Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Bệnh Kiều
2024-11-10 08:21:07
“Có ích, có ích mà, đại ca à, đừng giết ta, ta có thể giúp ngươi, chúng ta hợp tác đi, sau này ta chính là cây đao của ngươi, chỉ cầu xin ngươi cho ta thêm một khoảng thời gian để ta trải nghiệm thêm mấy ngày mô phỏng...Cuộc sống tốt đẹp của thế giới này…”
Nhìn mũi kiếm cách cổ họng không quá ba phần, Vương Tam mồm mép lia lịa nói:
“Đến cả đồ ăn ngon ta cũng chưa ăn được mấy miếng đâu, ta không muốn cứ chết đi như vậy đâu, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, ta không có ước mơ gì, ta bảo đảm không làm hỏng chuyện của ngươi đâu.”
“Chưởng quỹ, có thể tìm tìm tiểu nha đầu mà tối qua hắn tán tỉnh rồi đưa tới đây không?”
Đỗ Cách không để ý đến hắn, mà chuyển hướng về phía Phùng Trung:
“Ta muốn biết, cụ thể hắn đã nói những gì với tiểu nha đầu kia?”
“Được, vậy ta sẽ sắp xếp người ngay đây.”
Phùng Trung nói.
“Đừng!”
Khí chất của Vương Tam đột nhiên suy sụp xuống, hắn nhìn Đỗ Cách, bỗng nhiên hỏi:
“Đại ca, hôm nay trời mưa sao?”
“…”
Đỗ Cách sửng sốt một chút, bỗng nhiên hiểu rõ câu hỏi không đầu không đuôi này của hắn ta là có ý gì, không ngờ cái này lại cùng ám hiệu với hắn!
Hắn dở khóc dở cười, đúng là kiểu sát hạch nào cũng không thiếu mấy tên gian lận như thế này mà!
Đỗ Cách hỏi:
“Vậy thì ta nên trả lời như thế nào đây?”
“Hôm nay không mưa, ngày mốt mới mưa.”
Vương Tam thở dài, chán nản nói.
“Giờ có thể nói cho ta biết từ khóa chân chính của ngươi, nếu thật sự hữu dụng thì có thể hợp tác.”
Đỗ Cách nói:
“Vương Tam, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi rồi, hãy nghĩ cho kỹ rồi trả lời.”
“Bệnh kiều, từ khóa của ta là bệnh kiều.”
Vẻ mặt Vương Tam ảm đạm nói ra từ khóa thật sự.
“Bệnh kiều ư?”
Đỗ Cách ngây ngẩn cả người, nhìn Vương Tam có vẻ ngoài bình thường trên giường, thiếu chút nữa đã hỏi một từ khóa như này, tại sao lại chọn một người có vẻ ngoài thế này? Không phải là nên chọn một cô gái sao?
Nhưng rất nhanh, hắn đã nghĩ ra được là do nguyên nhân? Đóng sát hạch!
Đoạt xá trước, sau đó cho từ khóa! R!
Mẹ nó, cái này không chỉ thử thách diễn xuất mà còn thử thách vận khí nữa!
Cũng may con hàng này đoạt xá một thiếu niên, nếu mà đoạt xá một lão già, lại bị phân cho thuộc tính bệnh kiều nữa, vậy thì vài phút là không cần chơi rồi…
Vẫn còn may, từ khóa của hắn là giữ gìn! Nếu thật sự phân cho hắn một từ nào đó cùng loại với bệnh kiều, vậy thì hắn có thể tự đào thải bản thân mình luôn rồi, hoàn toàn không thể diễn được cái kiểu điên cuồng và biến thái này đâu!
Hơn nữa, con hàng này cũng giống Phùng Cửu, chỉ nói một từ khóa. Xem ra hai từ khóa cũng chỉ có mình hắn, có hai ví dụ, rốt cuộc thì Đỗ Cách cũng thả tâm lại vào bụng được rồi.
“Bệnh kiều là cái gì?”
Phùng Thế Nghĩa hỏi.
“Hẳn là người bị bệnh rất yểu điệu đấy!”
Phùng Vân Kiệt nói:
“Nếu không, vì sao hắn ta lại đoạt xá một người bị bệnh lao chứ?”
Đỗ Cách quay đầu lại nhìn hai người họ một chút, không nói gì.
“Đại ca, lần này thật sự không lừa ngươi đâu.”
Vương Tam nhìn Đỗ Cách, khẩn cầu nói:
“Tuy rằng từ khóa của ta hơi yếu, nhưng khi trưởng thành thì cũng có thể giúp được ngươi mà, hai người thì kiểu gì cũng mạnh hơn một người, có đúng không? Vừa nhìn mặt ngươi đã không xuống tay với ta, tức là muốn hợp tác với ta, đúng không?”
“Được, có thể giữ ngươi lại.”
Đỗ Cách im lặng một lát rồi nói.
“Cảm ơn đại ca.”
Vương Tam vui mừng quá đỗi, lại nhìn về phía Phùng Trung:
“Chưởng quỹ không nghe thấy sao? Đại ca cũng đã đồng ý thả ta rồi, ngươi còn không cởi bỏ dây thừng cho ta?”
Phùng Vân Kiệt vung kiếm, chặt đứt dây thừng trên người Vương Tam, rồi Phùng Thế Nghĩa lại giải huyệt đạo cho hắn.
Vương Tam xoay người ngồi dậy, xoa cánh tay khơi thông huyết mạch, nhìn mọi người trong phòng một lượt, ánh mắt lại dừng lại trên người Đỗ Cách:
“Đại ca, ngươi nói xem tiếp theo phải làm như thế nào? Ta đều nghe ngươi hết.”
“Ta muốn chế tạo một đoàn đội, mỗi người trong đoàn đội đều không được yếu.”
Đỗ Cách nói:
“Nếu muốn gia nhập vào, ngươi nhất định phải thể hiện ra tiềm lực và giá trị của mình, trong đội ngũ của ta không nuôi phế vật.”
“Giá trị à? Đây là bài kiểm tra cho ta sao?”
Vương Tam hỏi.
“Ừ.”
Đỗ Cách gật đầu.
Vương Tam nhìn người xung quanh phòng, khẽ nhíu mày:
“Đại ca, trong đội của chúng ta không có nữ sao?”
“Tạm thời không có.”
Đỗ Cách nói.
“Ừm.”
Vương Tam lên tiếng, nhìn về phía mấy người Phùng Vân Kiệt, thử thăm dò hỏi:
“Họ sẽ phối hợp với ta chứ?”
“Ừ.”
Đỗ Cách vô cảm liếc mắt nhìn người trong phòng một cái rồi gật đầu.
Hắn giữ Vương Tam lại, một phần là vì cho Phùng phủ một câu trả lời, thứ hai là nhìn xem hắn ta sẽ diễn một người bệnh kiều như thế nào, học một chút kinh nghiệm biểu diễn của đối phương, để phòng ngừa sau này hắn sẽ gặp phải từ khóa cùng loại như vậy.
Nhìn mũi kiếm cách cổ họng không quá ba phần, Vương Tam mồm mép lia lịa nói:
“Đến cả đồ ăn ngon ta cũng chưa ăn được mấy miếng đâu, ta không muốn cứ chết đi như vậy đâu, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, ta không có ước mơ gì, ta bảo đảm không làm hỏng chuyện của ngươi đâu.”
“Chưởng quỹ, có thể tìm tìm tiểu nha đầu mà tối qua hắn tán tỉnh rồi đưa tới đây không?”
Đỗ Cách không để ý đến hắn, mà chuyển hướng về phía Phùng Trung:
“Ta muốn biết, cụ thể hắn đã nói những gì với tiểu nha đầu kia?”
“Được, vậy ta sẽ sắp xếp người ngay đây.”
Phùng Trung nói.
“Đừng!”
Khí chất của Vương Tam đột nhiên suy sụp xuống, hắn nhìn Đỗ Cách, bỗng nhiên hỏi:
“Đại ca, hôm nay trời mưa sao?”
“…”
Đỗ Cách sửng sốt một chút, bỗng nhiên hiểu rõ câu hỏi không đầu không đuôi này của hắn ta là có ý gì, không ngờ cái này lại cùng ám hiệu với hắn!
Hắn dở khóc dở cười, đúng là kiểu sát hạch nào cũng không thiếu mấy tên gian lận như thế này mà!
Đỗ Cách hỏi:
“Vậy thì ta nên trả lời như thế nào đây?”
“Hôm nay không mưa, ngày mốt mới mưa.”
Vương Tam thở dài, chán nản nói.
“Giờ có thể nói cho ta biết từ khóa chân chính của ngươi, nếu thật sự hữu dụng thì có thể hợp tác.”
Đỗ Cách nói:
“Vương Tam, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi rồi, hãy nghĩ cho kỹ rồi trả lời.”
“Bệnh kiều, từ khóa của ta là bệnh kiều.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt Vương Tam ảm đạm nói ra từ khóa thật sự.
“Bệnh kiều ư?”
Đỗ Cách ngây ngẩn cả người, nhìn Vương Tam có vẻ ngoài bình thường trên giường, thiếu chút nữa đã hỏi một từ khóa như này, tại sao lại chọn một người có vẻ ngoài thế này? Không phải là nên chọn một cô gái sao?
Nhưng rất nhanh, hắn đã nghĩ ra được là do nguyên nhân? Đóng sát hạch!
Đoạt xá trước, sau đó cho từ khóa! R!
Mẹ nó, cái này không chỉ thử thách diễn xuất mà còn thử thách vận khí nữa!
Cũng may con hàng này đoạt xá một thiếu niên, nếu mà đoạt xá một lão già, lại bị phân cho thuộc tính bệnh kiều nữa, vậy thì vài phút là không cần chơi rồi…
Vẫn còn may, từ khóa của hắn là giữ gìn! Nếu thật sự phân cho hắn một từ nào đó cùng loại với bệnh kiều, vậy thì hắn có thể tự đào thải bản thân mình luôn rồi, hoàn toàn không thể diễn được cái kiểu điên cuồng và biến thái này đâu!
Hơn nữa, con hàng này cũng giống Phùng Cửu, chỉ nói một từ khóa. Xem ra hai từ khóa cũng chỉ có mình hắn, có hai ví dụ, rốt cuộc thì Đỗ Cách cũng thả tâm lại vào bụng được rồi.
“Bệnh kiều là cái gì?”
Phùng Thế Nghĩa hỏi.
“Hẳn là người bị bệnh rất yểu điệu đấy!”
Phùng Vân Kiệt nói:
“Nếu không, vì sao hắn ta lại đoạt xá một người bị bệnh lao chứ?”
Đỗ Cách quay đầu lại nhìn hai người họ một chút, không nói gì.
“Đại ca, lần này thật sự không lừa ngươi đâu.”
Vương Tam nhìn Đỗ Cách, khẩn cầu nói:
“Tuy rằng từ khóa của ta hơi yếu, nhưng khi trưởng thành thì cũng có thể giúp được ngươi mà, hai người thì kiểu gì cũng mạnh hơn một người, có đúng không? Vừa nhìn mặt ngươi đã không xuống tay với ta, tức là muốn hợp tác với ta, đúng không?”
“Được, có thể giữ ngươi lại.”
Đỗ Cách im lặng một lát rồi nói.
“Cảm ơn đại ca.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Tam vui mừng quá đỗi, lại nhìn về phía Phùng Trung:
“Chưởng quỹ không nghe thấy sao? Đại ca cũng đã đồng ý thả ta rồi, ngươi còn không cởi bỏ dây thừng cho ta?”
Phùng Vân Kiệt vung kiếm, chặt đứt dây thừng trên người Vương Tam, rồi Phùng Thế Nghĩa lại giải huyệt đạo cho hắn.
Vương Tam xoay người ngồi dậy, xoa cánh tay khơi thông huyết mạch, nhìn mọi người trong phòng một lượt, ánh mắt lại dừng lại trên người Đỗ Cách:
“Đại ca, ngươi nói xem tiếp theo phải làm như thế nào? Ta đều nghe ngươi hết.”
“Ta muốn chế tạo một đoàn đội, mỗi người trong đoàn đội đều không được yếu.”
Đỗ Cách nói:
“Nếu muốn gia nhập vào, ngươi nhất định phải thể hiện ra tiềm lực và giá trị của mình, trong đội ngũ của ta không nuôi phế vật.”
“Giá trị à? Đây là bài kiểm tra cho ta sao?”
Vương Tam hỏi.
“Ừ.”
Đỗ Cách gật đầu.
Vương Tam nhìn người xung quanh phòng, khẽ nhíu mày:
“Đại ca, trong đội của chúng ta không có nữ sao?”
“Tạm thời không có.”
Đỗ Cách nói.
“Ừm.”
Vương Tam lên tiếng, nhìn về phía mấy người Phùng Vân Kiệt, thử thăm dò hỏi:
“Họ sẽ phối hợp với ta chứ?”
“Ừ.”
Đỗ Cách vô cảm liếc mắt nhìn người trong phòng một cái rồi gật đầu.
Hắn giữ Vương Tam lại, một phần là vì cho Phùng phủ một câu trả lời, thứ hai là nhìn xem hắn ta sẽ diễn một người bệnh kiều như thế nào, học một chút kinh nghiệm biểu diễn của đối phương, để phòng ngừa sau này hắn sẽ gặp phải từ khóa cùng loại như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro