Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Ngươi Sợ Cái Gì
2024-11-10 08:21:07
Đỗ Cách cười lắc đầu:
"Chờ đến khi bọn ta tạo ra tiếng vang lớn mới có thể thu hút được các cao thủ đến, khi đó thực lực của ta đương nhiên sẽ giống như nước lên thì thuyền lên, sẽ không sợ họ đâu."
"Thất tiên sinh hiển nhiên không cần phải sợ, nhưng Phùng gia thì sao? Phùng gia không có cao thủ…"
Phùng Thế Nghĩa nói.
Đỗ Cách ngạc nhiên sửng sốt, cười nói:
"Hóa ra từ trước đến nay Nhị đương gia vẫn không xem ta là người một nhà!"
Phùng Thế nghĩa nói:
"Thất tiên sinh, ta không có ý này."
“Nhị đương gia, không cần phải giải thích, ta cũng chưa cống hiến thực chất nào, không tin ta cũng là điều bình thường. Nhưng mà đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết lòng người, ta sẽ dùng thực tế chứng minh, khiến cho Phùng gia chân chính thừa nhận ta."
Đỗ Cách nghiêm mặt nói:
"Còn về vấn đề Nhị đương gia lo lắng, thật ra ta đã nói qua các giải quyết rồi, có lẽ Nhị đương gia đã quên rồi."
“Đã nói qua rồi sao?"
Phùng Thế Nghĩa hỏi.
"Cướp bí tịch, cướp linh đan diệu dược."
Đỗ Cách cười nói:
"Nhị đương gia sẽ không nói cho ta biết, trên giang hồ không có linh đan diệu dược có thể gia tăng công lực nhỉ? Vẫn là câu nói kia, một ngày bảo vệ, cả đời bảo vệ, Phùng gia lớn mạnh ta mới có thể lớn mạnh, ta sẽ không từ bỏ lợi ích của Phùng gia."
Vậy mà hắn vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ cướp bí tịch của người khác.
Phùng Vân Kiệt nhịn không được nói:
"Thất tiên sinh, cướp bí tịch là xung đột với việc bảo vệ hòa bình chính nghĩa mà? Muốn để cho người khác biết được Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội nhưng sau lưng làm ra những chuyện này sao…"
“Tam Công tử, bảo vệ hòa bình võ lâm, không xung đột bảo vệ lợi ích của Phùng gia."
Đỗ Cách nhìn hắn ta một cái rồi cười nói:
"Ai nói bên trong các thế lực hắc ám không có thiên tài địa bảo? Không cần phải lo lắng, chỉ ăn một miếng thì không thể trở thành một tên mập được, chúng ta từng bước tiến lên, cuối cùng cái gì cũng sẽ có."
"Vậy có đến Thiết Chưởng bang không?"
Phùng Thế Nghĩa hỏi.
“Đương nhiên là phải đi rồi, nhưng trước tiên cứ từ từ đã, nhìn trong Lư Dương thành này còn có thu hoạch khác hay không."
Đỗ Cách nói:
"Chúng ta cũng cần thời gian để rèn luyện cho Vương Tam đã.”
Nhắc tới vương Tam, Phùng Vân Kiệt run rẩy theo phản xa, ly rượu nhoáng lên một cái, nước rượu đổ đầy bàn.
Phùng Thế Nghĩa nhìn về phía chất tử nhà mình, hắn nhíu mày, bất mãn nói:
"Vân Kiệt, chẳng qua Vương Tam chỉ nói vài câu quá gỡ, ngay cả Phùng Trung, Vương Tam cũng đánh không lại thì ngươi sợ cái gì? Ngươi cứ như vậy, tương lai sao có thể chủ đạo Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội được?"
Phùng Vân Kiệt cũng biết phong thái bản thân không đúng lắm, hắn nhìn Phùng Thế Nghĩa, rất muốn giải thích nhưng không biết phải mở miệng từ đâu, cuối cùng cũng chỉ ra vẻ kiên cường:
"Nhị thúc, ta sẽ không thế nữa."
…
Một canh giờ sau, Vương Tam mới cùng Phùng Trung quay về.
Vương Tam đổi thành một bộ quần áo màu đen, có lẽ hắn ta còn dành thời gian hóa trang, trông giống như đổi thành một người hoàn toàn mới, đầu tóc hơi rối, trên trán còn có một lọn tóc dài rũ xuống, cản ở trước mắt.
Không biết hắn ta dùng loại đồ trang điểm gì làm cho hốc mắt càng thêm lún sâu, sắc mặt tái nhợt, trông cực kỳ âm u, trạng thái không được khỏe mạnh cho lắm.
“Tiểu ca ca, ta đã về rồi, ta ước gì ngươi đi lựa quần áo với ta lúc nãy là ngươi, sau này chúng ta đừng tách ra nữa được không. Nghĩ đến cảnh ngươi ăn cơm cùng với người khác, trong lòng ta cực kỳ khó chịu, ngươi là của ta, ta chỉ muốn ngươi ăn cơm cùng với ta...”
Vương Tam nhìn thấy Phùng Vân Kiệt, hai mắt chợt sáng rực lên, giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình hắn.
Phùng Vân Kiệt nổi da gà da vịt, theo bản năng lui ra sau một bước, xoay người định bỏ chạy, nhưng nhớ đến lời khuyên lúc nãy của Đỗ Cách, cùng với lời bảo đảm của Phùng Thế Nghĩa, hắn ta lại kềm bước chân lại, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, run rẩy nói:
“Vương Tam, sau này ngươi đừng nói chuyện với ta như thế nữa. Ta biết ngươi muốn trưởng thành, ta có thể tìm một nữ nhân đến cho ngươi, một nữ nhân thật xinh đẹp, cô nương hàng xóm tối hôm qua ngươi tán tỉnh có được không?”
“Tiểu ca ca, ngươi ghét ta sao? Ta không cần những nữ nhân khác, ta chỉ cần ngươi, đừng bỏ mặc ta mà, ta biết ngươi không phải người như thế.”
Hai hàng nước mắt chảy dọc theo gương mặt, Vương Tam nhìn Phùng Vân Kiệt, giống như bị rút cạn toàn bộ sức lực và tinh thần trong nháy mắt, hắn ta bước lên một bước, muốn túm chặt lấy tay Phùng Vân Kiệt, có chút điên cuồng nói:
“Tiểu ca ca, đây chắc chắn không phải là suy nghĩ thật lòng của ngươi, là bọn họ ép ngươi đúng không? Là ai? Là hắn? Hay là hắn?”
Hắn ta quay qua nhìn Phùng Thế Nghĩa đầu tiên, sau đó lại nhìn về phía Trương Hàn.
Phùng Thế Nghĩa nhíu mày.
"Chờ đến khi bọn ta tạo ra tiếng vang lớn mới có thể thu hút được các cao thủ đến, khi đó thực lực của ta đương nhiên sẽ giống như nước lên thì thuyền lên, sẽ không sợ họ đâu."
"Thất tiên sinh hiển nhiên không cần phải sợ, nhưng Phùng gia thì sao? Phùng gia không có cao thủ…"
Phùng Thế Nghĩa nói.
Đỗ Cách ngạc nhiên sửng sốt, cười nói:
"Hóa ra từ trước đến nay Nhị đương gia vẫn không xem ta là người một nhà!"
Phùng Thế nghĩa nói:
"Thất tiên sinh, ta không có ý này."
“Nhị đương gia, không cần phải giải thích, ta cũng chưa cống hiến thực chất nào, không tin ta cũng là điều bình thường. Nhưng mà đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết lòng người, ta sẽ dùng thực tế chứng minh, khiến cho Phùng gia chân chính thừa nhận ta."
Đỗ Cách nghiêm mặt nói:
"Còn về vấn đề Nhị đương gia lo lắng, thật ra ta đã nói qua các giải quyết rồi, có lẽ Nhị đương gia đã quên rồi."
“Đã nói qua rồi sao?"
Phùng Thế Nghĩa hỏi.
"Cướp bí tịch, cướp linh đan diệu dược."
Đỗ Cách cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhị đương gia sẽ không nói cho ta biết, trên giang hồ không có linh đan diệu dược có thể gia tăng công lực nhỉ? Vẫn là câu nói kia, một ngày bảo vệ, cả đời bảo vệ, Phùng gia lớn mạnh ta mới có thể lớn mạnh, ta sẽ không từ bỏ lợi ích của Phùng gia."
Vậy mà hắn vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ cướp bí tịch của người khác.
Phùng Vân Kiệt nhịn không được nói:
"Thất tiên sinh, cướp bí tịch là xung đột với việc bảo vệ hòa bình chính nghĩa mà? Muốn để cho người khác biết được Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội nhưng sau lưng làm ra những chuyện này sao…"
“Tam Công tử, bảo vệ hòa bình võ lâm, không xung đột bảo vệ lợi ích của Phùng gia."
Đỗ Cách nhìn hắn ta một cái rồi cười nói:
"Ai nói bên trong các thế lực hắc ám không có thiên tài địa bảo? Không cần phải lo lắng, chỉ ăn một miếng thì không thể trở thành một tên mập được, chúng ta từng bước tiến lên, cuối cùng cái gì cũng sẽ có."
"Vậy có đến Thiết Chưởng bang không?"
Phùng Thế Nghĩa hỏi.
“Đương nhiên là phải đi rồi, nhưng trước tiên cứ từ từ đã, nhìn trong Lư Dương thành này còn có thu hoạch khác hay không."
Đỗ Cách nói:
"Chúng ta cũng cần thời gian để rèn luyện cho Vương Tam đã.”
Nhắc tới vương Tam, Phùng Vân Kiệt run rẩy theo phản xa, ly rượu nhoáng lên một cái, nước rượu đổ đầy bàn.
Phùng Thế Nghĩa nhìn về phía chất tử nhà mình, hắn nhíu mày, bất mãn nói:
"Vân Kiệt, chẳng qua Vương Tam chỉ nói vài câu quá gỡ, ngay cả Phùng Trung, Vương Tam cũng đánh không lại thì ngươi sợ cái gì? Ngươi cứ như vậy, tương lai sao có thể chủ đạo Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội được?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Vân Kiệt cũng biết phong thái bản thân không đúng lắm, hắn nhìn Phùng Thế Nghĩa, rất muốn giải thích nhưng không biết phải mở miệng từ đâu, cuối cùng cũng chỉ ra vẻ kiên cường:
"Nhị thúc, ta sẽ không thế nữa."
…
Một canh giờ sau, Vương Tam mới cùng Phùng Trung quay về.
Vương Tam đổi thành một bộ quần áo màu đen, có lẽ hắn ta còn dành thời gian hóa trang, trông giống như đổi thành một người hoàn toàn mới, đầu tóc hơi rối, trên trán còn có một lọn tóc dài rũ xuống, cản ở trước mắt.
Không biết hắn ta dùng loại đồ trang điểm gì làm cho hốc mắt càng thêm lún sâu, sắc mặt tái nhợt, trông cực kỳ âm u, trạng thái không được khỏe mạnh cho lắm.
“Tiểu ca ca, ta đã về rồi, ta ước gì ngươi đi lựa quần áo với ta lúc nãy là ngươi, sau này chúng ta đừng tách ra nữa được không. Nghĩ đến cảnh ngươi ăn cơm cùng với người khác, trong lòng ta cực kỳ khó chịu, ngươi là của ta, ta chỉ muốn ngươi ăn cơm cùng với ta...”
Vương Tam nhìn thấy Phùng Vân Kiệt, hai mắt chợt sáng rực lên, giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình hắn.
Phùng Vân Kiệt nổi da gà da vịt, theo bản năng lui ra sau một bước, xoay người định bỏ chạy, nhưng nhớ đến lời khuyên lúc nãy của Đỗ Cách, cùng với lời bảo đảm của Phùng Thế Nghĩa, hắn ta lại kềm bước chân lại, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, run rẩy nói:
“Vương Tam, sau này ngươi đừng nói chuyện với ta như thế nữa. Ta biết ngươi muốn trưởng thành, ta có thể tìm một nữ nhân đến cho ngươi, một nữ nhân thật xinh đẹp, cô nương hàng xóm tối hôm qua ngươi tán tỉnh có được không?”
“Tiểu ca ca, ngươi ghét ta sao? Ta không cần những nữ nhân khác, ta chỉ cần ngươi, đừng bỏ mặc ta mà, ta biết ngươi không phải người như thế.”
Hai hàng nước mắt chảy dọc theo gương mặt, Vương Tam nhìn Phùng Vân Kiệt, giống như bị rút cạn toàn bộ sức lực và tinh thần trong nháy mắt, hắn ta bước lên một bước, muốn túm chặt lấy tay Phùng Vân Kiệt, có chút điên cuồng nói:
“Tiểu ca ca, đây chắc chắn không phải là suy nghĩ thật lòng của ngươi, là bọn họ ép ngươi đúng không? Là ai? Là hắn? Hay là hắn?”
Hắn ta quay qua nhìn Phùng Thế Nghĩa đầu tiên, sau đó lại nhìn về phía Trương Hàn.
Phùng Thế Nghĩa nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro