Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Hôn Mê
2024-11-10 08:21:07
Hắn tạm dừng một lát rồi nói tiếp:
“Bang chủ, ngày hôm qua Khâu Mộc Thiên và Hàn Tá đều chưa trở lại, có lẽ bọn họ biết được tình hình ở đâu, trốn ra ngoài tị nạn, hoặc là đi tìm viện binh. Lão bang chủ và môn chủ Đồng Thế Hoành của Thần Quyền Môn là bạn cũ, Đồng Thế Hoành là cao thủ hàng đầu đương thời, Bá Vương Quyền xuất thần nhập hóa, võ công cao hơn lão bang chủ không biết bao nhiêu lần, mong bang chủ lo liệu sớm, sản nghiệp của Thiết Chưởng Bang ở bên ngoài cũng phải thu hồi kịp thời, để lâu chỉ sợ sẽ xuất hiện rủi ro.”
Ngày hôm qua, Liễu Thành nhận Phùng Thất là bang chủ trước mặt mọi người, hắn đã đoạn tuyệt đường lùi của mình, vì sự an toàn của bản thân, hắn cũng phải toàn tâm toàn ý lên kế hoạch cho Đỗ Cách. Chỉ cần nghĩ đến hậu quả khi Đỗ Cách thất bại, dù bảo hắn ngủ thì hắn cũng ngủ không yên.
“Ừ, ta đã có kế hoạch.”
Đỗ Cách nhìn hắn, gật đầu một cái rồi chỉ vào bản bố cáo Phùng Trung đã viết sẵn:
“Lát nữa ngươi đi dán tờ bố cáo này, diệt bên ngoài trước hết phải yên bên trong, trước tiên chúng ta phải tìm Thiên Ma nấp trong Duy Hòa Bang ra rồi tính tiếp. Chắc hẳn hôm nay vẫn còn nhiều người nhận được tin sẽ đến giải oan tố khổ, ta dự tính thành lập Tẩy Oan Đường trong bang, về sau Vương Tam sẽ chịu trách nhiệm xử lý án oan sai cùng với chuyện bất bình, ngươi đi tìm vài hương chủ đến giúp hắn…”
“Vâng.”
Liễu Thành gật đầu, hắn cầm lấy tờ bố cáo Phùng Trung viết, khi thấy được nội dung viết trên giấy thì sửng sốt:
“Bang chủ, nếu ngươi đã biết Thiên Ma là ai thì tại sao không bắt hắn luôn, còn viết bố cáo như thế này làm gì?”
“Lão bang chủ biết, không phải ta.”
Đỗ Cách nói:
“Hôm qua lão bang chủ nói với ta xong lại hôn mê. Vì thế ta viết bản bố cáo này nhằm mục đích hù dọa Thiên Ma trong bang, xem xem có thể lừa hắn ra mặt không.”
“Chờ lão bang chủ tỉnh lại hỏi thẳng là được rồi mà?”
Liễu Thành hỏi:
“Cần gì phải làm điều thừa, rút dây động rừng?”
“Xem tờ bố cáo thứ hai đi.”
Đỗ Cách chỉ vào tờ giấy bên dưới.
Liễu Thành đọc tờ bố cáo thứ hai, sắc mặt của hắn thay đổi, giọng nói run rẩy:
“Lão bang chủ sắp chết?”
“Ừ.”
Đỗ Cách thở dài:
“Vết thương của lão bang chủ quá nghiêm trọng, e là không còn bao nhiêu thời gian nữa. Chúng ta là Duy Hòa Bang, phải bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của một người sắp chết, không thể ép buộc hắn quá mức. Dán tờ bố cáo ấy quanh Lư Dương thành đi, tâm nguyện cuối cùng của lão bang chủ là gặp nữ nhi mình lần cuối, chúng ta cố gắng thỏa mãn yêu cầu của hắn…”
Thủ đoạn câu cá của ngươi lộ liễu quá đây!
Đồ ngu mới mắc lừa!
Liễu Thành im lặng một lát, hắn cảm thấy mình không thể cứ vả mặt bang chủ mới được, vì thế cắn răng nói:
“Bang chủ quả nhiên vô cùng thấu tình đạt lý.”
…
“Trong bang còn có Thiên Ma? Thật hay giả vậy?”
“Chắc là giả thôi, đặc trưng của Thiên Ma rõ ràng như vậy, sao có thể ẩn nấp hai ngày mà không bị người ta phát hiện?”
“Ta cũng cảm thấy lão bang chủ đang lừa người ta, hắn bị Phùng Thất giày vò thảm thương như vậy, nếu như có Thiên Ma ấn núp, chờ sau này làm hỏng chuyện của Phùng Thất thì chả tốt à, nên nếu có thì có chết hắn cũng không nói đâu! Nói ra thì là giả rồi…”
“Cẩn thận cái miệng, cẩn thận cái miệng, đừng để tân bang chủ nghe được.”
“Ta cũng đâu có nói xấu bang chủ, sợ cái gì? Ta cho rằng là do lão bang chủ cảm thấy mình không xong rồi nên thuận miệng bịa ra một câu chuyện, bàn điều kiện với tân bang chủ để tân bang chủ cứu hắn, hoặc là giống như một thông cáo từng nói, có lẽ hắn muốn gặp mặt mấy đứa trẻ một lần trước khi chết.”
…
Một đám bang chúng của Duy Hòa bang chỉ chỉ chỏ chỏ ở bên dưới thông cáo, quay sang nhìn nhau.
Trong đám người.
Một người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi thể hiện sự bình tĩnh ở bên ngoài nhưng trong nội tâm đã dâng trào sóng to gió lớn. Chính mình cũng biết điều này là thật hay giả, sao có thể bị phát hiện chứ?
Lừa ta chứ gì?
Không được, ta phải đi!
Không đúng, không thể đi, một khi đi thì thật sự sẽ bị bại lộ, nếu Phùng Thất dám làm như vậy thì chắc chắn đã đặt cơ sở ngầm ở trong bang, hễ có điều bất thường gì thì chắc chắn sẽ bị giết chết…
Muốn đàng hoàng kiếm sống mà sao lại khó như vậy?
“Thiệu Chu, ngươi sao vậy?”
Một người ở bên cạnh đụng vào vai hắn, cười hỏi:
“Nửa ngày chẳng nói lời nào, không phải là bị Thiên Ma đoạt xác đấy chứ!”
“Ta mà bị Thiên Ma đoạt xác thì đã đi nhờ cậy bang chủ để được ăn ngon uống say từ lâu, làm gì còn ở cùng một đám bẩn thỉu các ngươi.”
Thiệu Chu nói:
“Ta đang suy nghĩ xem xung quanh mình có ai đáng nghi không, nói không chừng báo cáo lên còn có thể đi tìm bang chủ còn lấy cái công lao.”
“CMN, tiểu tử ngươi được đó! Đến đây nào, Thiên Ma đều có thuộc tính riêng, chúng ta ngẫm lại cẩn thận xem hai ngày nay có ai khác với trước kia, đến lúc đó cùng đi tìm bang chủ để báo cáo. Ta nghe nói phần lớn Thiên Ma đều đoạt xác của người già yếu bệnh tật. Bang chủ hào phóng, nên chắc chắn không thể thiếu tiền thưởng…”
“Bang chủ, ngày hôm qua Khâu Mộc Thiên và Hàn Tá đều chưa trở lại, có lẽ bọn họ biết được tình hình ở đâu, trốn ra ngoài tị nạn, hoặc là đi tìm viện binh. Lão bang chủ và môn chủ Đồng Thế Hoành của Thần Quyền Môn là bạn cũ, Đồng Thế Hoành là cao thủ hàng đầu đương thời, Bá Vương Quyền xuất thần nhập hóa, võ công cao hơn lão bang chủ không biết bao nhiêu lần, mong bang chủ lo liệu sớm, sản nghiệp của Thiết Chưởng Bang ở bên ngoài cũng phải thu hồi kịp thời, để lâu chỉ sợ sẽ xuất hiện rủi ro.”
Ngày hôm qua, Liễu Thành nhận Phùng Thất là bang chủ trước mặt mọi người, hắn đã đoạn tuyệt đường lùi của mình, vì sự an toàn của bản thân, hắn cũng phải toàn tâm toàn ý lên kế hoạch cho Đỗ Cách. Chỉ cần nghĩ đến hậu quả khi Đỗ Cách thất bại, dù bảo hắn ngủ thì hắn cũng ngủ không yên.
“Ừ, ta đã có kế hoạch.”
Đỗ Cách nhìn hắn, gật đầu một cái rồi chỉ vào bản bố cáo Phùng Trung đã viết sẵn:
“Lát nữa ngươi đi dán tờ bố cáo này, diệt bên ngoài trước hết phải yên bên trong, trước tiên chúng ta phải tìm Thiên Ma nấp trong Duy Hòa Bang ra rồi tính tiếp. Chắc hẳn hôm nay vẫn còn nhiều người nhận được tin sẽ đến giải oan tố khổ, ta dự tính thành lập Tẩy Oan Đường trong bang, về sau Vương Tam sẽ chịu trách nhiệm xử lý án oan sai cùng với chuyện bất bình, ngươi đi tìm vài hương chủ đến giúp hắn…”
“Vâng.”
Liễu Thành gật đầu, hắn cầm lấy tờ bố cáo Phùng Trung viết, khi thấy được nội dung viết trên giấy thì sửng sốt:
“Bang chủ, nếu ngươi đã biết Thiên Ma là ai thì tại sao không bắt hắn luôn, còn viết bố cáo như thế này làm gì?”
“Lão bang chủ biết, không phải ta.”
Đỗ Cách nói:
“Hôm qua lão bang chủ nói với ta xong lại hôn mê. Vì thế ta viết bản bố cáo này nhằm mục đích hù dọa Thiên Ma trong bang, xem xem có thể lừa hắn ra mặt không.”
“Chờ lão bang chủ tỉnh lại hỏi thẳng là được rồi mà?”
Liễu Thành hỏi:
“Cần gì phải làm điều thừa, rút dây động rừng?”
“Xem tờ bố cáo thứ hai đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Cách chỉ vào tờ giấy bên dưới.
Liễu Thành đọc tờ bố cáo thứ hai, sắc mặt của hắn thay đổi, giọng nói run rẩy:
“Lão bang chủ sắp chết?”
“Ừ.”
Đỗ Cách thở dài:
“Vết thương của lão bang chủ quá nghiêm trọng, e là không còn bao nhiêu thời gian nữa. Chúng ta là Duy Hòa Bang, phải bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của một người sắp chết, không thể ép buộc hắn quá mức. Dán tờ bố cáo ấy quanh Lư Dương thành đi, tâm nguyện cuối cùng của lão bang chủ là gặp nữ nhi mình lần cuối, chúng ta cố gắng thỏa mãn yêu cầu của hắn…”
Thủ đoạn câu cá của ngươi lộ liễu quá đây!
Đồ ngu mới mắc lừa!
Liễu Thành im lặng một lát, hắn cảm thấy mình không thể cứ vả mặt bang chủ mới được, vì thế cắn răng nói:
“Bang chủ quả nhiên vô cùng thấu tình đạt lý.”
…
“Trong bang còn có Thiên Ma? Thật hay giả vậy?”
“Chắc là giả thôi, đặc trưng của Thiên Ma rõ ràng như vậy, sao có thể ẩn nấp hai ngày mà không bị người ta phát hiện?”
“Ta cũng cảm thấy lão bang chủ đang lừa người ta, hắn bị Phùng Thất giày vò thảm thương như vậy, nếu như có Thiên Ma ấn núp, chờ sau này làm hỏng chuyện của Phùng Thất thì chả tốt à, nên nếu có thì có chết hắn cũng không nói đâu! Nói ra thì là giả rồi…”
“Cẩn thận cái miệng, cẩn thận cái miệng, đừng để tân bang chủ nghe được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta cũng đâu có nói xấu bang chủ, sợ cái gì? Ta cho rằng là do lão bang chủ cảm thấy mình không xong rồi nên thuận miệng bịa ra một câu chuyện, bàn điều kiện với tân bang chủ để tân bang chủ cứu hắn, hoặc là giống như một thông cáo từng nói, có lẽ hắn muốn gặp mặt mấy đứa trẻ một lần trước khi chết.”
…
Một đám bang chúng của Duy Hòa bang chỉ chỉ chỏ chỏ ở bên dưới thông cáo, quay sang nhìn nhau.
Trong đám người.
Một người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi thể hiện sự bình tĩnh ở bên ngoài nhưng trong nội tâm đã dâng trào sóng to gió lớn. Chính mình cũng biết điều này là thật hay giả, sao có thể bị phát hiện chứ?
Lừa ta chứ gì?
Không được, ta phải đi!
Không đúng, không thể đi, một khi đi thì thật sự sẽ bị bại lộ, nếu Phùng Thất dám làm như vậy thì chắc chắn đã đặt cơ sở ngầm ở trong bang, hễ có điều bất thường gì thì chắc chắn sẽ bị giết chết…
Muốn đàng hoàng kiếm sống mà sao lại khó như vậy?
“Thiệu Chu, ngươi sao vậy?”
Một người ở bên cạnh đụng vào vai hắn, cười hỏi:
“Nửa ngày chẳng nói lời nào, không phải là bị Thiên Ma đoạt xác đấy chứ!”
“Ta mà bị Thiên Ma đoạt xác thì đã đi nhờ cậy bang chủ để được ăn ngon uống say từ lâu, làm gì còn ở cùng một đám bẩn thỉu các ngươi.”
Thiệu Chu nói:
“Ta đang suy nghĩ xem xung quanh mình có ai đáng nghi không, nói không chừng báo cáo lên còn có thể đi tìm bang chủ còn lấy cái công lao.”
“CMN, tiểu tử ngươi được đó! Đến đây nào, Thiên Ma đều có thuộc tính riêng, chúng ta ngẫm lại cẩn thận xem hai ngày nay có ai khác với trước kia, đến lúc đó cùng đi tìm bang chủ để báo cáo. Ta nghe nói phần lớn Thiên Ma đều đoạt xác của người già yếu bệnh tật. Bang chủ hào phóng, nên chắc chắn không thể thiếu tiền thưởng…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro