Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Lợi Hại
2024-11-10 08:21:07
Vương Tam im lặng, hắn nhìn Đỗ Cách, rồi nói với giọng nghiêm túc:
“Được, ta phục rồi, ta sẽ hành động cùng với ngươi, lần này là thật.”
Đỗ Cách cười, hỏi tiếp:
“Nếu là thật thì nói cho ta biết ngươi thức tỉnh kỹ năng gì? Đồng đội hợp tác phải thẳng thắn thành khẩn mới có thể phát huy năng lực của nhau đến mức cao nhất.”
Vương Tam hoảng sợ:
“Làm sao ngươi biết?”
Đỗ Cách chỉ vào mắt mình, rồi chỉ vào đầu, hắn cười nói:
“Ta thấy được hành động lén lút và biểu cảm của ngươi lúc đó.”
“…”
Vương Tam bị thuyết phục hoàn toàn, hắn tạm dừng một lát rồi nói:
“Sự bùng nổ bệnh hoạn: Khi người ta thích bị thương, ta có thể bột phát lực công kích cao gấp mười lần.”
“Kỹ năng tuyệt đấy!”
Hai mắt Đỗ Cách sáng rực lên.
“Tạm thời có tác dụng gì cả, thuộc tính cá nhân của ta không cao, nói với ngươi một hồi lại giảm xuống rồi, bùng nổ lực công kích gấp mười lần cũng không lợi hại lắm.”
Vương Tam lắc đầu, lại đút một miếng bánh ngọt vào trong miệng theo thói quen:
“Như ngươi muốn bảo vệ hòa bình của toàn võ lâm vậy, có lẽ phải khiến cơn bệnh hoạn của ta ảnh hưởng đến nhiều người hơn thì thuộc tính mới tăng lên.”
“Sau tối nay danh tiếng của ngươi sẽ truyền lưu ở Thiết Chưởng Bang, chắc là đủ rồi.”
Đỗ Cách rồi.
“Có lẽ vậy.”
Vương Tam buồn rầu, nói:
“Nhưng mà bệnh hoạn không giống bảo vệ của ngươi, nó khiến người khác thả lỏng sự phòng bị với ngươi, muốn mời chào ngươi. Mà khi danh tiếng của ta lan truyền rộng rãi, bọn họ sẽ nhận ra sự đáng sợ của ta, e rằng sẽ có thêm càng nhiều người muốn tiêu diệt ta, diệt trừ hậu hoạn.
Như vừa rồi, hiện trường có hai Thiên Ma, mà tên đường chủ của Thiết Chưởng Bang ấy cân nhắc giết ta trước chứ không phải ngươi. Thậm chí Phùng Thế Nghĩa bằng lòng hy sinh bản thân mình vì ngươi, từ khóa của ta khiến ta vĩnh viễn không có được đãi ngộ như thế…”
Đỗ Cách nhìn Vương Tam, nở nụ cười vỗ vai hắn an ủi:
“Đừng lo, có một phụ trợ mạnh mẽ như ta bảo vệ ngươi, không một ai có thể giết ngươi được.”
“Hy vọng là vậy.”
Vương Tam than, hắn nghĩ thàm, nếu ta không bại lộ, nếu ta có con đường khác để đi, thì chỉ có đồ ngu mới chịu đi theo ngươi ăn hành…
Hắn tạm dừng trong giây lát, rồi hỏi:
“Thất ca, ngươi nói hợp tác thì phải thẳng thắn, nhưng ta vẫn chưa biết kỹ năng của ngươi là gì đâu. Lỡ như hôm nay ta bị đào thải, ta cũng không thể chết trong mơ hồ được.”
“Ta vừa mới nói với ngươi rồi, xả thân vì nghĩa.”
Đỗ Cách quan sát vẻ mặt của Vương Tam, thay đổi cách giải thích về kỹ năng thăng cấp với vẻ mặt tỉnh rụi:
“Trong quá trình bảo vệ người khác, ta bị thương thì sẽ khôi phục nhanh gấp bội.”
Biểu cảm của Vương Tam không có gì khác thường, trái lại hắn còn thở phào một hơi:
“Thảo nào sau khi bị thương ngươi lại khôi phục nhanh đến vậy, kỹ năng thăng cấp này với từ khóa của ngươi đúng là một cặp bài trùng, chơi đúng cách thì bất tử, chẳng trách ngươi dám ngông như vậy…”
Quả nhiên.
Kỹ năng thăng cấp không cố định, mà nó xuất hiện một cách ngẫu nhiên theo hành động của người chơi, đúng là một trò chơi nhân tính hóa, Đỗ Cách cảm thấy vững tâm, hắn cảm thán:
“Nói thì nói thế, nhưng mà đau lắm.”
“Nếu có thể khôi phục nhanh chóng thì ta cũng nguyện chịu đau.”
Vương Tam cười, hỏi tiếp:
“Ca, ngươi lợi hại như thế này, chắc chắn cũng thức tỉnh kỹ năng thứ hai rồi nhỉ?”
Đỗ Cách lắc đầu:
“Không. Ta giết rất nhiều người rồi nhưng vẫn không thức tỉnh kỹ năng thứ hai, không tìm ra được cơ hội nằm ở đâu.”
“Bảo vệ và giết chóc mâu thuẫn với nhau, giết người mà có thể thức tỉnh kỹ năng mới là vấn đề ấy.”
Vương Tam không nghi ngờ, trái lại còn nghĩ cách giúp Đỗ Cách:
“Nếu muốn thức tỉnh kỹ năng thứ hai thì phải bắt đầu từ bảo vệ…”
…
Hưng Ngọc lâu là quán trọ, nhóm Đỗ Cách ở sân sau, cách đằng trước quán trọ một đoạn, nhưng họ gây ra động tĩnh quá lớn, khách khứa trong quán trọ bị quấy rầy sợ bị liên lụy nên chạy lên phố tị nạn ngay trong đêm.
Trong thế giới võ hiệp, các bang phái đánh nhau là chuyện hết sức thường thấy, nhưng có quá nhiều người chạy trốn ra ngoài sẽ khiến cho người có ý đồ xấu chú ý.
Cái quan trọng nhất khi hành động là phải nhanh.
Vì vậy, Phùng Thế Nghĩa và những người khác không nghỉ ngơi quá lâu, chỉ xử lý vết thương, thay quần áo dạ hành rồi gọi Đỗ Cách và Vương Tam đi đến chỗ ở của Thiết Chưởng Bang ngay lập tức.
Vết thương của Phùng Vân Kiệt không nặng, nhưng nơi nào có Vương Tam là sức chiến đấu của hắn giảm mạnh, dẫn hắn theo cũng chỉ tổ thêm gánh nặng, vì vậy hắn bị Phùng Thế Nghĩa cử đi về Phùng gia báo cáo tình hình.
Đỗ Cách và Vương Tam cũng mặc quần áo dạ hành.
Tuy quy mô của Phùng gia khá nhỏ, nhưng cũng là gia tộc võ lâm danh xứng với thực, Hưng Ngọc lâu là cứ điểm của họ, tất nhiên không thiếu vũ khí, nhưng lại không có thần binh, Đỗ Cách chọn hai thanh trường kiếm bằng thép chất lượng tốt, đồng thời thêm phi đao đầy túi da.
Vương Tam chọn một thanh liễu diệp đao, đối với một người không giỏi võ nghệ, hiển nhiên đao dễ dùng hơn kiếm, sở dĩ Đỗ Cách chọn dùng kiếm là bởi vì so với chém, động tác đâm dễ hơn, và cũng nhanh hơn.
“Được, ta phục rồi, ta sẽ hành động cùng với ngươi, lần này là thật.”
Đỗ Cách cười, hỏi tiếp:
“Nếu là thật thì nói cho ta biết ngươi thức tỉnh kỹ năng gì? Đồng đội hợp tác phải thẳng thắn thành khẩn mới có thể phát huy năng lực của nhau đến mức cao nhất.”
Vương Tam hoảng sợ:
“Làm sao ngươi biết?”
Đỗ Cách chỉ vào mắt mình, rồi chỉ vào đầu, hắn cười nói:
“Ta thấy được hành động lén lút và biểu cảm của ngươi lúc đó.”
“…”
Vương Tam bị thuyết phục hoàn toàn, hắn tạm dừng một lát rồi nói:
“Sự bùng nổ bệnh hoạn: Khi người ta thích bị thương, ta có thể bột phát lực công kích cao gấp mười lần.”
“Kỹ năng tuyệt đấy!”
Hai mắt Đỗ Cách sáng rực lên.
“Tạm thời có tác dụng gì cả, thuộc tính cá nhân của ta không cao, nói với ngươi một hồi lại giảm xuống rồi, bùng nổ lực công kích gấp mười lần cũng không lợi hại lắm.”
Vương Tam lắc đầu, lại đút một miếng bánh ngọt vào trong miệng theo thói quen:
“Như ngươi muốn bảo vệ hòa bình của toàn võ lâm vậy, có lẽ phải khiến cơn bệnh hoạn của ta ảnh hưởng đến nhiều người hơn thì thuộc tính mới tăng lên.”
“Sau tối nay danh tiếng của ngươi sẽ truyền lưu ở Thiết Chưởng Bang, chắc là đủ rồi.”
Đỗ Cách rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có lẽ vậy.”
Vương Tam buồn rầu, nói:
“Nhưng mà bệnh hoạn không giống bảo vệ của ngươi, nó khiến người khác thả lỏng sự phòng bị với ngươi, muốn mời chào ngươi. Mà khi danh tiếng của ta lan truyền rộng rãi, bọn họ sẽ nhận ra sự đáng sợ của ta, e rằng sẽ có thêm càng nhiều người muốn tiêu diệt ta, diệt trừ hậu hoạn.
Như vừa rồi, hiện trường có hai Thiên Ma, mà tên đường chủ của Thiết Chưởng Bang ấy cân nhắc giết ta trước chứ không phải ngươi. Thậm chí Phùng Thế Nghĩa bằng lòng hy sinh bản thân mình vì ngươi, từ khóa của ta khiến ta vĩnh viễn không có được đãi ngộ như thế…”
Đỗ Cách nhìn Vương Tam, nở nụ cười vỗ vai hắn an ủi:
“Đừng lo, có một phụ trợ mạnh mẽ như ta bảo vệ ngươi, không một ai có thể giết ngươi được.”
“Hy vọng là vậy.”
Vương Tam than, hắn nghĩ thàm, nếu ta không bại lộ, nếu ta có con đường khác để đi, thì chỉ có đồ ngu mới chịu đi theo ngươi ăn hành…
Hắn tạm dừng trong giây lát, rồi hỏi:
“Thất ca, ngươi nói hợp tác thì phải thẳng thắn, nhưng ta vẫn chưa biết kỹ năng của ngươi là gì đâu. Lỡ như hôm nay ta bị đào thải, ta cũng không thể chết trong mơ hồ được.”
“Ta vừa mới nói với ngươi rồi, xả thân vì nghĩa.”
Đỗ Cách quan sát vẻ mặt của Vương Tam, thay đổi cách giải thích về kỹ năng thăng cấp với vẻ mặt tỉnh rụi:
“Trong quá trình bảo vệ người khác, ta bị thương thì sẽ khôi phục nhanh gấp bội.”
Biểu cảm của Vương Tam không có gì khác thường, trái lại hắn còn thở phào một hơi:
“Thảo nào sau khi bị thương ngươi lại khôi phục nhanh đến vậy, kỹ năng thăng cấp này với từ khóa của ngươi đúng là một cặp bài trùng, chơi đúng cách thì bất tử, chẳng trách ngươi dám ngông như vậy…”
Quả nhiên.
Kỹ năng thăng cấp không cố định, mà nó xuất hiện một cách ngẫu nhiên theo hành động của người chơi, đúng là một trò chơi nhân tính hóa, Đỗ Cách cảm thấy vững tâm, hắn cảm thán:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nói thì nói thế, nhưng mà đau lắm.”
“Nếu có thể khôi phục nhanh chóng thì ta cũng nguyện chịu đau.”
Vương Tam cười, hỏi tiếp:
“Ca, ngươi lợi hại như thế này, chắc chắn cũng thức tỉnh kỹ năng thứ hai rồi nhỉ?”
Đỗ Cách lắc đầu:
“Không. Ta giết rất nhiều người rồi nhưng vẫn không thức tỉnh kỹ năng thứ hai, không tìm ra được cơ hội nằm ở đâu.”
“Bảo vệ và giết chóc mâu thuẫn với nhau, giết người mà có thể thức tỉnh kỹ năng mới là vấn đề ấy.”
Vương Tam không nghi ngờ, trái lại còn nghĩ cách giúp Đỗ Cách:
“Nếu muốn thức tỉnh kỹ năng thứ hai thì phải bắt đầu từ bảo vệ…”
…
Hưng Ngọc lâu là quán trọ, nhóm Đỗ Cách ở sân sau, cách đằng trước quán trọ một đoạn, nhưng họ gây ra động tĩnh quá lớn, khách khứa trong quán trọ bị quấy rầy sợ bị liên lụy nên chạy lên phố tị nạn ngay trong đêm.
Trong thế giới võ hiệp, các bang phái đánh nhau là chuyện hết sức thường thấy, nhưng có quá nhiều người chạy trốn ra ngoài sẽ khiến cho người có ý đồ xấu chú ý.
Cái quan trọng nhất khi hành động là phải nhanh.
Vì vậy, Phùng Thế Nghĩa và những người khác không nghỉ ngơi quá lâu, chỉ xử lý vết thương, thay quần áo dạ hành rồi gọi Đỗ Cách và Vương Tam đi đến chỗ ở của Thiết Chưởng Bang ngay lập tức.
Vết thương của Phùng Vân Kiệt không nặng, nhưng nơi nào có Vương Tam là sức chiến đấu của hắn giảm mạnh, dẫn hắn theo cũng chỉ tổ thêm gánh nặng, vì vậy hắn bị Phùng Thế Nghĩa cử đi về Phùng gia báo cáo tình hình.
Đỗ Cách và Vương Tam cũng mặc quần áo dạ hành.
Tuy quy mô của Phùng gia khá nhỏ, nhưng cũng là gia tộc võ lâm danh xứng với thực, Hưng Ngọc lâu là cứ điểm của họ, tất nhiên không thiếu vũ khí, nhưng lại không có thần binh, Đỗ Cách chọn hai thanh trường kiếm bằng thép chất lượng tốt, đồng thời thêm phi đao đầy túi da.
Vương Tam chọn một thanh liễu diệp đao, đối với một người không giỏi võ nghệ, hiển nhiên đao dễ dùng hơn kiếm, sở dĩ Đỗ Cách chọn dùng kiếm là bởi vì so với chém, động tác đâm dễ hơn, và cũng nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro