên ngoài kiêu binh hãn tướng ở trong trong hoàng thành huy đột tung hoành, hai người thiếu nam thiếu nữ, lại ở dưới mái hiên nắm lấy tay của đối phương, lập lời thề thủ hộ Hán thất. Hắn có chút cảm động, cũng có chút thê lương. Một trong hai người đã không tại nhân thế, tiếp tục lời thề này, liền giao đến trong tay hắn. Lưu Hiệp lần đầu tiên cảm giác rõ ràng trách nhiệm nặng nề trên vai mình.
Hắn quay đầu đi, phát hiện giọng nói bên gối đã biến mất, thay vào đó là tiếng hít thở đều đều. Cô gái bên cạnh đã ngủ thật say, đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày trôi qua nàng có thể yên ổn ngủ.
Hi vọng trong giấc mơ, nàng có thể nhìn thấy huynh trưởng, Lưu Hiệp yên lặng chúc phúc, sau đó cũng nhắm mắt lại, đem ngàn vạn suy nghĩ thả vào vào trong bóng đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro