Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Ăn Gan Hùm Mật...
2024-11-10 08:21:07
Đầu óc Phùng Thế Nghĩa như nổ tung, hắn chết sững tại chỗ, trời đất quay cuồng, như muốn ngất xỉu, ngay tức khắc đôi mắt hắn đỏ ngầu, hắn kêu gào cuồng loạn:
“Phùng Thất, ta làm thịt ngươi…”
“Phùng nhị gia, không thể mắc thêm sai lầm nữa.”
Đỗ Cách ngắt lời Phùng Thế Nghĩa, tiếp tục gào to thêm:
“Đúng, hai bọn ta là người ngoài, có thể liều mạng giúp các ngươi giữ chân Thiết Chưởng Bang, nhưng mà Phùng gia thì sao? Lâm trận bỏ chạy, bán bạn để sống sót, Phùng gia sẽ mang tiếng xấu! Nhà mất rồi thì có thể xây lại, mà thanh danh bị hủy hoại thì chẳng khác nào võ giả bị đánh gãy sống lưng. Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng không thể đánh mất danh tiếng được, Phùng nhị gia, chúng ta phải dùng máu tươi và mạng sống bảo vệ danh dự của Phùng gia!”
CMN!
Bảo vệ danh dự của Phùng gia?
Hắn đang đẩy Phùng Thế Nghĩa vào bước đường cùng đây mà!
Quá độc ác!
Nhìn Đỗ Cách sục sôi căm thù, hiên ngang lẫm liệt, Vương Tam chấn động vô cùng, hắn hiểu vì sao Phùng Thất lại làm như vậy, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà lại có thể nghĩ ra quyết sách chính xác, bộ não của hắn quá khôn khéo, không phục không được.
Biến bảo vệ thành kỹ năng tấn công, trong khoảnh khắc ấy, Vương Tam hiểu được ý nghĩa thật sự của thiết lập nhân vật, một cánh cửa nào đó trong đầu hắn từ từ mở ra, dường như hắn nhìn thấy ược một thế giới hoàn toàn mới.
...
Cưỡng chế bảo vệ, cưỡng chế đâm lén!
Thuộc tính của Đỗ Cách tăng vèo vèo, thấy Phùng Thế Nghĩa đã dừng bước, hắn vui như mở cờ trong bụng, người của Thiết Chưởng Bang bị quấy nhiễu, Phùng Thế Nghĩa muốn chạy cũng chạy không được, hắn dám dẫn người của Thiết Chưởng Bang về thì chẳng khác nào ngại Phùng gia bị tiêu diệt chưa đủ nhanh.
Trong Thiết Chưởng Bang, ánh đuốc bùng lên.
Một lát sau, trong sân đèn đuốc sáng trưng, hơn hai trăm thành viên bang phái cầm đao, cầm kiếm trợn mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Cách và Vương Tam đứng ngoài cửa, ánh mắt như muốn phun lửa.
Nửa đêm nửa hôm còn tấn công nhà người ta, lại còn phách lối như vậy, không tiêu diệt họ thì Thiết Chưởng Bang còn mặt mũi gì nữa?
Tượng đất còn biết giận, huống hồ họ còn gắt ngủ ...
Hơn nữa, theo những gì tên kia nói, họ còn giết đường chủ của Thiết Chưởng Bang, lại đến ám sát bang chủ diệt trừ hậu hoạn, đúng là ăn gan hùm mật gấu, họ nghĩ Thiết Chưởng Bang là cái gì?
“Không ngờ Phùng gia nho nhỏ lại có được vài nam tử hán chính trực, khiến họ Khâu này đánh giá cao đấy.”
Một giọng nói như sấm rền bỗng vang lên, sau đó một ông lão hơn năm mươi tuổi tóc hoa râm đi ra ngoài cửa, hắn đứng đó nhìn hai người Đỗ Cách, không giận tự uy:
“Chỉ với hai người các ngươi mà cũng muốn đến giết lão phu?”
“Còn có Phùng nhị gia Phùng Thế Nghĩa.”
Sống lưng Đỗ Cách thẳng tắp, hắn nói tên Phùng Thế Nghĩa ra.
Trong rừng cây, Phùng Thế Nghĩa tức đến mức sắp sửa chảy máu mắt, tên khốn ấy, tên khốn ấy, quả nhiên hắn là một tên ma đầu, hắn đến không phải để bảo vệ Phùng gia, mà là để phá hủy Phùng gia!
Đỗ Cách thấy Phùng Thế Nghĩa vẫn chưa định ra, thế là hắn nhìn về phía Khâu Nguyên Lãng và những người sau lưng hắn, cười khẽ và nói:
“Khâu bang chủ, Thiết Chưởng Bang của ngươi vô duyên vô cớ phái người đến tập kích Hưng Ngọc lâu giữa đêm khuya, ngươi được phép giết người mà lại không cho phép bọn ta đánh trả sao? Đạo nghĩa giang hồ, tác phong võ lâm bị những kẻ ỷ vào mình có sức mạnh để rồi thích làm gì thì làm như các ngươi hủy hoại rồi. Ngày hôm nay, Phùng gia phải đi đầu thay đổi bầu không khí không lành mạnh này của giang hồ, dùng vũ khí và máu tươi bảo vệ đạo đức và chính nghĩa giang hồ.”
“Bảo vệ đạo đức và chính nghĩa giang hồ?”
Khâu Nguyên Lãng chờ Đỗ Cách nói xong, hắn mới nở nụ cười, nhìn đối phương như đang nhìn một tên ngốc, đột nhiên vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng:
“Các ngươi giết Bành Xung?”
Càng ngày càng có nhiều người xuất hiện sau lưng Khâu Nguyên Lãng, nhưng Đỗ Cách hoàn toàn không sợ hãi, hắn không hề khoan nhượng:
“Kẻ giết người sớm muộn gì cũng sẽ bị giết…”
“Khâu bang chủ, đừng nghe ma quỷ ăn nói xằng bậy.”
Phùng Thế Nghĩa la lên, hắn bước ra từ trong bóng tối, trợn mắt nhìn Đỗ Cách với vẻ mặt hung tợn, sau đó quỳ xuống ở đằng xa:
“Khâu bang chủ, Phùng gia bị ma quỷ mê hoặc, cho nên mới làm chuyện ngu xuẩn ấy. Nếu không cho Phùng gia mười lá gan thì bọn ta cũng không đối đầu với Thiết Chưởng Bang, ta sao có thể là đối thủ của Bành đường chủ, là hai người họ, dùng thủ đoạn tà ma hại Bành đường chủ…”
“Phùng nhị gia?”
Đỗ Cách nhìn Phùng Thế Nghĩa, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.
“Ngươi im miệng.”
Phùng Thế Nghĩa tức giận quát to:
“Ngươi là đồ khốn, nếu không phải do ngươi dùng tà thuyết mê hoặc người khác thì Phùng gia sao lại rơi vào tình cảnh này? Biết thế thì trước kia bọn ta phải giết chết ma đầu nhà ngươi ngay khi ngươi vừa đoạt xác mới đúng.”
“Phùng Thất, ta làm thịt ngươi…”
“Phùng nhị gia, không thể mắc thêm sai lầm nữa.”
Đỗ Cách ngắt lời Phùng Thế Nghĩa, tiếp tục gào to thêm:
“Đúng, hai bọn ta là người ngoài, có thể liều mạng giúp các ngươi giữ chân Thiết Chưởng Bang, nhưng mà Phùng gia thì sao? Lâm trận bỏ chạy, bán bạn để sống sót, Phùng gia sẽ mang tiếng xấu! Nhà mất rồi thì có thể xây lại, mà thanh danh bị hủy hoại thì chẳng khác nào võ giả bị đánh gãy sống lưng. Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng không thể đánh mất danh tiếng được, Phùng nhị gia, chúng ta phải dùng máu tươi và mạng sống bảo vệ danh dự của Phùng gia!”
CMN!
Bảo vệ danh dự của Phùng gia?
Hắn đang đẩy Phùng Thế Nghĩa vào bước đường cùng đây mà!
Quá độc ác!
Nhìn Đỗ Cách sục sôi căm thù, hiên ngang lẫm liệt, Vương Tam chấn động vô cùng, hắn hiểu vì sao Phùng Thất lại làm như vậy, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà lại có thể nghĩ ra quyết sách chính xác, bộ não của hắn quá khôn khéo, không phục không được.
Biến bảo vệ thành kỹ năng tấn công, trong khoảnh khắc ấy, Vương Tam hiểu được ý nghĩa thật sự của thiết lập nhân vật, một cánh cửa nào đó trong đầu hắn từ từ mở ra, dường như hắn nhìn thấy ược một thế giới hoàn toàn mới.
...
Cưỡng chế bảo vệ, cưỡng chế đâm lén!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thuộc tính của Đỗ Cách tăng vèo vèo, thấy Phùng Thế Nghĩa đã dừng bước, hắn vui như mở cờ trong bụng, người của Thiết Chưởng Bang bị quấy nhiễu, Phùng Thế Nghĩa muốn chạy cũng chạy không được, hắn dám dẫn người của Thiết Chưởng Bang về thì chẳng khác nào ngại Phùng gia bị tiêu diệt chưa đủ nhanh.
Trong Thiết Chưởng Bang, ánh đuốc bùng lên.
Một lát sau, trong sân đèn đuốc sáng trưng, hơn hai trăm thành viên bang phái cầm đao, cầm kiếm trợn mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Cách và Vương Tam đứng ngoài cửa, ánh mắt như muốn phun lửa.
Nửa đêm nửa hôm còn tấn công nhà người ta, lại còn phách lối như vậy, không tiêu diệt họ thì Thiết Chưởng Bang còn mặt mũi gì nữa?
Tượng đất còn biết giận, huống hồ họ còn gắt ngủ ...
Hơn nữa, theo những gì tên kia nói, họ còn giết đường chủ của Thiết Chưởng Bang, lại đến ám sát bang chủ diệt trừ hậu hoạn, đúng là ăn gan hùm mật gấu, họ nghĩ Thiết Chưởng Bang là cái gì?
“Không ngờ Phùng gia nho nhỏ lại có được vài nam tử hán chính trực, khiến họ Khâu này đánh giá cao đấy.”
Một giọng nói như sấm rền bỗng vang lên, sau đó một ông lão hơn năm mươi tuổi tóc hoa râm đi ra ngoài cửa, hắn đứng đó nhìn hai người Đỗ Cách, không giận tự uy:
“Chỉ với hai người các ngươi mà cũng muốn đến giết lão phu?”
“Còn có Phùng nhị gia Phùng Thế Nghĩa.”
Sống lưng Đỗ Cách thẳng tắp, hắn nói tên Phùng Thế Nghĩa ra.
Trong rừng cây, Phùng Thế Nghĩa tức đến mức sắp sửa chảy máu mắt, tên khốn ấy, tên khốn ấy, quả nhiên hắn là một tên ma đầu, hắn đến không phải để bảo vệ Phùng gia, mà là để phá hủy Phùng gia!
Đỗ Cách thấy Phùng Thế Nghĩa vẫn chưa định ra, thế là hắn nhìn về phía Khâu Nguyên Lãng và những người sau lưng hắn, cười khẽ và nói:
“Khâu bang chủ, Thiết Chưởng Bang của ngươi vô duyên vô cớ phái người đến tập kích Hưng Ngọc lâu giữa đêm khuya, ngươi được phép giết người mà lại không cho phép bọn ta đánh trả sao? Đạo nghĩa giang hồ, tác phong võ lâm bị những kẻ ỷ vào mình có sức mạnh để rồi thích làm gì thì làm như các ngươi hủy hoại rồi. Ngày hôm nay, Phùng gia phải đi đầu thay đổi bầu không khí không lành mạnh này của giang hồ, dùng vũ khí và máu tươi bảo vệ đạo đức và chính nghĩa giang hồ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bảo vệ đạo đức và chính nghĩa giang hồ?”
Khâu Nguyên Lãng chờ Đỗ Cách nói xong, hắn mới nở nụ cười, nhìn đối phương như đang nhìn một tên ngốc, đột nhiên vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng:
“Các ngươi giết Bành Xung?”
Càng ngày càng có nhiều người xuất hiện sau lưng Khâu Nguyên Lãng, nhưng Đỗ Cách hoàn toàn không sợ hãi, hắn không hề khoan nhượng:
“Kẻ giết người sớm muộn gì cũng sẽ bị giết…”
“Khâu bang chủ, đừng nghe ma quỷ ăn nói xằng bậy.”
Phùng Thế Nghĩa la lên, hắn bước ra từ trong bóng tối, trợn mắt nhìn Đỗ Cách với vẻ mặt hung tợn, sau đó quỳ xuống ở đằng xa:
“Khâu bang chủ, Phùng gia bị ma quỷ mê hoặc, cho nên mới làm chuyện ngu xuẩn ấy. Nếu không cho Phùng gia mười lá gan thì bọn ta cũng không đối đầu với Thiết Chưởng Bang, ta sao có thể là đối thủ của Bành đường chủ, là hai người họ, dùng thủ đoạn tà ma hại Bành đường chủ…”
“Phùng nhị gia?”
Đỗ Cách nhìn Phùng Thế Nghĩa, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.
“Ngươi im miệng.”
Phùng Thế Nghĩa tức giận quát to:
“Ngươi là đồ khốn, nếu không phải do ngươi dùng tà thuyết mê hoặc người khác thì Phùng gia sao lại rơi vào tình cảnh này? Biết thế thì trước kia bọn ta phải giết chết ma đầu nhà ngươi ngay khi ngươi vừa đoạt xác mới đúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro