Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Nhị Gia, Đừng H...
2024-11-10 08:21:07
Hắn như một tia chớp màu đen trong đêm tối, chỉ trong nháy mắt đã chạy đến sau lưng mấy người kia, dứt khoát lấy đi tính mạng của họ.
Nhìn Đỗ Cách và Vương Tam thật sự tấn công cửa chính, đầu óc Phùng Thế Nghĩa bỗng chốc trống trơn, ngay tức khắc hắn nhắm mắt lại với vẻ tuyệt vọng:
“Xong hết rồi.”
“Nhị gia, chúng ta làm gì bây giờ”
Một đệ tử đích truyền ngỡ ngàng không biết phải làm sao.
“Xông lên đi, tai nạn của Phùng gia thì không thể để cho hai người ngoài che chở chúng ta được.”
Phùng Thế Nghĩa cười gượng, hắn nắm chặt thanh đao trong tay, định đi ra ngoài, nhưng hắn đi được vài bước mới phát hiện hai đệ tử không đi theo mình, hắn cau mày:
“Các ngươi đang làm gì?”
“Bọn ta không muốn chết.”
Một người chần chừ vài giây, rồi lúng túng trả lời:
“Nhị gia, Phùng Thất là một tên điên, vết thương của hắn khôi phục rất nhanh, nhưng mà chúng ta thì không, vì Phùng gia mà đi ám sát Khâu Nguyên Lãng thì cũng thôi đi, nhưng gióng trống khua chiêng xông vào như thế này chẳng khác nào đi chịu chết cả!”
“Rút lui đi, nhị gia, chúng ta sẽ chết một cách vô ích.”
Người còn lại nói:
“Ngươi vẫn chưa rõ sao? Mọi rắc rối của Phùng gia đều do Thiên Ma mang lại, cứ tiếp tục dây vào họ thì tai họa sẽ ngày một nhiều hơn, vứt bỏ họ đi, bây giờ chạy về Phùng gia, chạy đi còn kịp…”
“…”
Phùng Thế Nghĩa nhìn Đỗ Cách xung phong giết địch ở phía trước, rồi nhìn hai người sau lưng mình, vẻ mặt hết sức rối rắm:
“Bây giờ bỏ đi thì tất cả những việc chúng ta làm trước đó đều uổng phí, tốc độ của Phùng Thất càng lúc càng nhanh, chứng tỏ hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nữa chúng ta còn có thêm Vương Tam.”
“Nhị gia, đừng hồ đồ nữa. Nghĩ lại tam thiếu gia đi, cho dù họ lợi hại… Ngươi nhìn Vương Tam đi, Phùng gia thật sự định dây vào loại người ấy sao?”
Một người chỉ phía trước, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ:
“Họ là ma đầu, dừng lại đi, nhị gia, không thể phạm sai lầm tiếp được nữa, nếu cứ tiếp tục như thế thì Phùng gia không thể quay đầu lại được.”
Phùng Thế Nghĩa quay đầu lại, hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn dựng tóc gáy.
Vương Tam chém đứt tay của hộ vệ trông cửa bị Phùng Thất giết chết, vừa lau vết máu trên bàn tay đó vừa nói:
“Ngoan nào, đừng sợ, làm bẩn tay ngươi rồi, để ta lau cho ngươi, lau sạch sẽ rồi thì chúng ta bắt tay…”
Con ngươi của Phùng Thế Nghĩa co lại.
Giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng hiểu ra.
Cuối cùng Phùng Thế Nghĩa nhìn Đỗ Cách, sau đó quay sang nói với hai đệ tử:
“Đi thôi.”
…
Trong màn đêm yên tĩnh, ngũ giác vốn đã nhạy cảm của Đỗ Cách càng nhạy bén gấp bội, hắn nghe rành rọt từng chữ trong cuộc đối thoại của ba người Phùng Thế Nghĩa.
CMN!
Hắn còn chưa đâm lén sau lưng đâu, thế mà mấy người này đã đâm hắn một nhát trước!
Hắn liều sống liều chết là vì ai?
Đúng là không có nghĩa khí giang hồ.
Tất nhiên, Đỗ Cách hiểu cho họ, năm người tấn công trực tiếp một bang phái lắm cao thủ, chuyện này thấy thế nào cũng quá mức hoang đường, họ không muốn hy sinh vô ích là điều hết sức bình thường.
Thế nhưng Đỗ Cách cũng có nỗi khổ của mình, từ khóa của hắn là bảo vệ và đâm lén, một khi rút về Phùng gia, hắn không chỉ không có lợi ích để bảo vệ Phùng gia, mà thậm chí còn vuột mất cơ hội đâm sau lưng họ, không biết thuộc tính của hắn sẽ giảm đến mức nào?
Về sau họ có ác ý với mình, đến lúc đó hắn có thể bảo vệ bản thân được hay không cũng là vấn đề.
Dẫu sao dù Phùng Trung có nhúng tay không thì nhất định trong Phùng phủ cũng sẽ có người vì chuyện này mà giận lây sang hắn, khả năng cao tên cáo già Phùng Thế Nhân sẽ bán hắn cho Thiết Chưởng Bang để đổi lấy sự an toàn cho Phùng gia.
Không liên quan đến đúng và sai, mà đây là vấn đề nhân tính.
Trở lại Phùng gia chắc chắn sẽ mất đi tất cả, vì vậy, cho dù phải tấn công từ cửa chính của Thiết Chưởng Bang, hắn cũng phải làm.
Chỉ có như thế hắn mới có thể nắm giữ quyền chủ động trong tay, muốn bảo vệ thì bảo vệ, muốn đâm lén thì đâm lén, hắn có thể tối đa hóa lợi ích.
Sau khi xác định từ khóa, tư duy của người thường không còn phù hợp với họ nữa rồi, như Vương Tam, chẳng lẽ hắn muốn thu gom tay của người chết lắm sao?
Bị ép buộc thôi…
Ba người Phùng Thế Nghĩa không thể đi được, Phùng Thế Nghĩa không chỉ là lực lượng chiến đấu chủ yếu, mà nếu họ đi rồi thì hắn bảo vệ ai, hắn đâm lén ai?
“Phùng nhị gia, ta không ngờ ngươi là hạng người tham sống sợ chết, ngươi đã giết một đường chủ của Thiết Chưởng Bang, không giết Khâu Nguyên Lãng thì chẳng lẽ chờ Phùng gia bị hắn tiêu diệt sao?”
Đỗ Cách đứng trước xác chết của tên hộ vệ cuối cùng, hắn gào lên với vẻ mặt căm phẫn:
“Trốn ư, ngươi có thể trốn đi đâu? Ngươi đã giết đường chủ của Thiết Chưởng Bang đấy!”
Không gian lặng ngắt như tờ, vốn dĩ tiếng kêu la thảm thiết của hộ vệ trong cửa đã quấy nhiễu các thành viên trong bang phái, mà những lời của Đỗ Cách triệt để khiến Thiết Chưởng Bang rối loạn.
Nhìn Đỗ Cách và Vương Tam thật sự tấn công cửa chính, đầu óc Phùng Thế Nghĩa bỗng chốc trống trơn, ngay tức khắc hắn nhắm mắt lại với vẻ tuyệt vọng:
“Xong hết rồi.”
“Nhị gia, chúng ta làm gì bây giờ”
Một đệ tử đích truyền ngỡ ngàng không biết phải làm sao.
“Xông lên đi, tai nạn của Phùng gia thì không thể để cho hai người ngoài che chở chúng ta được.”
Phùng Thế Nghĩa cười gượng, hắn nắm chặt thanh đao trong tay, định đi ra ngoài, nhưng hắn đi được vài bước mới phát hiện hai đệ tử không đi theo mình, hắn cau mày:
“Các ngươi đang làm gì?”
“Bọn ta không muốn chết.”
Một người chần chừ vài giây, rồi lúng túng trả lời:
“Nhị gia, Phùng Thất là một tên điên, vết thương của hắn khôi phục rất nhanh, nhưng mà chúng ta thì không, vì Phùng gia mà đi ám sát Khâu Nguyên Lãng thì cũng thôi đi, nhưng gióng trống khua chiêng xông vào như thế này chẳng khác nào đi chịu chết cả!”
“Rút lui đi, nhị gia, chúng ta sẽ chết một cách vô ích.”
Người còn lại nói:
“Ngươi vẫn chưa rõ sao? Mọi rắc rối của Phùng gia đều do Thiên Ma mang lại, cứ tiếp tục dây vào họ thì tai họa sẽ ngày một nhiều hơn, vứt bỏ họ đi, bây giờ chạy về Phùng gia, chạy đi còn kịp…”
“…”
Phùng Thế Nghĩa nhìn Đỗ Cách xung phong giết địch ở phía trước, rồi nhìn hai người sau lưng mình, vẻ mặt hết sức rối rắm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bây giờ bỏ đi thì tất cả những việc chúng ta làm trước đó đều uổng phí, tốc độ của Phùng Thất càng lúc càng nhanh, chứng tỏ hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nữa chúng ta còn có thêm Vương Tam.”
“Nhị gia, đừng hồ đồ nữa. Nghĩ lại tam thiếu gia đi, cho dù họ lợi hại… Ngươi nhìn Vương Tam đi, Phùng gia thật sự định dây vào loại người ấy sao?”
Một người chỉ phía trước, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ:
“Họ là ma đầu, dừng lại đi, nhị gia, không thể phạm sai lầm tiếp được nữa, nếu cứ tiếp tục như thế thì Phùng gia không thể quay đầu lại được.”
Phùng Thế Nghĩa quay đầu lại, hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn dựng tóc gáy.
Vương Tam chém đứt tay của hộ vệ trông cửa bị Phùng Thất giết chết, vừa lau vết máu trên bàn tay đó vừa nói:
“Ngoan nào, đừng sợ, làm bẩn tay ngươi rồi, để ta lau cho ngươi, lau sạch sẽ rồi thì chúng ta bắt tay…”
Con ngươi của Phùng Thế Nghĩa co lại.
Giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng hiểu ra.
Cuối cùng Phùng Thế Nghĩa nhìn Đỗ Cách, sau đó quay sang nói với hai đệ tử:
“Đi thôi.”
…
Trong màn đêm yên tĩnh, ngũ giác vốn đã nhạy cảm của Đỗ Cách càng nhạy bén gấp bội, hắn nghe rành rọt từng chữ trong cuộc đối thoại của ba người Phùng Thế Nghĩa.
CMN!
Hắn còn chưa đâm lén sau lưng đâu, thế mà mấy người này đã đâm hắn một nhát trước!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn liều sống liều chết là vì ai?
Đúng là không có nghĩa khí giang hồ.
Tất nhiên, Đỗ Cách hiểu cho họ, năm người tấn công trực tiếp một bang phái lắm cao thủ, chuyện này thấy thế nào cũng quá mức hoang đường, họ không muốn hy sinh vô ích là điều hết sức bình thường.
Thế nhưng Đỗ Cách cũng có nỗi khổ của mình, từ khóa của hắn là bảo vệ và đâm lén, một khi rút về Phùng gia, hắn không chỉ không có lợi ích để bảo vệ Phùng gia, mà thậm chí còn vuột mất cơ hội đâm sau lưng họ, không biết thuộc tính của hắn sẽ giảm đến mức nào?
Về sau họ có ác ý với mình, đến lúc đó hắn có thể bảo vệ bản thân được hay không cũng là vấn đề.
Dẫu sao dù Phùng Trung có nhúng tay không thì nhất định trong Phùng phủ cũng sẽ có người vì chuyện này mà giận lây sang hắn, khả năng cao tên cáo già Phùng Thế Nhân sẽ bán hắn cho Thiết Chưởng Bang để đổi lấy sự an toàn cho Phùng gia.
Không liên quan đến đúng và sai, mà đây là vấn đề nhân tính.
Trở lại Phùng gia chắc chắn sẽ mất đi tất cả, vì vậy, cho dù phải tấn công từ cửa chính của Thiết Chưởng Bang, hắn cũng phải làm.
Chỉ có như thế hắn mới có thể nắm giữ quyền chủ động trong tay, muốn bảo vệ thì bảo vệ, muốn đâm lén thì đâm lén, hắn có thể tối đa hóa lợi ích.
Sau khi xác định từ khóa, tư duy của người thường không còn phù hợp với họ nữa rồi, như Vương Tam, chẳng lẽ hắn muốn thu gom tay của người chết lắm sao?
Bị ép buộc thôi…
Ba người Phùng Thế Nghĩa không thể đi được, Phùng Thế Nghĩa không chỉ là lực lượng chiến đấu chủ yếu, mà nếu họ đi rồi thì hắn bảo vệ ai, hắn đâm lén ai?
“Phùng nhị gia, ta không ngờ ngươi là hạng người tham sống sợ chết, ngươi đã giết một đường chủ của Thiết Chưởng Bang, không giết Khâu Nguyên Lãng thì chẳng lẽ chờ Phùng gia bị hắn tiêu diệt sao?”
Đỗ Cách đứng trước xác chết của tên hộ vệ cuối cùng, hắn gào lên với vẻ mặt căm phẫn:
“Trốn ư, ngươi có thể trốn đi đâu? Ngươi đã giết đường chủ của Thiết Chưởng Bang đấy!”
Không gian lặng ngắt như tờ, vốn dĩ tiếng kêu la thảm thiết của hộ vệ trong cửa đã quấy nhiễu các thành viên trong bang phái, mà những lời của Đỗ Cách triệt để khiến Thiết Chưởng Bang rối loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro