Tàn Cuộc - Nha Ký

Anh chỉ giỏi sử...

Nhã Kỷ

2025-02-19 10:42:56

Cơn gió mùa hè thổi thật xa, mang lòng từ bi lan tỏa vào cô nhi viện.Hai chiếc lá xanh quấn lấy nhau trong gió, khi ấy, Trì Ương Hà khoác tay Triều Chu Viễn bước đến, bên tay kia kẹp một quyển truyện cổ tích.Cô giờ đã hiểu đôi chút về thói quen và lịch trình của anh—ví dụ như anh không thích sự yên tĩnh, đôi lúc trẻ con, và mỗi năm vào khoảng thời gian này, anh đều xuất hiện ở cô nhi viện này.Hôm nay, anh không lái xe. Khi đối diện với bọn trẻ, anh sẽ giơ tay lên, cố gắng không chạm vào chúng, như thể đang tránh để sự vấy bẩn của thế giới nhuốm vào sự ngây thơ của trẻ con.Sau sân có một công viên, nơi anh thích ngồi trên chiếc ghế dài.Từ khi Trì Ương Hà đến, cô luôn ngồi cùng anh ở đó, kể chuyện cổ tích cho những đứa trẻ vây quanh.Cô ngồi một đầu, anh ngồi đầu bên kia.Một bên là những tràng vỗ tay hào hứng, một bên là kẻ lặng lẽ cô độc.Lũ trẻ rất ngoan, gọi anh là “chú tài phiệt”, cũng không chủ động lại gần, bởi vì anh luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.Có lẽ đây cũng là một mặt đối lập trong con người anh—Trì Ương Hà cảm nhận được, anh không hẳn là không thích trẻ con, nhưng dường như lại nguyện ý giữ gìn sự thuần khiết của chúng. Nếu không, anh đâu cần làm những hành động dư thừa này.Nhưng cô không thể hỏi anh, nếu không, anh sẽ chỉ đáp lại bằng một câu trả lời tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa: “Kesoia yêu cầu anh đến đây. Ai bảo hắn ta là ‘Godfather’, đợi hắn ta chết rồi anh sẽ không đến nữa.”Một đứa trẻ nghe vậy, ngây thơ hỏi: “Chú tài phiệt, có phải một ngày nào đó cháu sẽ không còn gặp được chú nữa không?”Bạn thấy đấy, ngay cả trẻ con cũng hiểu rằng, chẳng có ai là mãi mãi.Lúc này, chỉ có Trì Ương Hà có thể giải vây cho anh, cô lật đến câu chuyện cổ tích thứ ba và bắt đầu đọc to, giọng điệu uyển chuyển như núi non trùng điệp. Đọc xong, Triều Chu Viễn cong khóe môi, nói cô đúng là phí phạm tài năng.Đứa trẻ tò mò hỏi: “Chú tài phiệt, ‘phí phạm tài năng’ là gì ạ?”Anh đặt hai tay sau đầu, lười nhác nhìn lên mặt trời, đáp: “Là một người sẽ trở thành minh tinh trên truyền hình trong tương lai, hôm nay lại đang đọc truyện cho tụi cháu nghe.”“Thật ạ?” Đôi mắt đứa trẻ sáng lấp lánh, nhào vào lòng Trì Ương Hà, “Chị ơi, chị xinh đẹp ơi, sau này em mở tivi là có thể thấy chị đúng không?”“…” Cô lập tức lườm Triều Chu Viễn, trách anh nói những chuyện chưa biết trước.Ngoài mấy đứa trẻ, còn ai có thể vỗ ngực tự tin nói: “Lớn lên tôi sẽ làm phi hành gia”?Nhỡ đâu không làm được mà vô tình gieo hy vọng cho bọn trẻ, để chúng ngày ngày ngồi trước tivi chờ đợi?“Cứ nhận lời đi.” Triều Chu Viễn thản nhiên nhìn thấu suy nghĩ của cô, “Cũng đâu khó làm, chẳng tính là lừa gạt.”Trì Ương Hà nhíu mày: “Anh nói là em làm được thì em phải làm sao?”Anh cười khẽ: “Anh nói là được.”Không biết từ bao giờ, cô đã quen với sự kiêu ngạo của anh, như thể mọi thứ chỉ là hư vô trước mắt.Câu chuyện thứ tư đang đọc dang dở, Triều Chu Viễn phẩy tay đuổi người: “Được rồi, chị các cháu mệt rồi, ra chỗ khác chơi đi.”Bọn trẻ dĩ nhiên chưa nghe đủ, nhưng khi anh nói lời tuyệt đối, trên người luôn có một loại uy nghiêm khiến người ta không dám cãi lại. Ngay cả muốn nhìn sắc mặt anh cũng không có cơ hội, vì anh đang ngả đầu ra sau ghế, hướng mắt lên bầu trời.Đợi lũ trẻ chạy đi, Trì Ương Hà liền lấy quyển sách mở sẵn úp lên mặt anh, anh chẳng phản ứng gì.Đến khi cô định nhấc sách lên, anh lại chộp lấy cổ tay cô, ngón tay cái ấn nhẹ lên khớp xương của cô. Cổ tay bị siết chặt, vô thức nâng lên, quyển sách tự nhiên rơi xuống bên chân anh.Anh tiện tay lật một trang, ngay ngắn trả lại cho cô: “Đọc cho anh nghe.”Chỉ một mình anh.Trì Ương Hà đã rèn luyện đến mức có thể dịch ngầm ý của anh đến mười hai phần, nhưng vẫn không nhịn được bật cười: “Anh còn tranh giành với trẻ con à?”“Ừm, không vui.”“Được rồi, em đọc cho anh.”Nhưng thực ra Triều Chu Viễn chẳng quan tâm nghe kể chuyện, chỉ là chiếm hữu thành thói quen, không vui khi có người khác ngoài anh.Tuy nói nghỉ ngơi, nhưng chưa ngồi được bao lâu, anh đã đột nhiên đứng dậy đi về phía lũ trẻ.Trì Ương Hà vừa đặt sách xuống định đi theo thì nghe thấy tiếng trẻ con phàn nàn: “Chị đẹp ơi, chú tài phiệt kỳ lạ quá! Cứ bắt tụi em tranh giành đồ chơi, nhưng đây là mấy món chú ấy mang đến mà, chắc chú ấy còn nhiều lắm nhỉ?”Cô quay đầu nhìn, thấy Triều Chu Viễn đang lợi dụng chiều cao vượt trội, giơ một chiếc xe điều khiển lên cao. Lũ trẻ cố với nhưng không tới, lại không dám lại gần quá.Trì Ương Hà vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Sao anh lại giành đồ chơi với trẻ con vậy?”Triều Chu Viễn thản nhiên nghịch chiếc xe, lơ đãng nói: “Vậy em tranh với anh đi.”Cô còn có thể làm gì đây?Chiều cao áp đảo, nếu đặt vào NBA cũng chẳng kém cạnh ai.Trì Ương Hà không có cách nào, cùng lắm cũng chỉ giống bọn trẻ, cố nhón chân với tới, không chạm được, nhảy lên vài lần, vẫn không tới.Triều Chu Viễn vừa đối phó với sự ngăn cản của cô, vừa giơ tay cao hơn, còn tháo rời chiếc xe điều khiển, mở bung từng bộ phận.Đứa trẻ thấy món đồ chơi chưa kịp chơi đã chỉ còn lại phần vỏ, lập tức mếu máo khóc òa.Trì Ương Hà luống cuống, dỗ dành: “Còn nhiều cái giống vậy lắm, chị lấy cho em cái mới nhé? Cái trong tay anh ấy không chơi được đâu.”“Có mà.” Triều Chu Viễn bỗng thích thú châm dầu vào lửa, “Cái anh cầm là vui nhất.”Đứa trẻ vốn còn đang cố nín khóc, nghe vậy liền bật khóc to hơn.Trì Ương Hà bỗng dưng cảm nhận được nỗi phiền não của Enzo, vội vã nói: “Anh mau lắp lại rồi trả cho nhóc đi.”Triều Chu Viễn đưa mớ linh kiện trước mặt cô: “Hay là em lắp?”“Em không biết sửa đâu.”“Vậy anh biết chắc?”“……” Trì Ương Hà cạn lời một lúc, vừa vỗ lưng đứa trẻ vừa trừng mắt nhìn anh, “Không phải đàn ông các anh rất giỏi sửa mấy thứ này sao?”“Không ai dạy anh cả.” Triều Chu Viễn nhún vai, bắt chước giọng điệu của cô, “Anh chỉ giỏi sửa chữa em thôi.”“…… Giữa ban ngày mà nói gì vậy?”“Nói về lần trước dây chuyền của em bị đứt, chẳng phải anh đã giúp em sửa lại rồi sao?”Anh cố ý dẫn dắt sai hướng quá rõ ràng.Hơn nữa, đó mà gọi là sửa chữa sao? Chỉ là mua một sợi mới mà thôi.Trì Ương Hà không chịu, nói rằng cô chỉ thích mặt dây chuyền đó.Thế là anh lại mua một sợi dây khác để thay thế.“Haiz.” Trì Ương Hà thở dài một tiếng, không còn mong chờ gì ở anh nữa.Cô dỗ dành mãi, cuối cùng đứa trẻ cũng nhường anh, đổi sang chơi máy bay điều khiển từ xa.Chiếc máy bay chưa bay được bao xa, Triều Chu Viễn lại giở trò cũ, chuẩn bị đưa tay cản lại.Trì Ương Hà vội vàng đẩy lưng anh, một lần nữa đuổi anh về ghế dài, “Được rồi, đừng quậy nữa, em đọc truyện cho anh nghe nhé? Chỉ đọc cho mình anh thôi.”Triều Chu Viễn nheo mắt, nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng của cô, dựa người ra sau, nhìn đông nhìn tây, rồi chợt nói: “Ừm? Sao tự nhiên trông em giống Enzo quá vậy?”Trì Ương Hà thật sự không thể tưởng tượng nổi khi còn nhỏ, Triều Chu Viễn sẽ nghịch ngợm đến mức nào, “Hôm nay anh thật sự chẳng dịu dàng chút nào, tệ quá đi mất.”“Hôm nay vẫn chưa kết thúc mà, tối nay anh sẽ dịu dàng với em hơn.”“……”Trì Ương Hà im lặng, anh liền tiếp tục truy hỏi: “Anh dữ lắm sao? Không đến mức đó chứ?”“Dữ, dữ muốn chết luôn.”Triều Chu Viễn sờ cằm, tỏ vẻ suy tư, “Anh từng hung dữ với em khi nào?”Cô vô thức thốt ra “Buổi tối” rồi lập tức im bặt.Anh có thể nắm bắt những lời nói mang tính dẫn dắt của cô một cách hoàn hảo.Mà con người này, lúc thì ngang tàng, lúc lại như một pho tượng Phật không thể lung lay.Càng đến gần, càng bị bóc trần. Một lớp, lại một lớp, càng bóc tách, càng thêm yêu.Nguyện hóa thân thành ngàn vạn phần, chân thành dâng hiến cho mười phương chư Phật.Hôm tổ chức tiệc, Trì Ương Hà đến hơi muộn.Địa điểm là tầng thượng của một khách sạn cao cấp, bên ngoài có một khu vườn, lối đi bên trong khá phức tạp, có người chờ sẵn bên ngoài để tiếp đón.Nhìn qua sự chuẩn bị hoành tráng như vậy, Trì Ương Hà cứ tưởng Mặc Trình Kha tổ chức sinh nhật, thầm trách anh không nói trước một tiếng, lỡ như cô vào mà chỉ có một mình, hai tay trống không, thì ngốc nghếch biết bao.Cô liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Triều Chu Viễn hỏi thăm, nhưng anh không trả lời.Đúng lúc này, một đôi mắt cùng nhân viên phục vụ chú ý đến cô, còn chưa kịp có phản ứng gì, người kia đã đi trước một bước chặn cô lại: “Hello.”Là một gương mặt xa lạ, Trì Ương Hà chưa từng gặp qua.Nhưng có thể xuất hiện ở đây, chắc hẳn cũng quen biết với Mặc Trình Kha, cô liền gật đầu nhẹ, đánh cược một phen, “Là tiệc sinh nhật sao?”Ánh mắt anh ta lóe lên vẻ bất ngờ, dường như không tin nổi có người bắt chuyện theo cách này, nhưng cũng rất tốt bụng trả lời: “Không.”“Ồ.” Trì Ương Hà bừng tỉnh, đúng là không phải chỉ sinh nhật mới tổ chức tiệc lớn như vậy, có khi chỉ đơn giản là tâm trạng vui vẻ mà thôi.Sau đó lại cảm thấy bản thân thật kém cỏi, chuyện thường tình như vậy mà mãi vẫn chưa quen được.Nhưng điều cô chưa quen thuộc nhất chính là bạn bè của những người này chưa từng coi cô là người ngoài.“Bạch Trạch Lâm.”“Hửm?”Cô ngẩng đầu, thấy anh ta đang cười, liền nhắc lại lần nữa: “Tôi tên là Bạch Trạch Lâm.”“Ừm.” Nhưng anh ta tên gì với cô không quan trọng lắm, lúc đó, cô chỉ bận tâm đến việc tại sao Triều Chu Viễn chưa trả lời tin nhắn, anh đang làm gì.Cô chuẩn bị bước vào trong, thì Bạch Trạch Lâm lại đi theo cô, “Bên trong dễ bị lạc.”Có lẽ vì anh ta thân thiện, lại có ngoại hình không khó chịu, nên Trì Ương Hà tự nhiên đối xử với anh như bạn bè, “Anh không phải cũng vừa mới đến sao?”“Tôi từng đến rồi mà.”Dọc đường đi, hai người trò chuyện về những chuyện vụn vặt, không đi quá sâu, chỉ nói những điều đơn giản.Vừa nói chuyện, Bạch Trạch Lâm vừa chỉ về một phía, Mặc Trình Kha đang cởi trần, cùng đám người bên hồ bơi bắn súng nước, “Ở kia kìa.”Nhưng Trì Ương Hà lại im lặng, ánh mắt cô hướng về một nơi khác, câu chuyện đang nói dở chợt bị gián đoạn.Cô bỗng nhiên có chút hối hận, nếu không đến đây thì có phải sẽ tốt hơn không?Tại điểm cuối tầm mắt, Triều Chu Viễn mặc quần ngắn, áo thun, nữ minh tinh tên Kỳ Kỳ đưa cho anh một ly rượu.Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là tay chạm vào nhau mà thôi, nhưng anh lại đang cười, một nụ cười khác với ngày thường.Không có gì cả, Trì Ương Hà biết là không có gì cả.Nhưng cô đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, cũng là vô tình chạm vào đầu ngón tay như vậy, sự rung động thấp hèn từ đó mà nảy sinh.Làm kẻ trộm một lần thì lòng dạ lúc nào cũng bất an.Lấy mình làm thước đo người khác, sợ rằng bảo vật của mình sẽ bị kẻ cao tay hơn đánh cắp mất.Nếu không đến đây, cô sẽ không nhận ra Triều Chu Viễn đã trở nên quan trọng với mình như thế nào.Sẽ không phát hiện ra chính mình cũng vì một tình cảm nhỏ nhoi mà trở nên xấu xí. Cũng sẽ không biết rằng, thì ra bản thân không chỉ nhạy cảm, lo được lo mất, mà còn rất sợ hãi.Cô buộc mình phải quay đầu đi, kéo lên một nụ cười máy móc, giả vờ như không nghe thấy câu nói vừa rồi, “Anh nói gì cơ?”Bạch Trạch Lâm nheo mắt, nhẹ nhàng vạch trần cô: “Ồ, hóa ra em không phải đến tìm anh ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tàn Cuộc - Nha Ký

Số ký tự: 0