Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Bảo Vệ Đạo Nghĩ...
2024-11-10 08:21:07
“Ma đầu?”
Khâu Nguyên Lãng nhìn Đỗ Cách với ánh mắt hứng thú.
“Đúng vậy, bang chủ, hai người họ chính là Thiên Ma mà ngươi muốn tìm.”
Phùng Thế Nghĩa nói:
“Thiên Ma khác với người bình thường, lời nói và hành động phải khớp với thuộc tính của mình mới có thể trưởng thành, thuộc tính của Phùng Thất là bảo vệ, hắn khua môi múa mép, luôn mồm nói bảo vệ lợi ích của Phùng gia, dựa vào Phùng gia để trưởng thành, thế nhưng lại đưa tai họa tới cho nhà bọn ta. Bang chủ, từ giờ trở đi, Phùng gia cắt đứt quan hệ với hắn, hai bên không còn quan hệ gì nữa. Không có sự che chở của Phùng gia, chắc chắn thực lực của hắn sẽ suy giảm, bang chủ có thể bắt hắn, giết hay tra tấn, lợi dụng hay giữ lại, không còn liên quan gì đến Phùng gia cả. Phùng Thế Nghĩa ta bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, ta tình nguyện dùng tính mạng của mình đền mạng cho Bành đường chủ, chỉ cầu xin bang chủ có thể tha cho người Phùng gia, họ vô tội, họ không biết chuyện!”
Cộp! Cộp! Cộp!
Phùng Thế Nghĩa dập đầu thật mạnh xuống mặt đất, chỉ một lát sau trán hắn đã đỏ bừng.
Thiên Ma?
Khâu Nguyên Lãng không để ý đến Phùng Thế Nghĩa, mà nhìn về phía Đỗ Cách một cách hứng thú, rồi nhìn sang Vương Tam đang cầm bàn tay bị chém đứt với vẻ mặt si mê, nói:
“Thì ra trên đời này có Thiên Ma thật sao? Hắn nói ngươi trưởng thành nhờ vào thuộc tính, thuộc tính của ngươi là bảo vệ, thế nên ngươi mới phải bảo vệ đạo nghĩa giang hồ?”
“Phải.”
Đỗ Cách gật đầu.
Khi Phùng Thế Nghĩa cắt đứt quan hệ với hắn, cuối cùng hắn cũng biết được thuộc tính giảm xuống mà Vương Tam là thế nào, các thuộc tính của hắn giảm khoảng một phần ba, xem ra bị coi là bảo vệ thất bại, chỉ có điều thuộc tính không giảm đến đáy, có lẽ là bởi vì hắn thành công đâm Phùng gia một nhát, đồng thời còn nhờ hành động bảo vệ hòa bình võ lâm nên mới giữ được thuộc tính.
Hắn nhìn Khâu Nguyên Lãng, nếu lần này hành động bảo vệ hòa bình võ lâm của hắn lại thất bại, e rằng thuộc tính sẽ tiếp tục giảm xuống.
Chẳng qua, tuy Phùng gia vứt bỏ hắn, nhưng Đỗ Cách vẫn quyết định vắt kiệt giá trị cuối cùng của họ, hắn nhìn sang Phùng Thế Nghĩa, ánh mắt hiện lên vẻ đau xót:
“Phùng nhị gia, tuy ngươi vứt bỏ ta, nhưng nguyên tắc của ta vĩnh viễn không thay đổi, một ngày bảo vệ, bảo vệ suốt đời, đấy là những gì ta đã nói, ta sẽ thực hiện đến cùng.”
Rồi hắn quay sau nhìn Khâu Nguyên Lãng, kề kiếm lên cổ mình:
“Khâu bang chủ, ta đồng ý gia nhập Thiết Chưởng Bang, mặc cho bang chủ xử lý. Chỉ xin ngươi tha cho toàn bộ già trẻ Phùng gia, để ta hoàn thành sự bảo vệ, bằng không ta sẽ chết ở đây, thứ ngươi có được chẳng qua là một cái xác Thiên Ma không có chút giá trị nào mà thôi.”
Phùng Thế Nghĩa chấn động, hắn ngẩng phắt lên nhìn Đỗ Cách, nỗi căm hận trong lòng bỗng chốc tan biến, giờ khắc này, hắn mới cảm thấy dường như mình làm sai thật rồi.
Khâu Nguyên Lãng nhìn Đỗ Cách với vẻ ngạc nhiên:
“Hắn bán đứng ngươi mà ngươi vẫn sẵn lòng bảo vệ hắn?”
Đỗ Cách trả lời:
“Một ngày bảo vệ, bảo vệ suốt đời, đây là sứ mạng của ta.”
“Được, ta đồng ý với ngươi là được.”
Khâu Nguyên Lãng nhìn Đỗ Cách với ánh mắt tán thưởng, hắn vỗ tay, nói:
“Đám ngu xuẩn đó không biết nhìn hàng, từ giờ trở đi, ngươi bảo vệ Thiết Chưởng Bang của ta, Thiết Chưởng Bang cũng có thể bảo vệ ngươi...”
Khâu Nguyên Lãng chưa nói xong thì thuộc tính vừa giảm xuống của Đỗ Cách tức khắc lại tăng lên, hơn nữa còn tăng thêm khá nhiều.
…
Vẻ mặt của Đỗ Cách rất phức tạp, vừa như thất vọng, lại vừa như giải thoát, hắn nở nụ cười tự giễu, bỏ thanh kiếm gác trên cổ xuống, tay hắn cầm chuôi kiếm, chắp tay hành lễ với Khâu Nguyên Lãng:
“Đa tạ bang chủ.”
“Được, được, đi vào với ta, nói cho ta biết về Thiên Ma.”
Khâu Nguyên Lãng nói.
“Tuân lệnh bang chủ.”
Đỗ Cách nói, hắn hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Phùng Thế Nghĩa, diễn cảnh cuối cùng:
“Nhị đương giả, từ hôm nay, ân oán giữa Phùng Thất và Phùng gia thanh toán xong, nhị đương gia, về đi.”
“Ta…”
Phùng Thế Nghĩa nhìn Phùng Thất, hắn đứng dậy, hồn bay phách lạc, rồi hắn chắp tay với Đỗ Cách:
“Thất tiên sinh cao thượng, là Phùng gia có lỗi với ngươi.”
Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy trái tim mình trống rỗng, hệt như vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Tại sao?
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hắn sai rồi sao?
Hắn không sai, hắn luôn một lòng lo nghĩ cho tương lai của Phùng gia.
Phùng Thất sai rồi sao?
Hắn cũng không sai, những việc hắn làm đều là để bảo vệ lợi ích của Phùng gia, thậm chí không tiếc dùng tính mạng che chở nhà bọn họ, hắn đã thực hiện lời của bảo vệ của mình…
Nhưng tại sao kết quả lại biến thành như thế này?
Phùng Trung!
Là Phùng Trung!
Tất cả là tại hắn, nếu không phải bởi vì hắn gây khó dễ thì Đỗ Cách vẫn là người bảo vệ của Phùng gia, tương lai của Phùng gia vẫn còn tươi sáng…
Phùng Thế Nghĩa tìm được nguyên nhân, trong khoảnh khắc ấy hai mắt hắn đỏ ngầu, không thể tha thứ, chờ hắn trở về, nhất định phải phát động toàn bộ lực lượng của Phùng gia, chém Phung Trung thành muôn mảnh, không giết Phùng Trung thì không thể giải mối hận trong lòng hắn.
Khâu Nguyên Lãng nhìn Đỗ Cách với ánh mắt hứng thú.
“Đúng vậy, bang chủ, hai người họ chính là Thiên Ma mà ngươi muốn tìm.”
Phùng Thế Nghĩa nói:
“Thiên Ma khác với người bình thường, lời nói và hành động phải khớp với thuộc tính của mình mới có thể trưởng thành, thuộc tính của Phùng Thất là bảo vệ, hắn khua môi múa mép, luôn mồm nói bảo vệ lợi ích của Phùng gia, dựa vào Phùng gia để trưởng thành, thế nhưng lại đưa tai họa tới cho nhà bọn ta. Bang chủ, từ giờ trở đi, Phùng gia cắt đứt quan hệ với hắn, hai bên không còn quan hệ gì nữa. Không có sự che chở của Phùng gia, chắc chắn thực lực của hắn sẽ suy giảm, bang chủ có thể bắt hắn, giết hay tra tấn, lợi dụng hay giữ lại, không còn liên quan gì đến Phùng gia cả. Phùng Thế Nghĩa ta bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, ta tình nguyện dùng tính mạng của mình đền mạng cho Bành đường chủ, chỉ cầu xin bang chủ có thể tha cho người Phùng gia, họ vô tội, họ không biết chuyện!”
Cộp! Cộp! Cộp!
Phùng Thế Nghĩa dập đầu thật mạnh xuống mặt đất, chỉ một lát sau trán hắn đã đỏ bừng.
Thiên Ma?
Khâu Nguyên Lãng không để ý đến Phùng Thế Nghĩa, mà nhìn về phía Đỗ Cách một cách hứng thú, rồi nhìn sang Vương Tam đang cầm bàn tay bị chém đứt với vẻ mặt si mê, nói:
“Thì ra trên đời này có Thiên Ma thật sao? Hắn nói ngươi trưởng thành nhờ vào thuộc tính, thuộc tính của ngươi là bảo vệ, thế nên ngươi mới phải bảo vệ đạo nghĩa giang hồ?”
“Phải.”
Đỗ Cách gật đầu.
Khi Phùng Thế Nghĩa cắt đứt quan hệ với hắn, cuối cùng hắn cũng biết được thuộc tính giảm xuống mà Vương Tam là thế nào, các thuộc tính của hắn giảm khoảng một phần ba, xem ra bị coi là bảo vệ thất bại, chỉ có điều thuộc tính không giảm đến đáy, có lẽ là bởi vì hắn thành công đâm Phùng gia một nhát, đồng thời còn nhờ hành động bảo vệ hòa bình võ lâm nên mới giữ được thuộc tính.
Hắn nhìn Khâu Nguyên Lãng, nếu lần này hành động bảo vệ hòa bình võ lâm của hắn lại thất bại, e rằng thuộc tính sẽ tiếp tục giảm xuống.
Chẳng qua, tuy Phùng gia vứt bỏ hắn, nhưng Đỗ Cách vẫn quyết định vắt kiệt giá trị cuối cùng của họ, hắn nhìn sang Phùng Thế Nghĩa, ánh mắt hiện lên vẻ đau xót:
“Phùng nhị gia, tuy ngươi vứt bỏ ta, nhưng nguyên tắc của ta vĩnh viễn không thay đổi, một ngày bảo vệ, bảo vệ suốt đời, đấy là những gì ta đã nói, ta sẽ thực hiện đến cùng.”
Rồi hắn quay sau nhìn Khâu Nguyên Lãng, kề kiếm lên cổ mình:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khâu bang chủ, ta đồng ý gia nhập Thiết Chưởng Bang, mặc cho bang chủ xử lý. Chỉ xin ngươi tha cho toàn bộ già trẻ Phùng gia, để ta hoàn thành sự bảo vệ, bằng không ta sẽ chết ở đây, thứ ngươi có được chẳng qua là một cái xác Thiên Ma không có chút giá trị nào mà thôi.”
Phùng Thế Nghĩa chấn động, hắn ngẩng phắt lên nhìn Đỗ Cách, nỗi căm hận trong lòng bỗng chốc tan biến, giờ khắc này, hắn mới cảm thấy dường như mình làm sai thật rồi.
Khâu Nguyên Lãng nhìn Đỗ Cách với vẻ ngạc nhiên:
“Hắn bán đứng ngươi mà ngươi vẫn sẵn lòng bảo vệ hắn?”
Đỗ Cách trả lời:
“Một ngày bảo vệ, bảo vệ suốt đời, đây là sứ mạng của ta.”
“Được, ta đồng ý với ngươi là được.”
Khâu Nguyên Lãng nhìn Đỗ Cách với ánh mắt tán thưởng, hắn vỗ tay, nói:
“Đám ngu xuẩn đó không biết nhìn hàng, từ giờ trở đi, ngươi bảo vệ Thiết Chưởng Bang của ta, Thiết Chưởng Bang cũng có thể bảo vệ ngươi...”
Khâu Nguyên Lãng chưa nói xong thì thuộc tính vừa giảm xuống của Đỗ Cách tức khắc lại tăng lên, hơn nữa còn tăng thêm khá nhiều.
…
Vẻ mặt của Đỗ Cách rất phức tạp, vừa như thất vọng, lại vừa như giải thoát, hắn nở nụ cười tự giễu, bỏ thanh kiếm gác trên cổ xuống, tay hắn cầm chuôi kiếm, chắp tay hành lễ với Khâu Nguyên Lãng:
“Đa tạ bang chủ.”
“Được, được, đi vào với ta, nói cho ta biết về Thiên Ma.”
Khâu Nguyên Lãng nói.
“Tuân lệnh bang chủ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Cách nói, hắn hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Phùng Thế Nghĩa, diễn cảnh cuối cùng:
“Nhị đương giả, từ hôm nay, ân oán giữa Phùng Thất và Phùng gia thanh toán xong, nhị đương gia, về đi.”
“Ta…”
Phùng Thế Nghĩa nhìn Phùng Thất, hắn đứng dậy, hồn bay phách lạc, rồi hắn chắp tay với Đỗ Cách:
“Thất tiên sinh cao thượng, là Phùng gia có lỗi với ngươi.”
Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy trái tim mình trống rỗng, hệt như vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Tại sao?
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hắn sai rồi sao?
Hắn không sai, hắn luôn một lòng lo nghĩ cho tương lai của Phùng gia.
Phùng Thất sai rồi sao?
Hắn cũng không sai, những việc hắn làm đều là để bảo vệ lợi ích của Phùng gia, thậm chí không tiếc dùng tính mạng che chở nhà bọn họ, hắn đã thực hiện lời của bảo vệ của mình…
Nhưng tại sao kết quả lại biến thành như thế này?
Phùng Trung!
Là Phùng Trung!
Tất cả là tại hắn, nếu không phải bởi vì hắn gây khó dễ thì Đỗ Cách vẫn là người bảo vệ của Phùng gia, tương lai của Phùng gia vẫn còn tươi sáng…
Phùng Thế Nghĩa tìm được nguyên nhân, trong khoảnh khắc ấy hai mắt hắn đỏ ngầu, không thể tha thứ, chờ hắn trở về, nhất định phải phát động toàn bộ lực lượng của Phùng gia, chém Phung Trung thành muôn mảnh, không giết Phùng Trung thì không thể giải mối hận trong lòng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro