Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Có Người Đến

2024-11-10 08:21:07

Bịch.

Xương gà cắm sâu vào bên trong khung cửa gỗ, hắn ta hài lòng gật đầu.

“Ngươi cũng đã nói qua, lỡ như thuộc tính của hắn không phải giữ gìn thì sao?”

Khâu Phi Bằng hỏi.

“Phùng Thất đánh lén Khâu bang chủ cho nên mới cướp được Thiết Chưởng Bang, chỉ huy các ngươi làm việc, phương pháp hắn dùng cũng chỉ là loại thủ đoạn uy hiếp bang chủ vô cùng thấp kém. Hiện tại thủ hạ của hắn chẳng qua chỉ là ba năm trăm người mà hắn không thể nào khống chế hoàn toàn, chúng ta chỉ cần tùy tiện ra tay là có thể phá hủy toàn bộ mọi chuyện hắn làm. Hắn không dám chọc vào người của tam môn ngũ phái cùng một lúc, trừ phi hắn không muốn lăn lộn trên thế giới này nữa.”

Phùng Cửu láo liêng nhìn khắp nơi:

“Khâu công tử, Thiên Ma chỉ cần lời nói và hành động phù hợp với thuộc tính của bản thân, chứ không phải đồ ngu. Khuyết điểm lớn nhất của Phùng Thất chính là quá tự cao, luôn cho rằng bản thân có thể khống chế hết tất cả mọi thứ, nếu không phải hắn tự cao thì Phùng gia cũng không đến mức rơi xuống tình cảnh này, đúng không? Nếu Khâu công tử thật sự không yên tâm thì chúng ta hoàn toàn có thể đổi một chỗ né tránh khác...”

“Cửu tiên sinh nói gì thế, chờ Hà chủ sự về rồi lại thấy chúng ta rời đi, vậy sẽ đánh giá chúng ta như thế nào đây?”

Khâu Phi Bằng xấu hổ nói.

“Ta đã nói rồi, tìm đại một chỗ nào đó trong Lư Dương Thành trốn đi, làm việc cũng sẽ linh hoạt hơn rất nhiều, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, còn có thể phá hư chuyện của Phùng Thất bất cứ lúc nào. Là ngươi cứ nhất quyết muốn tìm đồng minh gì đó, kết quả lại vì mặt mũi, muốn chạy cũng chạy không được...”

Phùng Cửu trào phúng cười nói, đột nhiên, sắc mặt của hắn ta chợt thay đổi, nhanh chóng lao ra ngoài cửa:

“Không xong, có người đến, đi mau.”

“Ai chứ?”

Khâu Phi Bằng sửng sốt, bên ngoài đã vang lên đủ loại âm thanh tạp nham, tiếng binh khí va chạm, tiếng la hét.

...

“Đinh Vạn Kiệt, ngươi điên rồi, các ngươi dám tấn công Thần Quyền Môn?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Giết, không được để một tên ác đồ nào chạy thoát.”

“Cửu ca, bạn bè cũ gặp mặt, sao không chào hỏi tiếng nào hết vậy, ngươi đang định chạy đi đâu đó?”

“Các cục cưng đáng yêu của ta, vì sao lại cầm đao chỉa về phía ta chứ? Ngoan nào, buông đao xuống, để ca ca nếm thử mùi vị máu tươi của các ngươi...”

...

“Phùng Thất!”

Nghe được giọng nói làm người ta sợ hãi của Đỗ Cách, Hàn Tá đột nhiên đứng bật dậy, tức giận nói:

“Cái tên Phùng Cửu ngu xuẩn này, biết ngay là không thể tin tưởng hắn ta mà, Tứ công tử, Nghiêm đường chủ, chúng ta đi mau.”

“Sao có thể thế được? Hà chủ sự không thể nào bán đứng chúng ta được.”

Khâu Phi Bằng nói.

“Bên ngoài có người của Cái Bang, chỉ e là Hà chủ sự đã chết rồi.”

Hàn Tá vội la lên:

“Đi thôi, Tứ công tử, lão Nghiêm, nghĩ cách lao ra ngoài, tam tiểu thư đi mời Đồng môn chủ, chỉ cần giữ lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt chứ.”

“Chết rồi? Hà chủ sự là người của Thần Quyền Môn...”

Khâu Phi Bằng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

“Tứ công tử, đừng lo nhiều chuyện như thế, nếu không đi sẽ không còn kịp nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàn Tá kéo cánh tay của Khâu Phi Bằng, kéo hắn ta phóng ra ngoài cửa sổ.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, sắc mặt của mọi người lại càng trở nên khó coi hơn.

Tình cảnh trong sân hiện tại chính là một cuộc tàn sát nghiêng về một phía.

Trụ sở của Thần Quyền Môn ở Lư Dương Thành chỉ có khoảng hơn hai mươi người, ngoại trừ Hà Nguyên An và phó chủ sự, những người còn lại đều là đệ tử bình thường của Thần Quyền Môn, cũng chỉ có mấy người có thân thủ ngang bằng với hương chủ của Thiết Chưởng Bang.

Những người này cộng thêm các đường hộ về của Thiết Chưởng Bang do họ mang đến và các hương chủ, nhiều nhất cũng chỉ hơn năm mươi người thôi.

Mà đối thủ của họ lại là chủ sự của tam môn ngũ phái như Cao Dung, Đinh Vạn Kiệt, Nhiếp Nông.

Nếu đổi lại là bình thường, cho dù hơn năm mươi người đối mặt với mấy cao thủ này thì cũng có thể đánh được một trận.

Nhưng hiện tại, còn có Vương Tam đứng ở bên ngoài, ỏng à ỏng ẹo quấy nhiễu mấy người của Thần Quyền Môn.

Dưới sự bao vây của mấy cao thủ này, hơn năm mươi người đều hoảng sợ mất kiếm soát, chỉ muốn bỏ chạy, không tiếp được hai ba chiêu của mấy cao thủ là đã bị chém ngã xuống đất.

“Giết Vương Tam trước.”

Hàn Tá phán đoán tình thế vô cùng chính xác, lớn tiếng nói:

“Không giết Vương Tam thì không ai có thể chạy thoát được.”

“Hàn Tá, ta thích ngươi như thế, vậy mà ngươi vừa phản bội ta, bây giờ còn muốn giết ta, ta đã làm sai gì chứ?”

Vương Tam cười lạnh, nhìn về phía Hàn Tá, giọng nói từ từ vang lên.

Cơn khủng hoảng cực lớn lập tức ập vào trong lòng, Hàn Tá không dám nhìn Vương Tam thêm lần nào, sau khi đích thân trải nghiệm rồi hắn ta mới hiểu được vì sao Vương Tam vừa mới mở miệng nói chuyện là mấy người kia lại sợ đến xanh mặt, hắn ta cố nén cơn sợ hãi, run giọng nói:

“Tứ công tử, giết Vương Tam...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Số ký tự: 0