Người Dưới Hố
Trường Lộ Cô Hành
2024-10-24 16:12:52
Mặt đất trải dài cát vàng, bầu trời mênh mông mây trắng, ánh nắng chói chang khắc nghiệt chiếu xuống nơi vốn đã hầm hập như lò thiêu này càng làm cho không khí trở nên cay rát bứt rứt. Không chỉ cái nắng, mà gió ở nơi này cũng độc không thua kém gì, mang hương vị cháy khét đặc trưng của vùng sa mạc. Cát vàng bị gió mạnh thổi lấp tứ tung, chỗ thì gồ ghề lởm chởm, chỗ lại bị bới móc thành những cái động với nhiều hình dáng khác nhau như một tác phẩm nghệ thuật mà thiên nhiên ban tặng. Thực hiển nhiên, những chỗ khuất lấp đó lại kỳ dị mà trở thành nơi ẩn náu của các sinh vật nơi sa mạc này. Nơi này, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu rỉ rả thì cũng chỉ có tiếng một số loài vật cạnh tranh thức ăn, địa bàn, hoặc là thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cát vàng va đập thật mạnh vào vách đá.
Hoàn cảnh khó khăn như thế, ấy vậy mà lại có một đoàn đội chịu hành tẩu giữa trưa nóng bức như thế này.
Từ xa nhìn lại, đoàn đội khoảng chừng mười mấy người, mỗi người đều được trang bị một cách kĩ lưỡng. Đầu đội mũ trùm, mặc áo chống nhiệt, chân mang một đôi giày buốt cao màu đen, đế giày dày cộm in hằn những dấu chân lên cát đất của sa mạc. Dáng người lực lưỡng hùng tráng, thắt lưng giắt vũ khí rất đa dạng. Có người dùng kiếm, có người dùng dao găm. Nhưng có một điều quan trọng là, khí thế của ai cũng đều rất nội liễm.
Đoàn đội băng qua vài tòa ốc đảo trên sa mạc, rà soát thật kĩ từng ngóc ngách hòng tìm kiếm được mục tiêu.
Người đi đầu của đoàn là một thanh niên lớn tuổi có râu quai nón, hắn đưa bàn tay thô ráp lên giữa trán, che phản xạ của ánh nắng để tránh chiếu vào mắt. Hắn cứ thế dõi theo xa xa, nhưng lại chỉ thấy cát đá mù mịt và một khoảng không vô định, bèn xoay người hỏi một thiếu niên trẻ tuổi gầy yếu bên cạnh:
“Văn Thư, đệ nói cái hầm khoáng sản kia rốt cuộc nằm ở đâu? Chúng ta đã tìm rất nhiều ngày, nhưng vẫn không thấy một chút tung tích. Ta có chút hoài nghi tin tức này căn bản là không tồn tại đó!”
Thiếu niên tên Văn Thư ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt và nói:
“Chu đại ca, đệ cũng không xác định lắm. Nhưng đệ nghe Trình Mặc nói, tin này là từ Lâm gia truyền ra, phát thư mời nhiệm vụ cho lính đánh thuê chúng ta giúp bọn họ tìm ra khoáng sản. Trong thư có nói, nếu chúng ta tìm được, lợi ích thuộc về chúng ta ba phần, bọn họ lấy bảy phần. Ta thấy nhiệm vụ này khả quan, nên mới nhờ đại ca hỗ trợ”.
Chu Bằng nghe thế, liền sảng khoái giải thích:
“Văn Thư, đệ đừng hiểu lầm ý của ta nha. Chỉ là lần đầu tiên nhận nhiệm vụ xa lạ từ bên ngoài mà không phải xuất phát từ Liên Minh nên ta theo bản năng mà hoài nghi thôi. Ta nhớ đệ có giữ một tờ bản đồ, lộ trình trên đó có chính xác không?”
Kỳ Văn Thư móc từ ngực áo ra một tờ bản đồ bằng da dê trình cho Chu Bằng, rồi nói:
“Lúc đệ đi nhận nhiệm vụ, thấy cũng có vài đoàn đội khác tham gia. Trong tay bọn họ hình như cũng có một phần bản đồ kèm theo. Chỉ là không biết lộ trình có giống hay khác với chúng ta?”
Chu Bằng nghe thế, nhướn mày suy tư, dùng ánh mắt nhìn kĩ Kỳ Văn Thư, thấy trong mắt hắn toàn là chân thành và bộc trực, tìm không ra một chút sai lầm hay né tránh nào. Hắn tạm đem nghi ngờ lắng xuống đáy lòng. Có lẽ… là hắn nghĩ nhiều.
Kỳ Văn Thư… thằng nhóc này là hắn nhìn nó lớn lên, bản tánh thế nào hắn còn không biết sao?
Chợt nhớ tới mùa đông sắp đến, mà Kỳ Tiểu Nhã thường phát bệnh vào giai đoạn này. Chu Bằng khẽ thở dài.
Thằng nhóc này… cũng coi như là bị bức ép mới miễn cưỡng bước trên con đường đầy cam go hung hiểm này.
Nghĩ vu vơ vài chuyện, sau đó quay đầu nhìn sang những người khác, thấy ai cũng có dáng vẻ mỏi mệt rã rời, Chu Bằng day day cái trán, nói:
“Thôi, nhiệm vụ cũng đã nhận, đâm lao thì phải theo lao thôi chứ sao? Ta thấy ai cũng mệt rồi, hay là tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi!”
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều sáng mắt lên và gật đầu phụ họa.
“Được đó, Chu đại ca!”
“Đúng vậy! Nhiệm vụ muốn hoàn thành cũng không phải là ngày một ngày hai được, chúng ta cứ giữ sức để ứng phó với những tình huống bất ngờ trước đã!”
“Tính ra thì nhiệm vụ lần này độ khó cũng quá cao rồi. Chúng ta chỉ là một liên đoàn nhỏ, nhận loại nhiệm vụ cam này, có phải quá mạo hiểm hay không?”
Chu Bằng nhìn người thiếu niên vẻ mặt lo lắng vừa nói ra câu nghi vấn trên, đón ánh mắt từ những người khác, hắn bật cười sang sảng, khuôn mặt ánh lên một vẻ kiên định:
“Phú quý hiểm trung cầu! Có thành quả nào mà không cần trả giá đâu?”
Nghe hắn nói vậy, mọi người lại lần nữa phụ họa. Bởi lẽ, ai cũng là một lính đánh thuê quèn, ngày làm vài ba nhiệm vụ cỏn con, khi nào thì mới phát triển bằng được người ta. Nay có cơ hội ở trước mắt, ai lại chịu bỏ qua chuyện tốt này…
Mặc dù phía trước có thể là một cái bẫy rập lớn, nhưng không ngại bọn họ - những lính đánh thuê nghèo hèn gian nan cầu sinh tự mình chạy vào trong bẫy đó.
Chết vì tiền, chết vì danh lợi, cũng không có gì đáng để hối tiếc.
Thống nhất ý kiến, đoàn người lại tiếp tục băng qua gió cát vù vù, hơn nửa canh giờ sau rốt cuộc tìm được một cái động trú ẩn nằm bên rìa của sa mạc, cách không xa với vài tòa ốc đảo khác.
Có một người từ trong đoàn bước ra, quan sát cái động phía dưới, bởi vì là động tạm thời do thiên nhiên và gió cát phủ lấp, nên độ cao cũng không sâu, từ phía trên nhìn xuống có thể thấy rõ toàn cảnh. Bởi vậy, người đó chợt bật thốt lên đầy vẻ kinh ngạc:
“Đại ca, phía dưới hình như có người?”
Ban đầu, một vài người còn không tin, dè bỉu nói:
“A Tam, chứng nói quá của ngươi lại phát tác rồi! Giữa sa mạc hoang vu thế này, sao lại có người, hơn nữa còn nằm dưới động, người đó bị ngu à? Một trận gió cát ập tới, phủ lấp động là đi đời nhà ma ngay. Ngươi chớ có đùa!”
“Đúng thật! Ai lại chui vào động sa mạc mà nằm, chưa kể dưới đó còn có thể là tổ của một sinh vật kì dị quái ác nào đó! Không có kẻ nào ngu thế đâu?”
Khuôn mặt của A Tam dưới lớp mặt nạ ngay lập tức đỏ lên vì bị mọi người nghi ngờ nghiệp vụ của mình, nhưng vì tính hắn xưa nay ít nói, nên nhanh chóng bí từ ngữ, dùng ánh mắt thông qua kính đen thấu thị cầu cứu Chu Bằng, ngữ điệu lắp bắp:
“Chu đại ca… ta… ta nói… thật mà! Phía dưới thật sự… có người đó! Hơn nữa… hình như là bị hôn mê rồi!”
Kỳ Văn Thư nghe thế, khuôn mặt trẻ tuổi hơi chau lại, xắn tay áo lên cao, nói với A Tam:
“Để ta xuống dưới xem thử sao!”
Chu Bằng kịp thời kéo tay của hắn lại, ánh mắt nghiêm nghị, lắc đầu răn dạy:
“Từ từ! Đệ lúc nào cũng hấp tấp như thế hết. Lỡ phía dưới là một cái bẫy thì sao? Đệ cứ lỗ mãng đi xuống như vậy, không chỉ gây nguy hiểm cho bản thân mà còn có thể liên lụy đến người khác đó! Đừng nhìn hiện tại trời trong mây trắng, nhưng không chừng một phút sau sẽ thổi tới một cơn bão cát kinh hoàng chôn vùi chúng ta luôn đấy!”
Kỳ Văn Thư đưa tay sờ mũi, xấu hổ nói:
“Đệ lại làm đại ca lo lắng rồi. Nhưng phía dưới dù sao cũng là một mạng người, chúng ta có thể nào lấy mắt làm ngơ được đây? Hơn nữa, ai lại rảnh rỗi đến mức, lấy mạng người ra đùa giỡn chứ?”
Đón ánh mắt nghi hoặc từ Kỳ Văn Thư, Chu Bằng không biết nên nói cái gì cho phải. Chỉ biết thở dài phiền muộn, người đệ đệ nuôi này của hắn quá ngây thơ thiện lương rồi, hoàn toàn không biết giang hồ hiểm ác là gì cả.
Một lần nữa nghiêm mặt, Chu Bằng lại răn dạy:
“Văn Thư, đệ nên nhớ kỹ những lời nói của đại ca. Sau này nếu có một ngày đại ca không thể bảo bọc cho đệ nữa, đệ phải gắng gượng đứng lên, bảo vệ tốt cho bản thân và muội muội của đệ. Đệ phải học được tàn nhẫn đúng thời điểm, thiện lương đúng lúc, đừng lúc nào cũng ban phát từ bi cho kẻ không đáng tin cậy. Nhìn cuộc sống bằng ánh mắt bao dung là tốt, nhưng đừng bao giờ và tuyệt đối không đem phía sau lưng và cả trái tim chân thành giao trọn vẹn cho người khác. Nên giữ lại một chút tín ngưỡng và đường lui cho bản thân mình.”
Chu Bằng nói xong, nhưng ngay sau đó lại đón nhận ánh mắt bướng bỉnh và không đồng tình từ Kỳ Văn Thư, làm cho hắn phải hắng giọng nói thêm:
“Đương nhiên, gặp người trong lúc nguy nan, chúng ta có thể cứu được thì cứu. Nhưng trước khi cứu, phải ngó trước ngó sau, tự nhẩm lại năng lực của mình có bao nhiêu? Việc cứu người đó sẽ gây ra hậu quả gì? Tất thảy - đều phải được chuẩn bị chu đáo!”
Biểu cảm bướng bỉnh của Kỳ Văn Thư nhanh chóng dịu xuống, hắn bật cười, giơ nắm đấm đấm vào ngực của Chu Bằng, cười đùa:
“Vậy mà đại ca không chịu nói sớm, còn nói lung tung vài lời tưởng chừng như từ biệt nữa. Đệ hiểu rồi, sẽ không lỗ mãng nữa. Giờ thì chúng ta cứu người đi!”
Chu Bằng cũng bật cười, nhưng đáy mắt lại giấu diếm một sợi lo âu phiền muộn không cách nào tan đi được, hắn đưa mắt nhìn bầu trời quang đãng không mây, trong lòng đột nhiên bỗng thấy bị đè nặng bởi một cơn bất an vô cớ.
Chẳng lẽ… sắp có chuyện gì xảy ra sao?
Mang theo sự bất an nặng nề, Chu Bằng nhờ những người trong đoàn đội hỗ trợ nhảy xuống hố cứu người. Mà Kỳ Văn Thư rất xông xáo trong việc này, hắn là người đầu tiên đi xuống, rọi đèn tìm kiếm dưới hố, sau đó phát hiện quả thật có một người nằm bất tỉnh nhân sự ở đáy hố.
Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên trên và hô to:
“A Tam, thả giúp ta sợi dây thừng!”
“Được! Chờ chút!” A Tam nhanh chóng đáp lại, sau đó nhanh nhẹn cùng người khác bàn bạc, phân công sự vụ.
Đoàn đội có tầm mười lăm người, năm người phụ trách chạy ra xung quanh cái hố hơn mười mét để canh gác, kịp thời ứng phó với những trận bão cát dấy lên bất ngờ.
Năm người còn lại thì cầm dụng cụ đào bới đất xung quanh hố cho to ra thêm một ít, tiện cho việc người ở dưới hành động, và tránh xảy ra sụp hố nửa chừng.
Có hai người, là thiếu niên A Tam và A Tứ, nhanh nhẹn lôi ra những sợi dây thừng ngắn, sau đó bện lại rồi siết chặt, chuẩn bị thả xuống cho Kỳ Văn Thư.
Ngoài ra, có ba người khác cùng nhảy xuống với Kỳ Văn Thư, hỗ trợ hắn tìm kiếm. Chu Bằng thì ở phía trên mặt hố, dõi ánh mắt nhìn xuống, vừa quan sát động tác của mọi người.
Dưới hố lúc này, bốn người tính cả Kỳ Văn Thư trong đó, quan sát người bị thương mà không khỏi hít hà.
Một thiếu niên kinh hô, giọng điệu đầy giật mình:
“Trời ơi! Là một người thiếu nữ, nàng vì sao ra nông nổi thế này!”
Bởi vì ánh sáng tối tăm, bốn người cũng không nhìn rõ được diện mạo của người bị thương, nhưng từ dáng vóc đi chuẩn đoán, bọn họ có thể xác định, người này là một thiếu nữ trẻ tuổi.
Thảm trạng của nàng rất kinh hoàng, khuôn mặt đập vào vật gì đó mà bị trầy xước thê thảm, máu bầm ụ lại khắp nơi. Tóc tai thì rối bời, có chỗ còn bị cắt xén không ra hình dáng gì cả. Y phục rách tung tóe, từ đầu đến chân không có chỗ hoàn chỉnh, vì vậy mà bốn người có thể thấy rõ ràng từng dòng suối máu ồ ạt chảy ra từ những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể nạn nhân.
Kỳ Văn Thư hít sâu một hơi, có chút không nỡ nhìn thẳng, hắn quay mặt đi, hướng lên trên thúc giục:
“A Tam, xong chưa?”
“Đến rồi đây! Đừng hối!” Giọng của A Tam vừa dứt, một sợi dây thừng dài đã được ném xuống.
Kỳ Văn Thư chụp lấy đầu dây, sau đó chủ động nâng lấy người bị thương lên trên lưng mình, sau đó dùng dây thừng cột chắc cho bản thân hắn và người sau lưng.
Làm xong, khuôn mặt hắn có chút đỏ lên và chảy mồ hôi ròng ròng, hắn quay sang nói với ba người phía sau:
“Ta cõng người lên trên trước, A Lục, A Thất, A Cửu, ba người hỗ trợ ta nhé!”
“Không thành vấn đề!” Cả ba người đều hào sảng đáp, cánh tay vận lên nội khí truyền cho Kỳ Văn Thư, giúp đỡ hắn giảm nhẹ sức nặng trên người.
Kỳ Văn Thư bấu chặt lấy dây thừng, lấy đà đạp ngược dưới chân, mượn lực lượng từ ba người truyền cho hắn, làm một tư thế bật cao, phóng lên trên mặt hố.
Vù!
Luồng gió nóng bay sượt qua mặt của hắn, ù ù thổi vào tai, cho nên hắn thuận lợi mà bỏ qua một tiếng thở nhẹ và một cái cử động nhỏ từ người phía sau lưng.
Chu Bằng thấy hắn bình an trở lên, thở ra một hơi, hỗ trợ hắn đỡ người từ phía sau lưng đặt đến một tấm bạt đã được trải sẵn trên mặt đất.
Chu Bằng dùng ánh mắt xem kĩ người bị thương, thấy người bị cứu lên là nữ nhân thì kinh ngạc vô cùng:
“Ở sa mạc hoang vu này, làm sao lại có nữ nhân thế? Rốt cuộc là tên xấu xa nào, làm người thành ra thế này?”
Kỳ Văn Thư vừa lau mồ hôi, vừa nói:
“Đệ cũng không biết, nhưng đệ có xem qua, hẳn là mới rơi xuống hố không lâu, mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng người còn chưa chết được?”
Chu Bằng nghe vậy thì gật gật đầu, nói:
“Ở chỗ của ta còn mấy viên đan dược trị thương này, nếu đã cứu rồi thì cứu cho đến nơi đến chốn, Văn Thư, đệ cho nàng ăn đan dược đi!”
“Cảm ơn đại ca!” Kỳ Văn Thư nhận lấy bình đan dược, rối rít cảm ơn.
Chu Bằng có dịp phì cười, nhướn mắt:
“Giữa ta và đệ mà còn khách sáo vậy sao? Hay là, cứu trúng tiểu tình nhân của đệ rồi?”
Khuôn mặt của Kỳ Văn Thư nhanh chóng đỏ lên như trái cà chua, hắn loay hoay, xấu hổ phản bác:
“Đại ca đừng trêu đệ như thế, đệ và nàng vốn không quen biết!”
“À à biết rồi!” Chu Bằng gật gù đồng tình, nhưng biểu cảm lại ái muội, dẫn đến những người khác cũng đem ánh mắt ngờ vực nhìn Kỳ Văn Thư.
Kỳ Văn Thư cầm bình đan dược, quả thật muốn tìm một cái hố mà chui xuống.
Tức mình, hắn xoay người đổ dược cho người bị thương, động thái này lại đem đến một trận phì cười cho những người phía sau.
Trong đội, có một người bẽn lẽn lại gần Chu Bằng, thập thò nói:
“Chu đoàn trưởng, chẳng lẽ người định mang theo của nợ này du tẩu trong sa mạc sao?”
Chu Bằng nhìn tên kia bằng ánh mắt không vui, trách cứ:
“Đào Trung, ngươi nói bậy bạ gì thế? Người thì cũng đã vớt từ hố lên, chẳng lẽ bỏ mặc lại đây?”
Đào Trung bĩu môi phản bác:
“Nhưng… vật tư của đội chúng ta vốn đã khan hiếm, nếu còn mang theo nàng, e sẽ là một gánh nặng lớn. Càng chưa tính đến việc gặp phải yêu thú, nàng nhất định sẽ kéo chân sau!”
Chu Bằng giơ tay làm động tác ngừng, nghiêm nghị nói:
“Đào Trung… ngươi không cần phải nói gì nữa! Ta là trưởng đoàn này, ta tự có chủ trương!”
Đào Trung nghe thế thì cụp xuống ánh mắt, nói với giọng mỉa mai:
“Nếu Chu đoàn đã nói thế, thì tại hạ cũng không thể mặt dày ở lại tại đây, ta đi trước một bước!”
Chu Bằng cũng đáp trả một cách lạnh lùng:
“Các hạ không tiễn!”
Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, người này ban đầu vì nhiệm vụ của Lâm gia mà xin đồng hành cùng đoàn của hắn. Trong quá trình hành tẩu, người này thường làm theo ý mình, phản bác ý kiến của mọi người, tình cảm thì ít mà gây hấn thì nhiều.
Hắn tự giác đi, Chu Bằng cầu còn không được.
Những người khác thấy vậy, cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hoàn cảnh khó khăn như thế, ấy vậy mà lại có một đoàn đội chịu hành tẩu giữa trưa nóng bức như thế này.
Từ xa nhìn lại, đoàn đội khoảng chừng mười mấy người, mỗi người đều được trang bị một cách kĩ lưỡng. Đầu đội mũ trùm, mặc áo chống nhiệt, chân mang một đôi giày buốt cao màu đen, đế giày dày cộm in hằn những dấu chân lên cát đất của sa mạc. Dáng người lực lưỡng hùng tráng, thắt lưng giắt vũ khí rất đa dạng. Có người dùng kiếm, có người dùng dao găm. Nhưng có một điều quan trọng là, khí thế của ai cũng đều rất nội liễm.
Đoàn đội băng qua vài tòa ốc đảo trên sa mạc, rà soát thật kĩ từng ngóc ngách hòng tìm kiếm được mục tiêu.
Người đi đầu của đoàn là một thanh niên lớn tuổi có râu quai nón, hắn đưa bàn tay thô ráp lên giữa trán, che phản xạ của ánh nắng để tránh chiếu vào mắt. Hắn cứ thế dõi theo xa xa, nhưng lại chỉ thấy cát đá mù mịt và một khoảng không vô định, bèn xoay người hỏi một thiếu niên trẻ tuổi gầy yếu bên cạnh:
“Văn Thư, đệ nói cái hầm khoáng sản kia rốt cuộc nằm ở đâu? Chúng ta đã tìm rất nhiều ngày, nhưng vẫn không thấy một chút tung tích. Ta có chút hoài nghi tin tức này căn bản là không tồn tại đó!”
Thiếu niên tên Văn Thư ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt và nói:
“Chu đại ca, đệ cũng không xác định lắm. Nhưng đệ nghe Trình Mặc nói, tin này là từ Lâm gia truyền ra, phát thư mời nhiệm vụ cho lính đánh thuê chúng ta giúp bọn họ tìm ra khoáng sản. Trong thư có nói, nếu chúng ta tìm được, lợi ích thuộc về chúng ta ba phần, bọn họ lấy bảy phần. Ta thấy nhiệm vụ này khả quan, nên mới nhờ đại ca hỗ trợ”.
Chu Bằng nghe thế, liền sảng khoái giải thích:
“Văn Thư, đệ đừng hiểu lầm ý của ta nha. Chỉ là lần đầu tiên nhận nhiệm vụ xa lạ từ bên ngoài mà không phải xuất phát từ Liên Minh nên ta theo bản năng mà hoài nghi thôi. Ta nhớ đệ có giữ một tờ bản đồ, lộ trình trên đó có chính xác không?”
Kỳ Văn Thư móc từ ngực áo ra một tờ bản đồ bằng da dê trình cho Chu Bằng, rồi nói:
“Lúc đệ đi nhận nhiệm vụ, thấy cũng có vài đoàn đội khác tham gia. Trong tay bọn họ hình như cũng có một phần bản đồ kèm theo. Chỉ là không biết lộ trình có giống hay khác với chúng ta?”
Chu Bằng nghe thế, nhướn mày suy tư, dùng ánh mắt nhìn kĩ Kỳ Văn Thư, thấy trong mắt hắn toàn là chân thành và bộc trực, tìm không ra một chút sai lầm hay né tránh nào. Hắn tạm đem nghi ngờ lắng xuống đáy lòng. Có lẽ… là hắn nghĩ nhiều.
Kỳ Văn Thư… thằng nhóc này là hắn nhìn nó lớn lên, bản tánh thế nào hắn còn không biết sao?
Chợt nhớ tới mùa đông sắp đến, mà Kỳ Tiểu Nhã thường phát bệnh vào giai đoạn này. Chu Bằng khẽ thở dài.
Thằng nhóc này… cũng coi như là bị bức ép mới miễn cưỡng bước trên con đường đầy cam go hung hiểm này.
Nghĩ vu vơ vài chuyện, sau đó quay đầu nhìn sang những người khác, thấy ai cũng có dáng vẻ mỏi mệt rã rời, Chu Bằng day day cái trán, nói:
“Thôi, nhiệm vụ cũng đã nhận, đâm lao thì phải theo lao thôi chứ sao? Ta thấy ai cũng mệt rồi, hay là tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi!”
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều sáng mắt lên và gật đầu phụ họa.
“Được đó, Chu đại ca!”
“Đúng vậy! Nhiệm vụ muốn hoàn thành cũng không phải là ngày một ngày hai được, chúng ta cứ giữ sức để ứng phó với những tình huống bất ngờ trước đã!”
“Tính ra thì nhiệm vụ lần này độ khó cũng quá cao rồi. Chúng ta chỉ là một liên đoàn nhỏ, nhận loại nhiệm vụ cam này, có phải quá mạo hiểm hay không?”
Chu Bằng nhìn người thiếu niên vẻ mặt lo lắng vừa nói ra câu nghi vấn trên, đón ánh mắt từ những người khác, hắn bật cười sang sảng, khuôn mặt ánh lên một vẻ kiên định:
“Phú quý hiểm trung cầu! Có thành quả nào mà không cần trả giá đâu?”
Nghe hắn nói vậy, mọi người lại lần nữa phụ họa. Bởi lẽ, ai cũng là một lính đánh thuê quèn, ngày làm vài ba nhiệm vụ cỏn con, khi nào thì mới phát triển bằng được người ta. Nay có cơ hội ở trước mắt, ai lại chịu bỏ qua chuyện tốt này…
Mặc dù phía trước có thể là một cái bẫy rập lớn, nhưng không ngại bọn họ - những lính đánh thuê nghèo hèn gian nan cầu sinh tự mình chạy vào trong bẫy đó.
Chết vì tiền, chết vì danh lợi, cũng không có gì đáng để hối tiếc.
Thống nhất ý kiến, đoàn người lại tiếp tục băng qua gió cát vù vù, hơn nửa canh giờ sau rốt cuộc tìm được một cái động trú ẩn nằm bên rìa của sa mạc, cách không xa với vài tòa ốc đảo khác.
Có một người từ trong đoàn bước ra, quan sát cái động phía dưới, bởi vì là động tạm thời do thiên nhiên và gió cát phủ lấp, nên độ cao cũng không sâu, từ phía trên nhìn xuống có thể thấy rõ toàn cảnh. Bởi vậy, người đó chợt bật thốt lên đầy vẻ kinh ngạc:
“Đại ca, phía dưới hình như có người?”
Ban đầu, một vài người còn không tin, dè bỉu nói:
“A Tam, chứng nói quá của ngươi lại phát tác rồi! Giữa sa mạc hoang vu thế này, sao lại có người, hơn nữa còn nằm dưới động, người đó bị ngu à? Một trận gió cát ập tới, phủ lấp động là đi đời nhà ma ngay. Ngươi chớ có đùa!”
“Đúng thật! Ai lại chui vào động sa mạc mà nằm, chưa kể dưới đó còn có thể là tổ của một sinh vật kì dị quái ác nào đó! Không có kẻ nào ngu thế đâu?”
Khuôn mặt của A Tam dưới lớp mặt nạ ngay lập tức đỏ lên vì bị mọi người nghi ngờ nghiệp vụ của mình, nhưng vì tính hắn xưa nay ít nói, nên nhanh chóng bí từ ngữ, dùng ánh mắt thông qua kính đen thấu thị cầu cứu Chu Bằng, ngữ điệu lắp bắp:
“Chu đại ca… ta… ta nói… thật mà! Phía dưới thật sự… có người đó! Hơn nữa… hình như là bị hôn mê rồi!”
Kỳ Văn Thư nghe thế, khuôn mặt trẻ tuổi hơi chau lại, xắn tay áo lên cao, nói với A Tam:
“Để ta xuống dưới xem thử sao!”
Chu Bằng kịp thời kéo tay của hắn lại, ánh mắt nghiêm nghị, lắc đầu răn dạy:
“Từ từ! Đệ lúc nào cũng hấp tấp như thế hết. Lỡ phía dưới là một cái bẫy thì sao? Đệ cứ lỗ mãng đi xuống như vậy, không chỉ gây nguy hiểm cho bản thân mà còn có thể liên lụy đến người khác đó! Đừng nhìn hiện tại trời trong mây trắng, nhưng không chừng một phút sau sẽ thổi tới một cơn bão cát kinh hoàng chôn vùi chúng ta luôn đấy!”
Kỳ Văn Thư đưa tay sờ mũi, xấu hổ nói:
“Đệ lại làm đại ca lo lắng rồi. Nhưng phía dưới dù sao cũng là một mạng người, chúng ta có thể nào lấy mắt làm ngơ được đây? Hơn nữa, ai lại rảnh rỗi đến mức, lấy mạng người ra đùa giỡn chứ?”
Đón ánh mắt nghi hoặc từ Kỳ Văn Thư, Chu Bằng không biết nên nói cái gì cho phải. Chỉ biết thở dài phiền muộn, người đệ đệ nuôi này của hắn quá ngây thơ thiện lương rồi, hoàn toàn không biết giang hồ hiểm ác là gì cả.
Một lần nữa nghiêm mặt, Chu Bằng lại răn dạy:
“Văn Thư, đệ nên nhớ kỹ những lời nói của đại ca. Sau này nếu có một ngày đại ca không thể bảo bọc cho đệ nữa, đệ phải gắng gượng đứng lên, bảo vệ tốt cho bản thân và muội muội của đệ. Đệ phải học được tàn nhẫn đúng thời điểm, thiện lương đúng lúc, đừng lúc nào cũng ban phát từ bi cho kẻ không đáng tin cậy. Nhìn cuộc sống bằng ánh mắt bao dung là tốt, nhưng đừng bao giờ và tuyệt đối không đem phía sau lưng và cả trái tim chân thành giao trọn vẹn cho người khác. Nên giữ lại một chút tín ngưỡng và đường lui cho bản thân mình.”
Chu Bằng nói xong, nhưng ngay sau đó lại đón nhận ánh mắt bướng bỉnh và không đồng tình từ Kỳ Văn Thư, làm cho hắn phải hắng giọng nói thêm:
“Đương nhiên, gặp người trong lúc nguy nan, chúng ta có thể cứu được thì cứu. Nhưng trước khi cứu, phải ngó trước ngó sau, tự nhẩm lại năng lực của mình có bao nhiêu? Việc cứu người đó sẽ gây ra hậu quả gì? Tất thảy - đều phải được chuẩn bị chu đáo!”
Biểu cảm bướng bỉnh của Kỳ Văn Thư nhanh chóng dịu xuống, hắn bật cười, giơ nắm đấm đấm vào ngực của Chu Bằng, cười đùa:
“Vậy mà đại ca không chịu nói sớm, còn nói lung tung vài lời tưởng chừng như từ biệt nữa. Đệ hiểu rồi, sẽ không lỗ mãng nữa. Giờ thì chúng ta cứu người đi!”
Chu Bằng cũng bật cười, nhưng đáy mắt lại giấu diếm một sợi lo âu phiền muộn không cách nào tan đi được, hắn đưa mắt nhìn bầu trời quang đãng không mây, trong lòng đột nhiên bỗng thấy bị đè nặng bởi một cơn bất an vô cớ.
Chẳng lẽ… sắp có chuyện gì xảy ra sao?
Mang theo sự bất an nặng nề, Chu Bằng nhờ những người trong đoàn đội hỗ trợ nhảy xuống hố cứu người. Mà Kỳ Văn Thư rất xông xáo trong việc này, hắn là người đầu tiên đi xuống, rọi đèn tìm kiếm dưới hố, sau đó phát hiện quả thật có một người nằm bất tỉnh nhân sự ở đáy hố.
Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên trên và hô to:
“A Tam, thả giúp ta sợi dây thừng!”
“Được! Chờ chút!” A Tam nhanh chóng đáp lại, sau đó nhanh nhẹn cùng người khác bàn bạc, phân công sự vụ.
Đoàn đội có tầm mười lăm người, năm người phụ trách chạy ra xung quanh cái hố hơn mười mét để canh gác, kịp thời ứng phó với những trận bão cát dấy lên bất ngờ.
Năm người còn lại thì cầm dụng cụ đào bới đất xung quanh hố cho to ra thêm một ít, tiện cho việc người ở dưới hành động, và tránh xảy ra sụp hố nửa chừng.
Có hai người, là thiếu niên A Tam và A Tứ, nhanh nhẹn lôi ra những sợi dây thừng ngắn, sau đó bện lại rồi siết chặt, chuẩn bị thả xuống cho Kỳ Văn Thư.
Ngoài ra, có ba người khác cùng nhảy xuống với Kỳ Văn Thư, hỗ trợ hắn tìm kiếm. Chu Bằng thì ở phía trên mặt hố, dõi ánh mắt nhìn xuống, vừa quan sát động tác của mọi người.
Dưới hố lúc này, bốn người tính cả Kỳ Văn Thư trong đó, quan sát người bị thương mà không khỏi hít hà.
Một thiếu niên kinh hô, giọng điệu đầy giật mình:
“Trời ơi! Là một người thiếu nữ, nàng vì sao ra nông nổi thế này!”
Bởi vì ánh sáng tối tăm, bốn người cũng không nhìn rõ được diện mạo của người bị thương, nhưng từ dáng vóc đi chuẩn đoán, bọn họ có thể xác định, người này là một thiếu nữ trẻ tuổi.
Thảm trạng của nàng rất kinh hoàng, khuôn mặt đập vào vật gì đó mà bị trầy xước thê thảm, máu bầm ụ lại khắp nơi. Tóc tai thì rối bời, có chỗ còn bị cắt xén không ra hình dáng gì cả. Y phục rách tung tóe, từ đầu đến chân không có chỗ hoàn chỉnh, vì vậy mà bốn người có thể thấy rõ ràng từng dòng suối máu ồ ạt chảy ra từ những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể nạn nhân.
Kỳ Văn Thư hít sâu một hơi, có chút không nỡ nhìn thẳng, hắn quay mặt đi, hướng lên trên thúc giục:
“A Tam, xong chưa?”
“Đến rồi đây! Đừng hối!” Giọng của A Tam vừa dứt, một sợi dây thừng dài đã được ném xuống.
Kỳ Văn Thư chụp lấy đầu dây, sau đó chủ động nâng lấy người bị thương lên trên lưng mình, sau đó dùng dây thừng cột chắc cho bản thân hắn và người sau lưng.
Làm xong, khuôn mặt hắn có chút đỏ lên và chảy mồ hôi ròng ròng, hắn quay sang nói với ba người phía sau:
“Ta cõng người lên trên trước, A Lục, A Thất, A Cửu, ba người hỗ trợ ta nhé!”
“Không thành vấn đề!” Cả ba người đều hào sảng đáp, cánh tay vận lên nội khí truyền cho Kỳ Văn Thư, giúp đỡ hắn giảm nhẹ sức nặng trên người.
Kỳ Văn Thư bấu chặt lấy dây thừng, lấy đà đạp ngược dưới chân, mượn lực lượng từ ba người truyền cho hắn, làm một tư thế bật cao, phóng lên trên mặt hố.
Vù!
Luồng gió nóng bay sượt qua mặt của hắn, ù ù thổi vào tai, cho nên hắn thuận lợi mà bỏ qua một tiếng thở nhẹ và một cái cử động nhỏ từ người phía sau lưng.
Chu Bằng thấy hắn bình an trở lên, thở ra một hơi, hỗ trợ hắn đỡ người từ phía sau lưng đặt đến một tấm bạt đã được trải sẵn trên mặt đất.
Chu Bằng dùng ánh mắt xem kĩ người bị thương, thấy người bị cứu lên là nữ nhân thì kinh ngạc vô cùng:
“Ở sa mạc hoang vu này, làm sao lại có nữ nhân thế? Rốt cuộc là tên xấu xa nào, làm người thành ra thế này?”
Kỳ Văn Thư vừa lau mồ hôi, vừa nói:
“Đệ cũng không biết, nhưng đệ có xem qua, hẳn là mới rơi xuống hố không lâu, mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng người còn chưa chết được?”
Chu Bằng nghe vậy thì gật gật đầu, nói:
“Ở chỗ của ta còn mấy viên đan dược trị thương này, nếu đã cứu rồi thì cứu cho đến nơi đến chốn, Văn Thư, đệ cho nàng ăn đan dược đi!”
“Cảm ơn đại ca!” Kỳ Văn Thư nhận lấy bình đan dược, rối rít cảm ơn.
Chu Bằng có dịp phì cười, nhướn mắt:
“Giữa ta và đệ mà còn khách sáo vậy sao? Hay là, cứu trúng tiểu tình nhân của đệ rồi?”
Khuôn mặt của Kỳ Văn Thư nhanh chóng đỏ lên như trái cà chua, hắn loay hoay, xấu hổ phản bác:
“Đại ca đừng trêu đệ như thế, đệ và nàng vốn không quen biết!”
“À à biết rồi!” Chu Bằng gật gù đồng tình, nhưng biểu cảm lại ái muội, dẫn đến những người khác cũng đem ánh mắt ngờ vực nhìn Kỳ Văn Thư.
Kỳ Văn Thư cầm bình đan dược, quả thật muốn tìm một cái hố mà chui xuống.
Tức mình, hắn xoay người đổ dược cho người bị thương, động thái này lại đem đến một trận phì cười cho những người phía sau.
Trong đội, có một người bẽn lẽn lại gần Chu Bằng, thập thò nói:
“Chu đoàn trưởng, chẳng lẽ người định mang theo của nợ này du tẩu trong sa mạc sao?”
Chu Bằng nhìn tên kia bằng ánh mắt không vui, trách cứ:
“Đào Trung, ngươi nói bậy bạ gì thế? Người thì cũng đã vớt từ hố lên, chẳng lẽ bỏ mặc lại đây?”
Đào Trung bĩu môi phản bác:
“Nhưng… vật tư của đội chúng ta vốn đã khan hiếm, nếu còn mang theo nàng, e sẽ là một gánh nặng lớn. Càng chưa tính đến việc gặp phải yêu thú, nàng nhất định sẽ kéo chân sau!”
Chu Bằng giơ tay làm động tác ngừng, nghiêm nghị nói:
“Đào Trung… ngươi không cần phải nói gì nữa! Ta là trưởng đoàn này, ta tự có chủ trương!”
Đào Trung nghe thế thì cụp xuống ánh mắt, nói với giọng mỉa mai:
“Nếu Chu đoàn đã nói thế, thì tại hạ cũng không thể mặt dày ở lại tại đây, ta đi trước một bước!”
Chu Bằng cũng đáp trả một cách lạnh lùng:
“Các hạ không tiễn!”
Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, người này ban đầu vì nhiệm vụ của Lâm gia mà xin đồng hành cùng đoàn của hắn. Trong quá trình hành tẩu, người này thường làm theo ý mình, phản bác ý kiến của mọi người, tình cảm thì ít mà gây hấn thì nhiều.
Hắn tự giác đi, Chu Bằng cầu còn không được.
Những người khác thấy vậy, cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro