Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Không Thốt Nên...
2024-11-10 08:21:07
Phùng Thế Nghĩa và hai đệ tử im lặng suốt quãng đường, họ đanh mặt, toát lên cảm giác bi tráng “gió hiu hắt thổi, nước sông Dịch lạnh”.
Còn Đỗ Cách và Vương Tam, bởi vì đã chuẩn bị sẵn đường lùi, cho nên họ giống như đi nghỉ vậy.
Đặc biệt là Đỗ Cách, hắn xem phim thấy nhiều cảnh hiệp khách đánh nhau buổi đêm, khó khăn lắm mới có cơ hội đích thân tham gia, trong lòng hắn đã reo hò vui sướng từ lâu rồi.
…
Căn cứ của Thiết Chưởng Bang là một sơn trang bên ngoài Lư Dương thành, gần bến tàu, dựa vào núi lại nằm cạnh sông, khi gặp địch mạnh thì có thể bỏ trốn theo đường thủy, sau đó có thể lên núi trốn địch, là phong thủy bảo địa tuyệt hảo.
Bên dưới tấm biển viết ba chữ “Thiết Chưởng Bang” cứng cáp và mạnh mẽ, cánh cửa màu son mở rộng, năm, sáu người trông cửa ôm đao đứng bên ngoài, họ nhỏ giọng tán gẫu, thỉnh thoảng có người đánh ngáp, thái độ làm việc rất chiếu lệ.
Điều này rất bình thường.
Lư Dương thành là địa bàn của Thiết Chưởng Bang, trước nay chỉ có chuyện họ bắt nạt người khác, nếu không có tình huống đặc biệt thì nào có ai lại ăn no rửng mỡ đến tấn công họ, huống chi đã hơn mười năm không có chuyện gì trọng đại xảy ra trên giang hồ rồi.
Nếu có cao thủ đến trả thù bang phái thật thì đều có võ nghệ cao cường, chẳng có ai đi cửa chính cả, nói tóm lại mấy người họ chỉ là vật trang trí thôi.
Bình thường sẽ không mở cửa chính, nhưng hôm nay Ám Long Đường ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cố ý bảo họ giữ cửa. Nhưng mấy hộ vệ trông cửa không ngờ, tối nay sẽ có những kẻ không làm theo lẽ thường đến đây.
…
“Thất tiên sinh, chúng ta phải tấn công từ cửa chính sao?”
Bóng đêm lạnh lẽo, thế nhưng mồ hôi lại úa ra trên trán Phùng Thế Nghĩa, sự “thốn” – đáng lẽ không nên xuất hiện ở tuổi này – hiện lên trong mắt hắn.
Khi Đỗ Cách nói đi từ cửa chính vào, hắn bỗng cảm thấy mình là một tên ngu, thế mà lại tin tưởng kế hoạch ngớ ngẩn của Phùng Thất sẽ thành công, sao hắn lại ấm đầu đi đánh lén Thiết Chưởng Bang với đối phương cơ chứ.
Năm người?
Ba ngươi bị thương, tấn công chính diện.
Đứa trẻ lên năm cũng chẳng nghĩ ra được kế sách như vậy!
“Không thì thế nào?”
Đỗ Cách nhìn Phùng Thế Nghĩa như đang nhìn một tên ngốc:
“Ngươi đâu có nói cho ta biết tường của Thiết Chưởng Bang cao hơn bốn mét!”
“Ta...”
Phùng Thế Nghĩa cứng họng, không thốt nên lời, quả thực không trách Phùng Thất được, hắn là Thiên Ma, vừa mới đến thế giới này, không biết Thiết Chưởng Bang trông ra sao.
Nhưng khi đó Phùng Thế Nghĩa chết sững ra rồi, làm sao có thể suy nghĩ chu toàn đến mức ấy được?
Khóe miệng Vương Tam co giật, hắn nhịn cười rất vất vả.
“Khinh công của ngươi cũng không cao, cõng thêm một người nữa thì còn chẳng nhảy lên được bốn mét.”
Đỗ Cách nhìn Phùng Thế Nghĩa với ánh mắt khinh bỉ, hắn thầm quyết định phải bắt đầu luyện nội lực, sau đó tìm cho mình một bộ khinh công lợi hại, từ cổ chí kim, đại hiệp toàn bay qua bay lại, làm gì có ai trèo tường còn cần leo thang!
“Thất tiên sinh, thật sự không được đâu, chúng ta về Phùng gia để bàn bạc kỹ hơn đi.”
Nhìn Đỗ Cách rục rịch muốn hành động, Phùng Thế Nghĩa khuyên:
“Chỉ với năm người chúng ta, tấn công trực diện chẳng khác nào đi chịu chết.”
“Vì Phùng gia, hy sinh tính mạng thì có là gì? Dù sao cũng đến đây rồi, kiểu gì cũng phải thử một lần, lỡ như thành công thì sao.”
Đỗ Cách hít sâu một hơi, một tay rút trường kiếm, tay còn lại móc ra ba chiếc phi đao:
“Tam Nhi, dụ dỗ họ…”
“Thất tiên sinh, đừng.”
Phùng Thế Nghĩa vội khuyên nhủ, nhưng đã muộn.
“Các ca ca thân yêu nhất của ta, các ngươi đang chờ ai à? Các ngươi có lạnh không? Người khác đang ngủ, mà các ngươi vẫn phải ở đây trực đêm, ta thương các ngươi quá…”
Đi theo Phùng gia không có tương lai, Vương Tam đã chuẩn bị tinh thần đầu hàng rồi, giọng nói yếu ớt lập tức vang lên giữa màn đêm.
Những hộ vệ đang làm nhiệm vụ tức khắc hoảng sợ, họ rút đao ra, nhìn xung quanh hòng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, mặt ai nấy cũng trắng bệch.
“Ai?”
“Ai đang giả thần giả quỷ?”
“Đi ra ngay.”
…
“Là ta!”
Vương Tam phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị, hắn chậm rãi bước ra từ bóng cây, quần áo màu đen, tóc tai bù xù, mặt dính máu, tay cầm một thanh trường đao nhuốm máu tươi, vẻ mặt ngơ ngác:
“Các bé cưng, chúng ta chơi một trò chơi đi, ta truy đuổi, các ngươi chạy trốn, bị ta bắt được thì ca ca sẽ yêu thương các ngươi thật cẩn thận…”
Vương Tam bước từng bước về phía trước.
Nhóm hộ vệ lùi từng bước về phía sau.
Vương Tam càng lúc càng nói nhiều hơn, cuối cùng nỗi sợ hãi chiến thắng chút dũng khí còn sót lại của họ.
“Ma!”
“Có ma!”
Tiếng kêu la thảm thiết nối nhau vang lên, họ vứt đao lại, hoảng loạn xoay người chạy đi.
Trong khoảnh khắc họ xoay người bỏ chạy, Đỗ Cách cầm trường kiếm lao nhanh ra bên ngoài.
Còn Đỗ Cách và Vương Tam, bởi vì đã chuẩn bị sẵn đường lùi, cho nên họ giống như đi nghỉ vậy.
Đặc biệt là Đỗ Cách, hắn xem phim thấy nhiều cảnh hiệp khách đánh nhau buổi đêm, khó khăn lắm mới có cơ hội đích thân tham gia, trong lòng hắn đã reo hò vui sướng từ lâu rồi.
…
Căn cứ của Thiết Chưởng Bang là một sơn trang bên ngoài Lư Dương thành, gần bến tàu, dựa vào núi lại nằm cạnh sông, khi gặp địch mạnh thì có thể bỏ trốn theo đường thủy, sau đó có thể lên núi trốn địch, là phong thủy bảo địa tuyệt hảo.
Bên dưới tấm biển viết ba chữ “Thiết Chưởng Bang” cứng cáp và mạnh mẽ, cánh cửa màu son mở rộng, năm, sáu người trông cửa ôm đao đứng bên ngoài, họ nhỏ giọng tán gẫu, thỉnh thoảng có người đánh ngáp, thái độ làm việc rất chiếu lệ.
Điều này rất bình thường.
Lư Dương thành là địa bàn của Thiết Chưởng Bang, trước nay chỉ có chuyện họ bắt nạt người khác, nếu không có tình huống đặc biệt thì nào có ai lại ăn no rửng mỡ đến tấn công họ, huống chi đã hơn mười năm không có chuyện gì trọng đại xảy ra trên giang hồ rồi.
Nếu có cao thủ đến trả thù bang phái thật thì đều có võ nghệ cao cường, chẳng có ai đi cửa chính cả, nói tóm lại mấy người họ chỉ là vật trang trí thôi.
Bình thường sẽ không mở cửa chính, nhưng hôm nay Ám Long Đường ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cố ý bảo họ giữ cửa. Nhưng mấy hộ vệ trông cửa không ngờ, tối nay sẽ có những kẻ không làm theo lẽ thường đến đây.
…
“Thất tiên sinh, chúng ta phải tấn công từ cửa chính sao?”
Bóng đêm lạnh lẽo, thế nhưng mồ hôi lại úa ra trên trán Phùng Thế Nghĩa, sự “thốn” – đáng lẽ không nên xuất hiện ở tuổi này – hiện lên trong mắt hắn.
Khi Đỗ Cách nói đi từ cửa chính vào, hắn bỗng cảm thấy mình là một tên ngu, thế mà lại tin tưởng kế hoạch ngớ ngẩn của Phùng Thất sẽ thành công, sao hắn lại ấm đầu đi đánh lén Thiết Chưởng Bang với đối phương cơ chứ.
Năm người?
Ba ngươi bị thương, tấn công chính diện.
Đứa trẻ lên năm cũng chẳng nghĩ ra được kế sách như vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không thì thế nào?”
Đỗ Cách nhìn Phùng Thế Nghĩa như đang nhìn một tên ngốc:
“Ngươi đâu có nói cho ta biết tường của Thiết Chưởng Bang cao hơn bốn mét!”
“Ta...”
Phùng Thế Nghĩa cứng họng, không thốt nên lời, quả thực không trách Phùng Thất được, hắn là Thiên Ma, vừa mới đến thế giới này, không biết Thiết Chưởng Bang trông ra sao.
Nhưng khi đó Phùng Thế Nghĩa chết sững ra rồi, làm sao có thể suy nghĩ chu toàn đến mức ấy được?
Khóe miệng Vương Tam co giật, hắn nhịn cười rất vất vả.
“Khinh công của ngươi cũng không cao, cõng thêm một người nữa thì còn chẳng nhảy lên được bốn mét.”
Đỗ Cách nhìn Phùng Thế Nghĩa với ánh mắt khinh bỉ, hắn thầm quyết định phải bắt đầu luyện nội lực, sau đó tìm cho mình một bộ khinh công lợi hại, từ cổ chí kim, đại hiệp toàn bay qua bay lại, làm gì có ai trèo tường còn cần leo thang!
“Thất tiên sinh, thật sự không được đâu, chúng ta về Phùng gia để bàn bạc kỹ hơn đi.”
Nhìn Đỗ Cách rục rịch muốn hành động, Phùng Thế Nghĩa khuyên:
“Chỉ với năm người chúng ta, tấn công trực diện chẳng khác nào đi chịu chết.”
“Vì Phùng gia, hy sinh tính mạng thì có là gì? Dù sao cũng đến đây rồi, kiểu gì cũng phải thử một lần, lỡ như thành công thì sao.”
Đỗ Cách hít sâu một hơi, một tay rút trường kiếm, tay còn lại móc ra ba chiếc phi đao:
“Tam Nhi, dụ dỗ họ…”
“Thất tiên sinh, đừng.”
Phùng Thế Nghĩa vội khuyên nhủ, nhưng đã muộn.
“Các ca ca thân yêu nhất của ta, các ngươi đang chờ ai à? Các ngươi có lạnh không? Người khác đang ngủ, mà các ngươi vẫn phải ở đây trực đêm, ta thương các ngươi quá…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi theo Phùng gia không có tương lai, Vương Tam đã chuẩn bị tinh thần đầu hàng rồi, giọng nói yếu ớt lập tức vang lên giữa màn đêm.
Những hộ vệ đang làm nhiệm vụ tức khắc hoảng sợ, họ rút đao ra, nhìn xung quanh hòng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, mặt ai nấy cũng trắng bệch.
“Ai?”
“Ai đang giả thần giả quỷ?”
“Đi ra ngay.”
…
“Là ta!”
Vương Tam phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị, hắn chậm rãi bước ra từ bóng cây, quần áo màu đen, tóc tai bù xù, mặt dính máu, tay cầm một thanh trường đao nhuốm máu tươi, vẻ mặt ngơ ngác:
“Các bé cưng, chúng ta chơi một trò chơi đi, ta truy đuổi, các ngươi chạy trốn, bị ta bắt được thì ca ca sẽ yêu thương các ngươi thật cẩn thận…”
Vương Tam bước từng bước về phía trước.
Nhóm hộ vệ lùi từng bước về phía sau.
Vương Tam càng lúc càng nói nhiều hơn, cuối cùng nỗi sợ hãi chiến thắng chút dũng khí còn sót lại của họ.
“Ma!”
“Có ma!”
Tiếng kêu la thảm thiết nối nhau vang lên, họ vứt đao lại, hoảng loạn xoay người chạy đi.
Trong khoảnh khắc họ xoay người bỏ chạy, Đỗ Cách cầm trường kiếm lao nhanh ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro