Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Bánh Ngọt
2024-11-10 08:21:07
“Tất nhiên rồi.”
Đỗ Cách gật đầu:
“Ngươi trưởng thành, ta cũng trưởng thành, cớ sao không giải quyết tai họa ngầm luôn, dù sao cũng tốt hơn là bị người ta truy đuổi phải lang bạt khắp nơi!”
“Ngươi biết không, một khi ám sát thất bại, khả năng cao hai chúng ta sẽ bị đào thải, đây chính là kết quả mà Phùng Trung muốn thấy.”
Vương Tam tiếp tục nhét đồ ăn vào trong miệng và ăn ngấu nghiến như hổ đói, mọi hành vi đều phù hợp với đặc điểm của đệ tử học viện bình dân như Phùng Cửu đã nói, bọn họ ăn quá nhiều món tổng hợp cho nên thèm khát thức ăn trong sân mô phỏng theo bản năng, chưa biết chừng tối hôm nay sẽ là khoảng thời gian cuối cùng của hắn trong sân mô phỏng, hắn không ngụy trang nữa, mà cố gắng để cho nụ vị giác của mình được hưởng thụ các món ngon.
“Đào thải? Ngươi nghĩ gì thế?”
Đỗ Cách liếc hắn, cười khẽ và nói:
“Không đánh lại được thì chúng ta không thể gia nhập hay sao? Hai chúng ta là Thiên Ma, cũng không có dán nhãn thế lực nào cả, Khâu Nguyên Lãng sẽ không đến mức vì vài đường chủ đã chết mà không cần hai Thiên Ma hữu dụng hơn như chúng ta đâu. Yên tâm, không được chết.”
“…”
Bàn tay cầm bánh ngọt của Vương Tam khựng lại giữa chừng, một lát sau hắn mới lên tiếng:
“Từ khóa của ngươi là bảo vệ thật à?”
“Thật hơn vàng.”
Đỗ Cách cười nói.
“Ngươi phản bội Phùng gia không sợ giảm thuộc tính à?”
Vương Tam không nhịn được bèn hỏi:
“Ta thấy tốc độ của ngươi lúc giết người, chắc chắn các hạng thuộc tính đã tăng lên rất cao rồi đúng không?”
“Tại sao ngươi khăng khăng cho rằng chúng ta sẽ thất bại?”
Đỗ Cách nói:
“Không tự tin thế cơ à?”
Ta không tự tin cái gì cơ, vốn dĩ không có khả năng thắng, được chứ?
Vương Tam thầm mỉa mai, hắn dằn lại lửa giận bị Đỗ Cách châm lên, hỏi:
“Lỡ như thất bại thì sao?”
“Không giảm bao nhiêu đâu.”
Đỗ Cách trả lời:
“Lỡ như rơi vào tình cảnh ấy thật thì ta sẽ dùng bản thân mình làm lợi thế, cầu xin Khâu Nguyên Lãng tha cho Phùng gia. Vừa có thể quang minh chính đại gia nhập Thiết Chưởng Bang, vừa bảo vệ an nguy của tất cả người Phùng gia.”
Hắn ưỡn ngực, bày ra vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt:
“Vì nghĩa quên thân, đó là cực hạn bảo vệ. Chưa biết chừng đến lúc đó Phùng gia còn cảm ơn ta ấy chứ!”
“CMN!”
Vương Tam há mồm, rặn mãi mới ra được một câu chửi thề, không có từ ngữ nào khác có thể miêu ta tâm trạng của hắn bây giờ.
“Vì thế cố gắng phối hợp với ta đi, dù thắng hay thua, chúng ta đều sẽ không thiệt.”
Hiện giờ, cuối cùng Vương Tam cũng cảm nhận được sự khó chịu của Phùng Thế Nghĩa bị thuyết phục khi trước.
Hắn có thể cảm giác được có vô số sơ hở trong kế hoạch của Phùng Thất, thế nhưng lại không tìm được ra bất cứ vấn đề nào trong đó, cho dù hoàn thành hay không thì kế hoạch đều có lợi cho tất cả mọi người, thậm chí thuộc tính của hắn còn không giảm xuống…
Đúng là đáng sợ!
Vương Tam thở dài một hơi, ổn định tâm trạng kích động của mình, rồi hắn giơ ngón cái lên với Đỗ Cách:
“Đại ca, ngươi đúng là đại ca, ngươi là người đầu tiên có thể phát huy bảo vệ đến mức này đấy.”
Đỗ Cách chỉ mỉm cười, không nói gì, hắn có hai từ khóa, nhưng nhiều lúc hắn không biết hành động của mình rốt cuộc là bảo vệ hay đâm lén, hắn chỉ biết thuộc tính của mình liên tục tăng lên, vậy là đủ rồi.
