Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Vấy Bẩn Sự Vinh...
2024-11-10 08:21:07
Nói xong, hắn lại ngồi xuống vị trí chủ vị:
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lập tức xuất phát, tiến đến Lư Dương Thành tiêu diệt ác đồ Thần Quyền Môn, mỗi khi nghĩ đến bá tánh bị oan mà đáng giặc cướp này còn ung dung ngoài vòng pháp luật, ta lập tức không thể yên tâm, ngồi cũng ngồi không yên.”
Mấy người Cao Dung không nói gì.
“Liễu Thành, xách Hà chủ sự theo, cùng nhau đi diệt cướp, che mặt lại, đừng để người ta nhìn thấy.”
Đỗ Cách nhìn về phía Liễu Thành, ra lệnh nói.
Chỉ vài hành động, Phùng Thất đã kéo toàn bộ những thế lực lớn trong Lư Dương Thành lên cùng thuyền với Duy Hòa Bang, Liễu Thành bội phục Phùng Thất lòng dạ ác độc sát đất, cảm giác toàn thân tràn ngập nhiệt tình, lớn tiếng đáp:
“Vâng, bang chủ.”
Đỗ Cách lại nhìn về phía mấy người Cao Dung nói:
“Mọi người cứ yên tâm, sau khi tiêu diệt Thần Quyền Môn rồi, số tiền cướp được ngoại trừ bồi thường cho bá tánh ra, số còn lại Phùng mỗ cũng sẽ cử người đưa đến các nhà các phủ...”
Mấy người Cao Dung lại thay đổi sắc mặt, liên tục xua tay:
“Không cần, không cần, Phùng bang chủ quá khách sáo, chuyện giữ gìn chính nghĩa vốn là trách nhiệm của chúng ta, nếu lấy tiền thì sẽ làm bẩn sự vinh quang này.”
Đùa à?
Vừa giết người, lại còn chia của, sau này làm sao còn giải thích rõ ràng được nữa?
“Cao đạo trưởng nói thế thì sai rồi.”
Đỗ Cách cười nhìn họ nói:
“Giữ gìn chính nghĩa là đúng, nhưng nếu chỉ dựa vào chính khí trong lòng thì không thể lâu dài được. Dù sao thì mọi người đều phải ăn cơm, nếu làm không công trong thời gian dài, lúc đầu sẽ không có vấn đề gì, nhưng chờ lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện trễ nãi, dần dần, liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự của chúng ta sẽ tan rã.”
“Cho nên thứ nên lấy thì vẫn phải lấy, chỉ có như thế, liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự của chúng ta mới có thể phát triển càng lúc càng lớn. giống như Phùng mỗ, nếu không phải kế thừa Khâu bang chủ của Thiết Chưởng Bang, chỉ dựa vào tấm lòng nhiệt huyết thôi thì làm sao có thể phát triển được như ngày hôm nay chứ?”
“Phùng bang chủ, Cái Bang vốn sống bằng nghề ăn xin, đối với chúng ta thì tiền tài chỉ là vật ngoài thân, Đinh mỗ sẵn lòng vô tư phụng hiến vì chính nghĩa, sẽ không có bất cứ oán hận gì.”
Đinh Vạn Kiệt suy nghĩ một lúc, học theo cách nói năng của Phùng Thất.
Lão ta không thể để bản thân càng lúc càng bị cột chặt trên con thuyền rách nát của Phùng Thất, nếu không sẽ không có cơ hội thoát thân.
“Ta biết Đinh trưởng lão lo lắng điều gì, sợ cầm tiền sẽ bị người khác nói ra nói vào, sợ người ta nói Duy Hòa Bang chúng ta mượn danh chính nghĩa để gom tiền.”
Đỗ Cách nhìn về phía Đinh Vạn Kiệt, lại nhìn về phía mấy người Cao Dung, cười nói:
“Mọi người cũng không cần băn khoăn chuyện này, tiền tài do chúng ta đả kích thế lực hắc ám có được, mỗi một đồng một cắc dùng trong chuyện gì cũng đều sẽ được thông báo thiên hạ, để mọi người biết được chúng ta dùng tiền ở nơi nào, chắc chắn dân chúng cũng có thể thông cảm cho chúng ta.”
Đệt!
Còn muốn công khai ra bên ngoài.
Trong lòng mấy người Cao Dung đều tuyệt vọng, họ trốn còn không kịp, lại còn công khai ra ngoài, vậy thì họ càng không có đường lui, tên Phùng Thất khốn nạn này!
…
Trụ sở của Thần Quyền Môn.
Khâu Phi Bằng đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thiết Chưởng Bang, cuối cùng không nhịn được nữa, đi đến trước mặt Phùng Cửu hỏi:
“Cửu tiên sinh, mấy người Hà chủ sự sẽ không gặp được khó khăn gì đúng không?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Trên mặt bàn trước mặt Phùng Cửu bày đủ thức ăn ngon, hắn ta ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ:
“Trong Lư Dương Thành này đã không còn ai tin tưởng Phùng Thất có năng lực giữ gìn chính nghĩa. Nếu từ khóa của hắn thật sự là giữ gìn thì thuộc tính đã bị tuột đến thấp nhất từ lâu, hắn không đến Lư Dương Thành tìm kiếm hung thủ, mà lại lấy danh nghĩa của liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự để mởi người của tam môn ngũ phái đến, đó chính là tuyệt vọng rồi nên chiêu gì cũng muốn thử một lần mà thôi.”
“Tuyệt vọng rồi nên chiêu gì cũng muốn thử?”
Khâu Phi Bằng nhướng mày.
Hàn Tá ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, nghe thế liếc nhìn Phùng Cửu, hắn ta và Phùng Thất đều là Thiên Ma, nhưng ở trên người Phùng Cửu, hắn lại không cảm nhận được sự bình tĩnh thong dong của Phùng Thất, sâu trong lòng luôn có chút lo lắng.
“Phùng Thất dùng lý luận sáo rỗng để lừa Phùng Gia không tìm ra đông tay nam bắc, chỉ cho rằng họ có thể thống nhất giang hồ ngay lập tức, dùng toàn lực ủng hộ Phùng Thất. Lần này hắn lại tìm chủ sự của tam môn ngũ phái đến nơi đó, có lẽ định xài lại chiêu cũ nữa chứ gì! Nhưng mà chủ sự đã tìm hiểu biết rõ tất cả những chuyện hắn từng làm, chắc chắn sẽ không bị mắc mưu.”
Phùng Cửu bật cười thành tiếng, quăng khúc xương gà đã bị hắn ta gặm sạch ra ngoài.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lập tức xuất phát, tiến đến Lư Dương Thành tiêu diệt ác đồ Thần Quyền Môn, mỗi khi nghĩ đến bá tánh bị oan mà đáng giặc cướp này còn ung dung ngoài vòng pháp luật, ta lập tức không thể yên tâm, ngồi cũng ngồi không yên.”
Mấy người Cao Dung không nói gì.
“Liễu Thành, xách Hà chủ sự theo, cùng nhau đi diệt cướp, che mặt lại, đừng để người ta nhìn thấy.”
Đỗ Cách nhìn về phía Liễu Thành, ra lệnh nói.
Chỉ vài hành động, Phùng Thất đã kéo toàn bộ những thế lực lớn trong Lư Dương Thành lên cùng thuyền với Duy Hòa Bang, Liễu Thành bội phục Phùng Thất lòng dạ ác độc sát đất, cảm giác toàn thân tràn ngập nhiệt tình, lớn tiếng đáp:
“Vâng, bang chủ.”
Đỗ Cách lại nhìn về phía mấy người Cao Dung nói:
“Mọi người cứ yên tâm, sau khi tiêu diệt Thần Quyền Môn rồi, số tiền cướp được ngoại trừ bồi thường cho bá tánh ra, số còn lại Phùng mỗ cũng sẽ cử người đưa đến các nhà các phủ...”
Mấy người Cao Dung lại thay đổi sắc mặt, liên tục xua tay:
“Không cần, không cần, Phùng bang chủ quá khách sáo, chuyện giữ gìn chính nghĩa vốn là trách nhiệm của chúng ta, nếu lấy tiền thì sẽ làm bẩn sự vinh quang này.”
Đùa à?
Vừa giết người, lại còn chia của, sau này làm sao còn giải thích rõ ràng được nữa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cao đạo trưởng nói thế thì sai rồi.”
Đỗ Cách cười nhìn họ nói:
“Giữ gìn chính nghĩa là đúng, nhưng nếu chỉ dựa vào chính khí trong lòng thì không thể lâu dài được. Dù sao thì mọi người đều phải ăn cơm, nếu làm không công trong thời gian dài, lúc đầu sẽ không có vấn đề gì, nhưng chờ lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện trễ nãi, dần dần, liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự của chúng ta sẽ tan rã.”
“Cho nên thứ nên lấy thì vẫn phải lấy, chỉ có như thế, liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự của chúng ta mới có thể phát triển càng lúc càng lớn. giống như Phùng mỗ, nếu không phải kế thừa Khâu bang chủ của Thiết Chưởng Bang, chỉ dựa vào tấm lòng nhiệt huyết thôi thì làm sao có thể phát triển được như ngày hôm nay chứ?”
“Phùng bang chủ, Cái Bang vốn sống bằng nghề ăn xin, đối với chúng ta thì tiền tài chỉ là vật ngoài thân, Đinh mỗ sẵn lòng vô tư phụng hiến vì chính nghĩa, sẽ không có bất cứ oán hận gì.”
Đinh Vạn Kiệt suy nghĩ một lúc, học theo cách nói năng của Phùng Thất.
Lão ta không thể để bản thân càng lúc càng bị cột chặt trên con thuyền rách nát của Phùng Thất, nếu không sẽ không có cơ hội thoát thân.
“Ta biết Đinh trưởng lão lo lắng điều gì, sợ cầm tiền sẽ bị người khác nói ra nói vào, sợ người ta nói Duy Hòa Bang chúng ta mượn danh chính nghĩa để gom tiền.”
Đỗ Cách nhìn về phía Đinh Vạn Kiệt, lại nhìn về phía mấy người Cao Dung, cười nói:
“Mọi người cũng không cần băn khoăn chuyện này, tiền tài do chúng ta đả kích thế lực hắc ám có được, mỗi một đồng một cắc dùng trong chuyện gì cũng đều sẽ được thông báo thiên hạ, để mọi người biết được chúng ta dùng tiền ở nơi nào, chắc chắn dân chúng cũng có thể thông cảm cho chúng ta.”
Đệt!
Còn muốn công khai ra bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng mấy người Cao Dung đều tuyệt vọng, họ trốn còn không kịp, lại còn công khai ra ngoài, vậy thì họ càng không có đường lui, tên Phùng Thất khốn nạn này!
…
Trụ sở của Thần Quyền Môn.
Khâu Phi Bằng đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thiết Chưởng Bang, cuối cùng không nhịn được nữa, đi đến trước mặt Phùng Cửu hỏi:
“Cửu tiên sinh, mấy người Hà chủ sự sẽ không gặp được khó khăn gì đúng không?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Trên mặt bàn trước mặt Phùng Cửu bày đủ thức ăn ngon, hắn ta ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ:
“Trong Lư Dương Thành này đã không còn ai tin tưởng Phùng Thất có năng lực giữ gìn chính nghĩa. Nếu từ khóa của hắn thật sự là giữ gìn thì thuộc tính đã bị tuột đến thấp nhất từ lâu, hắn không đến Lư Dương Thành tìm kiếm hung thủ, mà lại lấy danh nghĩa của liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự để mởi người của tam môn ngũ phái đến, đó chính là tuyệt vọng rồi nên chiêu gì cũng muốn thử một lần mà thôi.”
“Tuyệt vọng rồi nên chiêu gì cũng muốn thử?”
Khâu Phi Bằng nhướng mày.
Hàn Tá ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, nghe thế liếc nhìn Phùng Cửu, hắn ta và Phùng Thất đều là Thiên Ma, nhưng ở trên người Phùng Cửu, hắn lại không cảm nhận được sự bình tĩnh thong dong của Phùng Thất, sâu trong lòng luôn có chút lo lắng.
“Phùng Thất dùng lý luận sáo rỗng để lừa Phùng Gia không tìm ra đông tay nam bắc, chỉ cho rằng họ có thể thống nhất giang hồ ngay lập tức, dùng toàn lực ủng hộ Phùng Thất. Lần này hắn lại tìm chủ sự của tam môn ngũ phái đến nơi đó, có lẽ định xài lại chiêu cũ nữa chứ gì! Nhưng mà chủ sự đã tìm hiểu biết rõ tất cả những chuyện hắn từng làm, chắc chắn sẽ không bị mắc mưu.”
Phùng Cửu bật cười thành tiếng, quăng khúc xương gà đã bị hắn ta gặm sạch ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro