Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Phòng Chữ Hoàng...
2024-11-10 08:21:07
Phùng Vân Kiệt đột nhiên lui ra sau một bước, trốn ở phía sau Đỗ Cách:
“Thất tiên sinh, không phải ngươi nói bình thường hắn đều sẽ rất bình thường sao? Sao vẫn cứ y như cũ thế?”
Nhìn Phùng Vân Kiệt trốn ở sau lưng Đỗ Cách, sắc mặt Vương Tam lập tức không có chút biểu tình nào, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm trừng mắt nhìn Đỗ Cách, giống như muốn giết chết hắn vậy.
CMN chuyên nghiệp ghê!
Đỗ Cách bị ánh mắt của Vương Tam nhìn chằm chằm mà nổi gai ốc, nhưng cũng may hắn không bị ảnh hưởng quá nhiều, lắc đầu nói:
“Đi nói chuyện với ta trước.”
“Ta cũng đang muốn nói chuyện với ngươi đây, tốt nhất thì ngươi cách xa tiểu ca ca của ta một chút, nếu không, ta giết chết ngươi...”
Vương Tam cong môi nở nụ cười tà mị, lại nhìn về phía Phùng Vân Kiệt, lập tức đổi thành nụ cười tự nhiên:
“Tiểu ca ca, chờ ta, ta lập tức quay về ở cùng ngươi.”
“Đi thôi! Đi đến phòng chữ Hoàng số bảy.”
Đỗ Cách nhìn Vương Tam, lắc đầu, sau đó tự đi trước.
Vương Tam đuổi sát theo sau, nhìn bóng dáng của Đỗ Cách, ánh mắt vẫn cứ lạnh lùng giống như muốn giết chết hắn.
Đỗ Cách dùng Mắt Sau Gáy nhìn thấy rất rõ ràng.
Phùng Thế Nghĩa nhìn Phùng Vân Kiệt sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc ý thức được gì đó không đúng, nhấc chân định đi theo.
Đỗ Cách quay đầu lại:
“Nhị đương gia, các ngươi tạm thời đừng đến đây. Có một vài lời nếu có mặt các ngươi thì hắn sẽ không nói ra được.”
“Ừ.”
Phùng Thế Nghĩa do dự một lúc, gật đầu quay đầu nhìn về phía Phùng Vân Kiệt, lão ta phải đi tìm hiểu kỹ càng xem rốt cuộc đầu đuôi mọi chuyện là thế nào.
Phùng Trung nhìn Đỗ Cách, lại nhìn Phùng Thế Nghĩa, nói:
“Nhị gia, nếu không ta đi làm việc trước được không, trong tiệm còn có rất nhiều việc cần xử lý.”
“Đi đi!”
Phùng Thế Nghĩa nói:
“Đừng nói cho người khác biết những chuyện phát sinh ở nơi này.”
“Nhị gia, ta là lão nhân của Phùng gia, ta làm việc, ngài còn không yên tâm sao?”
Phùng Trung khờ khạo cười, hơi khom người với Phùng Thế Nghĩa nói:
“Vậy ta xin phép đi trước.”
...
Phòng chữ Hoàng số bảy.
Đỗ Cách và Vương Tam bước vào trong, Vương Tam tiện tay đóng cửa lại, nói:
“Tranh thủ hiện tại ta còn có kiên nhẫn thì ngươi cách xa Phùng Vân Kiệt một chút, đừng để ta nhìn thấy cảnh hắn cầu cứu ngươi...”
“Nói chuyện đàng huàng, nếu không ta giết ngươi.”
Đỗ Cách kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nhìn Vương Tam nói.
Vương Tam bất đắc dĩ than nhẹ:
“Nếu lời nói và việc làm không đồng bộ thì thuộc tính sẽ suy yếu, khó khăn lắm ta mới có thể tăng thuộc tính lên, nếu lại đổi thành người bình thường thì sẽ lập tức tụt lại ngay.”
“Ngươi thức tỉnh ra kỹ năng thăng cấp gì rồi?”
Đỗ Cách không để ý đến hắn ta, hỏi.
Vương Tam không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa.
“Nói đi, bên ngoài không có ai.”
Đỗ Cách rút một thanh phi đao từ trong túi đao ra, đặt trên đầu ngón tay xoay tròn, độ nhanh nhẹn cực cao đủ để làm hắn bảo đảm tính chính xác, không đến mức làm bản thân bị thương.
Nhìn phi đao, Vương Tam bất đắc dĩ nói:
“Kiều chi sợ hãi, người bị ta thích sẽ cực kỳ sợ hãi ta. Thất ca, lúc người kiểm tra ta thì nó đột nhiên thức tỉnh.”
Đỗ Cách đột nhiên dừng phi đao lại, hỏi:
“Có hạn chế số người không?”
Vương Tam im lặng một lúc, lắc đầu:
“Không có.”
Hắn ta nhìn Đỗ Cách, vội vàng bảo đảm:
“Nhưng mà Thất ca cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không thích ngươi.”
Đệt!
Quá CMN nghịch thiên!
Quả nhiên không có từ khóa nào đơn giản hết!
Nếu dùng kỹ năng này trong chiến đấu, chỉ cần nói một câu ta thích ngươi thì cho dù sĩ khí có dạt dào đến mức nào cũng sẽ lập tức ỉu xìu, chiến đấu với một người đang sợ hãi, còn gì hời hơn nữa không...”
Nếu so sánh với Kiều chi sợ hãi này thì Xả thân vì nghĩa của hắn dường như có chút bình thường.
Đỗ Cách do dự một lúc nói:
“Vậy ngươi cũng tém tém lại một chút, nếu cứ hù dọa Phùng Vân Kiệt mãi, ta sợ bọn họ sẽ không nhịn được mà giết chết ngươi.”
“Thất ca, ta đã khiêm tốn lắm rồi.”
Vương Tam cười khổ nói:
“Ta còn chưa ra tay với rất nhiều người đó, dù sao thì ta cũng phải trưởng thành mà đúng không, nếu không, chỉ dựa vào kỹ năng thì người khác chém một phát là ta sẽ chết ngay. Kỹ năng sẽ chỉ làm người ta sợ hãi, chứ không làm người ta sẽ bỏ chạy mà! Hơn nữa, nếu như không có ngươi ở đó, ta cũng không dám làm thế với Phùng Vân Kiệt!”
Hắn ta nhìn Đỗ Cách nói:
“Thất ca, ngài cũng không hi vọng bản thân sẽ có được một tên đồng đội phế vật mà đúng không! Ta cũng là bị ngươi ép đó, bệnh kiều vốn là một từ khóa thuộc loại dưỡng thành, yêu cầu chậm rãi trưởng thành, làm người ta tiếp thu. Nhưng mà ngươi lật bàn nhanh quá, không bao lâu sau tất cả mọi người đều biết chuyện xảy ra ở Phùng gia, nếu ta không nhanh chóng tiến bộ thì khi gặp được người khác, muốn bảo vệ bản thân cũng khó.”
“Thất tiên sinh, không phải ngươi nói bình thường hắn đều sẽ rất bình thường sao? Sao vẫn cứ y như cũ thế?”
Nhìn Phùng Vân Kiệt trốn ở sau lưng Đỗ Cách, sắc mặt Vương Tam lập tức không có chút biểu tình nào, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm trừng mắt nhìn Đỗ Cách, giống như muốn giết chết hắn vậy.
CMN chuyên nghiệp ghê!
Đỗ Cách bị ánh mắt của Vương Tam nhìn chằm chằm mà nổi gai ốc, nhưng cũng may hắn không bị ảnh hưởng quá nhiều, lắc đầu nói:
“Đi nói chuyện với ta trước.”
“Ta cũng đang muốn nói chuyện với ngươi đây, tốt nhất thì ngươi cách xa tiểu ca ca của ta một chút, nếu không, ta giết chết ngươi...”
Vương Tam cong môi nở nụ cười tà mị, lại nhìn về phía Phùng Vân Kiệt, lập tức đổi thành nụ cười tự nhiên:
“Tiểu ca ca, chờ ta, ta lập tức quay về ở cùng ngươi.”
“Đi thôi! Đi đến phòng chữ Hoàng số bảy.”
Đỗ Cách nhìn Vương Tam, lắc đầu, sau đó tự đi trước.
Vương Tam đuổi sát theo sau, nhìn bóng dáng của Đỗ Cách, ánh mắt vẫn cứ lạnh lùng giống như muốn giết chết hắn.
Đỗ Cách dùng Mắt Sau Gáy nhìn thấy rất rõ ràng.
Phùng Thế Nghĩa nhìn Phùng Vân Kiệt sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc ý thức được gì đó không đúng, nhấc chân định đi theo.
Đỗ Cách quay đầu lại:
“Nhị đương gia, các ngươi tạm thời đừng đến đây. Có một vài lời nếu có mặt các ngươi thì hắn sẽ không nói ra được.”
“Ừ.”
Phùng Thế Nghĩa do dự một lúc, gật đầu quay đầu nhìn về phía Phùng Vân Kiệt, lão ta phải đi tìm hiểu kỹ càng xem rốt cuộc đầu đuôi mọi chuyện là thế nào.
Phùng Trung nhìn Đỗ Cách, lại nhìn Phùng Thế Nghĩa, nói:
“Nhị gia, nếu không ta đi làm việc trước được không, trong tiệm còn có rất nhiều việc cần xử lý.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi đi!”
Phùng Thế Nghĩa nói:
“Đừng nói cho người khác biết những chuyện phát sinh ở nơi này.”
“Nhị gia, ta là lão nhân của Phùng gia, ta làm việc, ngài còn không yên tâm sao?”
Phùng Trung khờ khạo cười, hơi khom người với Phùng Thế Nghĩa nói:
“Vậy ta xin phép đi trước.”
...
Phòng chữ Hoàng số bảy.
Đỗ Cách và Vương Tam bước vào trong, Vương Tam tiện tay đóng cửa lại, nói:
“Tranh thủ hiện tại ta còn có kiên nhẫn thì ngươi cách xa Phùng Vân Kiệt một chút, đừng để ta nhìn thấy cảnh hắn cầu cứu ngươi...”
“Nói chuyện đàng huàng, nếu không ta giết ngươi.”
Đỗ Cách kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nhìn Vương Tam nói.
Vương Tam bất đắc dĩ than nhẹ:
“Nếu lời nói và việc làm không đồng bộ thì thuộc tính sẽ suy yếu, khó khăn lắm ta mới có thể tăng thuộc tính lên, nếu lại đổi thành người bình thường thì sẽ lập tức tụt lại ngay.”
“Ngươi thức tỉnh ra kỹ năng thăng cấp gì rồi?”
Đỗ Cách không để ý đến hắn ta, hỏi.
Vương Tam không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa.
“Nói đi, bên ngoài không có ai.”
Đỗ Cách rút một thanh phi đao từ trong túi đao ra, đặt trên đầu ngón tay xoay tròn, độ nhanh nhẹn cực cao đủ để làm hắn bảo đảm tính chính xác, không đến mức làm bản thân bị thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn phi đao, Vương Tam bất đắc dĩ nói:
“Kiều chi sợ hãi, người bị ta thích sẽ cực kỳ sợ hãi ta. Thất ca, lúc người kiểm tra ta thì nó đột nhiên thức tỉnh.”
Đỗ Cách đột nhiên dừng phi đao lại, hỏi:
“Có hạn chế số người không?”
Vương Tam im lặng một lúc, lắc đầu:
“Không có.”
Hắn ta nhìn Đỗ Cách, vội vàng bảo đảm:
“Nhưng mà Thất ca cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không thích ngươi.”
Đệt!
Quá CMN nghịch thiên!
Quả nhiên không có từ khóa nào đơn giản hết!
Nếu dùng kỹ năng này trong chiến đấu, chỉ cần nói một câu ta thích ngươi thì cho dù sĩ khí có dạt dào đến mức nào cũng sẽ lập tức ỉu xìu, chiến đấu với một người đang sợ hãi, còn gì hời hơn nữa không...”
Nếu so sánh với Kiều chi sợ hãi này thì Xả thân vì nghĩa của hắn dường như có chút bình thường.
Đỗ Cách do dự một lúc nói:
“Vậy ngươi cũng tém tém lại một chút, nếu cứ hù dọa Phùng Vân Kiệt mãi, ta sợ bọn họ sẽ không nhịn được mà giết chết ngươi.”
“Thất ca, ta đã khiêm tốn lắm rồi.”
Vương Tam cười khổ nói:
“Ta còn chưa ra tay với rất nhiều người đó, dù sao thì ta cũng phải trưởng thành mà đúng không, nếu không, chỉ dựa vào kỹ năng thì người khác chém một phát là ta sẽ chết ngay. Kỹ năng sẽ chỉ làm người ta sợ hãi, chứ không làm người ta sẽ bỏ chạy mà! Hơn nữa, nếu như không có ngươi ở đó, ta cũng không dám làm thế với Phùng Vân Kiệt!”
Hắn ta nhìn Đỗ Cách nói:
“Thất ca, ngài cũng không hi vọng bản thân sẽ có được một tên đồng đội phế vật mà đúng không! Ta cũng là bị ngươi ép đó, bệnh kiều vốn là một từ khóa thuộc loại dưỡng thành, yêu cầu chậm rãi trưởng thành, làm người ta tiếp thu. Nhưng mà ngươi lật bàn nhanh quá, không bao lâu sau tất cả mọi người đều biết chuyện xảy ra ở Phùng gia, nếu ta không nhanh chóng tiến bộ thì khi gặp được người khác, muốn bảo vệ bản thân cũng khó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro