Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Được, Ta Ký
2024-11-10 08:21:07
“Phùng bang chủ nói rất đúng.”
Đinh Ương của phái Nga Mi nói:
“Tuy rằng Đinh mỗ là nữ tử những cũng nên ra một phần sức lực cho các bá tánh ở Lư Dương Thành.
Người của phái Thiên Sơn và Hoa Sơn cũng khen ngợi lời đề nghị của Phùng Thất, giống như người khinh bỉ liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự lúc nãy không phải là họ vậy, phòng nghị sự lại trở nên thân thiện hơn, chỉ có kẻ ác Hà Nguyên An ngã ở trong vũng máu, chết không nhắm mắt, giống như đang lên án cuộc đời này bất công.
“Nếu thế, Phùng mỗ có mấy tờ khế ước xác minh các phân gia đồng ý gia nhập liên minh Duy Hòa, phiền các vị chủ sự ký tên ấn dấu tay lên đó đi!”
Đỗ Cách nhìn lướt qua mấy người họ, thò tay vào lòng ngực móc ra một xấp giấy trắng, giống y như làm ảo thuật, cười tủm tỉm nói:
“Từ ngày hôm qua, liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự của chúng ta chính thức được thành lập, sau đó chúng ta còn phải đi tấn công trạm dừng chân của Thần Quyền Môn, tiêu diệt đám ác đồ đã đánh lén bá tánh, vu oan cho Duy Hòa Bang, Hà Nguyên An cũng đã bị chúng ta bao vây giết chết...”
Lúc này, nụ cười của mấy người Cao Dung lập tức cứng đờ.
Liên minh đã được thành lập từ hôm qua, Hà Nguyên An bị họ bao vây giết chết...
Lợi dụng chút sai lệch về thời gian này để che lấp toàn bộ thiếu sót, chỉ cần bá tánh của Lư Dương Thành nhìn thấy quần áo của Duy Hòa Bang bị dính máu và thi thể của Hà Nguyên An được mang từ trạm dừng chân của họ.
Họ không phải là người của liên minh Duy Hòa thì cũng sẽ biến thành người của liên minh Duy Hòa.
Giỏi thật, thận trọng từng bước, không cho họ bất cứ đường lui nào!
Sau này, chờ chuyện này được truyền đến tay Thần Quyền Môn, sao Đồng Hoành An có thể tin tưởng lời giải thích của bọn chứ, đến lúc đó, lão ta làm khó dễ họ, chỉ sợ tông môn cũng không tiện ra mặt bảo vệ...
Sao cái tên này lại chơi dơ đến mức này chứ?
Phó chủ sự Thần Quyền Môn liên tục cười mỉa khinh miệt, đáng đời, mấy cái tên hai mặt các ngươi, bị Phùng Thất kéo đi chết chung là rất đáng đời.
“Mọi người còn kiêng dè gì sao?”
Đỗ Cách nhíu mày, nhìn mọi người ở xung quanh:
“Không lẽ bên trong các ngươi còn có đồng lõa của Hà Nguyên An sao?”
Đệt!
Mấy người Cao Dung liên tục thay đổi sắc mặt.
Dưới tình huống thế này thì đồng lõa hay không đồng lõa còn không phải đều do Phùng Thất quyết định sao, nếu không ký tên, sau này thi thể của họ cũng sẽ bị liên minh Duy Hòa lục soát tìm được ở trụ sở, bị vây ẩu đến chết giống như Hà Nguyên An.
Thấy mọi người vẫn cứ im lặng, Đỗ Cách quyết định đột phá ở từng điểm một, hắn nhìn về phía Đinh Vạn Kiệt của Cái Bang:
“Đinh trưởng lão, ta và ngươi vừa gặp đã quen, không bằng ngươi đi đầu làm tấm gương đi!”
Bà nội phụ thân nó!
Ai muốn vừa gặp đã quen với ngươi chứ?
Gương mặt Đinh Vạn Kiệt trắng bệch.
Đúng lúc này, Vương Tam bước lên trước một bước, thanh chủy thủy dính máu trong tay hắn loáng thoáng nhắm thẳng vào người lão ta.
“Được, ta ký.”
Đinh Vạn Kiệt âm thầm mắng Phùng Thất, cầm lấy một tờ khế ước, vừa định ký tên lên, lại đột nhiên ngẩn người:
“Phùng bang chủ, có phải ngươi cầm nhầm rồi không, trên đây không có chữ nào hết!”
“Vội quá, còn chưa kịp viết. Đinh trưởng lão cứ yên tâm, ký tên trước đi, sau đó Phùng mỗ lại bổ sung điều khoản lên sau.”
Đỗ Cách nói một cách đương nhiên.
Tiên sư nhà ngươi!
Lông mày Đinh Vạn Kiệt dựng ngược lên, đột nhiên có xúc động muốn rút đao nhào lên liều mạng với Đỗ Cách, tại sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ đến thế chứ?
Nhưng ngẫm lại thì dưới tình huống không có bất cứ chứng cứ nào mà Phùng Thất còn có thể dễ dàng quyết định Hà Nguyên An là hung thủ, lão ta chỉ có thể bất đắc dĩ than nhẹ, ký tên ấn dấu tay lên tờ giấy trắng, sau khi ấn xong, lập tức định lui ra sau.
“Đừng có vội, phải ký đủ bảy tờ giấy.”
Đỗ Cách cười gọi lão ta lại:
“Lo trước cho khỏi họa, nếu mấy hiệp nghị này bị hư hỏng thì sẽ có một vài việc không thể nói rõ được, ký thêm vài tờ cho chắc ăn, sau này tờ hiệp nghị này còn sẽ được dán ở bảng thông báo trong Lư Dương Thành.”
Sắc mặt Đinh Vạn Kiệt thay đổi liên tục, liếc nhìn Đỗ Cách, yên lặng ký tên bản thân lên bảy tờ giấy, ký một tờ cũng là ký, ký bảy tờ cũng là ký, ông đã không thèm để ý rồi, chờ xong xuôi rồi chỉ cần nghĩ cách giết chết Phùng Thất, trắng hay đen chẳng phải đều do họ quyết định cả sao.
Có Đinh Vạn Kiệt làm chỗ đột phá, mấy người Cao Dung cũng từ bỏ chống cự, ký tên lên hiệp nghị
Đỗ Cách cẩn thận kiểm tra hiệp nghị, nhìn mấy người họ ký tên, cất bảy tờ hiệp nghi này vào lòng, hài lòng gật đầu nói:
“Ngay từ giây phút mọi người bước vào phòng nghị sự, Phùng mỗ đã biết ngay mọi người đều là người trong lòng có chính nghĩa, có các vị chủ sự gia nhập, chúng ta lại càng cách mục tiêu bảo vệ chính nghĩa thiên hạ thêm bước nữa. Thật đáng mừng.”
Đinh Ương của phái Nga Mi nói:
“Tuy rằng Đinh mỗ là nữ tử những cũng nên ra một phần sức lực cho các bá tánh ở Lư Dương Thành.
Người của phái Thiên Sơn và Hoa Sơn cũng khen ngợi lời đề nghị của Phùng Thất, giống như người khinh bỉ liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự lúc nãy không phải là họ vậy, phòng nghị sự lại trở nên thân thiện hơn, chỉ có kẻ ác Hà Nguyên An ngã ở trong vũng máu, chết không nhắm mắt, giống như đang lên án cuộc đời này bất công.
“Nếu thế, Phùng mỗ có mấy tờ khế ước xác minh các phân gia đồng ý gia nhập liên minh Duy Hòa, phiền các vị chủ sự ký tên ấn dấu tay lên đó đi!”
Đỗ Cách nhìn lướt qua mấy người họ, thò tay vào lòng ngực móc ra một xấp giấy trắng, giống y như làm ảo thuật, cười tủm tỉm nói:
“Từ ngày hôm qua, liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự của chúng ta chính thức được thành lập, sau đó chúng ta còn phải đi tấn công trạm dừng chân của Thần Quyền Môn, tiêu diệt đám ác đồ đã đánh lén bá tánh, vu oan cho Duy Hòa Bang, Hà Nguyên An cũng đã bị chúng ta bao vây giết chết...”
Lúc này, nụ cười của mấy người Cao Dung lập tức cứng đờ.
Liên minh đã được thành lập từ hôm qua, Hà Nguyên An bị họ bao vây giết chết...
Lợi dụng chút sai lệch về thời gian này để che lấp toàn bộ thiếu sót, chỉ cần bá tánh của Lư Dương Thành nhìn thấy quần áo của Duy Hòa Bang bị dính máu và thi thể của Hà Nguyên An được mang từ trạm dừng chân của họ.
Họ không phải là người của liên minh Duy Hòa thì cũng sẽ biến thành người của liên minh Duy Hòa.
Giỏi thật, thận trọng từng bước, không cho họ bất cứ đường lui nào!
Sau này, chờ chuyện này được truyền đến tay Thần Quyền Môn, sao Đồng Hoành An có thể tin tưởng lời giải thích của bọn chứ, đến lúc đó, lão ta làm khó dễ họ, chỉ sợ tông môn cũng không tiện ra mặt bảo vệ...
Sao cái tên này lại chơi dơ đến mức này chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó chủ sự Thần Quyền Môn liên tục cười mỉa khinh miệt, đáng đời, mấy cái tên hai mặt các ngươi, bị Phùng Thất kéo đi chết chung là rất đáng đời.
“Mọi người còn kiêng dè gì sao?”
Đỗ Cách nhíu mày, nhìn mọi người ở xung quanh:
“Không lẽ bên trong các ngươi còn có đồng lõa của Hà Nguyên An sao?”
Đệt!
Mấy người Cao Dung liên tục thay đổi sắc mặt.
Dưới tình huống thế này thì đồng lõa hay không đồng lõa còn không phải đều do Phùng Thất quyết định sao, nếu không ký tên, sau này thi thể của họ cũng sẽ bị liên minh Duy Hòa lục soát tìm được ở trụ sở, bị vây ẩu đến chết giống như Hà Nguyên An.
Thấy mọi người vẫn cứ im lặng, Đỗ Cách quyết định đột phá ở từng điểm một, hắn nhìn về phía Đinh Vạn Kiệt của Cái Bang:
“Đinh trưởng lão, ta và ngươi vừa gặp đã quen, không bằng ngươi đi đầu làm tấm gương đi!”
Bà nội phụ thân nó!
Ai muốn vừa gặp đã quen với ngươi chứ?
Gương mặt Đinh Vạn Kiệt trắng bệch.
Đúng lúc này, Vương Tam bước lên trước một bước, thanh chủy thủy dính máu trong tay hắn loáng thoáng nhắm thẳng vào người lão ta.
“Được, ta ký.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đinh Vạn Kiệt âm thầm mắng Phùng Thất, cầm lấy một tờ khế ước, vừa định ký tên lên, lại đột nhiên ngẩn người:
“Phùng bang chủ, có phải ngươi cầm nhầm rồi không, trên đây không có chữ nào hết!”
“Vội quá, còn chưa kịp viết. Đinh trưởng lão cứ yên tâm, ký tên trước đi, sau đó Phùng mỗ lại bổ sung điều khoản lên sau.”
Đỗ Cách nói một cách đương nhiên.
Tiên sư nhà ngươi!
Lông mày Đinh Vạn Kiệt dựng ngược lên, đột nhiên có xúc động muốn rút đao nhào lên liều mạng với Đỗ Cách, tại sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ đến thế chứ?
Nhưng ngẫm lại thì dưới tình huống không có bất cứ chứng cứ nào mà Phùng Thất còn có thể dễ dàng quyết định Hà Nguyên An là hung thủ, lão ta chỉ có thể bất đắc dĩ than nhẹ, ký tên ấn dấu tay lên tờ giấy trắng, sau khi ấn xong, lập tức định lui ra sau.
“Đừng có vội, phải ký đủ bảy tờ giấy.”
Đỗ Cách cười gọi lão ta lại:
“Lo trước cho khỏi họa, nếu mấy hiệp nghị này bị hư hỏng thì sẽ có một vài việc không thể nói rõ được, ký thêm vài tờ cho chắc ăn, sau này tờ hiệp nghị này còn sẽ được dán ở bảng thông báo trong Lư Dương Thành.”
Sắc mặt Đinh Vạn Kiệt thay đổi liên tục, liếc nhìn Đỗ Cách, yên lặng ký tên bản thân lên bảy tờ giấy, ký một tờ cũng là ký, ký bảy tờ cũng là ký, ông đã không thèm để ý rồi, chờ xong xuôi rồi chỉ cần nghĩ cách giết chết Phùng Thất, trắng hay đen chẳng phải đều do họ quyết định cả sao.
Có Đinh Vạn Kiệt làm chỗ đột phá, mấy người Cao Dung cũng từ bỏ chống cự, ký tên lên hiệp nghị
Đỗ Cách cẩn thận kiểm tra hiệp nghị, nhìn mấy người họ ký tên, cất bảy tờ hiệp nghi này vào lòng, hài lòng gật đầu nói:
“Ngay từ giây phút mọi người bước vào phòng nghị sự, Phùng mỗ đã biết ngay mọi người đều là người trong lòng có chính nghĩa, có các vị chủ sự gia nhập, chúng ta lại càng cách mục tiêu bảo vệ chính nghĩa thiên hạ thêm bước nữa. Thật đáng mừng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro