Kỳ Tiểu Nhã
Trường Lộ Cô Hành
2024-10-24 16:12:52
“Ca ca, lần này sao huynh đi đâu mà lâu về thế? Muội nhớ huynh muốn chết luôn rồi!” Kỳ Tiểu Nhã tham lam vòng tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của Kỳ Văn Thư, hít hà cái mũi nhỏ, còn nước mắt thì chảy tèm lem.
Kỳ Văn Thư buồn cười vuốt đầu cô em gái nhỏ của mình, giọng nói chứa chan một sự bất đắc dĩ:
“Ca ca có chút chuyện cần phải xử lý nên về hơi muộn so với dự tính. Muội ở nhà vẫn bình thường chứ? Có ai tìm đến quấy rối không?” Điều làm hắn sợ hãi và thấp thỏm nhất chính là liệu Lâm gia có tìm đến muội muội của hắn để diệt cỏ tận gốc luôn không. Nhưng hiện tại hắn thấy nàng bình an thế này, có lẽ là Lâm gia không chú ý tới một nhân vật nhỏ bé như nàng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Kỳ Văn Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mà Kỳ Tiểu Nhã nghe vậy thì híp mắt cười khẽ, đôi con ngươi long lanh tựa như sao trời, cực kỳ vui vẻ nói:
“Ca ca yên tâm, muội biết cách chăm sóc cho mình mà, đoạn thời gian này muội nghe lời dặn dò của huynh nên không đi đâu hết, cũng không có ai tìm đến luôn. Thời gian rảnh rỗi đến mức muội có thể đọc xong mười quyển sách, mãi đến giờ vẫn còn dư vị về những câu chuyện trong đó. À đúng rồi! Chu đại ca đâu? Huynh ấy không về cùng ca ca sao? Còn có A Tam, A Tứ, A Ngũ ca nữa. Bọn họ đều đi đâu cả rồi. Bình thường một đám nhộn nhịp lắm mà, vừa về tới đã gõ muốn banh cửa nhà của chúng ta rồi!”
Sống lưng của Kỳ Văn Thư bỗng chốc cứng đờ, hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt láo liên với vẻ chờ mong và khấp khởi của muội muội thì lồng ngực bỗng nghẹn ngào, như có một cục đá to chèn vào đó, làm hắn thở đều không thở nổi.
Kỳ Tiểu Nhã đợi lâu mà không thấy anh trai của mình trả lời, vì vậy bất mãn ngẩng đầu lên, chu môi định nói gì thì thấy sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu nào của Kỳ Văn Thư, làm cho lòng nàng cũng trầm xuống, lo lắng và hoảng loạn:
“Ca ca... ca ca! Huynh sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho muội nghe đi! Có phải bọn họ đã gặp chuyện gì không may rồi không?”
Kỳ Văn Thư nuốt ngược nghẹn ngào vào trong, cố nở một nụ cười gượng gạo, trấn an cô nàng với giọng điệu khàn khàn:
“Muội đó! Suốt ngày suy đoán linh tinh, toàn nói chuyện quái gở thôi! Chu đại ca của muội lợi hại như vậy, sao có thể xảy ra chuyện gì cho được. Huynh ấy chỉ là nhận một nhiệm vụ khác, có A Tam bọn họ cùng đi nữa. Bởi vì gấp rút nên chưa kịp ghé nhà chào hỏi muội thôi.”
Hắn sợ nếu nói ra sự thật thì muội muội của hắn sẽ sốc mà ngất đi mất. Thôi! Cứ để nàng tiếp tục vô tri, cái gì cũng không biết như vậy thì sẽ hạnh phúc hơn.
Nỗi đau dày vò để một mình hắn gánh chịu là được.
Kỳ Tiểu Nhã mặc dù cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng không hề nghĩ nhiều, hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của anh trai mình.
Hai người lâu ngày gặp lại, hàn huyên quên trời quên đất, quyến luyến không chịu buông ra. Cuối cùng vẫn là Kỳ Tiểu Nhã dâng lên gương mặt đỏ bừng, lè lưỡi muốn thoát ra:
“Ca ca... huynh ôm muội chặt quá, muội sắp đứt hơi rồi!”
“A! Tiểu Nhã... ca ca xin lỗi!” Kỳ Văn Thư lúng túng buông người ra, đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ và nói bằng giọng áy náy.
Mà lực chú ý của Kỳ Tiểu Nhã lúc này đã vượt qua bả vai của Kỳ Văn Thư, nhìn đến một vị thiếu nữ ăn mặc quái dị đang đứng đằng sau, ánh mắt chăm chăm nhìn vào bọn họ. Kỳ Tiểu Nhã hoảng hốt trong nháy mắt, sau đó thì tràn đầy đề phòng hỏi:
“Ngươi... ngươi là ai? Vì sao đứng sau lưng nghe lén huynh muội bọn ta nói chuyện, ngươi có ý đồ gì?”
Mà Kỳ Văn Thư khi nhìn thấy cô muội muội nhỏ nhắn đang đứng trước người mình, dang hai tay với tư thế bảo hộ và vẻ mặt đằng đằng sát khí thì bỗng chốc dở khóc dở cười.
Hắn nhìn sang đối diện, vẻ mặt hiện lên áy náy. Hắn mải mê nói chuyện với muội muội mà quên mất sự tồn tại của nàng rồi.
Tịch Thần bỏ qua biểu cảm áy náy của Kỳ Văn Thư, ánh mắt lóe lên một tia sáng nhìn vào Kỳ Tiểu Nhã, nhếch mi bỡn cợt:
“Tiểu muội muội! Làm ơn nói cho rõ ràng. Ta không hề nghe lén, mà là nghe một cách quang minh chính đại nha!”
Kỳ Tiểu Nhã trợn mắt phồng má, tức giận nói:
“Ngươi... ngươi không biết xấu hổ. Cho dù ngươi thích ca ca ta thì cũng nên rụt rè một chút chứ, có ai đời một nữ nhi lại đến thẳng nhà nam giới để tỏ tình đâu?”
Kỳ Văn Thư xíu chút nữa thì trượt chân đột quỵ, trời ơi má của ta! Muội muội của hắn sao bạo dạn quá vậy? Nàng có biết người trước mặt là cao nhân không? Cao nhân đó!
Với ánh mắt của cao nhân thì sao có thể thích hắn cho được?
Hắn liên tục đưa mắt ra hiệu cho muội muội, tránh để nàng tiếp tục phát ngôn gây hiểu lầm, nếu chọc giận cao nhân thì hỏng bét.
Đáng tiếc, Kỳ Tiểu Nhã chỉ cho rằng cái nháy mắt của ca ca là khuyên nàng không nên làm người đối diện thêm xấu hổ. Nhưng tên đã trên dây, còn có thể lùi lại sao?
Đáp án là không thể nào?
Chỉ thấy Kỳ Tiểu Nhã hai tay chống nạnh, vẻ mặt là biểu cảm rèn sắt không thành thép, chân thành nhiệt ý khuyên người đối diện:
“Vị tỷ tỷ này, tỷ về đi! Ca ca sẽ không thích tỷ đâu. Nhưng hắn người này hay ngại ngùng, không muốn khó xử hay nặng lời làm người khác đau lòng. Tỷ cũng đừng cố chấp quá, từ bỏ đi! Tìm một người tốt hơn, nam nhân trên đời này cũng nhiều mà. Đừng vì một cây tùng mà bỏ cả rừng rậm rắn chắc xinh tươi.”
Kỳ Văn Thư: “...” Có muội muội nào chặt hoa đào thay ca ca kiểu này không.
Hắn len lén nhìn Tịch Thần, thấy biểu cảm của nàng vẫn lãnh đạm tĩnh mịch, không có giận dữ, cũng không xấu hổ.
Hắn khẽ vuốt mũi cảm thán, không biết nên thở phào hay là thở dài đây?
Kỳ Tiểu Nhã còn muốn tuôn một tràng triết lý nữa, đáng tiếc Tịch Thần đã nghe đủ rồi, sao có thể cho nàng cơ hội tiếp tục hồ đồ, nàng thập phần bình thản, giọng nói trầm lắng mà sâu sắc:
“Tiểu cô nương! Ngươi đọc tiểu thuyết nhiều quá nên hoang tưởng rồi! Ngươi nhìn lại ca ca của mình xem, hắn có chỗ nào đáng để ta thích không?”
Kỳ Tiểu Nhã nhướng mày, ánh mắt sáng lên, còn làm bộ xoa cằm quan sát Kỳ Văn Thư một hồi mới cho ra kết luận:
“Đúng nha! Ca ca không những vừa rụt rè mà còn hay xấu hổ, dáng người cũng không cao to vạm vỡ, không có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh. Đôi lúc còn ngây ngô và ngốc nghếch, quả thật ngoại trừ muội ra thì chẳng có ai thích nổi!”
Kỳ Văn Thư: “...” Ngực lại trúng combo song mũi tên.
Một cái từ muội muột ruột thịt đáng yêu nhà hắn, và một cái là của kẻ vô tình ở phía đối diện.
Đủ rồi, hắn là đồ vật cho hai nữ nhân đá qua đá lại à?
“Khụ! Tiểu Nhã! Thật ra vị tỷ tỷ này là bằng hữu của ca ca. Hai chúng ta trong lúc làm nhiệm vụ thì gặp gỡ rồi quen biết. Nàng thất lạc người thân, còn mất một đoạn ký ức không nhớ đường về nhà, nên huynh dẫn nàng về đây ở tạm một thời gian.” Kỳ Văn Thư ho khan một tiếng, kéo tay Kỳ Tiểu Nhã rồi nhỏ giọng giải thích.
Kỳ Tiểu Nhã cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, chỉ là si mê anh trai của mình quá mức nên làm lố một chút. Nhưng sau khi hiểu rõ tường tận thì nàng nhanh chóng sửa đổi biểu tình, một chút áy náy, một chút đồng cảm, nàng bước vài bước đến gần, nhỏ giọng trò chuyện với Tịch Thần:
“Khụ! Tịch... Tịch tỷ tỷ, muội có thể gọi tỷ như vậy không?”
Tịch Thần nhìn thoáng qua Kỳ Văn Thư, hẳn là tên kia đã khai sáng đầu óc đen tối cho cô bé này, nhưng tốc độ biến sắc mặt này có phải hơi nhanh rồi không?
Nàng hơi thất thần, nhưng cũng gật đầu.
Ánh mắt của Kỳ Tiểu Nhã sáng lên, con ngươi to tròn chớp chớp vài cái, nũng nịu:
“Tịch tỷ tỷ, nếu tỷ không có chỗ để đi thì cứ ở lại nhà muội nha. Ba người chúng ta săn sóc lẫn nhau, được không?”
Tịch Thần hơi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to tròn ngây thơ kia, sự bực bội trong lòng cũng tiêu tán đâu mất. Quả thật khi đối diện với một đôi mắt áy náy như thế này, không ai có thể giận cho được.
Nàng nhướng mày trêu đùa:
“Không đuổi ta đi nữa sao?”
Kỳ Tiểu Nhã cố nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, bắt lấy cánh tay của Tịch Thần rồi lay nhẹ:
“Tịch tỷ tỷ... muội biết lỗi rồi! Người không biết chuyện thì không có tội mà! Tỷ tha thứ cho muội và vui vẻ ở lại cùng muội nha. Muội thật sự không cố ý, muội chỉ đề phòng người có ý đồ bất chính đến gần lợi dụng ca ca nên thái độ mới có thể cáu kỉnh như vậy. Muội thật sự xin lỗi!”
Tịch Thần thở dài, khéo léo tránh thoát tay của Kỳ Tiểu Nhã, rồi nhìn sang hai huynh muội:
“Chẳng lẽ mọi người muốn đứng ngoài này cho đến khuya sao?”
Kỳ Văn Thư vỗ trán, dùng ánh mắt chê trách nhưng không kém phần bao dung nhìn Kỳ Tiểu Nhã, tằng hắng một tiếng:
“Khụ! Mau, mau vào nhà đi, đứng ngoài không tốt lắm!”
“Đúng vậy! Tịch tỷ tỷ, chúng ta vào nhà thôi. Tỷ cứ tự nhiên, coi đây là nhà của mình nha!” Kỳ Tiểu Nhã cũng phấn khởi reo hò.
Mà Tịch Thần đi theo hai huynh muội họ vào nhà, ánh mắt sâu thẳm.
Nhà sao?
Kỳ Văn Thư buồn cười vuốt đầu cô em gái nhỏ của mình, giọng nói chứa chan một sự bất đắc dĩ:
“Ca ca có chút chuyện cần phải xử lý nên về hơi muộn so với dự tính. Muội ở nhà vẫn bình thường chứ? Có ai tìm đến quấy rối không?” Điều làm hắn sợ hãi và thấp thỏm nhất chính là liệu Lâm gia có tìm đến muội muội của hắn để diệt cỏ tận gốc luôn không. Nhưng hiện tại hắn thấy nàng bình an thế này, có lẽ là Lâm gia không chú ý tới một nhân vật nhỏ bé như nàng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Kỳ Văn Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mà Kỳ Tiểu Nhã nghe vậy thì híp mắt cười khẽ, đôi con ngươi long lanh tựa như sao trời, cực kỳ vui vẻ nói:
“Ca ca yên tâm, muội biết cách chăm sóc cho mình mà, đoạn thời gian này muội nghe lời dặn dò của huynh nên không đi đâu hết, cũng không có ai tìm đến luôn. Thời gian rảnh rỗi đến mức muội có thể đọc xong mười quyển sách, mãi đến giờ vẫn còn dư vị về những câu chuyện trong đó. À đúng rồi! Chu đại ca đâu? Huynh ấy không về cùng ca ca sao? Còn có A Tam, A Tứ, A Ngũ ca nữa. Bọn họ đều đi đâu cả rồi. Bình thường một đám nhộn nhịp lắm mà, vừa về tới đã gõ muốn banh cửa nhà của chúng ta rồi!”
Sống lưng của Kỳ Văn Thư bỗng chốc cứng đờ, hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt láo liên với vẻ chờ mong và khấp khởi của muội muội thì lồng ngực bỗng nghẹn ngào, như có một cục đá to chèn vào đó, làm hắn thở đều không thở nổi.
Kỳ Tiểu Nhã đợi lâu mà không thấy anh trai của mình trả lời, vì vậy bất mãn ngẩng đầu lên, chu môi định nói gì thì thấy sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu nào của Kỳ Văn Thư, làm cho lòng nàng cũng trầm xuống, lo lắng và hoảng loạn:
“Ca ca... ca ca! Huynh sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho muội nghe đi! Có phải bọn họ đã gặp chuyện gì không may rồi không?”
Kỳ Văn Thư nuốt ngược nghẹn ngào vào trong, cố nở một nụ cười gượng gạo, trấn an cô nàng với giọng điệu khàn khàn:
“Muội đó! Suốt ngày suy đoán linh tinh, toàn nói chuyện quái gở thôi! Chu đại ca của muội lợi hại như vậy, sao có thể xảy ra chuyện gì cho được. Huynh ấy chỉ là nhận một nhiệm vụ khác, có A Tam bọn họ cùng đi nữa. Bởi vì gấp rút nên chưa kịp ghé nhà chào hỏi muội thôi.”
Hắn sợ nếu nói ra sự thật thì muội muội của hắn sẽ sốc mà ngất đi mất. Thôi! Cứ để nàng tiếp tục vô tri, cái gì cũng không biết như vậy thì sẽ hạnh phúc hơn.
Nỗi đau dày vò để một mình hắn gánh chịu là được.
Kỳ Tiểu Nhã mặc dù cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng không hề nghĩ nhiều, hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của anh trai mình.
Hai người lâu ngày gặp lại, hàn huyên quên trời quên đất, quyến luyến không chịu buông ra. Cuối cùng vẫn là Kỳ Tiểu Nhã dâng lên gương mặt đỏ bừng, lè lưỡi muốn thoát ra:
“Ca ca... huynh ôm muội chặt quá, muội sắp đứt hơi rồi!”
“A! Tiểu Nhã... ca ca xin lỗi!” Kỳ Văn Thư lúng túng buông người ra, đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ và nói bằng giọng áy náy.
Mà lực chú ý của Kỳ Tiểu Nhã lúc này đã vượt qua bả vai của Kỳ Văn Thư, nhìn đến một vị thiếu nữ ăn mặc quái dị đang đứng đằng sau, ánh mắt chăm chăm nhìn vào bọn họ. Kỳ Tiểu Nhã hoảng hốt trong nháy mắt, sau đó thì tràn đầy đề phòng hỏi:
“Ngươi... ngươi là ai? Vì sao đứng sau lưng nghe lén huynh muội bọn ta nói chuyện, ngươi có ý đồ gì?”
Mà Kỳ Văn Thư khi nhìn thấy cô muội muội nhỏ nhắn đang đứng trước người mình, dang hai tay với tư thế bảo hộ và vẻ mặt đằng đằng sát khí thì bỗng chốc dở khóc dở cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhìn sang đối diện, vẻ mặt hiện lên áy náy. Hắn mải mê nói chuyện với muội muội mà quên mất sự tồn tại của nàng rồi.
Tịch Thần bỏ qua biểu cảm áy náy của Kỳ Văn Thư, ánh mắt lóe lên một tia sáng nhìn vào Kỳ Tiểu Nhã, nhếch mi bỡn cợt:
“Tiểu muội muội! Làm ơn nói cho rõ ràng. Ta không hề nghe lén, mà là nghe một cách quang minh chính đại nha!”
Kỳ Tiểu Nhã trợn mắt phồng má, tức giận nói:
“Ngươi... ngươi không biết xấu hổ. Cho dù ngươi thích ca ca ta thì cũng nên rụt rè một chút chứ, có ai đời một nữ nhi lại đến thẳng nhà nam giới để tỏ tình đâu?”
Kỳ Văn Thư xíu chút nữa thì trượt chân đột quỵ, trời ơi má của ta! Muội muội của hắn sao bạo dạn quá vậy? Nàng có biết người trước mặt là cao nhân không? Cao nhân đó!
Với ánh mắt của cao nhân thì sao có thể thích hắn cho được?
Hắn liên tục đưa mắt ra hiệu cho muội muội, tránh để nàng tiếp tục phát ngôn gây hiểu lầm, nếu chọc giận cao nhân thì hỏng bét.
Đáng tiếc, Kỳ Tiểu Nhã chỉ cho rằng cái nháy mắt của ca ca là khuyên nàng không nên làm người đối diện thêm xấu hổ. Nhưng tên đã trên dây, còn có thể lùi lại sao?
Đáp án là không thể nào?
Chỉ thấy Kỳ Tiểu Nhã hai tay chống nạnh, vẻ mặt là biểu cảm rèn sắt không thành thép, chân thành nhiệt ý khuyên người đối diện:
“Vị tỷ tỷ này, tỷ về đi! Ca ca sẽ không thích tỷ đâu. Nhưng hắn người này hay ngại ngùng, không muốn khó xử hay nặng lời làm người khác đau lòng. Tỷ cũng đừng cố chấp quá, từ bỏ đi! Tìm một người tốt hơn, nam nhân trên đời này cũng nhiều mà. Đừng vì một cây tùng mà bỏ cả rừng rậm rắn chắc xinh tươi.”
Kỳ Văn Thư: “...” Có muội muội nào chặt hoa đào thay ca ca kiểu này không.
Hắn len lén nhìn Tịch Thần, thấy biểu cảm của nàng vẫn lãnh đạm tĩnh mịch, không có giận dữ, cũng không xấu hổ.
Hắn khẽ vuốt mũi cảm thán, không biết nên thở phào hay là thở dài đây?
Kỳ Tiểu Nhã còn muốn tuôn một tràng triết lý nữa, đáng tiếc Tịch Thần đã nghe đủ rồi, sao có thể cho nàng cơ hội tiếp tục hồ đồ, nàng thập phần bình thản, giọng nói trầm lắng mà sâu sắc:
“Tiểu cô nương! Ngươi đọc tiểu thuyết nhiều quá nên hoang tưởng rồi! Ngươi nhìn lại ca ca của mình xem, hắn có chỗ nào đáng để ta thích không?”
Kỳ Tiểu Nhã nhướng mày, ánh mắt sáng lên, còn làm bộ xoa cằm quan sát Kỳ Văn Thư một hồi mới cho ra kết luận:
“Đúng nha! Ca ca không những vừa rụt rè mà còn hay xấu hổ, dáng người cũng không cao to vạm vỡ, không có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh. Đôi lúc còn ngây ngô và ngốc nghếch, quả thật ngoại trừ muội ra thì chẳng có ai thích nổi!”
Kỳ Văn Thư: “...” Ngực lại trúng combo song mũi tên.
Một cái từ muội muột ruột thịt đáng yêu nhà hắn, và một cái là của kẻ vô tình ở phía đối diện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đủ rồi, hắn là đồ vật cho hai nữ nhân đá qua đá lại à?
“Khụ! Tiểu Nhã! Thật ra vị tỷ tỷ này là bằng hữu của ca ca. Hai chúng ta trong lúc làm nhiệm vụ thì gặp gỡ rồi quen biết. Nàng thất lạc người thân, còn mất một đoạn ký ức không nhớ đường về nhà, nên huynh dẫn nàng về đây ở tạm một thời gian.” Kỳ Văn Thư ho khan một tiếng, kéo tay Kỳ Tiểu Nhã rồi nhỏ giọng giải thích.
Kỳ Tiểu Nhã cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, chỉ là si mê anh trai của mình quá mức nên làm lố một chút. Nhưng sau khi hiểu rõ tường tận thì nàng nhanh chóng sửa đổi biểu tình, một chút áy náy, một chút đồng cảm, nàng bước vài bước đến gần, nhỏ giọng trò chuyện với Tịch Thần:
“Khụ! Tịch... Tịch tỷ tỷ, muội có thể gọi tỷ như vậy không?”
Tịch Thần nhìn thoáng qua Kỳ Văn Thư, hẳn là tên kia đã khai sáng đầu óc đen tối cho cô bé này, nhưng tốc độ biến sắc mặt này có phải hơi nhanh rồi không?
Nàng hơi thất thần, nhưng cũng gật đầu.
Ánh mắt của Kỳ Tiểu Nhã sáng lên, con ngươi to tròn chớp chớp vài cái, nũng nịu:
“Tịch tỷ tỷ, nếu tỷ không có chỗ để đi thì cứ ở lại nhà muội nha. Ba người chúng ta săn sóc lẫn nhau, được không?”
Tịch Thần hơi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to tròn ngây thơ kia, sự bực bội trong lòng cũng tiêu tán đâu mất. Quả thật khi đối diện với một đôi mắt áy náy như thế này, không ai có thể giận cho được.
Nàng nhướng mày trêu đùa:
“Không đuổi ta đi nữa sao?”
Kỳ Tiểu Nhã cố nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, bắt lấy cánh tay của Tịch Thần rồi lay nhẹ:
“Tịch tỷ tỷ... muội biết lỗi rồi! Người không biết chuyện thì không có tội mà! Tỷ tha thứ cho muội và vui vẻ ở lại cùng muội nha. Muội thật sự không cố ý, muội chỉ đề phòng người có ý đồ bất chính đến gần lợi dụng ca ca nên thái độ mới có thể cáu kỉnh như vậy. Muội thật sự xin lỗi!”
Tịch Thần thở dài, khéo léo tránh thoát tay của Kỳ Tiểu Nhã, rồi nhìn sang hai huynh muội:
“Chẳng lẽ mọi người muốn đứng ngoài này cho đến khuya sao?”
Kỳ Văn Thư vỗ trán, dùng ánh mắt chê trách nhưng không kém phần bao dung nhìn Kỳ Tiểu Nhã, tằng hắng một tiếng:
“Khụ! Mau, mau vào nhà đi, đứng ngoài không tốt lắm!”
“Đúng vậy! Tịch tỷ tỷ, chúng ta vào nhà thôi. Tỷ cứ tự nhiên, coi đây là nhà của mình nha!” Kỳ Tiểu Nhã cũng phấn khởi reo hò.
Mà Tịch Thần đi theo hai huynh muội họ vào nhà, ánh mắt sâu thẳm.
Nhà sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro