Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Đồ Điên
2024-11-10 08:21:07
“Đồ điên.”
Liễu Thành lẩm bẩm, xác nhận thân phận Thiên Ma của Đỗ Cách.
“Đó là vì ngươi không hiểu biết Thiên Ma, chờ ngươi hiểu biết họ rồi, ngươi cũng sẽ muốn nhanh chóng xử lý họ giống như ngươi muốn giết ta ngay lúc này vậy.”
Đỗ Cách buồn bã nói:
“Liễu đường chủ, đừng nói đến mấy chuyện vô nghĩa này nữa. Con người các ngươi có một câu nói là chỉ cần nhìn hành động đừng nhìn tâm, nhìn tâm thì sẽ không có người tốt, từ bề ngoài không thể đánh giá được tốt xấu. Mà Thiên Ma chính là loại người không có tâm nhất, thuộc tính là cái gì thì người đó sẽ là như thế đó. Chỉ cần ngươi tiếp xúc với ta đủ lâu rồi, ngươi cũng sẽ cảm thấy chúng ta rất tốt, ở thời khắc quan trọng, ta sẽ liều mạng bảo vệ các ngươi, cũng giống như ta từng bảo vệ Phùng gia vậy.”
Phùng gia đã bị ngươi bảo vệ đến muốn sụp đổ rồi!
Thiết Chưởng Bang cũng sắp sửa như thế.
Liễu Thành chửi thầm, không nói chuyện nữa, trong lòng lại vô cùng đồng ý với những phán đoán của Phùng Thất về Thiên Ma, thậm chí bắt đầu suy xét đến việc có thể dùng Thiên Ma để đối phó với Thiên Ma hay không?
“Liễu đường chủ, nói cho ta nghe các cấp bậc thành viên trong Thiết Chưởng Bang đi!”
Đỗ Cách nói:
“Phải hiểu biết được các cấp bậc thành viên của chúng ta thì ta mới có thể triển khai bước tiếp theo, chúng ta không còn quá nhiều thời gian.”
Liễu Thành liếc nhìn Đỗ Cách, lại nhìn Khâu Nguyên Lãng ở dưới kiếm hắn, nói:
“Bên dưới bang chủ Thiết Chưởng Bang có hơn ba nghìn ba chúng, được thiết lập thành mười đường khẩu, lần lượt là Thanh Long Đường, đường chủ là Khâu Phi Long; Bạch Hổ Đường, đường chủ là Khâu Phi Hổ, Chu Tước Đường, đường chủ là Khâu Mộc Thiên; Huyền Vũ Đường, đường chủ là Hàn Tá; Thương Long Đường, đường chủ là Khâu Phi Bằng; Thanh Mộc Đường, đường chủ là Nghiêm Ngọ...”
…
Đêm hôm nay, Thiết Chưởng Bang gà bay chó sủa
Tất cả bang chúng đều bị phái đến Lư Dương Thành, tìm thợ mộc, người biết may vá và tú nương...
Hàn Tá ôm một bụng lửa giận, lại không dám không làm việc theo đúng yêu cầu của Phùng Thất, đến cả qua loa có lệ cũng không dám.
Phùng Thất làm việc bất kể hậu quả, hắn ta lo lắng ngày mai cái tên khốn kia sẽ thật sự đẩy Khâu bang chủ đi ra ngoài kiểm tra thành quả lao động của hắn ta, tuy là đổi Thiết Chưởng Bang thành Duy Hòa Bang có hơi mất mặt, nhưng dù sao cũng tốt hơn bang chủ bị hắn hại chết nhiều.
Vận tải bằng đường thủy là một cục thịt mỡ lớn, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, không có Khâu Nguyên Lãng ở bên trên trấn, Thiết Chưởng Bang cũng không còn cách ngày hủy diệt bao xa.
Cùng lắm thì giải quyết Phùng Thất, hắn ta chịu đòn nhận tội, tẩy trắng cho Thiết Chưởng Bang là được.
...
Trong phòng bệnh của Khâu Nguyên Lãng, Đỗ Cách và Liễu Thành bàn chuyện lý tưởng suốt một đêm, cũng thử nhau suốt đêm.
Liễu Thành vốn là muốn canh chừng Đỗ Cách, xem xem có tìm được cơ hội cứu bang chủ ra khỏi tay hắn được hay không, ai ngờ đến cuối cùng, đến cả cái tên Vương Tam điên khùng kia cũng tranh thủ thời gian ngủ một ít, Phùng Thất vẫn cứ tinh thần sáng láng, không hề buồn ngủ chút nào.
Ngược lại hắn ta cứ ngáp hết cái này đến cái khác, sắp sửa không chịu đựng được, nếu không phải Phùng Thất không có sát ý với hắn ta, người ngã xuống đầu tiên nhất định sẽ là chính hắn ta.
Bầu trời dần dần sáng lên.
Liễu Thành vách hai cái quầng thâm mắt, ngáp dài nói:
“Thất tiên sinh tinh thần dồi dào thật, có lẽ ở trong các Thiên Ma cũng là người xuất sắc đúng không?”
Đỗ Cách khiêm tốn nói:
“Không đến mức là người xuất sắc, may mắn có được tinh thần khá dồi dào mà thôi.”
Thật ra Đỗ Cách vốn định trói Liễu Thành lại, sau đó thay phiên nghỉ ngơi với Vương Tam, lúc ở trái đất, hắn từng thử nghiệm cách nghỉ ngơi tám phút của bộ đội đặc chủng, cách một đoạn thời gian nghỉ ngơi tám phút là có thể khôi phục phần lớn tinh thần và sức lực.
Hơn nữa cộng thêm ngũ cảm nhạy bén của hắn, Vương Tam báo động trước, dành ra tám phút cũng không phải là vấn đề gì quá khó khăn.
Nhưng ai biết lăn lộn suốt một buổi tối, vậy mà lại không có chút buồn ngủ nào, chắc là có liên quan đến việc thuộc tính và tinh thần lực đột nhiên tăng mạnh lúc trước, đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Ngẫm lại thì cũng đúng.
Từ trước đến nay, tất cả những nhân vật trong game giả tưởng đều chỉ có thiết lập về thể lực, làm gì cần phải ngủ chứ, việc chúng nó nghỉ ngơi vào lúc nào đều phụ thuộc vào việc người chơi trò chơi ở bên ngoài có buồn ngủ hay không.
Vương Tam còn cần ngủ, giả thiết ở khu mô phỏng đã cực kỳ nhân tính hóa, nhưng mà hắn ta chỉ nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ là đã lập tức khôi phục sức sống, chắc các trị số thuộc tính đều không thấp.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, cùng với tiếng khuyên bảo:
“Đại công tử, đừng xúc động.”
Liễu Thành lẩm bẩm, xác nhận thân phận Thiên Ma của Đỗ Cách.
“Đó là vì ngươi không hiểu biết Thiên Ma, chờ ngươi hiểu biết họ rồi, ngươi cũng sẽ muốn nhanh chóng xử lý họ giống như ngươi muốn giết ta ngay lúc này vậy.”
Đỗ Cách buồn bã nói:
“Liễu đường chủ, đừng nói đến mấy chuyện vô nghĩa này nữa. Con người các ngươi có một câu nói là chỉ cần nhìn hành động đừng nhìn tâm, nhìn tâm thì sẽ không có người tốt, từ bề ngoài không thể đánh giá được tốt xấu. Mà Thiên Ma chính là loại người không có tâm nhất, thuộc tính là cái gì thì người đó sẽ là như thế đó. Chỉ cần ngươi tiếp xúc với ta đủ lâu rồi, ngươi cũng sẽ cảm thấy chúng ta rất tốt, ở thời khắc quan trọng, ta sẽ liều mạng bảo vệ các ngươi, cũng giống như ta từng bảo vệ Phùng gia vậy.”
Phùng gia đã bị ngươi bảo vệ đến muốn sụp đổ rồi!
Thiết Chưởng Bang cũng sắp sửa như thế.
Liễu Thành chửi thầm, không nói chuyện nữa, trong lòng lại vô cùng đồng ý với những phán đoán của Phùng Thất về Thiên Ma, thậm chí bắt đầu suy xét đến việc có thể dùng Thiên Ma để đối phó với Thiên Ma hay không?
“Liễu đường chủ, nói cho ta nghe các cấp bậc thành viên trong Thiết Chưởng Bang đi!”
Đỗ Cách nói:
“Phải hiểu biết được các cấp bậc thành viên của chúng ta thì ta mới có thể triển khai bước tiếp theo, chúng ta không còn quá nhiều thời gian.”
Liễu Thành liếc nhìn Đỗ Cách, lại nhìn Khâu Nguyên Lãng ở dưới kiếm hắn, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bên dưới bang chủ Thiết Chưởng Bang có hơn ba nghìn ba chúng, được thiết lập thành mười đường khẩu, lần lượt là Thanh Long Đường, đường chủ là Khâu Phi Long; Bạch Hổ Đường, đường chủ là Khâu Phi Hổ, Chu Tước Đường, đường chủ là Khâu Mộc Thiên; Huyền Vũ Đường, đường chủ là Hàn Tá; Thương Long Đường, đường chủ là Khâu Phi Bằng; Thanh Mộc Đường, đường chủ là Nghiêm Ngọ...”
…
Đêm hôm nay, Thiết Chưởng Bang gà bay chó sủa
Tất cả bang chúng đều bị phái đến Lư Dương Thành, tìm thợ mộc, người biết may vá và tú nương...
Hàn Tá ôm một bụng lửa giận, lại không dám không làm việc theo đúng yêu cầu của Phùng Thất, đến cả qua loa có lệ cũng không dám.
Phùng Thất làm việc bất kể hậu quả, hắn ta lo lắng ngày mai cái tên khốn kia sẽ thật sự đẩy Khâu bang chủ đi ra ngoài kiểm tra thành quả lao động của hắn ta, tuy là đổi Thiết Chưởng Bang thành Duy Hòa Bang có hơi mất mặt, nhưng dù sao cũng tốt hơn bang chủ bị hắn hại chết nhiều.
Vận tải bằng đường thủy là một cục thịt mỡ lớn, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, không có Khâu Nguyên Lãng ở bên trên trấn, Thiết Chưởng Bang cũng không còn cách ngày hủy diệt bao xa.
Cùng lắm thì giải quyết Phùng Thất, hắn ta chịu đòn nhận tội, tẩy trắng cho Thiết Chưởng Bang là được.
...
Trong phòng bệnh của Khâu Nguyên Lãng, Đỗ Cách và Liễu Thành bàn chuyện lý tưởng suốt một đêm, cũng thử nhau suốt đêm.
Liễu Thành vốn là muốn canh chừng Đỗ Cách, xem xem có tìm được cơ hội cứu bang chủ ra khỏi tay hắn được hay không, ai ngờ đến cuối cùng, đến cả cái tên Vương Tam điên khùng kia cũng tranh thủ thời gian ngủ một ít, Phùng Thất vẫn cứ tinh thần sáng láng, không hề buồn ngủ chút nào.
Ngược lại hắn ta cứ ngáp hết cái này đến cái khác, sắp sửa không chịu đựng được, nếu không phải Phùng Thất không có sát ý với hắn ta, người ngã xuống đầu tiên nhất định sẽ là chính hắn ta.
Bầu trời dần dần sáng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Thành vách hai cái quầng thâm mắt, ngáp dài nói:
“Thất tiên sinh tinh thần dồi dào thật, có lẽ ở trong các Thiên Ma cũng là người xuất sắc đúng không?”
Đỗ Cách khiêm tốn nói:
“Không đến mức là người xuất sắc, may mắn có được tinh thần khá dồi dào mà thôi.”
Thật ra Đỗ Cách vốn định trói Liễu Thành lại, sau đó thay phiên nghỉ ngơi với Vương Tam, lúc ở trái đất, hắn từng thử nghiệm cách nghỉ ngơi tám phút của bộ đội đặc chủng, cách một đoạn thời gian nghỉ ngơi tám phút là có thể khôi phục phần lớn tinh thần và sức lực.
Hơn nữa cộng thêm ngũ cảm nhạy bén của hắn, Vương Tam báo động trước, dành ra tám phút cũng không phải là vấn đề gì quá khó khăn.
Nhưng ai biết lăn lộn suốt một buổi tối, vậy mà lại không có chút buồn ngủ nào, chắc là có liên quan đến việc thuộc tính và tinh thần lực đột nhiên tăng mạnh lúc trước, đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Ngẫm lại thì cũng đúng.
Từ trước đến nay, tất cả những nhân vật trong game giả tưởng đều chỉ có thiết lập về thể lực, làm gì cần phải ngủ chứ, việc chúng nó nghỉ ngơi vào lúc nào đều phụ thuộc vào việc người chơi trò chơi ở bên ngoài có buồn ngủ hay không.
Vương Tam còn cần ngủ, giả thiết ở khu mô phỏng đã cực kỳ nhân tính hóa, nhưng mà hắn ta chỉ nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ là đã lập tức khôi phục sức sống, chắc các trị số thuộc tính đều không thấp.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, cùng với tiếng khuyên bảo:
“Đại công tử, đừng xúc động.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro