Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Cảnh Giác
2024-11-10 08:21:07
Người kia nghe vậy thì mắt sáng lên, tràn đầy phấn khởi mà nói.
“Ta chỉ nói như vậy thôi mà ngươi thật sự đi báo cáo à, trở về bị Thiên Ma biết được thì sẽ chọc ngươi một đao đó.”
Thiệu Chu cười cười.
“Ta cũng nói đùa thôi, đều là huynh đệ trong nhà mà sao có thể làm loại chuyện đáng ghê tởm như mật báo sau lưng này…”
Người kia cười hì hì, lấy lệ cho qua, hiển nhiên không để Thiệu Chu ở trong lòng.
Trong lòng Thiệu Chu hiểu rõ nên không khuyên hắn nữa, có nhiều người mật báo nên hắn sẽ tranh thủ thời gian qua kia để xem tình huống bên lão bang chủ thế nào, có phải đang lừa hắn hay không, cái này chỉ cần nhìn cái là hiểu ngay.
…
Một bàn đồ ăn và rượu được bày ra, Đỗ Cách và Phùng Trung vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn căn phòng phụ thân con Khâu Nguyên Lãng dưỡng thương, xem có nhân viên khả nghi đi vào điều tra hay không.
“Thất ca, ngươi đến từ đơn vị nào?”
Phùng Trung hỏi.
“Cái gì mà đơn vị nào?”
Đỗ Cách hỏi ngược lại.
“Dửng dưng đối với đồ ăn thức uống, tinh thông từ khóa ngụy trang, nếu không phải đến từ Tinh Anh học viện thì quỷ cũng không tin.”
Phùng Trung nói:
“Có tổng cộng ba ngàn người trong trường mô phỏng này, bao gồm các thí sinh đến từ sáu Bình Dân học viện và hai Tinh Anh học viện. Nói không chừng chúng ta còn chung một học viện đấy! Cho dù không phải cùng một học viện thì hỏi thăm qua lại cũng biết. Lần này chúng ta song song tiến vào top mười, chỉ cần nói tên thì sau khi rời khỏi đây ta sẽ đi tìm ngươi. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau tiến vào chiến trường Dị Tinh, mạnh mạnh kết hợp…”
“Ta học Bình Dân học viện nên không cần tìm ta, ra khỏi trường thi thì ta không quen biết ai hết.”
Đỗ Cách nói.
“Thất ca, ngươi cảnh giác quá rồi.”
Phùng Trung nở nụ cười:
“Chỉ cần ngươi giành được hạng nhất ở trường mô phỏng rồi đi ra ngoài thì không muốn nổi tiếng cũng khó. Cứ quyết định như thế đi, đến lúc đó ta đi tìm ngươi.”
“Hạng nhất tạm thời thôi, còn chưa chắc có thể duy trì đến cuối cùng…”
Đỗ Cách nói chuyện rồi bỗng khựng lại.
“Sao vậy?”
Phùng Trung hỏi.
“Có miếng thức ăn đắng quá.”
Đỗ Cách nhổ thức ăn trong miệng ra rồi đứng lên:
“Bỏ đi, không ăn nữa, đi, qua Tẩy Oan đường xem sao.”
“Không trông coi Khâu Nguyên Lãng nữa à?”
Phùng Trung hỏi.
“Có hai Hương chủ trông là được rồi, cái miệng thị phi của ngươi thật sự không đáng tin lắm, trời mới biết lúc nào tên kia đến?”
Đỗ Cách nói:
“Cũng không thể vì mấy tên Thiên Ma không biết có hay không mà không làm việc chính.”
Lúc nãy, hắn cảm thấy thuộc tính của mình đang hạ xuống với biên độ lớn, chớp mắt một cái đã hạ mất một phần năm.
Hắn lập tức ý thức được rằng nguy cơ bại lộ từ khóa đến rồi.
Bị người ta nhắm vào.
Khả năng xảy ra vấn đề của “đâm sau lưng” không lớn lắm, chỉ có thể là “giữ gìn” bị nhắm vào.
Sự hạn chế của “đâm sau lưng” quá cao nên không dễ mở rộng, cũng không thể vứt bỏ ván cơ bản của “giữ gìn”. Phải nghĩ cách che giấu “giữ gìn”, bù đắp sơ hở trước đó, để tất cả mọi người cho rằng “giữ gìn” là ngụy trang của mình mới được…
…
Còn chưa đi đến Tẩy Oan đường, Đỗ Cách đã thấy Liễu Thành cưỡi ngựa phi vội trở về.
Hai người dừng bước.
Liễu Thành nhảy xuống khỏi ngựa rồi phi thân đi tới trước mặt Đỗ Cách, vội vã nói:
“Bang chủ, xảy ra vấn đề rồi?”
“Làm sao?”
Đỗ Cách hỏi.
“Bạc mà hôm qua chúng ta phát cho người bị hại bị người ta cướp rồi.”
Liễu Thành nói:
“Người cướp bạc mặc đồ của Duy Hòa bang, không chỉ cướp bạc mà còn đánh người, uy hiếp bọn họ không được nói chuyện này ra. Bây giờ Lư Dương thành đang ngầm loan truyền rằng khẩu hiệu giữ gìn chính nghĩa của chúng ta là giả dối, họ nói rằng… bang chủ làm cái kia vì muốn lập đền thờ…”
Nhớ tới hành vì khó hiểu lúc nãy của Đỗ Cách, Phùng Trung liếc mắt nhìn hắn đăm chiêu.
Khá lắm.
Không phải từ khóa của hắn thật sự là “giữ gìn” đấy chứ?
Thấy sự chú ý của Đỗ Cách tập trung ở trên người Liễu Thành, hắn lặng lẽ mở bảng tư liệu ra rồi nhìn xuống xếp hạng của mình, vẫn là vị trí thứ chín, không tiến dần lên phía trước.
Hắn than thầm một tiếng, quả nhiên không phải là “giữ gìn”, cũng may hắn nhanh trí biết xem xếp hạng trước, nếu như đúng là “giữ gìn” mà danh tiếng bị tổn hại lớn như vậy thì thuộc tính đã tụt xuống đáy từ lâu, hoàn toàn không thể nắm giữ vị trí thứ nhất.
Chẳng qua dù không phải là “giữ gìn” thì chắc cũng có liên quan đến “giữ gìn”, chắc thuộc tính của hắn hắn cũng bị ảnh hưởng.
Không thể không nói, Phùng Thất ngụy trang từ khóa chân chính quá tốt tồi.
Đỗ Cách có mắt sau đầu nên thấy rõ hành động lén lút của Phùng Thất, nhưng vẫn không coi đó là chuyện đáng để tâm.
Dù sao.
Mọi người đều có ham muốn nhìn trộm và dò hỏi bí mật của người khác, đó là chuyện thường trên đời.
“Ta chỉ nói như vậy thôi mà ngươi thật sự đi báo cáo à, trở về bị Thiên Ma biết được thì sẽ chọc ngươi một đao đó.”
Thiệu Chu cười cười.
“Ta cũng nói đùa thôi, đều là huynh đệ trong nhà mà sao có thể làm loại chuyện đáng ghê tởm như mật báo sau lưng này…”
Người kia cười hì hì, lấy lệ cho qua, hiển nhiên không để Thiệu Chu ở trong lòng.
Trong lòng Thiệu Chu hiểu rõ nên không khuyên hắn nữa, có nhiều người mật báo nên hắn sẽ tranh thủ thời gian qua kia để xem tình huống bên lão bang chủ thế nào, có phải đang lừa hắn hay không, cái này chỉ cần nhìn cái là hiểu ngay.
…
Một bàn đồ ăn và rượu được bày ra, Đỗ Cách và Phùng Trung vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn căn phòng phụ thân con Khâu Nguyên Lãng dưỡng thương, xem có nhân viên khả nghi đi vào điều tra hay không.
“Thất ca, ngươi đến từ đơn vị nào?”
Phùng Trung hỏi.
“Cái gì mà đơn vị nào?”
Đỗ Cách hỏi ngược lại.
“Dửng dưng đối với đồ ăn thức uống, tinh thông từ khóa ngụy trang, nếu không phải đến từ Tinh Anh học viện thì quỷ cũng không tin.”
Phùng Trung nói:
“Có tổng cộng ba ngàn người trong trường mô phỏng này, bao gồm các thí sinh đến từ sáu Bình Dân học viện và hai Tinh Anh học viện. Nói không chừng chúng ta còn chung một học viện đấy! Cho dù không phải cùng một học viện thì hỏi thăm qua lại cũng biết. Lần này chúng ta song song tiến vào top mười, chỉ cần nói tên thì sau khi rời khỏi đây ta sẽ đi tìm ngươi. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau tiến vào chiến trường Dị Tinh, mạnh mạnh kết hợp…”
“Ta học Bình Dân học viện nên không cần tìm ta, ra khỏi trường thi thì ta không quen biết ai hết.”
Đỗ Cách nói.
“Thất ca, ngươi cảnh giác quá rồi.”
Phùng Trung nở nụ cười:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chỉ cần ngươi giành được hạng nhất ở trường mô phỏng rồi đi ra ngoài thì không muốn nổi tiếng cũng khó. Cứ quyết định như thế đi, đến lúc đó ta đi tìm ngươi.”
“Hạng nhất tạm thời thôi, còn chưa chắc có thể duy trì đến cuối cùng…”
Đỗ Cách nói chuyện rồi bỗng khựng lại.
“Sao vậy?”
Phùng Trung hỏi.
“Có miếng thức ăn đắng quá.”
Đỗ Cách nhổ thức ăn trong miệng ra rồi đứng lên:
“Bỏ đi, không ăn nữa, đi, qua Tẩy Oan đường xem sao.”
“Không trông coi Khâu Nguyên Lãng nữa à?”
Phùng Trung hỏi.
“Có hai Hương chủ trông là được rồi, cái miệng thị phi của ngươi thật sự không đáng tin lắm, trời mới biết lúc nào tên kia đến?”
Đỗ Cách nói:
“Cũng không thể vì mấy tên Thiên Ma không biết có hay không mà không làm việc chính.”
Lúc nãy, hắn cảm thấy thuộc tính của mình đang hạ xuống với biên độ lớn, chớp mắt một cái đã hạ mất một phần năm.
Hắn lập tức ý thức được rằng nguy cơ bại lộ từ khóa đến rồi.
Bị người ta nhắm vào.
Khả năng xảy ra vấn đề của “đâm sau lưng” không lớn lắm, chỉ có thể là “giữ gìn” bị nhắm vào.
Sự hạn chế của “đâm sau lưng” quá cao nên không dễ mở rộng, cũng không thể vứt bỏ ván cơ bản của “giữ gìn”. Phải nghĩ cách che giấu “giữ gìn”, bù đắp sơ hở trước đó, để tất cả mọi người cho rằng “giữ gìn” là ngụy trang của mình mới được…
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn chưa đi đến Tẩy Oan đường, Đỗ Cách đã thấy Liễu Thành cưỡi ngựa phi vội trở về.
Hai người dừng bước.
Liễu Thành nhảy xuống khỏi ngựa rồi phi thân đi tới trước mặt Đỗ Cách, vội vã nói:
“Bang chủ, xảy ra vấn đề rồi?”
“Làm sao?”
Đỗ Cách hỏi.
“Bạc mà hôm qua chúng ta phát cho người bị hại bị người ta cướp rồi.”
Liễu Thành nói:
“Người cướp bạc mặc đồ của Duy Hòa bang, không chỉ cướp bạc mà còn đánh người, uy hiếp bọn họ không được nói chuyện này ra. Bây giờ Lư Dương thành đang ngầm loan truyền rằng khẩu hiệu giữ gìn chính nghĩa của chúng ta là giả dối, họ nói rằng… bang chủ làm cái kia vì muốn lập đền thờ…”
Nhớ tới hành vì khó hiểu lúc nãy của Đỗ Cách, Phùng Trung liếc mắt nhìn hắn đăm chiêu.
Khá lắm.
Không phải từ khóa của hắn thật sự là “giữ gìn” đấy chứ?
Thấy sự chú ý của Đỗ Cách tập trung ở trên người Liễu Thành, hắn lặng lẽ mở bảng tư liệu ra rồi nhìn xuống xếp hạng của mình, vẫn là vị trí thứ chín, không tiến dần lên phía trước.
Hắn than thầm một tiếng, quả nhiên không phải là “giữ gìn”, cũng may hắn nhanh trí biết xem xếp hạng trước, nếu như đúng là “giữ gìn” mà danh tiếng bị tổn hại lớn như vậy thì thuộc tính đã tụt xuống đáy từ lâu, hoàn toàn không thể nắm giữ vị trí thứ nhất.
Chẳng qua dù không phải là “giữ gìn” thì chắc cũng có liên quan đến “giữ gìn”, chắc thuộc tính của hắn hắn cũng bị ảnh hưởng.
Không thể không nói, Phùng Thất ngụy trang từ khóa chân chính quá tốt tồi.
Đỗ Cách có mắt sau đầu nên thấy rõ hành động lén lút của Phùng Thất, nhưng vẫn không coi đó là chuyện đáng để tâm.
Dù sao.
Mọi người đều có ham muốn nhìn trộm và dò hỏi bí mật của người khác, đó là chuyện thường trên đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro