Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Đổi Cách Khác Đ...
2024-11-10 08:21:07
“Đổi cách khác đi.”
Đỗ Cách nói:
“Tạm thời không thể kích thích Phùng Vân Kiệt nữa, nếu không, đoàn đội mà ta khó khăn lắm mới xây dựng lên sẽ bị ngươi phá hoại.”
“Được rồi!”
Vương Tam bất đắc dĩ gật đầu:
“Dù sao cái mạng này của ta cũng là nhặt được, ngươi nói cái gì thì ta nghe cái đó. Tốt nhất để Phùng Vân Kiệt cũng tìm cho ta một đối tượng cũng bị bệnh kiều đi, là nữ thì quá tuyệt vời. Nói thật, nếu không phải vì muốn tiến bộ thì ta cũng không muốn đi giày xéo một thằng nam tử! Nhưng mà Thất ca này, từ khóa của ngươi là gì thế, sao lại dám chơi lớn đến vậy?”
“Giữ gìn.”
Đỗ Cách nói.
“...”
Vương Tam đột nhiên trừng lớn mắt, kinh ngạc hỏi:
“Giữ gìn? Không phải hỗn loạn hay hủy diệt à?”
“Là giữ gìn.”
Đỗ Cách nói.
“Ta phục rồi, trâu bò thật.”
Vương Tam giơ ngón cái, chậc chậc liên mồm:
“Chậc, từ khóa loại phụ trợ mà dám chơi kiểu này, phục. Ta phục, đại ca, ngươi làm thế không chỉ riêng là vì muốn thắng mà còn vì muốn sảng đúng không?”
“Giang hồ không loạn thì ta biết đi giữ gìn cái gì đây?”
Đỗ Cách liếc mắt nhìn hắn ta:
“Nói ngắn lại, ngươi tạm thời bớt bớt lại một chút, chờ đến khi ta có năng lực khống chế toàn bộ đội ngũ rồi thì thích làm gì thì làm. Ngươi không cần lo lắng cho sự an toàn của bản thân, ta sẽ luôn che chở cho người.”
“Được rồi, ta biết rồi.”
Vương Tam gật đầu, cảm xúc hạ thấp đi rất nhiều, hiển nhiên từ khóa giữ gìn của Đỗ Cách làm hắn ta mất đi niềm tin vào tương lai.
…
Không biết Phùng Thế Nghĩa xây dựng tâm lý cho Phùng Vân Kiệt như thế nào, khi hắn ta gặp lại Vương Tam, hắn ta đã có thể giữ bình tĩnh, không đến mức run bần bật, nhưng khi đi chung với Vương Tam thì tay luôn luôn cầm chặt kiếm, điều này chứng minh hắn ta vẫn luôn sống trong sự sợ hãi.
Đúng là một đứa bé đáng thương!
Sau khi bị Đỗ Cách cảnh cáo, Vương Tam cũng đã kềm chế hơn rất nhiều, không còn bày tỏ tình yêu với Phùng Vân Kiệt một cách trắng trợn táo bạo nữa.
Hắn ta đã thay đổi một cách khác.
Hắn ta lén lút sưu tầm những vật phẩm cá nhân mà Phùng Vân Kiệt từng sử dụng hay tóc bị rụng, thỉnh thoảng sẽ trốn trong góc si mê nhìn mấy thứ đó của Phùng Vân Kiệt, phát ra tiếng cười hì hì đầy quái dị.
Hắn ta sẽ cảnh cáo tất cả những tiểu nhị, tạp dịch từng tiếp xúc với Phùng Vân Kiệt, để bọn họ rời xa tiểu ca ca của hắn ta; cũng sẽ trải giấy tuyên thành ra, vẽ lên trên đó những bức tranh về hắn ta và Phùng Vân Kiệt.
Nhưng mà tài năng hội họa của Vương Tam rất thấp, chỉ có thể loáng thoáng thấy rõ hình dáng, hắn ta đành phải ghi chú tên hai người lên bức tranh, đồng thời còn viết một ít lời nói kỳ lạ lên trên, chẳng hạn như “vì Vân ca ca, ta có thể trả giá mọi thứ”, “tất cả người dám tổn thương Vân ca ca đều phải chết”, “nhìn ta, nhìn ta, không được nhìn người khác” linh tinh.
Phùng Vân Kiệt vô ý nhìn đến nội dung trong tranh vẽ của Vương Tam, suýt chút nữa phát điên, lúc đó lập tức chạy đến tìm Đỗ Cách, trong mắt hắn ta phủ kín tơ máu:
“Thất tiên sinh, ta chịu không nổi, nếu không ngươi để hắn về Phùng gia đi! Cứ tiếp tục như thế mãi, ta sợ sẽ không nhịn được giết chết hắn...”
“Tam công tử, ngươi tạm thời cố chịu đựng chút đi. Vương Tam còn có tác dụng khác, không phải nhị thúc của ngươi đã đi tìm một nữ nhân khác cho hắn ta rồi sao?”
Đỗ Cách nói:
“Đợi đến khi tìm được nữ nhân thích hợp thì ngươi sẽ được giải thoát.”
Phùng Thế Nghĩa cử Trương Hàn về Phùng gia để hắn ta đi tìm nữ nhân giúp Vương Tam.
Lực sát thương của Vương Tam quá lớn, đến cả Phùng Vân Kiệt cũng bị hắn ta dọa sợ đến mức này, tùy tiện tìm đại một nữ nhân, chỉ e một hai ngày là sẽ nổi điên, để lại trong đội ngũ sẽ trở thành liên lụy, phải tìm một người có thể khống chế được Vương Tam, lại phải trung thành và tận tâm với Phùng gia, còn có thể tạo được ích lợi nhất định cho đội ngũ mới được, cứ như thế, nữ đệ tử đích truyền của Phùng gia sẽ trở thành ứng cử viên tốt nhất.
“Tam công tử, ngươi thật sự không suy xét đến việc để Vương Tam bảo vệ sao?”
Đỗ Cách hỏi.
Phùng Vân Kiệt liều mạng lắc đầu:
“Thất tiên sinh, ta có ngươi là đủ rồi.”
“Haizz!”
Đỗ Cách than thở, tiếc nuối nói:
“Tam công tử, ngươi không biết ngươi mất đi thứ gì đâu.”
“Coi như ta không có phúc phận đó đi!”
Phùng Vân Kiệt nói:
“Thất tiên sinh, ngươi có thể nói với Vương Tam, bảo hắn ta đừng làm mấy chuyện đó nữa không, cho dù muốn tiến bộ thì cũng không cần sốt ruột đến thế!”
“Đối với Thiên Ma mà nói, nhất định phải tranh thủ tiến bộ sớm nhất có thể, chúng ta phải ứng phó với nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Vì lợi ích chung của toàn bộ đội ngũ, ta không thể đồng ý với yêu cầu của ngươi.”
Đỗ Cách lắc đầu:
“Tam công tử, hắn ta cũng không hề làm hại đến ngươi, ngươi có thể coi như không hề thấy.”
“Mợ nó hắn ta như một con ma, không biết từ chỗ nào chui ra, sao ta có thể coi như không thấy được chứ?”
Đỗ Cách nói:
“Tạm thời không thể kích thích Phùng Vân Kiệt nữa, nếu không, đoàn đội mà ta khó khăn lắm mới xây dựng lên sẽ bị ngươi phá hoại.”
“Được rồi!”
Vương Tam bất đắc dĩ gật đầu:
“Dù sao cái mạng này của ta cũng là nhặt được, ngươi nói cái gì thì ta nghe cái đó. Tốt nhất để Phùng Vân Kiệt cũng tìm cho ta một đối tượng cũng bị bệnh kiều đi, là nữ thì quá tuyệt vời. Nói thật, nếu không phải vì muốn tiến bộ thì ta cũng không muốn đi giày xéo một thằng nam tử! Nhưng mà Thất ca này, từ khóa của ngươi là gì thế, sao lại dám chơi lớn đến vậy?”
“Giữ gìn.”
Đỗ Cách nói.
“...”
Vương Tam đột nhiên trừng lớn mắt, kinh ngạc hỏi:
“Giữ gìn? Không phải hỗn loạn hay hủy diệt à?”
“Là giữ gìn.”
Đỗ Cách nói.
“Ta phục rồi, trâu bò thật.”
Vương Tam giơ ngón cái, chậc chậc liên mồm:
“Chậc, từ khóa loại phụ trợ mà dám chơi kiểu này, phục. Ta phục, đại ca, ngươi làm thế không chỉ riêng là vì muốn thắng mà còn vì muốn sảng đúng không?”
“Giang hồ không loạn thì ta biết đi giữ gìn cái gì đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Cách liếc mắt nhìn hắn ta:
“Nói ngắn lại, ngươi tạm thời bớt bớt lại một chút, chờ đến khi ta có năng lực khống chế toàn bộ đội ngũ rồi thì thích làm gì thì làm. Ngươi không cần lo lắng cho sự an toàn của bản thân, ta sẽ luôn che chở cho người.”
“Được rồi, ta biết rồi.”
Vương Tam gật đầu, cảm xúc hạ thấp đi rất nhiều, hiển nhiên từ khóa giữ gìn của Đỗ Cách làm hắn ta mất đi niềm tin vào tương lai.
…
Không biết Phùng Thế Nghĩa xây dựng tâm lý cho Phùng Vân Kiệt như thế nào, khi hắn ta gặp lại Vương Tam, hắn ta đã có thể giữ bình tĩnh, không đến mức run bần bật, nhưng khi đi chung với Vương Tam thì tay luôn luôn cầm chặt kiếm, điều này chứng minh hắn ta vẫn luôn sống trong sự sợ hãi.
Đúng là một đứa bé đáng thương!
Sau khi bị Đỗ Cách cảnh cáo, Vương Tam cũng đã kềm chế hơn rất nhiều, không còn bày tỏ tình yêu với Phùng Vân Kiệt một cách trắng trợn táo bạo nữa.
Hắn ta đã thay đổi một cách khác.
Hắn ta lén lút sưu tầm những vật phẩm cá nhân mà Phùng Vân Kiệt từng sử dụng hay tóc bị rụng, thỉnh thoảng sẽ trốn trong góc si mê nhìn mấy thứ đó của Phùng Vân Kiệt, phát ra tiếng cười hì hì đầy quái dị.
Hắn ta sẽ cảnh cáo tất cả những tiểu nhị, tạp dịch từng tiếp xúc với Phùng Vân Kiệt, để bọn họ rời xa tiểu ca ca của hắn ta; cũng sẽ trải giấy tuyên thành ra, vẽ lên trên đó những bức tranh về hắn ta và Phùng Vân Kiệt.
Nhưng mà tài năng hội họa của Vương Tam rất thấp, chỉ có thể loáng thoáng thấy rõ hình dáng, hắn ta đành phải ghi chú tên hai người lên bức tranh, đồng thời còn viết một ít lời nói kỳ lạ lên trên, chẳng hạn như “vì Vân ca ca, ta có thể trả giá mọi thứ”, “tất cả người dám tổn thương Vân ca ca đều phải chết”, “nhìn ta, nhìn ta, không được nhìn người khác” linh tinh.
Phùng Vân Kiệt vô ý nhìn đến nội dung trong tranh vẽ của Vương Tam, suýt chút nữa phát điên, lúc đó lập tức chạy đến tìm Đỗ Cách, trong mắt hắn ta phủ kín tơ máu:
“Thất tiên sinh, ta chịu không nổi, nếu không ngươi để hắn về Phùng gia đi! Cứ tiếp tục như thế mãi, ta sợ sẽ không nhịn được giết chết hắn...”
“Tam công tử, ngươi tạm thời cố chịu đựng chút đi. Vương Tam còn có tác dụng khác, không phải nhị thúc của ngươi đã đi tìm một nữ nhân khác cho hắn ta rồi sao?”
Đỗ Cách nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đợi đến khi tìm được nữ nhân thích hợp thì ngươi sẽ được giải thoát.”
Phùng Thế Nghĩa cử Trương Hàn về Phùng gia để hắn ta đi tìm nữ nhân giúp Vương Tam.
Lực sát thương của Vương Tam quá lớn, đến cả Phùng Vân Kiệt cũng bị hắn ta dọa sợ đến mức này, tùy tiện tìm đại một nữ nhân, chỉ e một hai ngày là sẽ nổi điên, để lại trong đội ngũ sẽ trở thành liên lụy, phải tìm một người có thể khống chế được Vương Tam, lại phải trung thành và tận tâm với Phùng gia, còn có thể tạo được ích lợi nhất định cho đội ngũ mới được, cứ như thế, nữ đệ tử đích truyền của Phùng gia sẽ trở thành ứng cử viên tốt nhất.
“Tam công tử, ngươi thật sự không suy xét đến việc để Vương Tam bảo vệ sao?”
Đỗ Cách hỏi.
Phùng Vân Kiệt liều mạng lắc đầu:
“Thất tiên sinh, ta có ngươi là đủ rồi.”
“Haizz!”
Đỗ Cách than thở, tiếc nuối nói:
“Tam công tử, ngươi không biết ngươi mất đi thứ gì đâu.”
“Coi như ta không có phúc phận đó đi!”
Phùng Vân Kiệt nói:
“Thất tiên sinh, ngươi có thể nói với Vương Tam, bảo hắn ta đừng làm mấy chuyện đó nữa không, cho dù muốn tiến bộ thì cũng không cần sốt ruột đến thế!”
“Đối với Thiên Ma mà nói, nhất định phải tranh thủ tiến bộ sớm nhất có thể, chúng ta phải ứng phó với nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Vì lợi ích chung của toàn bộ đội ngũ, ta không thể đồng ý với yêu cầu của ngươi.”
Đỗ Cách lắc đầu:
“Tam công tử, hắn ta cũng không hề làm hại đến ngươi, ngươi có thể coi như không hề thấy.”
“Mợ nó hắn ta như một con ma, không biết từ chỗ nào chui ra, sao ta có thể coi như không thấy được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro