Em có thấy gọi...
Nhã Kỷ
2025-02-22 10:03:08
Trên đường có người đốt pháo hoa, đem tâm sự nổ tung giữa bầu trời đêm.Nhưng tâm sự của Trì Ương Hà vẫn chưa thể tan biến.Đến tận khi điếu thuốc trong tay anh bị bóp tắt mà chưa kịp đốt lên, ngón tay di chuyển qua lại, lúc dựng đứng điếu thuốc, lúc lại đặt nằm ngang, như thể đang đợi cô lên tiếng.Cuối cùng, Trì Ương Hà không phụ sự chờ đợi ấy: “Em…”Triều Chu Viễn thản nhiên nói: “Anh cho em cùng một con số như những người khác.”“Không liên quan gì đến lòng tốt, anh không có nhiều lòng trắc ẩn, cũng chẳng biết thương hại ai. Chỉ giúp em đưa ra một lựa chọn thôi, đỡ phiền.”Ngay lập tức, trái tim cô như một chú chim sẻ bị siết chặt, giãy giụa không ngừng.Chỉ còn giọng nói của Triều Chu Viễn vang lên giữa khoảng không: “Cứ xem như anh rảnh rỗi đi.”“Vậy sau đó…” Trì Ương Hà nghĩ đến việc nếu bọn họ lại tìm đến anh vay tiền thì sao, nếu như cứ như một cái hố không đáy thì sao, nếu như dục vọng bị đâm thủng rồi sẽ trở nên vô tận thì sao.Nhưng lo lắng của cô là dư thừa.Triều Chu Viễn không phải kiểu người ai cầu gì cũng đáp ứng.“Em suy nghĩ kỹ đi, có muốn quay đầu lại không?”Anh lúc nào cũng nói những lời mập mờ, không bao giờ nói rõ đáp án anh muốn nghe, nhưng lại khiến người khác nhìn thấu dễ dàng.Nói cho cùng, Trì Ương Hà đã làm tròn nghĩa vụ với Triệu Quận Nam, cũng thực sự không muốn phiền anh thêm nữa.Điều quan trọng hơn, cô đã sẵn sàng nói lời tạm biệt với dòng sông ấy.Ân nghĩa nuôi dưỡng nặng nề này, cô đã dùng hai mươi năm để trả xong. Từ đây nước chẳng thấy nước, núi chẳng gặp núi.Cô đánh cược đúng rồi.Dũng khí để rời đi là do anh trao cho cô, ngay từ lần đầu gặp gỡ, anh đã dự liệu được điều này.Nhưng đến lúc này, tại sao lòng cô vẫn u sầu như vậy?Là từ khi nào dục vọng đã biến chất, sau khi bị đâm thủng liền trở nên vô tận, càng tiếp nhận lại càng cảm thấy bản thân tham lam— lòng người không đáy, giống như con rắn muốn nuốt cả voi.“Đi thôi.”Trì Ương Hà theo anh xuống xe, những giọt mưa nhỏ bất chợt rơi xuống.Triều Chu Viễn vẫn đi phía trước, không có thói quen chờ người khác.Nhưng khác với mọi khi, đi được vài bước, anh bất chợt dừng lại.Trì Ương Hà tưởng anh muốn nói gì đó, đến gần mới phát hiện anh đang chậm rãi tháo khuy tay áo. Một giọt mưa rơi xuống mặt khuy, ánh trăng tròn phản chiếu khiến nó sáng lên.Chỉ vài phút sau, số phận của hai chiếc khuy đã kết thúc trong thùng rác.Anh lười nhác cất giọng: “Anh ghét mưa.”Thế nhưng vẫn thà đứng trong mưa, cẩn thận vặn xoay một chiếc khuy, chẳng màng đến việc nhiều giọt mưa hơn đang đập vào vai anh.Cô chợt nghĩ: Triều Chu Viễn, tại sao bên anh, em không thể tìm thấy một điểm cân bằng hòa hợp nào cả?Anh vừa lạnh lùng lại vừa mãnh liệt, vừa trưởng thành lại vừa trẻ con, dịu dàng cũng là anh, kiêu ngạo cũng là anh.Nhưng cô chưa kịp nghĩ nhiều.Enzo đứng trước cửa, xách một chiếc đèn vẫy tay với họ, còn rút một chiếc ô từ giá.Triều Chu Viễn khoát tay bảo ông ta không cần đến, sau đó quay đầu hỏi cô: “Nghe nhạc nghỉ ngơi đủ chưa?”“Hả?”Anh không nói thêm, chỉ cười, nắm lấy tay cô, kéo cô chạy về phía căn nhà.Những giọt mưa nhỏ vỗ về trên má, mềm mại và mát lạnh.Nhưng so với cơn mưa này, anh còn khó nắm bắt hơn.Khi cô tưởng rằng anh u ám và tĩnh lặng, thì anh lại tô lên một sắc thái rực rỡ.Enzo vừa trêu chọc anh vừa pha một cốc cacao nóng.Lúc ấy họ ngồi trước lò sưởi, bữa tối vốn dĩ nên quây quần bên bàn ăn, cuối cùng lại biến thành quây quần trước lửa sưởi ấm.Triều Chu Viễn đã thay áo ngủ, có lẽ không có khẩu vị, ăn được vài miếng liền bắt đầu dùng nĩa chọc những lỗ nhỏ trên chiếc đùi gà tây.Trì Ương Hà hỏi anh đang làm gì, anh bảo là đang vẽ tranh.Enzo không quan tâm, chỉ sợ anh không ăn sẽ lãng phí.Anh chẳng để vào tai. Trì Ương Hà lại nghe lời, ăn đến no căng. Quay đầu nhìn lại, bức vẽ cũng hoàn thành rồi— kết nối lại thì ra là một cái đầu thỏ.Đôi khi anh cũng khá trẻ con.Ý nghĩ vừa mới nảy lên, đã nghe anh quay sang nói với Enzo: “Muốn ăn thịt thỏ rồi, khi nào lại lén Kesoia đi săn như trước đây?”“…”Enzo tức giận gọi một cái tên mà Trì Ương Hà không hiểu.Triều Chu Viễn cười khẽ, đặt nĩa xuống, như thể đang thì thầm chuyện nhỏ trong lớp: “Ông ta đang gọi tên thánh của anh. Kesoia là người cực kỳ sùng đạo.”“Vậy mà anh còn…”“Phải, anh sớm muộn gì cũng xuống địa ngục.”Không biết vì sao, Trì Ương Hà không muốn bàn về chuyện này vào một khoảnh khắc ấm áp. Có lẽ con người luôn mang một chút kính sợ đối với cái chết, đặc biệt vào những ngày lễ.Nhưng anh chẳng để tâm.“Em nói xem, nếu thật sự có Chúa, sao một người như anh còn sống đến tận bây giờ?”“…”“Nếu một ngày nào đó anh chết bất thình lình…”Anh chưa nói hết câu, đã bị Enzo lôi vào phòng tắm. Có lẽ đây là cách duy nhất khiến anh im miệng.Trì Ương Hà ngồi đó, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong lò sưởi.Chẳng bao lâu sau, Enzo trở lại, ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Cậu ta là vậy đó, không bao giờ để ý đến hoàn cảnh. Có rất nhiều chuyện cô không nói, cậu ta sẽ không bao giờ hiểu được. Dù có dạy, cậu ta cũng sẽ giả vờ như không biết.”“Giống như kiểu biết sai nhưng thà xin lỗi trước cho tương lai, chứ không chịu sửa đổi sao?”“Ít nhất, cậu ta còn chẳng buồn xin lỗi.”Sau đó, tiếng cười vui vẻ của một già một trẻ vang vọng trong không gian trống trải.Người trong phòng tắm đã ra ngoài, đi ngang qua lò sưởi tiện thể ôm cô lên, những giọt nước chưa lau khô rơi xuống má cô.Anh lại giở trò quậy phá, làm gà bay chó sủa, bát đĩa va chạm với dao nĩa vang lên những âm thanh trong trẻo.Trì Ương Hà hoảng hốt ôm lấy cổ anh: “Em còn chưa tắm!”Triều Chu Viễn cúi đầu, lấy mái tóc ướt chạm vào cô: “Bây giờ thì tắm rồi.”Điểm đến là con đường rợp bóng bí mật, nơi bản tính hoang dã sẽ được giải phóng. Anh đặt cô xuống vùng ánh sáng lờ mờ, cúi đầu cắn nhẹ từ bả vai đến cổ, để lại từng dấu răng dày đặc, tỉ mỉ hơn trước. Cuối cùng, anh dừng lại nơi vành tai cô, chậm rãi vẽ nên từng đường nét.Trì Ương Hà cảm thấy nhột, bất giác rụt lại, vô tình để phần sụn mềm chạm vào răng nanh của anh. Cô run lên vài giây, đôi tai cũng vì hơi thở nóng rực mà đỏ bừng. Một luồng tê dại lan từ dưới lên, bò dọc theo sống lưng cô, thế nhưng anh lại không tiếp tục nữa, chỉ áp sát chóp mũi thì thầm: “Em có thấy gọi tên thánh của anh lúc này sẽ thú vị hơn không?”“……”Cô vốn không có tín ngưỡng, nhưng ngay khoảnh khắc này cũng cảm thấy không nên làm vậy. Thật khó hiểu, sự tà ác của anh rốt cuộc đã trưởng thành theo cách nào?“À, nếu vậy thì hát một bài cũng được, giai điệu nào nhỉ? Để anh nghĩ xem.”Sau vài giây trầm ngâm, anh cúi xuống, giọng hát trầm thấp ngân nga bên tai cô: “Lead us, heavenly father, lead us…”Trì Ương Hà thở gấp, giọng run rẩy: “Nghe quen lắm.”“Ừ, rất nhiều bộ phim đã dùng bài này.” Anh khẳng định. “Thường là hát trong nhà thờ, dâng lên Chúa.”“Anh đúng là…” Vô phương lý giải.“Chúa nhân từ thì cũng nên tha thứ cho sự bất kính của anh chứ.”Động tác cởi bỏ quần áo của anh chẳng khác gì một đứa trẻ tháo tung món đồ chơi, dịu dàng mà cũng tinh quái, như muốn mở ra xem bên trong cô cất giấu bao nhiêu khoái lạc.Người ta chỉ chiêm ngưỡng cái đẹp một lần, sau đó chỉ muốn làm vấy bẩn và hủy hoại nó.Anh vốn không thuộc về loại sinh vật tốt đẹp, chẳng thể gọi là lương thiện hay nhân từ, thậm chí có lẽ chỉ vì cần thiết nên mới mang vỏ bọc con người.Anh xấu xa đến mức muốn cô ghép lại những thanh âm vụn vỡ, dù chỉ là một nốt cũng được, để hoàn tất bài thánh ca dành cho Chúa.“Lead us…”“Heavenly father, lead us…”Dường như anh mong đợi Chúa sẽ hạ thế, kéo họ cùng rơi vào đầm lầy, xé nát sự linh thiêng, để tất cả vỡ vụn mà lộ ra ác quỷ ẩn mình trong bóng tối.Nhưng thật không may, Chúa lại can thiệp đúng lúc hơn họ tưởng.Giữa tiếng mưa, chuông điện thoại đột ngột reo vang. Bàn tay đang đặt trên eo cô buộc phải nhấc lên, sự phiền muộn lộ rõ khi không ai nhắc anh rằng có sự chênh lệch múi giờ ở đầu dây bên kia.Chỉ là, sự bực bội ấy nhanh chóng bị cô xua tan bằng một hành động nhỏ.Thật khó nói, nhưng cô không nên che miệng vào lúc mái tóc xõa ra như tranh vẽ, sóng lượn nơi mi mắt. Điều này chỉ khiến kẻ khốn kiếp kia càng muốn làm càn hơn.Sự chú ý của anh không còn đặt vào điện thoại, mà bắt đầu suy tính làm sao để khiến âm thanh kia thoát khỏi kẽ tay cô. Chẳng hạn như, đặt một nụ hôn lên đường gân xanh nổi bật trên mu bàn tay, rồi thuận theo đó mà lần xuống cằm, cổ họng, hõm xương quai xanh.Trì Ương Hà thấy nhột, cuối cùng cũng bật ra một tiếng nghẹn ngào.Mục tiêu đã đạt được, anh dứt khoát cúp máy.Xoay người lấy một chiếc áo sơ mi, vừa cài cúc vừa xoa rối mái tóc cô: “Xem như chúng ta hòa nhau.”Cô nghiến răng: “Ai cần hòa với anh?”“Được thôi, vậy đêm sau em làm chủ.”“……”Anh nói rất tự nhiên, rời đi cũng tự nhiên. Trì Ương Hà nằm trong chăn rất lâu mới ngủ lại được, như thể đang chìm đắm trong hơi ấm anh để lại.Năm bận rộn ấy cũng để lại không ít ký ức khác, chẳng hạn như vào tháng Năm.Một ngày nọ, khi cô đang rửa mặt, Liêu Quyển lao vào hét toáng lên: “Này! Mấy ngày tới ‘Bộ Bộ Hữu’ có cuộc đua 1400 mét đấy! Ứng cử viên vô địch!”Rồi chẳng thèm để ý bọt sữa rửa mặt trên mặt cô, cô ấy nhào đến hôn một cái, suýt nữa thì ăn trọn một miệng xà phòng.“Khụ! Đắng quá!”“Nuốt luôn đi!”“Thôi bỏ đi, không sao, vui mà! Đi uống rượu, chị bao!”Trì Ương Hà không ngờ chị ấy lại chọn đúng quán bar nơi họ từng gặp nhau lần đầu. Càng không ngờ khi quay lại, cô lại có cảm giác vật đổi sao dời.Rõ ràng ông chủ vẫn là người chủ quán vô trách nhiệm ấy, Liêu Quyển vẫn là người đàn chị thích bày trò như trước.Cô ấy kẹp điếu thuốc, bước lên sân khấu, cất giọng trầm lắng hát một bài Quảng Đông: “Hóa ra là một trò lừa đảo thật đẹp—”“Hóa ra là một cuộc tính toán thật ngây ngô—”Cô ấy rất biết cách chọn bài, lần nào cũng chính xác thể hiện được giai đoạn cảm xúc mà cô đang trải qua.Ly Rosita trên tay cô được thay bằng một ly Godfather. Ông chủ quán đến bắt chuyện về lịch sử của loại rượu này, nhưng Trì Ương Hà lại đáp trước: “Tôi biết, nó có liên quan đến văn hóa Ý.”“Ồ? Hiểu biết nhỉ, có hứng thú à?”“Cũng tàm tạm.”Quán bar đông khách hơn trước, không còn cảnh chỉ lác đác một hai bàn.Không xa bàn của cô, một nhóm thanh niên đang tụ tập, bên cạnh vứt một cây đàn guitar. Trẻ tuổi mà, tâm hồn phóng khoáng, chưa uống đến ba chén đã có người xách đàn bước lên sân khấu.Trì Ương Hà nheo mắt vì hơi rượu nồng, hướng về phía sân khấu.Thấy chàng trai chỉ tay vào guitar, thấy Liêu Quyển khẽ gật đầu, rồi âm nhạc bắt đầu vang lên, bạn bè cậu ấy liền vỗ tay theo điệu nhạc.Nghe được một lúc, Trì Ương Hà bỗng nhận ra, có lẽ mình cũng đến độ tuổi làm đàn chị rồi. Cô vẫy tay gọi ông chủ, mời vài ly rượu cho nhóm người trẻ ấy.Không lâu sau, có người cầm ly bước đến cụng với cô.Vẫn là những kẻ không giấu nổi cảm xúc, chỉ hai ba câu đã tự giới thiệu mình là sinh viên khoa âm nhạc, mơ ước trở thành ca sĩ.“Rất giỏi đấy! Sau này có ra album không?”“Đương nhiên rồi!”“Nhưng trước tiên nên nghĩ xem sẽ học trường nào đã. Có định ở lại đây không?”“Không, thành phố này lớn quá. Tôi muốn làm chú chuột ở miền quê.”“Hử?”“Chị chưa nghe qua sao? Trong ngụ ngôn Aesop ấy, chuột thành phố cảm thấy chuột nông thôn nghèo khó, còn chuột nông thôn lại thấy chuột thành phố sống bấp bênh.”Về sau, khi đã uống nhiều hơn vài ly,Trì Ương Hà chẳng còn nhớ mình đã đi trên con đường cuối xuân ấy như thế nào.Thời tiết chẳng biết từ lúc nào đã trở nên oi bức, thậm chí ngay cả lúc đổi sang áo cộc tay cô cũng chẳng nhớ nổi.“Thật ra, em cũng có điều không thích ở nơi này.”Trì Ương Hà lẩm bẩm, Liêu Quyển không nghe rõ, bèn hỏi lại: “Em nói gì cơ?”Cô lặp lại: “Xuân thì quá ngắn, đông lại quá dài, chớp mắt đã sang hè, chớp mắt một cái nữa thu cũng đi mất rồi, khiến thời gian như chẳng đáng một xu.”Liêu Quyển hít sâu một hơi gió đêm, quay sang nhìn cô: “Nhưng thời gian vốn dĩ đã là thứ vô giá trị mà.”“Đúng vậy, thứ vô giá trị…”Có lẽ phải là hai kẻ chẳng nhận được gì từ dòng thời gian mới có thể đồng cảm vào khoảnh khắc này. Địa điểm không đúng thì không được, trời chưa tối cũng không được.Những kẻ say thường nói năng vô định, hết câu này lại câu kia. Trò chuyện một hồi, cảnh vật bên đường bỗng chồng lên ký ức của một năm nào đó, khiến Trì Ương Hà thuận thế mà kể: “Em nhớ có một con phố, có tòa nhà cao đến bảy mươi sáu tầng.”“Vậy thì em dẫn chị đi đi?”“Được thôi, để sinh nhật năm nào đó, em dẫn chị đi.”“Vì sao nhất định phải là sinh nhật?”“Vì đắt, cần có cảm giác nghi thức, đồ ngốc à.”Thật đáng tiếc, thất bại vẫn luôn là một phần của cuộc sống. “Bộ Bộ Hữu” dừng chân ở vị trí thứ ba, thay vì đoạt quán quân.Liêu Quyển chẳng nói nó thua con ngựa nào, chỉ tức giận vì vận may không đến, liên tục chửi bới ba ngày ba đêm trong ký túc xá.Không may hơn, ba ngày ba đêm đó không chỉ có cô ấy phát điên, mà còn có một người khác – Hứa Thức Kỳ bỗng dưng theo đuổi cô.Ba ngày ba đêm sau, cô dùng một lý do nực cười – “Vừa thua cược đua ngựa, chẳng có tâm trạng” – để qua loa từ chối, tạo thành một đoạn tình cảm ngắn ngủi mà một bên chẳng có tình ý, còn bên kia thì cũng chẳng tha thiết.À, còn có cả Mặc Trình Kha bất ngờ xuất hiện, mang đến bức ảnh có chữ ký mà anh đã hứa.Khoảng thời gian đó, Trì Ương Hà bận rộn, Triều Chu Viễn còn bận hơn, liên lạc chẳng nhiều cũng chẳng ít.Mặc Trình Kha hẹn cô ở một trung tâm thương mại cách trường mười phút đi bộ. Dùng từ “phong trần mệt mỏi” để miêu tả anh lúc này cũng không quá chút nào.Anh đã cạo sạch bộ dạng say sưa của năm trước, trông cũng ra dáng hơn một chút, nhưng có vẻ như vẫn có gì đó khác lạ, dù cô không thể nói rõ là khác ở điểm nào.Anh ngồi bên chiếc bàn ngoài trời ở quán cà phê, viết viết vẽ vẽ, phía dưới tờ giấy đè lên là một bảng biểu gì đó.Còn chưa kịp nhìn rõ chữ, Mặc Trình Kha đã đổi thành một tờ thực đơn, bảo cô chọn đồ uống.Trì Ương Hà không biết mình nghĩ gì mà lại chỉ vào một hàng có đồ uống có cồn: “Cái này đi?”Không có lý do gì để để cô uống một mình, nhưng vì còn có việc cần làm, Mặc Trình Kha chỉ cười cười đánh trống lảng: “Dạo này tửu lượng cũng khá lắm, nhưng tôi nhớ đặc sản của quán này là cà phê sữa.”“Vậy thì cà phê sữa đi.” Ở phương diện này, nghe anh ta chắc không sai, dù sao thì anh ta cũng rành mấy trò vui quanh đây hơn cô nhiều.Cà phê sữa được bưng lên, Trì Ương Hà nhấp một ngụm, ngẫm nghĩ về hành động của chính mình. Có lẽ cô chỉ đang muốn tìm một chút bằng chứng nào đó để chứng minh điều gì.Nhưng con người mà, ai mà không thay đổi? Đều từng chút từng chút đổi thay, từ một chi tiết nhỏ chẳng đáng kể, rồi dần dần bị xâm chiếm hoàn toàn.Từ trẻ con trở thành người lớn, rồi lại trở thành một người lớn nhàm chán đến cực độ.Khoảnh khắc này chính là chi tiết nhỏ chẳng đáng kể đó.Thời gian có thể là thứ vô giá trị, nhưng những gì nó mang đi lại luôn là những điều quý giá nhất.Tấm ảnh có chữ ký được đẩy đến trước mặt cô, nhưng Trì Ương Hà lại chẳng để tâm, ánh mắt dừng ở tấm poster không xa.Là thương hiệu mỹ phẩm mới của trung tâm thương mại, người đại diện môi đỏ răng trắng, khuôn mặt tinh xảo, bên cạnh còn có chữ ký, nét chữ giống y như trên bức ảnh trước mặt cô.Tiểu hoa đã trở thành đóa đại hoá.Có lẽ đây chính là lý do khiến cô muốn tìm kiếm một chút bằng chứng.Mặc Trình Kha búng tay kéo sự chú ý của cô về lại, hỏi han dăm ba câu chuyện gần đây, còn nhắc về buổi tiệc bể bơi sắp tới, hỏi cô có đi không.Thấy cô có vẻ quan tâm đến poster, anh ta thuận miệng bảo: “Tiểu hoa cũng sẽ đến.”Trì Ương Hà sửa lại: “Đại hoa.”Mặc Trình Kha cười: “Có khác gì đâu, vẫn là như nhau thôi.”Lời khách sáo vô nghĩa thế này, Trì Ương Hà đã nghe nhiều rồi.Dù Triều Chu Viễn từng nhắc đến buổi tiệc này không lâu trước đó, nhưng vào khoảnh khắc này, cô bỗng cảm thấy có gì đó khó chịu khó nói thành lời.Cô cũng tò mò vì sao Mặc Trình Kha lại không hỏi han tình hình gần đây của Triều Chu Viễn, nhưng rồi lại nhịn xuống – có vẻ như họ luôn hiểu anh hơn cô.“Xem đã, tôi còn phải đến viện phúc lợi đọc sách.”Câu trả lời của cô chẳng có trọng lượng gì cả, nhưng cô vẫn muốn tìm một điều gì đó mà không ai biết về Triều Chu Viễn, một điều chỉ riêng cô biết.Tất nhiên, cô thất bại.“Đúng rồi, suýt quên mất cậu ta bận lắm. Chẳng trách đến giờ vẫn chưa hồi âm anh… Ồ, bánh ở đây cũng ngon đấy, có muốn thử không? À mà nghe nói Hứa Thức Kỳ theo đuổi bạn cùng phòng của em, bị từ chối thảm hại?”Giữa những cuộc trò chuyện vu vơ, cô xác định được một điều: Năm nay, cô cực kỳ thích Triều Chu Viễn.Thích đến mức nào?Đến mức sẵn sàng nhường món ăn yêu thích nhất cho anh.Dù đó có là miếng cuối cùng, dù cô có chết đói vì không ăn, cô vẫn nguyện để anh – người chưa từng thiếu thốn – được thưởng thức.Nhưng có một số chi tiết đã thay đổi.Từ một gói khoai tây năm nào, giờ cô chẳng thể mô tả thành vật gì cụ thể nữa, chỉ còn lại một khái niệm mơ hồ.Vì thế, đôi lúc cô cũng sợ – sợ rằng một ngày nào đó, ngay cả thứ quý giá này cũng sẽ bị thời gian lặng lẽ mang đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro