Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Đừng Chạy
2024-11-10 08:21:07
Vương Tam hơi mỉm cười, nhìn về phía Phùng Vân Kiệt, hắn ta ho khan hai tiếng, vừa hắng giọng, vừa thử thay đổi âm thanh:
“Tiểu ca ca, ta thích ngươi.”
“…”
Phùng Vân Kiệt chấn động, không thể tưởng tượng nhìn nổi mà nhìn về phía Vương Tam:
“Ngươi nói cái gì cơ?”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Vương Tam nhìn về phía Phùng Vân Kiệt, vẻ mặt lập tức trở nên âm lãnh.
Hắn vươn tay ra, muốn sờ khuôn mặt của Phùng Vân Kiệt, nhưng lại nhìn thấy trường kiếm trong tay hắn thì thu tay về, Vương Tam chỉ dùng ánh mắt yêu chiều nhìn hắn, trong nháy mắt giọng nói lại thay đổi:
“Đúng vậy, ngươi không nghe lầm đâu, ta thích ngươi đấy. Ánh mắt đầu tiên khi ngươi vào phòng, ta đã nhìn trúng ngươi rồi, chỉ là lòng chiếm hữu của ta rất mạnh, không thích người khác chạm vào đồ vật của ta, ta cũng tin tưởng rằng đồ của chính mình, người khác cũng đoạt không nổi...Mua ha ha ha ha, dáng vẻ bây giờ của ngươi thật là đáng yêu…”
“…”
Đỗ Cách sửng sốt, con mẹ nó, cứng rắn như vậy sao?
Phùng Thế Nghĩa và Phùng Trung cứng tại chỗ, nhìn Vương Tam, cơ bắp trên mặt không tự giác mà run rẩy.
Sắc mặt của Phùng Vân Kiệt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, nổi da gà đến mức mắt thường có thể nhìn thấy được, tay cầm kiếm của hắn đột nhiên siết chặt lại, dường như giây tiếp theo sẽ lập tức chém về phía cổ của Vương Tam, nhưng may là hắn còn có lý trí, khắc chế sự xúc động của mình xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Đỗ Cách, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Vương Tam, ngươi điên rồi!”
Phùng Trung quát lớn:
“Ngươi có biết hắn là ai không? Hắn chính là Tam công tử của Phùng gia đấy!”
“Phùng chưởng quỹ, từ giờ trở đi, xin hãy gọi ta là Mộ Hạo Nhiên.”
Vương Tam chuyển hướng nhìn về phía Phùng Trung, giữ nguyên giọng nói ôn tồn trước đó.
“Khụ!”
Đỗ Cách cuối cùng không nhịn được nữa, hắn ho khan một tiếng:
“Vương Tam, dừng lại một chút trước đã, trước khi bệnh kiều, ta đề nghị ngươi hãy thay quần áo tiểu nhị ra trước, kỹ thuật diễn của ngươi rất tuyệt, giọng nói cũng rất tuyệt, nhưng bộ quần áo này phối hợp với nhan sắc của ngươi, nói thật, làm người ta thấy rất ấn tượng, cay mắt quá…”
Phùng Vân Kiệt thở phào một hơi. Vương Tam cúi đầu nhìn quần áo của mình, tà mị cười một tiếng:
“Tiểu ca ca, đừng chạy nha, chờ ta thay quần áo xong lại đến tìm ngươi.”
…
Vương Tam bị Phùng Trung dẫn đi thay quần áo, Trương Hàn đi theo cùng để giám sát.
Đỗ Cách và hai thúc tử Phùng thị đi về phía phòng riêng để dùng bữa.
Trong bữa tiệc, quan niệm tư tưởng của Phùng Vân Kiệt đã chịu đả kích rất lớn, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn ta đành phải nói:
"Thất tiên sinh, ngài thật sự muốn giữ lại Vương Tam sao?"
"Sao vậy?"
Đỗ Cách vẫn còn đang hồi tưởng lại biểu hiện bệnh kiều của Vương Tam, tuy rằng lời nói và hành động của hắn là dùng thân phận tiểu nhị để suy diễn ra, có hơi cay mắt, nhưng không thể không nói tốc độ tiến vào trạng thái biến thái vô cùng nhanh.
Nếu tất cả các tuyển thủ trong trận mô phỏng đều giống như người này, ban đầu Đỗ Cách có thể nảy sinh nghi ngờ có nên lập đội tiên phong duy trì hoà bình hay không.
Nhưng mà nghĩ lại, con người là cá thể phức tạp, nếu như tính cách của một con người được định nghĩa bởi một từ khoá, thì từ khóa đó sẽ được móc nối đến sự trưởng thành, vậy người này khó mà không biến thái được.
Ngay cả một người chính trực như hắn đây, được trang bị từ khoá tích cực như bảo vệ nhưng đều muốn làm lớn hơn nữa, cách nghĩ dần dần trở nên méo mó, huống chi, những người khác đều đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Vì vậy, người nên thu nhận thì phải thu nhận, càng tiếp xúc với nhiều người thì hắn càng có thể thu thập nhiều tư liệu hơn về thực tế.
Dù sao thì hắn còn có cửa ải thực tế cần phải vượt qua, nếu không thể vượt qua trận mô phỏng đó thì cao nhất là sẽ bị đào thải, hiện thực bị người phát hiện đoạt xá, nói không chừng sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa?
Ngộ nhỡ phát hiện khi bản thân không khống chế được, họ sẽ bị giết trước, người đứng thứ nhất trong trận mô phỏng hẳn là sẽ có tự tin này…
"Ta...Dù sao ta cũng cảm thấy được từ khoá của hắn có chút tà tính."
Phùng Vân Kiệt ấp úng rất lâu mới nói:
"Lúc hắn ta nói chuyện với ta, trong lòng ta không tự chủ được mà tỏa ra một cơn ớn lạnh, có một sự kích động muốn trốn đi…"
Trốn đi?
“Đây là vào giai đoạn thức tỉnh kỹ năng ư!”
Phùng Vân Kiệt quay đầu lại hỏi hắn tiến vào giai đoạn thức tỉnh kỹ năng là gì?
Đỗ Cách mỉm cười:
"Tam công tử, như này là ngươi dở rồi, sau này chúng ta còn có thể gặp phải đủ loại Thiên Ma, mỗi một Thiên Ma đều không giống nhau, hơn nữa còn rất kén chọn giống hệt như ngươi, còn muốn vực dậy Phùng gia hay không đây. Giống như một gia tộc, nhân tài như thế nào cũng phải thu nạp, phải có đệ tử giống như Trương Hàn vậy, có ta bồi luyện như thế, có tạp dịch người hầu, cũng muốn có một người biết buôn bán kinh doanh như Phùng Trung, có như vậy, gia tộc mới có thể chân chính xoay chuyển được…"
“Tiểu ca ca, ta thích ngươi.”
“…”
Phùng Vân Kiệt chấn động, không thể tưởng tượng nhìn nổi mà nhìn về phía Vương Tam:
“Ngươi nói cái gì cơ?”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Vương Tam nhìn về phía Phùng Vân Kiệt, vẻ mặt lập tức trở nên âm lãnh.
Hắn vươn tay ra, muốn sờ khuôn mặt của Phùng Vân Kiệt, nhưng lại nhìn thấy trường kiếm trong tay hắn thì thu tay về, Vương Tam chỉ dùng ánh mắt yêu chiều nhìn hắn, trong nháy mắt giọng nói lại thay đổi:
“Đúng vậy, ngươi không nghe lầm đâu, ta thích ngươi đấy. Ánh mắt đầu tiên khi ngươi vào phòng, ta đã nhìn trúng ngươi rồi, chỉ là lòng chiếm hữu của ta rất mạnh, không thích người khác chạm vào đồ vật của ta, ta cũng tin tưởng rằng đồ của chính mình, người khác cũng đoạt không nổi...Mua ha ha ha ha, dáng vẻ bây giờ của ngươi thật là đáng yêu…”
“…”
Đỗ Cách sửng sốt, con mẹ nó, cứng rắn như vậy sao?
Phùng Thế Nghĩa và Phùng Trung cứng tại chỗ, nhìn Vương Tam, cơ bắp trên mặt không tự giác mà run rẩy.
Sắc mặt của Phùng Vân Kiệt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, nổi da gà đến mức mắt thường có thể nhìn thấy được, tay cầm kiếm của hắn đột nhiên siết chặt lại, dường như giây tiếp theo sẽ lập tức chém về phía cổ của Vương Tam, nhưng may là hắn còn có lý trí, khắc chế sự xúc động của mình xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Đỗ Cách, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Vương Tam, ngươi điên rồi!”
Phùng Trung quát lớn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi có biết hắn là ai không? Hắn chính là Tam công tử của Phùng gia đấy!”
“Phùng chưởng quỹ, từ giờ trở đi, xin hãy gọi ta là Mộ Hạo Nhiên.”
Vương Tam chuyển hướng nhìn về phía Phùng Trung, giữ nguyên giọng nói ôn tồn trước đó.
“Khụ!”
Đỗ Cách cuối cùng không nhịn được nữa, hắn ho khan một tiếng:
“Vương Tam, dừng lại một chút trước đã, trước khi bệnh kiều, ta đề nghị ngươi hãy thay quần áo tiểu nhị ra trước, kỹ thuật diễn của ngươi rất tuyệt, giọng nói cũng rất tuyệt, nhưng bộ quần áo này phối hợp với nhan sắc của ngươi, nói thật, làm người ta thấy rất ấn tượng, cay mắt quá…”
Phùng Vân Kiệt thở phào một hơi. Vương Tam cúi đầu nhìn quần áo của mình, tà mị cười một tiếng:
“Tiểu ca ca, đừng chạy nha, chờ ta thay quần áo xong lại đến tìm ngươi.”
…
Vương Tam bị Phùng Trung dẫn đi thay quần áo, Trương Hàn đi theo cùng để giám sát.
Đỗ Cách và hai thúc tử Phùng thị đi về phía phòng riêng để dùng bữa.
Trong bữa tiệc, quan niệm tư tưởng của Phùng Vân Kiệt đã chịu đả kích rất lớn, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn ta đành phải nói:
"Thất tiên sinh, ngài thật sự muốn giữ lại Vương Tam sao?"
"Sao vậy?"
Đỗ Cách vẫn còn đang hồi tưởng lại biểu hiện bệnh kiều của Vương Tam, tuy rằng lời nói và hành động của hắn là dùng thân phận tiểu nhị để suy diễn ra, có hơi cay mắt, nhưng không thể không nói tốc độ tiến vào trạng thái biến thái vô cùng nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu tất cả các tuyển thủ trong trận mô phỏng đều giống như người này, ban đầu Đỗ Cách có thể nảy sinh nghi ngờ có nên lập đội tiên phong duy trì hoà bình hay không.
Nhưng mà nghĩ lại, con người là cá thể phức tạp, nếu như tính cách của một con người được định nghĩa bởi một từ khoá, thì từ khóa đó sẽ được móc nối đến sự trưởng thành, vậy người này khó mà không biến thái được.
Ngay cả một người chính trực như hắn đây, được trang bị từ khoá tích cực như bảo vệ nhưng đều muốn làm lớn hơn nữa, cách nghĩ dần dần trở nên méo mó, huống chi, những người khác đều đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Vì vậy, người nên thu nhận thì phải thu nhận, càng tiếp xúc với nhiều người thì hắn càng có thể thu thập nhiều tư liệu hơn về thực tế.
Dù sao thì hắn còn có cửa ải thực tế cần phải vượt qua, nếu không thể vượt qua trận mô phỏng đó thì cao nhất là sẽ bị đào thải, hiện thực bị người phát hiện đoạt xá, nói không chừng sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa?
Ngộ nhỡ phát hiện khi bản thân không khống chế được, họ sẽ bị giết trước, người đứng thứ nhất trong trận mô phỏng hẳn là sẽ có tự tin này…
"Ta...Dù sao ta cũng cảm thấy được từ khoá của hắn có chút tà tính."
Phùng Vân Kiệt ấp úng rất lâu mới nói:
"Lúc hắn ta nói chuyện với ta, trong lòng ta không tự chủ được mà tỏa ra một cơn ớn lạnh, có một sự kích động muốn trốn đi…"
Trốn đi?
“Đây là vào giai đoạn thức tỉnh kỹ năng ư!”
Phùng Vân Kiệt quay đầu lại hỏi hắn tiến vào giai đoạn thức tỉnh kỹ năng là gì?
Đỗ Cách mỉm cười:
"Tam công tử, như này là ngươi dở rồi, sau này chúng ta còn có thể gặp phải đủ loại Thiên Ma, mỗi một Thiên Ma đều không giống nhau, hơn nữa còn rất kén chọn giống hệt như ngươi, còn muốn vực dậy Phùng gia hay không đây. Giống như một gia tộc, nhân tài như thế nào cũng phải thu nạp, phải có đệ tử giống như Trương Hàn vậy, có ta bồi luyện như thế, có tạp dịch người hầu, cũng muốn có một người biết buôn bán kinh doanh như Phùng Trung, có như vậy, gia tộc mới có thể chân chính xoay chuyển được…"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro