Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Bang Chủ Bị Thư...
2024-11-10 08:21:07
Hàn Tá nghẹn đỏ mặt, rít gào:
“Phùng Thất, ngươi nói nhảm, bang chủ không hề tỉnh lại.”
Đỗ Cách khẳng định gật đầu:
“Tỉnh, lúc nãy lão ta vừa mới tỉnh lại trong chốc lát. Vương Tam, lão ta có tỉnh lại không?”
Vương Tam vô cùng phối hợp, mặt lạnh tanh nói:
“Tỉnh, ta nhìn thấy mí mắt của lão ta nhúc nhích, miệng cũng mấp máy, y thuật của đại phu giỏi thật.”
Có liên quan gì đến ta chứ?
Tay đại phu lại run lên, giờ phút này, hắn ta ước gì bản thân vừa đui lại vừa điếc, khám bệnh mà tra tấn người ta quá.
Cũng may hai người Hàn Liễu cũng sẽ không khó xử một người đại phu.
Khóe mắt Hàn Tá điên cuồng giật giật, mắng:
“Phùng Thất, ngươi có cần mặt mũi nữa không hả. Bang chủ vốn không hề tỉnh, cho dù lão ta có tỉnh lại thì cũng không thể nào nói được một đống lời nói trong khoảng thời gian ngắn như thế...”
“Hàn đường chủ, khi trên cổ ngươi có một thanh kiếm thì tốc độ nói chuyện cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
Đỗ Cách nghiêm trang nói nhảm, thuận tiện điều chỉnh lại góc độ của kiếm.
Hàn Tá lập tức ngậm miệng lại.
Đỗ Cách nheo mắt:
“Cho nên, ngươi hiểu chưa? Hiểu rồi thì lập tức làm theo lệnh của ta đi!”
Liễu Thành nhìn Đỗ Cách, đột nhiên bước lên một bước nói:
“Ngươi không dám giết bang chủ, nếu giết bang chủ rồi, ngươi cũng không sống được...”
“Liễu Thành, ngươi muốn soán vị sao?”
Đỗ Cách nhẹ nhàng nhấn kiếm xuống, trên cổ Khâu Nguyên Lãng lập tức xuất hiện một vệt đỏ, lạnh lùng nói.
Liễu Thành dừng chân lại.
Đỗ Cách nhìn hai người, cười nói:
“Liễu đường chủ ở lại, nói cho ta biết những thành viên chủ yếu trong Thiết Chưởng Bang. Hàn đường chủ đi chấp hành những mệnh lệnh ta vừa mới nói, đầu tiên cứ bắt đầu từ tổng bộ của Thiết Chưởng Bang, tìm người may vá đồng phục thống nhất, phía trước thêu chữ “Duy”, phía sau lưng thêu chữ “Hòa”, lại tìm thợ mộc đi đổi bảng hiệu trước cửa, sáng sớm ngày mai ta muốn nhìn thấy biển hiệu Duy Hòa Bang được treo ở trước cửa, nhìn thấy trong bang đều ăn mặc trang phục thống nhất. Sâu mọt thì có thể chờ đến sáng mai lại đào. Đúng rồi, đêm hôm làm phiền người ta, nhớ trả gấp ba tiền công cho thợ thủ công.”
Hàn Tá nhìn về phía Liễu Thành.
Liễu Thành gật đầu nhìn hắn ta nói:
“Đi đi!”
Hàn Tá trừng mắt hung dữ nhìn Đỗ Cách, xoay người định rời đi.
“Hàn đường chủ, đừng có bằng mặt không bằng lòng đó nha.”
Giọng của Đỗ Cách từ phía sau lưng hắn ta vọng lên:
“Chờ trời sáng ta sẽ dẫn bang chủ đi kiểm tra tiến độ hoàn thành.”
Hàn Tá ý thức được Đỗ Cách muốn làm gì, đột nhiên chấn động, quay phắt người lại, đỏ mắt nói:
“Phùng Thất, ngươi đừng quá đáng, bang chủ như thế kia thì làm sao có thể đi thị sát được?”
Đỗ Cách cười cười nói:
“Ta tin tưởng vào y thuật của đại phu, hơn nữa ta nghe nói người bị thương cần phải hoạt động nhiều hơn, phơi nắng nhiều sẽ có lợi cho việc khôi phục vết thương.”
Với tấm lòng của người thầy thuốc, đại phu biết bản thân không thể im lặng nữa, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Cách nói:
“Thất tiên sinh, bang chủ bị thương rất nặng, cần phải được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nếu hiện tại di chuyển ngài ấy sẽ rất dễ làm tình trạng vết thương nghiêm trọng hơn.”
“Nghe thấy chưa?”
Đỗ Cách trừng mắt nhìn Hàn Tá:
“Nếu nghe được thì làm việc cho cẩn thận, đừng để bang chủ phải bận tâm đến, nếu không, bang chủ bị thương nặng hơn đều là do các ngươi.”
“...”
Hàn Tá trừng mắt nhìn Đỗ Cách, xoay người sải bước đi ra ngoài.
...
Liễu Thành im lặng trong chốc lát, lại đột nhiên hỏi:
“Phùng Thất, vì sao ngươi phải làm như thế? Chỉ vì một Phùng gia nho nhỏ, ngươi cảm thấy đáng sao?”
“Phùng gia đã là chuyện của quá khứ.”
Đỗ Cách nói:
“Ta đã nói qua rất nhiều lần, tất cả những gì ta làm đều là vì thiên hạ, ta muốn bảo vệ đạo nghĩa trong giang hồ, sự hòa bình của chốn võ lâm.”
Liễu Thành hỏi:
“Ngươi là Thiên Ma thật sao?”
Đỗ Cách nói:
“Bảo đảm không giả, cho dù đổi thành bất cứ người bình thường nào thì cũng không thể nào làm được những chuyện như ta làm.”
Ngươi còn đắc ý nữa à?
Liễu Thành dựng ngược lông mày lên nói:
“Có nhiều Thiên Ma giống như ngươi không?”
“Kiểu gì cũng có vài trăm ngươi đi!”
Đỗ Cách buồn bã thở dài nói:
“Ta là một Thiên Ma coi bảo vệ là nhiệm vụ của mình, vậy mà chỉ hỏi ra tay một chút đã quậy làm cho Thiết Chưởng Bang không được yên bình. Ngươi có thể tưởng tượng được, khi các Thiên Ma khác trưởng thành lên thì thế giới này sẽ hỗn loạn như thế nào đúng không?”
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Vương Tam ở bên cạnh.
“...”
Vương Tam.
“...”
Liễu Thành.
“Cho nên ta mới sốt ruột như thế. Phải bóp chết họ từ trong trứng nước thì mới có thể ngăn chặn toàn bộ tai họa ngầm, không thể để họ trưởng thành lên được!”
Đỗ Cách hiên ngang lẫm liệt nói.
“Ngươi sẽ trở thành mục tiêu công kích đầu tiên.”
Liễu Thành hít thở sâu, nói.
“Vì chính nghĩa, vì hòa bình, ta thậm chí có thể đặt cược toàn bộ sinh mệnh của bản thân, còn sợ gì việc trở thành mục tiêu bị công kích đầu tiên chứ?”
Đỗ Cách mỉm cười nói.
“Phùng Thất, ngươi nói nhảm, bang chủ không hề tỉnh lại.”
Đỗ Cách khẳng định gật đầu:
“Tỉnh, lúc nãy lão ta vừa mới tỉnh lại trong chốc lát. Vương Tam, lão ta có tỉnh lại không?”
Vương Tam vô cùng phối hợp, mặt lạnh tanh nói:
“Tỉnh, ta nhìn thấy mí mắt của lão ta nhúc nhích, miệng cũng mấp máy, y thuật của đại phu giỏi thật.”
Có liên quan gì đến ta chứ?
Tay đại phu lại run lên, giờ phút này, hắn ta ước gì bản thân vừa đui lại vừa điếc, khám bệnh mà tra tấn người ta quá.
Cũng may hai người Hàn Liễu cũng sẽ không khó xử một người đại phu.
Khóe mắt Hàn Tá điên cuồng giật giật, mắng:
“Phùng Thất, ngươi có cần mặt mũi nữa không hả. Bang chủ vốn không hề tỉnh, cho dù lão ta có tỉnh lại thì cũng không thể nào nói được một đống lời nói trong khoảng thời gian ngắn như thế...”
“Hàn đường chủ, khi trên cổ ngươi có một thanh kiếm thì tốc độ nói chuyện cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
Đỗ Cách nghiêm trang nói nhảm, thuận tiện điều chỉnh lại góc độ của kiếm.
Hàn Tá lập tức ngậm miệng lại.
Đỗ Cách nheo mắt:
“Cho nên, ngươi hiểu chưa? Hiểu rồi thì lập tức làm theo lệnh của ta đi!”
Liễu Thành nhìn Đỗ Cách, đột nhiên bước lên một bước nói:
“Ngươi không dám giết bang chủ, nếu giết bang chủ rồi, ngươi cũng không sống được...”
“Liễu Thành, ngươi muốn soán vị sao?”
Đỗ Cách nhẹ nhàng nhấn kiếm xuống, trên cổ Khâu Nguyên Lãng lập tức xuất hiện một vệt đỏ, lạnh lùng nói.
Liễu Thành dừng chân lại.
Đỗ Cách nhìn hai người, cười nói:
“Liễu đường chủ ở lại, nói cho ta biết những thành viên chủ yếu trong Thiết Chưởng Bang. Hàn đường chủ đi chấp hành những mệnh lệnh ta vừa mới nói, đầu tiên cứ bắt đầu từ tổng bộ của Thiết Chưởng Bang, tìm người may vá đồng phục thống nhất, phía trước thêu chữ “Duy”, phía sau lưng thêu chữ “Hòa”, lại tìm thợ mộc đi đổi bảng hiệu trước cửa, sáng sớm ngày mai ta muốn nhìn thấy biển hiệu Duy Hòa Bang được treo ở trước cửa, nhìn thấy trong bang đều ăn mặc trang phục thống nhất. Sâu mọt thì có thể chờ đến sáng mai lại đào. Đúng rồi, đêm hôm làm phiền người ta, nhớ trả gấp ba tiền công cho thợ thủ công.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Tá nhìn về phía Liễu Thành.
Liễu Thành gật đầu nhìn hắn ta nói:
“Đi đi!”
Hàn Tá trừng mắt hung dữ nhìn Đỗ Cách, xoay người định rời đi.
“Hàn đường chủ, đừng có bằng mặt không bằng lòng đó nha.”
Giọng của Đỗ Cách từ phía sau lưng hắn ta vọng lên:
“Chờ trời sáng ta sẽ dẫn bang chủ đi kiểm tra tiến độ hoàn thành.”
Hàn Tá ý thức được Đỗ Cách muốn làm gì, đột nhiên chấn động, quay phắt người lại, đỏ mắt nói:
“Phùng Thất, ngươi đừng quá đáng, bang chủ như thế kia thì làm sao có thể đi thị sát được?”
Đỗ Cách cười cười nói:
“Ta tin tưởng vào y thuật của đại phu, hơn nữa ta nghe nói người bị thương cần phải hoạt động nhiều hơn, phơi nắng nhiều sẽ có lợi cho việc khôi phục vết thương.”
Với tấm lòng của người thầy thuốc, đại phu biết bản thân không thể im lặng nữa, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Cách nói:
“Thất tiên sinh, bang chủ bị thương rất nặng, cần phải được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nếu hiện tại di chuyển ngài ấy sẽ rất dễ làm tình trạng vết thương nghiêm trọng hơn.”
“Nghe thấy chưa?”
Đỗ Cách trừng mắt nhìn Hàn Tá:
“Nếu nghe được thì làm việc cho cẩn thận, đừng để bang chủ phải bận tâm đến, nếu không, bang chủ bị thương nặng hơn đều là do các ngươi.”
“...”
Hàn Tá trừng mắt nhìn Đỗ Cách, xoay người sải bước đi ra ngoài.
...
Liễu Thành im lặng trong chốc lát, lại đột nhiên hỏi:
“Phùng Thất, vì sao ngươi phải làm như thế? Chỉ vì một Phùng gia nho nhỏ, ngươi cảm thấy đáng sao?”
“Phùng gia đã là chuyện của quá khứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Cách nói:
“Ta đã nói qua rất nhiều lần, tất cả những gì ta làm đều là vì thiên hạ, ta muốn bảo vệ đạo nghĩa trong giang hồ, sự hòa bình của chốn võ lâm.”
Liễu Thành hỏi:
“Ngươi là Thiên Ma thật sao?”
Đỗ Cách nói:
“Bảo đảm không giả, cho dù đổi thành bất cứ người bình thường nào thì cũng không thể nào làm được những chuyện như ta làm.”
Ngươi còn đắc ý nữa à?
Liễu Thành dựng ngược lông mày lên nói:
“Có nhiều Thiên Ma giống như ngươi không?”
“Kiểu gì cũng có vài trăm ngươi đi!”
Đỗ Cách buồn bã thở dài nói:
“Ta là một Thiên Ma coi bảo vệ là nhiệm vụ của mình, vậy mà chỉ hỏi ra tay một chút đã quậy làm cho Thiết Chưởng Bang không được yên bình. Ngươi có thể tưởng tượng được, khi các Thiên Ma khác trưởng thành lên thì thế giới này sẽ hỗn loạn như thế nào đúng không?”
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Vương Tam ở bên cạnh.
“...”
Vương Tam.
“...”
Liễu Thành.
“Cho nên ta mới sốt ruột như thế. Phải bóp chết họ từ trong trứng nước thì mới có thể ngăn chặn toàn bộ tai họa ngầm, không thể để họ trưởng thành lên được!”
Đỗ Cách hiên ngang lẫm liệt nói.
“Ngươi sẽ trở thành mục tiêu công kích đầu tiên.”
Liễu Thành hít thở sâu, nói.
“Vì chính nghĩa, vì hòa bình, ta thậm chí có thể đặt cược toàn bộ sinh mệnh của bản thân, còn sợ gì việc trở thành mục tiêu bị công kích đầu tiên chứ?”
Đỗ Cách mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro