Bạch Cơ
Trường Lộ Cô Hành
2024-10-24 16:12:52
Nhan Tuyết thì bọn hắn không nói đi, đó là một trong ngũ đại thế gia Nhan gia nữ nhi, mặc dù chỉ là cái thứ nữ, nhưng có tài có sắc, thực lực cũng không hề thua bất kì người nào ở nơi này. Nàng tham gia Tiên Nguyên đại hội cũng không có gì kì quái.
Nhưng Bạch Cơ…
Ở thế tục giới chỉ có ngũ đại gia tộc, mà họ Bạch liền chỉ có Bạch gia này một nhà.
Bạch Cơ… ở thế tục giới, thanh danh còn tính vang dội, hẳn là không có cái thứ hai trùng tên trùng họ với nàng.
Bạch Cơ là đích nữ Bạch gia, nhưng là một sửu bát quái, từ lúc sinh ra trên má phải liền có cái bớt xấu xí, không những thế mà nàng còn là một cái phế vật không thể tu luyện. Bạch gia từng vì chuyện này mà mất hết mặt mũi. Mấy năm trước đã đưa nàng đến biên cảnh trấn nhỏ, mặc nàng tự sinh tự diệt đi.
Hiện tại, lại là cái nào vừa ra?
Bạch gia cảm thấy chưa đủ mất mặt, hay là chính Bạch Cơ bản nhân đầu óc bị cửa kẹp.
Nàng lấy đâu ra tự tin, bằng nàng một cái phế vật, có thể chiến thắng được Nhan gia chi nữ.
Tất cả mọi người đều cho rằng như thế, tâm tư khác nhau, nhưng không hẹn mà cùng dọn ra con đường, chờ xem kịch vui.
Bọn họ cũng tò mò, Bạch Cơ rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Không cho bọn họ chờ đợi lâu lắm, Bạch Cơ rốt cuộc xuất hiện ở trong tầm mắt, nhưng mà…
Vì sao nàng cùng lời đồn đãi trung, thế nhưng có một chút khác biệt.
Trên mặt có cái bớt xấu xí là không sai, nhưng mà trên người thiếu nữ toát ra khí thế đường hoàng túc sát, đâu giống như là một phế vật?
Chỉ thấy dọc theo con đường nhỏ, thiếu nữ đạp bước mà đến, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, không giống như tiểu thư khuê các mặc váy áo kiều mị, mà là khoác trên người một bộ võ phục màu tím, sấn đến dáng người mảnh khảnh, có vẻ anh tư táp sảng. Thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nửa bên phải mặt bởi vì có vết bớt mà có vẻ hung ác dữ tợn, nhưng thật ra nửa bên còn lại, da thịt non mịn, trắng nõn hồng hào, nếu không có vết bớt, tuyệt đối là một đại mỹ nhân.
Bạch Cơ bỏ qua những ánh mắt đang đánh giá nàng, vân đạm phong khinh bước về phía trước, sâu trong ánh mắt, có gió lốc khởi động.
Nàng nhanh chóng đi qua con đường nhỏ, nhảy lên lôi đài.
Mà bên kia lôi đài, cũng đã đứng sẵn một người thiếu nữ mặc võ phục màu trắng tinh khôi.
Thiếu nữ đồng dạng số tuổi, trong tay nắm một phen trường kiếm, dung mạo nhu hòa nũng nịu.
Nàng là Nhan gia chi nữ Nhan Tuyết!
Nhan Tuyết nhìn người xuất hiện ở đối diện khi, ánh mắt tràn đầy sửng sốt, không khỏi kinh hô:
“Ngươi là Bạch gia phế vật?”
Dưới đài mọi người ồ lên, vốn dĩ mọi người thấy phong tư của Bạch Cơ, trong lòng còn có chút nghi ngờ không xác định, nhưng Nhan Tuyết một phen lời nói, lại gián tiếp mà chứng nhận sự thật.
Thiếu nữ kia quả thật là Bạch Cơ phế vật.
Xem ra, hôm nay có trò hay nhìn!
Bạch gia phế vật đối chiến tài nữ Nhan Tuyết, nàng rốt cuộc chịu nổi mấy chiêu?
Mà Bạch Cơ, nghe thấy “phế vật” hai chữ, mạnh mẽ nhíu mày, trong mắt xẹt qua âm trầm sát khí, tỏa định Nhan Tuyết.
Nhan Tuyết cảm giác sống lưng chợt lạnh, nàng giống như bị cái gì hung ác đồ vật cấp theo dõi!
Nhan Tuyết tạm gác xuống cảm giác không khỏe, ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói:
“Nếu như ngươi đã không sợ chết nói, vậy ta cũng hoàn toàn không khách khí, tế xuất ra bản lĩnh của ngươi, ra chiêu đi!”
Nói đoạn, nàng bùng nổ linh lực, một thân linh khí quán chú lên thân kiếm, đâm ra ngoài.
Mà trên đài, Bạch Hầu nghe đến tên này, cũng thấy được chân thân, khuôn mặt nháy mắt âm trầm xuống dưới:
“Hỗn trướng đồ vật, còn ngại Bạch gia chưa đủ mất mặt hay sao? Là ai, rốt cuộc là ai cho nàng trở về đế đô?”
Hắn tưởng không rõ, hắn rõ ràng đã trục xuất nữ nhân này đến biên cảnh, cũng sắp xếp thỏa đáng mọi thứ, chỉ sợ nàng cả đời cũng không thể xoay người.
Chính là, nàng vì sao còn sẽ có thể xuất hiện ở nơi này, còn tham gia Tiên Nguyên đại hội!
Đáng chết!
Trong mắt Bạch Hầu xẹt qua một tia hung ác nham hiểm, Bạch Cơ… nếu như nàng đã không biết sống chết, vậy hắn cũng sẽ thành toàn nàng.
Một cái phế vật mà thôi, Tiên Nguyên đại hội nhân tài kiệt xuất dữ dội nhiều, nàng nếu xảy ra cái gì bất trắc.
Kia phụ thân, cũng không thể trách đến trên đầu hắn.
Ở đây còn lại bốn vị gia chủ, không hiểu sao mà cảm nhận được một tia quỷ quyệt sát khí.
Hách Liên Khải vốn định châm chọc một phen, nhưng thấy biểu tình dữ tợn của Bạch Hầu, trong lòng cười lạnh, lại im miệng mà không có nói.
Bạch gia hiện tại sớm đã không còn như trước, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, Bạch gia tọa trấn Tiên Thiên cường giả còn ở, hơn nữa có liên hệ sâu xa với Hỗn Nguyên giới, chọc giận bọn hắn, Hách Liên gia bọn họ, cũng sẽ tao ương.
Muốn lật đổ Bạch gia, hắn còn phải mưu tính một phen.
Muốn diệt trừ thế tục giới Bạch gia, cần thiết làm được lặng yên không một tiếng động, không thể kinh động Hỗn Nguyên giới Bạch gia bổn gia.
Mặc cho ở trên đài là như thế nào âm thầm tính toán, ở dưới đài lôi đài, lúc này đã chiến hỏa ngập trời.
Nhan Tuyết thế công mãnh liệt, không hổ là Nhan gia tài sắc vẹn toàn thứ nữ. Tu vi của nàng đã đạt tới lục giai hậu thiên võ giả, kiếm thuật lại tinh vi xảo diệu.
Trong mắt người xem, Bạch Cơ liên tục bị đánh cho không có lực hoàn thủ, liên tiếp lui về sau.
Mặc dù là như vậy, cũng để cho bọn họ có một loại quái dị cảm giác, sôi nổi nghị luận.
“Nhan Tuyết quả thật là nữ thần trong mộng của ta, không những thực lực cường hãn mà còn ôn nhu thiện lương. Ta dám chắc chắn, lần này Tiên Nguyên đại hội, danh ngạch sẽ có nàng một phần!”
“Nhan Tuyết là lợi hại không sai, nhưng đệ tử của mấy đại gia tộc khác cũng không hề thua kém, danh ngạch về tay ai còn chưa thể biết được đâu!”
“Đúng vậy, ta làm sao lại quên mất đâu, không nói đến mặt khác bốn nhà, chỉ riêng Nhan gia đã có Nhan Băng Tuyền, Nhan Như Ngọc này chờ nhân vật, Nhan Tuyết mặc dù cũng lợi hại, nhưng cùng chân chính thiên chi kiêu nữ, căn bản không thể so sánh!”
“Nhưng mà Bạch Cơ này, không phải phía trước nói qua là phế vật sao? Cư nhiên còn chưa bị ném xuống lôi đài, ta có chút bội phục nàng ta rồi!”
“Ngươi nói ta mới phát hiện nha! Kì quái! Vì cái gì ta tra xét không ra nàng ta là cái gì cấp bậc?”
“Ngươi là hồ đồ sao? Bạch Cơ là một phế vật không thể tu luyện linh lực, nàng cùng Nhan Tuyết đối chiến nãy giờ, đều là dùng thân pháp tới né tránh. Ngươi nhìn xem, nàng đã bị bức tới góc lôi đài!”
Một tiếng kinh hô, mọi người cũng thấy được, Bạch Cơ quả nhiên đã bị bức tới góc lôi đài, Nhan Tuyết cầm trường kiếm, thẳng bức ngực áo Bạch Cơ.
Nếu như nàng không nhảy ra lôi đài, vậy chỉ có thể bị một kiếm này đâm vào ngực, thương tích đầy mình.
Ánh mắt Nhan Tuyết chợt lóe qua một mạt khinh thường, cầm kiếm một đường đâm tới.
Phế vật quả nhiên là phế vật, không biết tự lượng sức mình!
Bạch Cơ không có sai quá ánh mắt khinh thường của Nhan Tuyết, ánh mắt nàng chỉ chợt lóe qua sát khí, khóe môi quỷ dị giơ lên.
Ở trường kiếm chỉ còn cách ngực nàng một centimet, Bạch Cơ lấy một loại quỷ dị thân pháp tránh đi, hóa thành tàn ảnh đi tới Nhan Tuyết phía sau lưng, nâng chân một đá.
Phanh!
Nhan Tuyết bị bất thình lình cự lực tạp vào, thân hình như cánh diều vậy bay ra lôi đài.
Toàn quảng trường tức khắc an tĩnh, ai cũng không thể ngờ được, kết quả sẽ là như thế này.
“Ta đi! Ta đây là đang nằm mơ đi, phế vật kia cư nhiên thắng!”
“Hơn nữa còn chỉ là một chiêu đá, Nhan Tuyết đã là hậu thiên sáu tầng võ giả, không yếu ớt như vậy mới đúng!”
“Ta quan sát góc độ vừa rồi, xác thật có chút quỷ dị, có lẽ Bạch Cơ là ăn may mà thôi! Lần sau nói không chắc, nàng ta không thể còn may mắn như vậy!”
“Ai! May mắn cũng là một loại thực lực, ta vì sao không có được vận khí như vậy đâu?”
Cả quảng trường nháy mắt nổ tung chảo, ai cũng đều không thể tưởng tượng đến Bạch Cơ sẽ thắng. Cuối cùng, chỉ có thể cảm thán nàng vận khí tốt.
Bạch Cơ yên lặng thu chân, cặp mắt nhìn chăm chú vào chật vật đứng dậy Nhan Tuyết.
Nhan Tuyết lúc này còn quả thật chưa thể phục hồi tinh thần lại, đợi một lúc sau nhận ra chính mình tình cảnh, nàng không khỏi kinh hô, mắt đẹp tràn đầy giận dữ nhìn Bạch Cơ:
“Bạch Cơ, ngươi đánh lén!”
“Trọng tài, trận này không tính, Bạch Cơ là đánh lén!” Nàng nhìn qua nam nhân trung niên, không cam lòng nói.
Ánh mắt Bạch Cơ chợt lóe qua khinh miệt, nhún vai cười nói:
“Nhan tiểu thư, cơm có thể ăn bậy, lời nói nhưng không thể tùy tiện nói. Ở đây có nhiều người làm chứng như vậy, ta có thể nào đánh lén. Chỉ có thể nói là ta vận khí hảo, hơn nữa là Nhan tiểu thư thủ hạ lưu tình, mới để cho ta có cơ hội chiến thắng! Nói tới cùng, vẫn là phải đa tạ Nhan tiểu thư!”
Nhan Tuyết mặc dù có kiêu ngạo, khinh thường qua nàng, nhưng là quá vãng cũng không có xúc phạm hay là khi dễ nàng. Cho nên, nàng vẫn là cho nàng ta giữ lại một chút mặt mũi, nếu Nhan Tuyết vẫn là không biết tốt xấu, vậy đừng trách nàng.
Quả nhiên, Bạch Cơ nói như vậy, mọi người mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng ấn tượng đối với Nhan Tuyết cũng không tệ lắm, nghĩ nàng đối với một cái phế vật, vẫn có thể nhẫn nại, nhân từ nương tay, khá vậy là một cái tâm địa lương thiện cô nương, vì vậy không ai oán trách nàng.
Nhan Tuyết có khổ không thể nói nổi, vài lần muốn nói lời nói, nhưng tưởng tượng tới thanh danh của mình, lại chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên.
Trong lòng có chút không cam lòng, nhưng Bạch Cơ đã cho nàng một cái bậc thang, nếu nàng lúc này phản bác, đã có thể không thể nào nói nổi.
Huống chi, các nàng trước giờ không có ân oán, Bạch Cơ mặc dù là phế vật, nhưng nàng còn không đến mức hạ thấp mình đi khi dễ một phế vật.
Chỉ có thể cảm thán Bạch Cơ vận khí thật sự tốt quá!
Không sao, nàng vẫn còn có cơ hội, không vội này nhất thời!
Nhan Tuyết trừng mắt Bạch Cơ một cái, thất tha thất thểu đi trở về.
Vừa lúc, nam nhân trung niên cũng tuyên bố kết quả:
“Nhan Tuyết đối chiến Bạch Cơ, Bạch Cơ thắng!”
Bạch Cơ lắc lắc đầu, hạ lôi đài, tìm một chỗ trống trải, khoanh tay mà đứng.
[Chủ nhân, ngươi vừa rồi tại sao lại nương tay?]
Trong óc dâng lên nhuyễn manh thanh âm, nó giống như là tiểu hài tử thanh âm, mềm mại nhu nhược, thanh âm mang theo một cỗ khó hiểu.
“Nhan Tuyết đối với ta không oán không thù, ta cũng không thể quơ đũa cả nắm, đuổi tận giết tuyệt!” Bạch Cơ cười khẽ, trả lời nói.
[Nhưng mà chủ nhân, ngươi trước kia không phải như vậy!]
“Thất Bảo! Ngươi còn không hiểu rõ tính cách của ta sao? Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, không thể đánh đồng! Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, ngươi khi nào thấy ta ăn qua thiệt thòi?”
[Nhưng mà không phải thế giới kia, chỉ vì chủ nhân một phút mềm lòng mà mang tới tai họa sao?]
“Thất Bảo! Chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa! Ta hiện tại đã có một cuộc sống mới, ta sẽ không lại ngu ngốc như trước kia, ngươi đừng lo lắng” Bạch Cơ thanh âm để lộ ra bất đắc dĩ, rồi lại xen lẫn một mạt ưu thương.
[Chủ nhân, ngươi yên tâm, cho dù ngươi đi tới đâu, ngươi là ai, ta đều sẽ đi theo ngươi, trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của chủ nhân.]
“Ân! Cảm ơn ngươi, Thất Bảo!”
Nàng, vẫn là Bạch Cơ, nhưng không phải phía trước yếu đuối vô năng Bạch Cơ.
Mà, nàng là mạt thế tiến đến, cương thi vương Bạch Cơ!
Mạt thế tiến đến, cha mẹ song vong, Bạch Cơ không nơi nương tựa, nhỏ yếu thân mình làm sao có thể sống sót, nàng không may bị cương thi cắn phải, từ đó hóa thành cương thi.
Nhưng nàng cùng những cương thi khác không giống nhau, nàng có thể tự chủ, có kí ức. Mười lăm năm, nàng ở mạt thế ngoan cường sống sót, dẫn dắt cương thi đàn đi đến một độ cao không thể tưởng tượng.
Lại không nghĩ tới, ở thời khắc mạt thế tận cùng, tân thời đại mở ra, nàng bởi vì lầm thức tra nam, bị hắn lừa gạt tình cảm, không những bị hắn sống sờ sờ móc ra thi đan, mà còn bị tra tấn đến chết.
Thất Bảo, là tân thời đại mở ra, dây chuyền đầu tiên sản xuất ra trí não, vẫn luôn một mực đi theo nàng. Nhờ có nó mà nàng mới có thể ở mạt thế muốn mưa được mưa, muốn gió được gió.
Mười năm làm bạn, Thất Bảo đã sớm là nàng sinh mệnh một phần tử, không rời không bỏ.
Không nghĩ tới, nàng trọng sinh đến dị thế này sau, Thất Bảo cũng sẽ đi theo trọng sinh, cho nàng một phần an ủi.
Nói vậy, nam nhân kia cũng không thể được như ý nguyện.
Ở bản thân chết đi ngày đó, nàng mới biết được, nam nhân kia tiếp cận nàng, dùng hết thảy ôn nhu đi hống nàng, kì thật chỉ là mặt ngoài dối trá, hắn mục đích từ đầu chí cuối, cũng chỉ là được đến nàng thi đan sở hữu năng lượng, cùng với có thể cảm ứng thiên tài địa bảo trí não Thất Bảo.
Có trách thì trách nàng quá mức ngu ngốc, quá mức tin người.
Hiện tại, có được tân sinh nàng, sẽ không lại dễ dàng mà đi tin tưởng người khác.
Ngu ngốc đổi lấy thảm thống đại giới, một lần là đủ rồi!
Nàng trọng sinh thế giới này đã một năm, gọi là Thanh Nguyên Giới, nguyên chủ thân phận là Bạch gia trưởng nữ, nhưng từ nhỏ xấu xí phế vật, yếu đuối bất kham, bị trục xuất đến biên cảnh tiểu trấn, sau đó bị một đám hạ nhân hành hạ đến chết, mới để cho nàng chiếm cứ thể xác, trọng lại tân sinh.
Phụ thân nguyên chủ không biết tung tích, mẫu thân là Bạch gia thiên chi kiêu nữ, một lần ra ngoài lịch lãm, không biết sao trọng thương trở về, còn hoài thai mười tháng nguyên chủ.
Vì vậy mà, Bạch gia không thiếu nói lời gièm pha.
Bạch Vân, là mẫu thân nguyên chủ, trở về Bạch gia sau đó, bởi vì bị thương nặng, hơn nữa sinh ra nguyên chủ sau đó, liền rời đi nhân thế.
Nguyên chủ ở Bạch gia tình cảnh càng thêm nan kham, không cha không mẹ, nhận hết khi dễ, cũng may còn có gia gia Bạch Kính Thiên che chở nàng, nguyên chủ mới có thể bình an lớn lên.
Nhưng từ mấy năm trước, nguyên chủ lầm nhập cấm địa, gây ra đại họa, Bạch Kính Thiên trong cơn giận dữ, đã trục xuất nàng khỏi đế đô, đến biên cảnh tiểu trấn tự sinh tự diệt.
Từ đây, nguyên chủ càng thêm bị khi dễ, sống sờ sờ bị đánh chết, cho đến khi Bạch Cơ trọng sinh lại đây.
Mà nàng hiện tại, cũng không phải là phế vật…
Một năm thời gian, cũng đủ cho nàng tẩy tủy phạt cốt, thoát ly bình phàm.
Mà nguyên chủ khối thân thể này, vốn dĩ cũng không phải là phế vật, mà chỉ là bị người phong ấn sở hữu thiên phú, lại trường kỳ trúng độc, mới gây ra kinh mạch tắc nghẽn, không thể tu luyện.
Có nàng tới, mọi thứ đều yên lặng thay đổi.
Nàng có Thất Bảo cái này lợi hại tầm bảo cơ, còn có phụ thân nguyên chủ để lại cho nàng Hồng Liên Không Gian.
Hồng Liên Không Gian là một kiện thần khí vật tùy thân, có thể gửi vật còn sống, có thể nuôi trồng dược liệu, có thể ở bên trong tu luyện, dòng chảy thời gian so với bên ngoài gấp mười lần. Ngoài ra, nó còn có thể tùy theo nàng thực lực mà tăng trưởng. Bên trong có lợi hại điển tịch, có đáng yêu khí linh, có lợi hại thượng cổ thần thú Cửu Vĩ Hồng Hồ.
Tất cả mọi thứ, mỗi kiện lấy đi ra ngoài, đều sẽ gây chấn động tứ phương.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Một năm tới nay, Bạch Cơ yên lặng trưởng thành, lại điệu thấp mà giấu tài, rốt cuộc trở về đế đô, kịp lúc cho Tiên Nguyên đại hội.
Nàng lúc này mới biết, bên ngoài Thanh Nguyên giới, còn có mặt khác lớn hơn thế giới.
Cho nên, lần này cho dù thế nào, nàng cũng phải bắt được danh ngạch, có cơ hội đi Hỗn Nguyên giới.
Nhưng Bạch Cơ…
Ở thế tục giới chỉ có ngũ đại gia tộc, mà họ Bạch liền chỉ có Bạch gia này một nhà.
Bạch Cơ… ở thế tục giới, thanh danh còn tính vang dội, hẳn là không có cái thứ hai trùng tên trùng họ với nàng.
Bạch Cơ là đích nữ Bạch gia, nhưng là một sửu bát quái, từ lúc sinh ra trên má phải liền có cái bớt xấu xí, không những thế mà nàng còn là một cái phế vật không thể tu luyện. Bạch gia từng vì chuyện này mà mất hết mặt mũi. Mấy năm trước đã đưa nàng đến biên cảnh trấn nhỏ, mặc nàng tự sinh tự diệt đi.
Hiện tại, lại là cái nào vừa ra?
Bạch gia cảm thấy chưa đủ mất mặt, hay là chính Bạch Cơ bản nhân đầu óc bị cửa kẹp.
Nàng lấy đâu ra tự tin, bằng nàng một cái phế vật, có thể chiến thắng được Nhan gia chi nữ.
Tất cả mọi người đều cho rằng như thế, tâm tư khác nhau, nhưng không hẹn mà cùng dọn ra con đường, chờ xem kịch vui.
Bọn họ cũng tò mò, Bạch Cơ rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Không cho bọn họ chờ đợi lâu lắm, Bạch Cơ rốt cuộc xuất hiện ở trong tầm mắt, nhưng mà…
Vì sao nàng cùng lời đồn đãi trung, thế nhưng có một chút khác biệt.
Trên mặt có cái bớt xấu xí là không sai, nhưng mà trên người thiếu nữ toát ra khí thế đường hoàng túc sát, đâu giống như là một phế vật?
Chỉ thấy dọc theo con đường nhỏ, thiếu nữ đạp bước mà đến, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, không giống như tiểu thư khuê các mặc váy áo kiều mị, mà là khoác trên người một bộ võ phục màu tím, sấn đến dáng người mảnh khảnh, có vẻ anh tư táp sảng. Thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nửa bên phải mặt bởi vì có vết bớt mà có vẻ hung ác dữ tợn, nhưng thật ra nửa bên còn lại, da thịt non mịn, trắng nõn hồng hào, nếu không có vết bớt, tuyệt đối là một đại mỹ nhân.
Bạch Cơ bỏ qua những ánh mắt đang đánh giá nàng, vân đạm phong khinh bước về phía trước, sâu trong ánh mắt, có gió lốc khởi động.
Nàng nhanh chóng đi qua con đường nhỏ, nhảy lên lôi đài.
Mà bên kia lôi đài, cũng đã đứng sẵn một người thiếu nữ mặc võ phục màu trắng tinh khôi.
Thiếu nữ đồng dạng số tuổi, trong tay nắm một phen trường kiếm, dung mạo nhu hòa nũng nịu.
Nàng là Nhan gia chi nữ Nhan Tuyết!
Nhan Tuyết nhìn người xuất hiện ở đối diện khi, ánh mắt tràn đầy sửng sốt, không khỏi kinh hô:
“Ngươi là Bạch gia phế vật?”
Dưới đài mọi người ồ lên, vốn dĩ mọi người thấy phong tư của Bạch Cơ, trong lòng còn có chút nghi ngờ không xác định, nhưng Nhan Tuyết một phen lời nói, lại gián tiếp mà chứng nhận sự thật.
Thiếu nữ kia quả thật là Bạch Cơ phế vật.
Xem ra, hôm nay có trò hay nhìn!
Bạch gia phế vật đối chiến tài nữ Nhan Tuyết, nàng rốt cuộc chịu nổi mấy chiêu?
Mà Bạch Cơ, nghe thấy “phế vật” hai chữ, mạnh mẽ nhíu mày, trong mắt xẹt qua âm trầm sát khí, tỏa định Nhan Tuyết.
Nhan Tuyết cảm giác sống lưng chợt lạnh, nàng giống như bị cái gì hung ác đồ vật cấp theo dõi!
Nhan Tuyết tạm gác xuống cảm giác không khỏe, ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói:
“Nếu như ngươi đã không sợ chết nói, vậy ta cũng hoàn toàn không khách khí, tế xuất ra bản lĩnh của ngươi, ra chiêu đi!”
Nói đoạn, nàng bùng nổ linh lực, một thân linh khí quán chú lên thân kiếm, đâm ra ngoài.
Mà trên đài, Bạch Hầu nghe đến tên này, cũng thấy được chân thân, khuôn mặt nháy mắt âm trầm xuống dưới:
“Hỗn trướng đồ vật, còn ngại Bạch gia chưa đủ mất mặt hay sao? Là ai, rốt cuộc là ai cho nàng trở về đế đô?”
Hắn tưởng không rõ, hắn rõ ràng đã trục xuất nữ nhân này đến biên cảnh, cũng sắp xếp thỏa đáng mọi thứ, chỉ sợ nàng cả đời cũng không thể xoay người.
Chính là, nàng vì sao còn sẽ có thể xuất hiện ở nơi này, còn tham gia Tiên Nguyên đại hội!
Đáng chết!
Trong mắt Bạch Hầu xẹt qua một tia hung ác nham hiểm, Bạch Cơ… nếu như nàng đã không biết sống chết, vậy hắn cũng sẽ thành toàn nàng.
Một cái phế vật mà thôi, Tiên Nguyên đại hội nhân tài kiệt xuất dữ dội nhiều, nàng nếu xảy ra cái gì bất trắc.
Kia phụ thân, cũng không thể trách đến trên đầu hắn.
Ở đây còn lại bốn vị gia chủ, không hiểu sao mà cảm nhận được một tia quỷ quyệt sát khí.
Hách Liên Khải vốn định châm chọc một phen, nhưng thấy biểu tình dữ tợn của Bạch Hầu, trong lòng cười lạnh, lại im miệng mà không có nói.
Bạch gia hiện tại sớm đã không còn như trước, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, Bạch gia tọa trấn Tiên Thiên cường giả còn ở, hơn nữa có liên hệ sâu xa với Hỗn Nguyên giới, chọc giận bọn hắn, Hách Liên gia bọn họ, cũng sẽ tao ương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Muốn lật đổ Bạch gia, hắn còn phải mưu tính một phen.
Muốn diệt trừ thế tục giới Bạch gia, cần thiết làm được lặng yên không một tiếng động, không thể kinh động Hỗn Nguyên giới Bạch gia bổn gia.
Mặc cho ở trên đài là như thế nào âm thầm tính toán, ở dưới đài lôi đài, lúc này đã chiến hỏa ngập trời.
Nhan Tuyết thế công mãnh liệt, không hổ là Nhan gia tài sắc vẹn toàn thứ nữ. Tu vi của nàng đã đạt tới lục giai hậu thiên võ giả, kiếm thuật lại tinh vi xảo diệu.
Trong mắt người xem, Bạch Cơ liên tục bị đánh cho không có lực hoàn thủ, liên tiếp lui về sau.
Mặc dù là như vậy, cũng để cho bọn họ có một loại quái dị cảm giác, sôi nổi nghị luận.
“Nhan Tuyết quả thật là nữ thần trong mộng của ta, không những thực lực cường hãn mà còn ôn nhu thiện lương. Ta dám chắc chắn, lần này Tiên Nguyên đại hội, danh ngạch sẽ có nàng một phần!”
“Nhan Tuyết là lợi hại không sai, nhưng đệ tử của mấy đại gia tộc khác cũng không hề thua kém, danh ngạch về tay ai còn chưa thể biết được đâu!”
“Đúng vậy, ta làm sao lại quên mất đâu, không nói đến mặt khác bốn nhà, chỉ riêng Nhan gia đã có Nhan Băng Tuyền, Nhan Như Ngọc này chờ nhân vật, Nhan Tuyết mặc dù cũng lợi hại, nhưng cùng chân chính thiên chi kiêu nữ, căn bản không thể so sánh!”
“Nhưng mà Bạch Cơ này, không phải phía trước nói qua là phế vật sao? Cư nhiên còn chưa bị ném xuống lôi đài, ta có chút bội phục nàng ta rồi!”
“Ngươi nói ta mới phát hiện nha! Kì quái! Vì cái gì ta tra xét không ra nàng ta là cái gì cấp bậc?”
“Ngươi là hồ đồ sao? Bạch Cơ là một phế vật không thể tu luyện linh lực, nàng cùng Nhan Tuyết đối chiến nãy giờ, đều là dùng thân pháp tới né tránh. Ngươi nhìn xem, nàng đã bị bức tới góc lôi đài!”
Một tiếng kinh hô, mọi người cũng thấy được, Bạch Cơ quả nhiên đã bị bức tới góc lôi đài, Nhan Tuyết cầm trường kiếm, thẳng bức ngực áo Bạch Cơ.
Nếu như nàng không nhảy ra lôi đài, vậy chỉ có thể bị một kiếm này đâm vào ngực, thương tích đầy mình.
Ánh mắt Nhan Tuyết chợt lóe qua một mạt khinh thường, cầm kiếm một đường đâm tới.
Phế vật quả nhiên là phế vật, không biết tự lượng sức mình!
Bạch Cơ không có sai quá ánh mắt khinh thường của Nhan Tuyết, ánh mắt nàng chỉ chợt lóe qua sát khí, khóe môi quỷ dị giơ lên.
Ở trường kiếm chỉ còn cách ngực nàng một centimet, Bạch Cơ lấy một loại quỷ dị thân pháp tránh đi, hóa thành tàn ảnh đi tới Nhan Tuyết phía sau lưng, nâng chân một đá.
Phanh!
Nhan Tuyết bị bất thình lình cự lực tạp vào, thân hình như cánh diều vậy bay ra lôi đài.
Toàn quảng trường tức khắc an tĩnh, ai cũng không thể ngờ được, kết quả sẽ là như thế này.
“Ta đi! Ta đây là đang nằm mơ đi, phế vật kia cư nhiên thắng!”
“Hơn nữa còn chỉ là một chiêu đá, Nhan Tuyết đã là hậu thiên sáu tầng võ giả, không yếu ớt như vậy mới đúng!”
“Ta quan sát góc độ vừa rồi, xác thật có chút quỷ dị, có lẽ Bạch Cơ là ăn may mà thôi! Lần sau nói không chắc, nàng ta không thể còn may mắn như vậy!”
“Ai! May mắn cũng là một loại thực lực, ta vì sao không có được vận khí như vậy đâu?”
Cả quảng trường nháy mắt nổ tung chảo, ai cũng đều không thể tưởng tượng đến Bạch Cơ sẽ thắng. Cuối cùng, chỉ có thể cảm thán nàng vận khí tốt.
Bạch Cơ yên lặng thu chân, cặp mắt nhìn chăm chú vào chật vật đứng dậy Nhan Tuyết.
Nhan Tuyết lúc này còn quả thật chưa thể phục hồi tinh thần lại, đợi một lúc sau nhận ra chính mình tình cảnh, nàng không khỏi kinh hô, mắt đẹp tràn đầy giận dữ nhìn Bạch Cơ:
“Bạch Cơ, ngươi đánh lén!”
“Trọng tài, trận này không tính, Bạch Cơ là đánh lén!” Nàng nhìn qua nam nhân trung niên, không cam lòng nói.
Ánh mắt Bạch Cơ chợt lóe qua khinh miệt, nhún vai cười nói:
“Nhan tiểu thư, cơm có thể ăn bậy, lời nói nhưng không thể tùy tiện nói. Ở đây có nhiều người làm chứng như vậy, ta có thể nào đánh lén. Chỉ có thể nói là ta vận khí hảo, hơn nữa là Nhan tiểu thư thủ hạ lưu tình, mới để cho ta có cơ hội chiến thắng! Nói tới cùng, vẫn là phải đa tạ Nhan tiểu thư!”
Nhan Tuyết mặc dù có kiêu ngạo, khinh thường qua nàng, nhưng là quá vãng cũng không có xúc phạm hay là khi dễ nàng. Cho nên, nàng vẫn là cho nàng ta giữ lại một chút mặt mũi, nếu Nhan Tuyết vẫn là không biết tốt xấu, vậy đừng trách nàng.
Quả nhiên, Bạch Cơ nói như vậy, mọi người mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng ấn tượng đối với Nhan Tuyết cũng không tệ lắm, nghĩ nàng đối với một cái phế vật, vẫn có thể nhẫn nại, nhân từ nương tay, khá vậy là một cái tâm địa lương thiện cô nương, vì vậy không ai oán trách nàng.
Nhan Tuyết có khổ không thể nói nổi, vài lần muốn nói lời nói, nhưng tưởng tượng tới thanh danh của mình, lại chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên.
Trong lòng có chút không cam lòng, nhưng Bạch Cơ đã cho nàng một cái bậc thang, nếu nàng lúc này phản bác, đã có thể không thể nào nói nổi.
Huống chi, các nàng trước giờ không có ân oán, Bạch Cơ mặc dù là phế vật, nhưng nàng còn không đến mức hạ thấp mình đi khi dễ một phế vật.
Chỉ có thể cảm thán Bạch Cơ vận khí thật sự tốt quá!
Không sao, nàng vẫn còn có cơ hội, không vội này nhất thời!
Nhan Tuyết trừng mắt Bạch Cơ một cái, thất tha thất thểu đi trở về.
Vừa lúc, nam nhân trung niên cũng tuyên bố kết quả:
“Nhan Tuyết đối chiến Bạch Cơ, Bạch Cơ thắng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Cơ lắc lắc đầu, hạ lôi đài, tìm một chỗ trống trải, khoanh tay mà đứng.
[Chủ nhân, ngươi vừa rồi tại sao lại nương tay?]
Trong óc dâng lên nhuyễn manh thanh âm, nó giống như là tiểu hài tử thanh âm, mềm mại nhu nhược, thanh âm mang theo một cỗ khó hiểu.
“Nhan Tuyết đối với ta không oán không thù, ta cũng không thể quơ đũa cả nắm, đuổi tận giết tuyệt!” Bạch Cơ cười khẽ, trả lời nói.
[Nhưng mà chủ nhân, ngươi trước kia không phải như vậy!]
“Thất Bảo! Ngươi còn không hiểu rõ tính cách của ta sao? Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, không thể đánh đồng! Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, ngươi khi nào thấy ta ăn qua thiệt thòi?”
[Nhưng mà không phải thế giới kia, chỉ vì chủ nhân một phút mềm lòng mà mang tới tai họa sao?]
“Thất Bảo! Chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa! Ta hiện tại đã có một cuộc sống mới, ta sẽ không lại ngu ngốc như trước kia, ngươi đừng lo lắng” Bạch Cơ thanh âm để lộ ra bất đắc dĩ, rồi lại xen lẫn một mạt ưu thương.
[Chủ nhân, ngươi yên tâm, cho dù ngươi đi tới đâu, ngươi là ai, ta đều sẽ đi theo ngươi, trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của chủ nhân.]
“Ân! Cảm ơn ngươi, Thất Bảo!”
Nàng, vẫn là Bạch Cơ, nhưng không phải phía trước yếu đuối vô năng Bạch Cơ.
Mà, nàng là mạt thế tiến đến, cương thi vương Bạch Cơ!
Mạt thế tiến đến, cha mẹ song vong, Bạch Cơ không nơi nương tựa, nhỏ yếu thân mình làm sao có thể sống sót, nàng không may bị cương thi cắn phải, từ đó hóa thành cương thi.
Nhưng nàng cùng những cương thi khác không giống nhau, nàng có thể tự chủ, có kí ức. Mười lăm năm, nàng ở mạt thế ngoan cường sống sót, dẫn dắt cương thi đàn đi đến một độ cao không thể tưởng tượng.
Lại không nghĩ tới, ở thời khắc mạt thế tận cùng, tân thời đại mở ra, nàng bởi vì lầm thức tra nam, bị hắn lừa gạt tình cảm, không những bị hắn sống sờ sờ móc ra thi đan, mà còn bị tra tấn đến chết.
Thất Bảo, là tân thời đại mở ra, dây chuyền đầu tiên sản xuất ra trí não, vẫn luôn một mực đi theo nàng. Nhờ có nó mà nàng mới có thể ở mạt thế muốn mưa được mưa, muốn gió được gió.
Mười năm làm bạn, Thất Bảo đã sớm là nàng sinh mệnh một phần tử, không rời không bỏ.
Không nghĩ tới, nàng trọng sinh đến dị thế này sau, Thất Bảo cũng sẽ đi theo trọng sinh, cho nàng một phần an ủi.
Nói vậy, nam nhân kia cũng không thể được như ý nguyện.
Ở bản thân chết đi ngày đó, nàng mới biết được, nam nhân kia tiếp cận nàng, dùng hết thảy ôn nhu đi hống nàng, kì thật chỉ là mặt ngoài dối trá, hắn mục đích từ đầu chí cuối, cũng chỉ là được đến nàng thi đan sở hữu năng lượng, cùng với có thể cảm ứng thiên tài địa bảo trí não Thất Bảo.
Có trách thì trách nàng quá mức ngu ngốc, quá mức tin người.
Hiện tại, có được tân sinh nàng, sẽ không lại dễ dàng mà đi tin tưởng người khác.
Ngu ngốc đổi lấy thảm thống đại giới, một lần là đủ rồi!
Nàng trọng sinh thế giới này đã một năm, gọi là Thanh Nguyên Giới, nguyên chủ thân phận là Bạch gia trưởng nữ, nhưng từ nhỏ xấu xí phế vật, yếu đuối bất kham, bị trục xuất đến biên cảnh tiểu trấn, sau đó bị một đám hạ nhân hành hạ đến chết, mới để cho nàng chiếm cứ thể xác, trọng lại tân sinh.
Phụ thân nguyên chủ không biết tung tích, mẫu thân là Bạch gia thiên chi kiêu nữ, một lần ra ngoài lịch lãm, không biết sao trọng thương trở về, còn hoài thai mười tháng nguyên chủ.
Vì vậy mà, Bạch gia không thiếu nói lời gièm pha.
Bạch Vân, là mẫu thân nguyên chủ, trở về Bạch gia sau đó, bởi vì bị thương nặng, hơn nữa sinh ra nguyên chủ sau đó, liền rời đi nhân thế.
Nguyên chủ ở Bạch gia tình cảnh càng thêm nan kham, không cha không mẹ, nhận hết khi dễ, cũng may còn có gia gia Bạch Kính Thiên che chở nàng, nguyên chủ mới có thể bình an lớn lên.
Nhưng từ mấy năm trước, nguyên chủ lầm nhập cấm địa, gây ra đại họa, Bạch Kính Thiên trong cơn giận dữ, đã trục xuất nàng khỏi đế đô, đến biên cảnh tiểu trấn tự sinh tự diệt.
Từ đây, nguyên chủ càng thêm bị khi dễ, sống sờ sờ bị đánh chết, cho đến khi Bạch Cơ trọng sinh lại đây.
Mà nàng hiện tại, cũng không phải là phế vật…
Một năm thời gian, cũng đủ cho nàng tẩy tủy phạt cốt, thoát ly bình phàm.
Mà nguyên chủ khối thân thể này, vốn dĩ cũng không phải là phế vật, mà chỉ là bị người phong ấn sở hữu thiên phú, lại trường kỳ trúng độc, mới gây ra kinh mạch tắc nghẽn, không thể tu luyện.
Có nàng tới, mọi thứ đều yên lặng thay đổi.
Nàng có Thất Bảo cái này lợi hại tầm bảo cơ, còn có phụ thân nguyên chủ để lại cho nàng Hồng Liên Không Gian.
Hồng Liên Không Gian là một kiện thần khí vật tùy thân, có thể gửi vật còn sống, có thể nuôi trồng dược liệu, có thể ở bên trong tu luyện, dòng chảy thời gian so với bên ngoài gấp mười lần. Ngoài ra, nó còn có thể tùy theo nàng thực lực mà tăng trưởng. Bên trong có lợi hại điển tịch, có đáng yêu khí linh, có lợi hại thượng cổ thần thú Cửu Vĩ Hồng Hồ.
Tất cả mọi thứ, mỗi kiện lấy đi ra ngoài, đều sẽ gây chấn động tứ phương.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Một năm tới nay, Bạch Cơ yên lặng trưởng thành, lại điệu thấp mà giấu tài, rốt cuộc trở về đế đô, kịp lúc cho Tiên Nguyên đại hội.
Nàng lúc này mới biết, bên ngoài Thanh Nguyên giới, còn có mặt khác lớn hơn thế giới.
Cho nên, lần này cho dù thế nào, nàng cũng phải bắt được danh ngạch, có cơ hội đi Hỗn Nguyên giới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro