Kích phát di ch...
Trường Lộ Cô Hành
2024-10-24 16:12:52
Thời hạn mà bí cảnh sắp đóng cửa ngày càng gần, chỉ còn chưa đầy nửa tháng. Tất cả mọi người bao gồm đệ tử trong môn phái, gia tộc, hay tán tu đều lục tục tiến về nơi xuất khẩu. Sở hữu mọi người không ai muốn bị nhốt lại nơi này. Ai biết khi bí cảnh đóng cửa thì bọn họ sẽ phải đối mặt với những chuyện gì?
Nhưng không ai biết, có một người đi trái lại với số đông. Trong thời gian đếm ngược ngắn ngủi này, người nọ lại thẳng tiến không lùi đi về hướng Quỷ Cốc Tùng Lâm, với mục đích tìm được một thứ.
Người này chính là Bạch Cơ.Bạch Cơ hiển nhiên nhiên không phải kẻ lỗ mãng, bởi vì nàng có nắm chắc cho nên mới mạo hiểm như thế.
Nàng có Thất Bảo trợ giúp, trên người không thiếu thứ tốt. Mấy năm trước ở chợ đen đào đến một quyển trục truyền tống có thể định vị. Từ khi bước vào bí cảnh thì nàng đã dùng tới. Chỉ cần trước nửa ngày khi bí cảnh đóng cửa, nàng điểm kích phát thì ngay lập tức sẽ trở lại nơi xuất khẩu, không cần lo lắng bị nhốt lại trong bí cảnh.
Hơn nữa, trong tay nàng có một phần bản đồ miêu tả tỉ mỉ về địa hình của Quỷ Cốc Tùng Lâm, không cần sợ hãi lạc đường hay tìm không thấy lối ra.
Bạch Cơ dựa theo bản đồ, liên tục trèo đèo lội suối mấy ngày, rốt cuộc cũng đến nơi.
Nhưng nhìn cảnh tượng tan hoang đổ nát trước mắt, Bạch Cơ đột nhiên cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, lồng ngực đổ một hơi, cực kỳ khó chịu.
Không phải nói Quỷ Cốc Tùng Lâm cực kỳ nguy hiểm, không ai sẽ đến đây chịu chết sao?
Nhưng thảm cảnh hiện ra trước mắt Bạch Cơ là cây cối gãy đổ tứ tung ngang dọc, gốc rễ bị bứng lên, nhánh lá héo úa ở khắp mọi nơi chứng tỏ nơi này từng phát sinh một hồi đại chiến. Mà kẻ thua cuộc còn có thể là thiên nhiên rừng Tùng vô địch mà người đời thường hay sợ hãi mỗi khi nhắc đến.
Thiên nhiên vây trận vỡ nát, rừng Tùng vốn rậm rạp bị người trực tiếp xé ra vài lỗ thủng lớn, phía Đông một chỗ, phía Tây một chỗ. Như cái áo bị cắt mất tay áo và cổ áo, trở nên rách nát và không còn tác dụng gì cả.
Bạch Cơ âm thầm hít ngược một ngụm khí lạnh, trong lòng khiếp sợ vô cùng.
Đây rốt cuộc là bút tích của ai gây nên?Cho dù là nàng, cũng không thể có lực phá hoại lớn như thế được.
Càng không xong là, địa hình thay đổi lớn như thế, nàng biết đi chỗ nào tìm đồ vật?
Thứ đồ kia là vật cộng sinh với rừng Tùng, rừng Tùng tồn tại thì nó mới có thể tồn tại.
Mà hiện tại...
Bạch Cơ hít sâu một hơi, tận lực bảo trì nỗi lòng bình tĩnh, tay phải sờ lên vòng ngọc lạnh lẽo trên cổ tay trái, nàng thấp giọng hỏi:
“Tiểu Kim... tiểu Kim! Có ngoài ý muốn xảy ra! Thiên nhiên vây trận của Quỷ Cốc Tùng Lâm bị đánh vỡ. Vị trí trên bản đồ không còn giá trị tham khảo. Ngươi mau tỉnh! Ngươi thử cảm nhận xem đồ vật rốt cuộc chạy chỗ nào rồi?”
Như đáp lại lời của Bạch Cơ, vòng tay chợt phát sinh biến hoá, trên thân nó hiện ra từng mảnh xà lân lấp lánh, ngay chỗ then cài biến thành cặp dựng đồng màu kim sắc, nó “tê tể” phun ra lưỡi rắn màu đỏ hỏn, ngữ điệu đầy ngưng trọng mà nói:
“Chủ nhân! Trong vòng năm mươi dặm không hề có khí tức của Vạn Năm Huyền Mộc. Hẳn là có người nhanh chân đến trước lấy đi nó rồi”
Sắc mặt của Bạch Cơ phút chốc trở nên khó coi vô cùng, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó hiểu mà hỏi:
“Tiểu Kim, ngươi xác định động tĩnh này là nhân loại có thể làm ra tới sao?"
Kim xà híp lại cặp dựng đồng, giọng điệu tự tin nói:“Tuy rằng linh khí hệ Mộc ở nơi này phá lệ sinh động, nhưng ta vẫn mơ hồ nhận ra một khí tức nhân tộc còn tàn lưu lại. Loại động tĩnh này hẳn là thực vật tàn sát lẫn nhau gây nên. Mà nhân tộc kia, có thể nhân lúc trai cò đánh nhau, trộm đi Vạn Năm Huyền Mộc!”
Bạch Cơ nghe lời này, khẽ thở dài ra tiếng:
“Kẻ đến trước tạm thời không biết là ai, một chốc lát cũng tìm không thấy. Nhưng không có Vạn Năm Huyền Mộc, vết thương của ngươi phải làm sao bây giờ đây?”
Kim Xà nhắm mắt lại giả chết, ngữ điệu có chút buồn bực nói:
“Xe đến trước núi ắt có đường, chủ nhân! Chỗ này không có Vạn Năm Huyền Mộc, xem ra chỉ có thể đợi tiểu Hồng Hồ tỉnh lại, lần này nó ngủ say lâu như vậy, hẳn là có thể giải khoá càng nhiều truyền thừa. Không chừng nó sẽ có phương pháp. Đoạn thời gian này, chủ nhân ngươi tận lực điệu thấp một chút, đừng chọc phải phiền toái. Hiện tại thực lực của ta lui bước, rất khó bảo hộ chủ nhân chu toàn.”
Bạch Cơ khó thở công tâm, mày nhăn thành chữ xuyên nói:
“Tiểu Kim! Ta không muốn gây thù chuốc oán, là phiền toái nó tự tìm đến ta!”
Kim xà mệt mỏi gục đầu biến trở về vòng tay, chỉ để lại một câu cho Bạch Cơ:
“Ta biết chủ nhân ngươi không muốn chịu thiệt, nhưng thời thế không như ý muốn. Việc nào có thể nhẫn nhịn thì chủ nhân ngươi tận lực chịu đựng một chút đi. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Những ai từng khi dễ ngươi, tương lai chúng ta sẽ dâng trả lại gấp mười lần, trăm lần!”
Bạch Cơ cảm thấy lồng ngực bực tức như muốn nổ tung, nhưng mọi việc không được như ý, nàng tạm thời nghe theo lời khuyên của tiểu Kim vậy.Nàng lấy tư chất Ngũ linh căn gia nhập Hạo Nhiên Tông. Làm một đệ tử ngoại môn, nàng chỉ muốn an tĩnh tu luyện, chậm rãi cường đại bản thân. Ngặt nỗi luôn có người xem nàng không vừa mắt, muốn khi dễ đến trên đầu nàng.
Chẳng lẽ nàng phải đứng yên nhậm người khi dễ sao?
Nào biết, nàng phản kháng, phản kháng... cư nhiên còn bị khác giới coi trọng. Từ đó lại một loạt phiền toái kéo đến, khiến tâm thần và thể xác của nàng đều mệt mỏi.
Không muốn ở trong tông môn vì tình trường nhi nữ phiền lòng. Cho nên hai năm trước, nàng rời tông làm nhiệm vụ, ai biết Tống Liên Kiều đột nhiên phát điên, thế nhưng treo Huyền Thưởng Lệnh mướn sát thủ tới giết nàng. Khi ấy nàng mới Trúc Cơ, đám sát thủ lại mỗi người đều là Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ. Cũng may có Tiểu Kim Xà, tiểu Hồng Hồ hiệp trợ mới đem bọn họ toàn giết chết.
Nhưng trong lúc chiến đấu, tiểu Kim Xà bị trúng mấy đao, vảy cứng đều bị xẻo, máu chảy đầm đìa. Hơn nữa, trên chủy thủ có độc dược mạn tính, cần Vạn Năm Huyền Mộc làm thuốc dẫn mới có thể chế ra giải dược trừ tận gốc. Nếu không nó sẽ liên tục suy yếu, mười thành thực lực nhưng chỉ có thể phát huy hai - ba phần.
Vì tìm Vạn Năm Huyền Mộc, nàng cơ hồ vượt năm ải, chém sáu tướng mới đạt được danh ngạch tiến vào bí cảnh. Nào ngờ phút cuối cùng lại bị hẫng tay trên, toàn bộ công sức đổ sông đổ biển.
Trong tông môn còn một đống cục diện rối rắm chờ nàng trở về xử lý, giải dược không tìm được, Thất Bảo bị người đả thương nặng, tiểu Hồng Hồ ngủ say chưa tỉnh.
Mẹ nó, vận số năm nay thật là không may mắn...Bạch Cơ hậm hực quay đầu trở về đường cũ, bởi vì không chú ý dưới chân,
nàng vô tình đạp trúng một chỗ.
Răng rắc!
Một âm thanh kỳ quái vang lên, như là tiếng bánh răng chuyển động.
Trong nháy mắt, đất rung núi chuyển, mà Bạch Cơ lại bị một mạt ánh sáng trắng cuốn lấy toàn bộ thân hình.
Chờ đến khi Bạch Cơ tỉnh lại thì đã thấy mình đứng ở trong một toà thạch động, trong động có một bộ xương khô, một thanh kiếm rỉ sét toàn thân, và một viên hạt châu phủ đầy bụi.
Bạch Cơ ở hiện đại từng đọc qua tiểu thuyết võ hiệp, biết đây có thể là cơ duyên khó gặp. Cho nên nàng vui mừng quá đỗi, trước tiên dập đầu ba cái với bộ xương khô để tỏ lòng biết ơn. Sau đó đem thanh kiếm rỉ sét cất vào túi trữ vật. Cuối cùng mới cầm viên hạt châu phủ đầy bụi kia lên.
Tay nàng vừa đụng tới hạt châu, thì hạt châu lập tức quay cuồng dữ dội, nó vươn tinh thần xúc tua, bắt đầu hút đi thần thức của Bạch Cơ.
Bạch Cơ không khỏi biến sắc mặt.
Nàng muốn ném hạt châu ra khỏi tay, ai biết nó như là keo bôi trên da chó, cho dù nàng dùng sức lực cỡ nào nó cũng mảy may bất động.
Một lát sau, Bạch Cơ rốt cuộc biết hạt châu này dùng làm gì, nó là nội hạch của cả Ngạc Sơn bí cảnh, nó muốn tìm kiếm truyền nhân.
Vì lợi ích thật lớn, Bạch Cơ cắn răng chịu đựng thí luyện, an tâm lớn mật cho hạt châu hút đi thần thức của mình.
Nàng có tự tin chính mình đã sống hai đời, thần thức đã sớm đạt đến Nguyên Anh, hẳn là có thể đút no cho nó.
Nhưng Bạch Cơ đánh giá cao chính nàng, hạt châu ăn no hay không nàng không biết, bởi vì nàng đã ngất xỉu đi rồi.
Bởi vậy nàng không biết, hạt châu như có linh tính, nó dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, sau đó lẩm bẩm lầm nhầm rồi bay lên không đi mất:
“Ai! Tưởng rằng nàng sẽ là người thừa kế hoàn mỹ của bản tôn. Nào ngờ thần thức yếu ớt như vậy. Thời gian không nhiều lắm, xem ra bản tôn phải dùng đến biện pháp dự phòng.”
Nhưng không ai biết, có một người đi trái lại với số đông. Trong thời gian đếm ngược ngắn ngủi này, người nọ lại thẳng tiến không lùi đi về hướng Quỷ Cốc Tùng Lâm, với mục đích tìm được một thứ.
Người này chính là Bạch Cơ.Bạch Cơ hiển nhiên nhiên không phải kẻ lỗ mãng, bởi vì nàng có nắm chắc cho nên mới mạo hiểm như thế.
Nàng có Thất Bảo trợ giúp, trên người không thiếu thứ tốt. Mấy năm trước ở chợ đen đào đến một quyển trục truyền tống có thể định vị. Từ khi bước vào bí cảnh thì nàng đã dùng tới. Chỉ cần trước nửa ngày khi bí cảnh đóng cửa, nàng điểm kích phát thì ngay lập tức sẽ trở lại nơi xuất khẩu, không cần lo lắng bị nhốt lại trong bí cảnh.
Hơn nữa, trong tay nàng có một phần bản đồ miêu tả tỉ mỉ về địa hình của Quỷ Cốc Tùng Lâm, không cần sợ hãi lạc đường hay tìm không thấy lối ra.
Bạch Cơ dựa theo bản đồ, liên tục trèo đèo lội suối mấy ngày, rốt cuộc cũng đến nơi.
Nhưng nhìn cảnh tượng tan hoang đổ nát trước mắt, Bạch Cơ đột nhiên cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, lồng ngực đổ một hơi, cực kỳ khó chịu.
Không phải nói Quỷ Cốc Tùng Lâm cực kỳ nguy hiểm, không ai sẽ đến đây chịu chết sao?
Nhưng thảm cảnh hiện ra trước mắt Bạch Cơ là cây cối gãy đổ tứ tung ngang dọc, gốc rễ bị bứng lên, nhánh lá héo úa ở khắp mọi nơi chứng tỏ nơi này từng phát sinh một hồi đại chiến. Mà kẻ thua cuộc còn có thể là thiên nhiên rừng Tùng vô địch mà người đời thường hay sợ hãi mỗi khi nhắc đến.
Thiên nhiên vây trận vỡ nát, rừng Tùng vốn rậm rạp bị người trực tiếp xé ra vài lỗ thủng lớn, phía Đông một chỗ, phía Tây một chỗ. Như cái áo bị cắt mất tay áo và cổ áo, trở nên rách nát và không còn tác dụng gì cả.
Bạch Cơ âm thầm hít ngược một ngụm khí lạnh, trong lòng khiếp sợ vô cùng.
Đây rốt cuộc là bút tích của ai gây nên?Cho dù là nàng, cũng không thể có lực phá hoại lớn như thế được.
Càng không xong là, địa hình thay đổi lớn như thế, nàng biết đi chỗ nào tìm đồ vật?
Thứ đồ kia là vật cộng sinh với rừng Tùng, rừng Tùng tồn tại thì nó mới có thể tồn tại.
Mà hiện tại...
Bạch Cơ hít sâu một hơi, tận lực bảo trì nỗi lòng bình tĩnh, tay phải sờ lên vòng ngọc lạnh lẽo trên cổ tay trái, nàng thấp giọng hỏi:
“Tiểu Kim... tiểu Kim! Có ngoài ý muốn xảy ra! Thiên nhiên vây trận của Quỷ Cốc Tùng Lâm bị đánh vỡ. Vị trí trên bản đồ không còn giá trị tham khảo. Ngươi mau tỉnh! Ngươi thử cảm nhận xem đồ vật rốt cuộc chạy chỗ nào rồi?”
Như đáp lại lời của Bạch Cơ, vòng tay chợt phát sinh biến hoá, trên thân nó hiện ra từng mảnh xà lân lấp lánh, ngay chỗ then cài biến thành cặp dựng đồng màu kim sắc, nó “tê tể” phun ra lưỡi rắn màu đỏ hỏn, ngữ điệu đầy ngưng trọng mà nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chủ nhân! Trong vòng năm mươi dặm không hề có khí tức của Vạn Năm Huyền Mộc. Hẳn là có người nhanh chân đến trước lấy đi nó rồi”
Sắc mặt của Bạch Cơ phút chốc trở nên khó coi vô cùng, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó hiểu mà hỏi:
“Tiểu Kim, ngươi xác định động tĩnh này là nhân loại có thể làm ra tới sao?"
Kim xà híp lại cặp dựng đồng, giọng điệu tự tin nói:“Tuy rằng linh khí hệ Mộc ở nơi này phá lệ sinh động, nhưng ta vẫn mơ hồ nhận ra một khí tức nhân tộc còn tàn lưu lại. Loại động tĩnh này hẳn là thực vật tàn sát lẫn nhau gây nên. Mà nhân tộc kia, có thể nhân lúc trai cò đánh nhau, trộm đi Vạn Năm Huyền Mộc!”
Bạch Cơ nghe lời này, khẽ thở dài ra tiếng:
“Kẻ đến trước tạm thời không biết là ai, một chốc lát cũng tìm không thấy. Nhưng không có Vạn Năm Huyền Mộc, vết thương của ngươi phải làm sao bây giờ đây?”
Kim Xà nhắm mắt lại giả chết, ngữ điệu có chút buồn bực nói:
“Xe đến trước núi ắt có đường, chủ nhân! Chỗ này không có Vạn Năm Huyền Mộc, xem ra chỉ có thể đợi tiểu Hồng Hồ tỉnh lại, lần này nó ngủ say lâu như vậy, hẳn là có thể giải khoá càng nhiều truyền thừa. Không chừng nó sẽ có phương pháp. Đoạn thời gian này, chủ nhân ngươi tận lực điệu thấp một chút, đừng chọc phải phiền toái. Hiện tại thực lực của ta lui bước, rất khó bảo hộ chủ nhân chu toàn.”
Bạch Cơ khó thở công tâm, mày nhăn thành chữ xuyên nói:
“Tiểu Kim! Ta không muốn gây thù chuốc oán, là phiền toái nó tự tìm đến ta!”
Kim xà mệt mỏi gục đầu biến trở về vòng tay, chỉ để lại một câu cho Bạch Cơ:
“Ta biết chủ nhân ngươi không muốn chịu thiệt, nhưng thời thế không như ý muốn. Việc nào có thể nhẫn nhịn thì chủ nhân ngươi tận lực chịu đựng một chút đi. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Những ai từng khi dễ ngươi, tương lai chúng ta sẽ dâng trả lại gấp mười lần, trăm lần!”
Bạch Cơ cảm thấy lồng ngực bực tức như muốn nổ tung, nhưng mọi việc không được như ý, nàng tạm thời nghe theo lời khuyên của tiểu Kim vậy.Nàng lấy tư chất Ngũ linh căn gia nhập Hạo Nhiên Tông. Làm một đệ tử ngoại môn, nàng chỉ muốn an tĩnh tu luyện, chậm rãi cường đại bản thân. Ngặt nỗi luôn có người xem nàng không vừa mắt, muốn khi dễ đến trên đầu nàng.
Chẳng lẽ nàng phải đứng yên nhậm người khi dễ sao?
Nào biết, nàng phản kháng, phản kháng... cư nhiên còn bị khác giới coi trọng. Từ đó lại một loạt phiền toái kéo đến, khiến tâm thần và thể xác của nàng đều mệt mỏi.
Không muốn ở trong tông môn vì tình trường nhi nữ phiền lòng. Cho nên hai năm trước, nàng rời tông làm nhiệm vụ, ai biết Tống Liên Kiều đột nhiên phát điên, thế nhưng treo Huyền Thưởng Lệnh mướn sát thủ tới giết nàng. Khi ấy nàng mới Trúc Cơ, đám sát thủ lại mỗi người đều là Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ. Cũng may có Tiểu Kim Xà, tiểu Hồng Hồ hiệp trợ mới đem bọn họ toàn giết chết.
Nhưng trong lúc chiến đấu, tiểu Kim Xà bị trúng mấy đao, vảy cứng đều bị xẻo, máu chảy đầm đìa. Hơn nữa, trên chủy thủ có độc dược mạn tính, cần Vạn Năm Huyền Mộc làm thuốc dẫn mới có thể chế ra giải dược trừ tận gốc. Nếu không nó sẽ liên tục suy yếu, mười thành thực lực nhưng chỉ có thể phát huy hai - ba phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì tìm Vạn Năm Huyền Mộc, nàng cơ hồ vượt năm ải, chém sáu tướng mới đạt được danh ngạch tiến vào bí cảnh. Nào ngờ phút cuối cùng lại bị hẫng tay trên, toàn bộ công sức đổ sông đổ biển.
Trong tông môn còn một đống cục diện rối rắm chờ nàng trở về xử lý, giải dược không tìm được, Thất Bảo bị người đả thương nặng, tiểu Hồng Hồ ngủ say chưa tỉnh.
Mẹ nó, vận số năm nay thật là không may mắn...Bạch Cơ hậm hực quay đầu trở về đường cũ, bởi vì không chú ý dưới chân,
nàng vô tình đạp trúng một chỗ.
Răng rắc!
Một âm thanh kỳ quái vang lên, như là tiếng bánh răng chuyển động.
Trong nháy mắt, đất rung núi chuyển, mà Bạch Cơ lại bị một mạt ánh sáng trắng cuốn lấy toàn bộ thân hình.
Chờ đến khi Bạch Cơ tỉnh lại thì đã thấy mình đứng ở trong một toà thạch động, trong động có một bộ xương khô, một thanh kiếm rỉ sét toàn thân, và một viên hạt châu phủ đầy bụi.
Bạch Cơ ở hiện đại từng đọc qua tiểu thuyết võ hiệp, biết đây có thể là cơ duyên khó gặp. Cho nên nàng vui mừng quá đỗi, trước tiên dập đầu ba cái với bộ xương khô để tỏ lòng biết ơn. Sau đó đem thanh kiếm rỉ sét cất vào túi trữ vật. Cuối cùng mới cầm viên hạt châu phủ đầy bụi kia lên.
Tay nàng vừa đụng tới hạt châu, thì hạt châu lập tức quay cuồng dữ dội, nó vươn tinh thần xúc tua, bắt đầu hút đi thần thức của Bạch Cơ.
Bạch Cơ không khỏi biến sắc mặt.
Nàng muốn ném hạt châu ra khỏi tay, ai biết nó như là keo bôi trên da chó, cho dù nàng dùng sức lực cỡ nào nó cũng mảy may bất động.
Một lát sau, Bạch Cơ rốt cuộc biết hạt châu này dùng làm gì, nó là nội hạch của cả Ngạc Sơn bí cảnh, nó muốn tìm kiếm truyền nhân.
Vì lợi ích thật lớn, Bạch Cơ cắn răng chịu đựng thí luyện, an tâm lớn mật cho hạt châu hút đi thần thức của mình.
Nàng có tự tin chính mình đã sống hai đời, thần thức đã sớm đạt đến Nguyên Anh, hẳn là có thể đút no cho nó.
Nhưng Bạch Cơ đánh giá cao chính nàng, hạt châu ăn no hay không nàng không biết, bởi vì nàng đã ngất xỉu đi rồi.
Bởi vậy nàng không biết, hạt châu như có linh tính, nó dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, sau đó lẩm bẩm lầm nhầm rồi bay lên không đi mất:
“Ai! Tưởng rằng nàng sẽ là người thừa kế hoàn mỹ của bản tôn. Nào ngờ thần thức yếu ớt như vậy. Thời gian không nhiều lắm, xem ra bản tôn phải dùng đến biện pháp dự phòng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro