Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Cầu Xin Ngươi

2024-11-10 08:21:07

Phùng Vân Kiệt cuồng loạn rít gào, sau đó, giọng của hắn ta lại dịu đi:

“Thất tiên sinh, cầu xin ngươi, để hắn nghỉ ngơi chút đi, một ngày thôi, ngày mai, phụ thân của ta sẽ dẫn sư muội đến cho hắn...”

Ngươi là người, sư muội của ngươi sẽ không là người sao?

Phùng gia các ngươi đúng là đồ ác ôn mà!

Sau này cho dù có bán đứng các ngươi thì các ngươi cũng không oan chút nào!

Nhưng hiện tại bọn họ còn có giá trị lợi dụng, đột nhiên, lỗ tai của Đỗ Cách hơi giật giật, hắn yên lặng liếc nhìn ra ngoài cửa, lại lắc đầu nói:

“Tam công tử, Vương Tam cần phải trưởng thành nhanh lên. Ngươi có từng nghĩ đến một ngày nào đó, khi bệnh kiều của hắn nhằm vào kẻ địch, bọn họ cũng sẽ phát sinh sợ hãi giống như ngươi. Ngươi tập võ đã nhiều năm hiển nhiên cũng biết trong quá trình luận võ, một bên đột nhiên sợ hãi thì sẽ phát sinh hậu quả gì đúng không?”

Phùng Vân Kiệt thử tưởng tượng bản thân đang tỷ thí, sau đó Vương Tam đột nhiên từ bên cạnh chui ra, lập tức hoảng sợ toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

“Lúc này mới biết tầm quan trọng của Vương Tam sao?”

Đỗ Cách cười cười:

“Tam công tử, cho dù là Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội của chúng ta đi quét dọn thế lực đen tối hay là trận luận võ ở Kiều gia vào nửa năm sau thì việc có Vương Tam ở nơi đó hay không cũng sẽ dẫn đến kết quả khác biệt như trời với đất. Hiện tại ngươi vẫn còn cảm thấy Vương Tam không cần thiết rèn luyện năng lực của hắn sao? Còn muốn đưa hắn về Phùng gia không?”

Phùng Vân Kiệt lắc đầu.

Sự khát vọng đối với thánh địa của Kiều gia đã tạm thời đè ép lòng sợ hãi đối với Vương Tam, hắn ta do dự một lúc mới hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thất tiên sinh, ta sẽ không sợ Vương Tam mãi đúng không?”

“Đương nhiên.”

Đỗ Cách gật đầu, chưa nói đương nhiên là đúng hay đương nhiên là sai.

“Vậy là tốt rồi.”

Phùng Vân Kiệt thở phào nhẹ nhõm, cảm thán:

“Quả nhiên không có bất cứ tên Thiên Ma nào là vô dụng, mấy ngày nay ta trốn hắn ta là được rồi.”

“Tam công tử, thật ra chưa chắc cần phải trốn hắn.”

Đỗ Cách nói:

“Giữ vững tinh thần dũng cảm tiến bước là tố chất cần thiết phải có ở một võ sĩ muốn đi đến đỉnh cao. Vì sao ngươi không thử đối diện trực tiếp với sợ hãi, sau đó khắc phục nó chứ? Khi ngươi chiến thắng được nỗi sợ hãi của bản thân, thành tựu trong tương lai sẽ không thể nào nói trước được.”

Phùng Vân Kiệt hơi sửng sốt, giống như đột nhiên thông suốt, cúi người thật sâu với Đỗ Cách:

“Đa tạ Thất tiên sinh chỉ điểm bến mê, Vân Kiệt thụ giáo.”

Bên ngoài, Phùng Thế Nghĩa đứng ở bên ngoài nghe lén từ lâu hơi suy tư gì đó, sau đó lão ta cũng không lên tiếng chào hỏi Đỗ Cách đang ở trong phòng, nhẹ nhàng xoay người rời đi.

Lão ta đến tìm Đỗ Cách cũng là vì chuyện của Vương Tam, Phùng Thế Nghĩa cảm thấy Vương Tam điên điên khùng khùng đã ảnh hưởng quá lớn đến Phùng Vân Kiệt, nếu cứ tiệp tục như thế mãi thì có khả năng sẽ để lại nỗi ám ảnh trong lòng Phùng Vân Kiệt, cực kỳ bất lợi đối với sự trưởng thành của một võ giả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng hiện tại sau khi nghe lén cuộc trò chuyện giữa Đỗ Cách và Phùng Vân Kiệt xong, lão ta lại thay đổi ý kiến, Phùng Vân Kiệt phát triển quá thuận lợi, có lẽ để Vương Tam ở lại đây cũng là một lần mãi giũa cho hắn ta.

Hơn nữa.

Phùng Thế Nghĩa còn xác định một sự kiện, Đỗ Cách thật sự luôn luôn bảo vệ lợi ích của Phùng gia, không có vì có Vương Tam gia nhập mà thay đổi, như thế là đủ rồi.

...

Phùng Vân Kiệt rời đi.

Đỗ Cách tiếp tục luyện công, hắn đang đợi người mà Phùng gia cử ra có thể tìm được tuyển thủ tiến vào khu mô phỏng nào trong Lư Dương Thành này nữa không.

Sự xuất hiện của Vương Tam làm hắn phát hiện ra một phương thức chiến đấu khác, nếu có thể tìm được tuyển thủ mới, sau đó thuyết phục người đó gia nhập vào đội ngũ của mình, như vậy kế hoạch tiếp theo đó sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Đỗ Cách cũng không quá sốt ruột bái phỏng Thiết Chưởng Bang, đó đều là lừa Phùng gia, để bọn họ hạ thấp cảnh giác.

Đương nhiên, nếu hắn chỉ có một từ khóa duy nhất là giữ gìn thì tất cả kế hoạch đều là sự thật, hắn sẽ dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ Phùng gia, trưởng thành từng bước một.

Vì đối với giữ gìn mà nói, đổi chủ nhân thì tương đương với phản bội, sẽ làm cho thuộc tính cá nhân của hắn hạ thấp trên diện rộng, giống như Vương Tam, có uy hiếp cho nên không muốn thay đổi lời nói việc làm của mình.

Đỗ Cách cũng không thể nào gánh vách được hậu quả như thế, nhưng hắn còn có một từ khóa đâm sau lưng, như vậy, giữ gìn ích lợi của một thế gia tam lưu sẽ không phải là lợi ích tối ưu nhất.

Dù sao thì hắn phản bội bọn họ không chỉ không có tổn thất mà còn sẽ có được tiền lời cực lớn.

Bảo vệ - phản bội – lại bảo vệ - lại phản bội...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Số ký tự: 0