Vương Tam hỏi:
“Thất ca, thế Phùng Trung thì sao? Ngươi định bắt hắn kiểu gì?”
“Không biết hắn ở đâu, khi nào gặp được rồi tính tiếp! Một tiểu nhân vật giấu đầu lòi đuôi thôi, không lên nên trò trống gì đâu.”
Đỗ Cách nói:
“Tam nhi, khi làm việc phải tập trung, đừng nghĩ đến chuyện không đâu, tinh lực sẽ bị tiêu hao hết vào những chuyện đó.”
“Vậy ngươi có nghĩ đến việc lần này hắn không thể tiêu diệt chúng ta, lại còn đắc tội chúng ta, để phòng ngừa bị trả thù, hắn nhất định sẽ ngấm ngầm gây khó dễ cho chúng ta không. Hôm nay là Thiết Chưởng Bang, ngày mai có thể là Cái Bang, ngày kia là phái Thái Sơn.”
Vương Tam không chịu nổi thái độ thờ ơ của Đỗ Cách, dù sao cũng sẽ giảm thuộc tính, hắn phải nói hết ra.
“Ta ước gì hắn có bản lĩnh như vậy ấy chứ!”
Đỗ Cách nở nụ cười:
“Nếu một mình hắn có thể khuấy đảo giang hồ thì ta sẽ dẹp yên chiến loạn, bảo vệ hòa bình võ lâm, ta không dám tưởng tượng mình sẽ phát triển đến mức nào nữa.”
Rốt cuộc ngươi lấy tự tin từ đâu ra thế hả?
Đệ tử của Tinh Anh học viện đều điên cuồng vậy sao?
Vương Tam có một đống lời muốn nói lại bị nghẹn trong họng, hắn ấp úng mãi rồi mới nói:
“Ngươi mượn tay họ Phùng lan truyền tin tức về Thiên Ma vì để giang hồ rơi vào loạn lạc, sau đó nhân cơ hội này bảo vệ nó?”
Nếu ta biết được quy tắc của sân mô phỏng thì đánh chết ta cũng không làm!
Đỗ Cách nhớ đến kế hoạch Thiên Ma vô số thiếu sót đẩy mình đến mặt đối lập với tất cả người chơi, mặt bỗng nóng ran, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận hành động ngây thơ ấy, vì thế hắn gật đầu:
“Gần như vậy. Phùng Trung có thể coi như một điều ngoài ý muốn, nhưng nằm trong dự liệu.”
Đỗ Cách gật đầu:
“Ngươi trưởng thành, ta cũng trưởng thành, cớ sao không giải quyết tai họa ngầm luôn, dù sao cũng tốt hơn là bị người ta truy đuổi phải lang bạt khắp nơi!”
“Ngươi biết không, một khi ám sát thất bại, khả năng cao hai chúng ta sẽ bị đào thải, đây chính là kết quả mà Phùng Trung muốn thấy.”
Vương Tam tiếp tục nhét đồ ăn vào trong miệng và ăn ngấu nghiến như hổ đói, mọi hành vi đều phù hợp với đặc điểm của đệ tử học viện bình dân như Phùng Cửu đã nói, bọn họ ăn quá nhiều món tổng hợp cho nên thèm khát thức ăn trong sân mô phỏng theo bản năng, chưa biết chừng tối hôm nay sẽ là khoảng thời gian cuối cùng của hắn trong sân mô phỏng, hắn không ngụy trang nữa, mà cố gắng để cho nụ vị giác của mình được hưởng thụ các món ngon.
“Đào thải? Ngươi nghĩ gì thế?”
Đỗ Cách liếc hắn, cười khẽ và nói:
“Không đánh lại được thì chúng ta không thể gia nhập hay sao? Hai chúng ta là Thiên Ma, cũng không có dán nhãn thế lực nào cả, Khâu Nguyên Lãng sẽ không đến mức vì vài đường chủ đã chết mà không cần hai Thiên Ma hữu dụng hơn như chúng ta đâu. Yên tâm, không được chết.”
“…”
Bàn tay cầm bánh ngọt của Vương Tam khựng lại giữa chừng, một lát sau hắn mới lên tiếng:
“Từ khóa của ngươi là bảo vệ thật à?”
“Thật hơn vàng.”
Đỗ Cách cười nói.
“Ngươi phản bội Phùng gia không sợ giảm thuộc tính à?”
Vương Tam không nhịn được bèn hỏi:
“Ta thấy tốc độ của ngươi lúc giết người, chắc chắn các hạng thuộc tính đã tăng lên rất cao rồi đúng không?”
“Tại sao ngươi khăng khăng cho rằng chúng ta sẽ thất bại?”
Đỗ Cách nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không tự tin thế cơ à?”
Ta không tự tin cái gì cơ, vốn dĩ không có khả năng thắng, được chứ?
Vương Tam thầm mỉa mai, hắn dằn lại lửa giận bị Đỗ Cách châm lên, hỏi:
“Lỡ như thất bại thì sao?”
“Không giảm bao nhiêu đâu.”
Đỗ Cách trả lời:
“Lỡ như rơi vào tình cảnh ấy thật thì ta sẽ dùng bản thân mình làm lợi thế, cầu xin Khâu Nguyên Lãng tha cho Phùng gia. Vừa có thể quang minh chính đại gia nhập Thiết Chưởng Bang, vừa bảo vệ an nguy của tất cả người Phùng gia.”
Hắn ưỡn ngực, bày ra vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt:
“Vì nghĩa quên thân, đó là cực hạn bảo vệ. Chưa biết chừng đến lúc đó Phùng gia còn cảm ơn ta ấy chứ!”
“CMN!”
Vương Tam há mồm, rặn mãi mới ra được một câu chửi thề, không có từ ngữ nào khác có thể miêu ta tâm trạng của hắn bây giờ.
“Vì thế cố gắng phối hợp với ta đi, dù thắng hay thua, chúng ta đều sẽ không thiệt.”
Hiện giờ, cuối cùng Vương Tam cũng cảm nhận được sự khó chịu của Phùng Thế Nghĩa bị thuyết phục khi trước.
Hắn có thể cảm giác được có vô số sơ hở trong kế hoạch của Phùng Thất, thế nhưng lại không tìm được ra bất cứ vấn đề nào trong đó, cho dù hoàn thành hay không thì kế hoạch đều có lợi cho tất cả mọi người, thậm chí thuộc tính của hắn còn không giảm xuống…
Đúng là đáng sợ!
Vương Tam thở dài một hơi, ổn định tâm trạng kích động của mình, rồi hắn giơ ngón cái lên với Đỗ Cách:
“Đại ca, ngươi đúng là đại ca, ngươi là người đầu tiên có thể phát huy bảo vệ đến mức này đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Cách chỉ mỉm cười, không nói gì, hắn có hai từ khóa, nhưng nhiều lúc hắn không biết hành động của mình rốt cuộc là bảo vệ hay đâm lén, hắn chỉ biết thuộc tính của mình liên tục tăng lên, vậy là đủ rồi.
Vương Tam hỏi:
“Thất ca, thế Phùng Trung thì sao? Ngươi định bắt hắn kiểu gì?”
“Không biết hắn ở đâu, khi nào gặp được rồi tính tiếp! Một tiểu nhân vật giấu đầu lòi đuôi thôi, không lên nên trò trống gì đâu.”
Đỗ Cách nói:
“Tam nhi, khi làm việc phải tập trung, đừng nghĩ đến chuyện không đâu, tinh lực sẽ bị tiêu hao hết vào những chuyện đó.”
“Vậy ngươi có nghĩ đến việc lần này hắn không thể tiêu diệt chúng ta, lại còn đắc tội chúng ta, để phòng ngừa bị trả thù, hắn nhất định sẽ ngấm ngầm gây khó dễ cho chúng ta không. Hôm nay là Thiết Chưởng Bang, ngày mai có thể là Cái Bang, ngày kia là phái Thái Sơn.”
Vương Tam không chịu nổi thái độ thờ ơ của Đỗ Cách, dù sao cũng sẽ giảm thuộc tính, hắn phải nói hết ra.
“Ta ước gì hắn có bản lĩnh như vậy ấy chứ!”
Đỗ Cách nở nụ cười:
“Nếu một mình hắn có thể khuấy đảo giang hồ thì ta sẽ dẹp yên chiến loạn, bảo vệ hòa bình võ lâm, ta không dám tưởng tượng mình sẽ phát triển đến mức nào nữa.”
Rốt cuộc ngươi lấy tự tin từ đâu ra thế hả?
Đệ tử của Tinh Anh học viện đều điên cuồng vậy sao?
Vương Tam có một đống lời muốn nói lại bị nghẹn trong họng, hắn ấp úng mãi rồi mới nói:
“Ngươi mượn tay họ Phùng lan truyền tin tức về Thiên Ma vì để giang hồ rơi vào loạn lạc, sau đó nhân cơ hội này bảo vệ nó?”
Nếu ta biết được quy tắc của sân mô phỏng thì đánh chết ta cũng không làm!
Đỗ Cách nhớ đến kế hoạch Thiên Ma vô số thiếu sót đẩy mình đến mặt đối lập với tất cả người chơi, mặt bỗng nóng ran, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận hành động ngây thơ ấy, vì thế hắn gật đầu:
“Gần như vậy. Phùng Trung có thể coi như một điều ngoài ý muốn, nhưng nằm trong dự liệu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro