Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Thiên Ma Đoạt X...
2024-11-10 08:21:07
"Phùng Trung, cái tật xấu miệng này của ngươi khi nào mới có thể sửa được đây? Bớt nói nhảm đi, dẫn bọn ta đi gặp Vương Tam đi."
Phùng Thế Nghĩa cũng cắt lời hắn.
"Nhị gia, mời đi bên này."
Phùng Trung cười ngây ngô, hắn đi nhanh hơn hai bước, dẫn đường ở phía trước:
"Phòng Từ Hoàng số bảy, phòng trong cùng đó. Nhị gia, ta làm việc xin ngài cứ yên tâm, phòng Từ Hoàng bình thường không có người ở, cam đoan người khác không cứu được hắn. Ta không chỉ điểm huyệt đạo của hắn, mà còn cho người trói lại, máu gà trống, máu chó đen, gạo nếp ta đều sớm chuẩn bị xong hết rồi…"
Dọc đường Phùng Trung lẩm bẩm, dẫn mọi người tới phòng Từ Hoàng số bảy, hắn lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng ra:
"Nhị gia, Vương Tam ở bên trong."
"Được rồi, ta biết rồi, chuyện còn lại giao cho bọn ta, ngươi đi làm việc trước đi! Phân phó phòng bếp chuẩn bị một bàn rượu ngon và đồ ăn ngon cho bọn ta."
Phùng Thế Nghĩa chịu đủ sự lải nhải của Phùng Trung rồi, chờ hắn mở cửa phòng là đã vội vàng liên tục đuổi hắn đi.
"Đã sớm chuẩn bị trước rồi ạ, Nhị gia, ta làm việc mà ngài còn không yên tâm sao?"
Phùng Trung đứng yên không nhúc nhích, mắt vẫn hướng về phía trong phòng:
"Nhị gia, ngài phải cho ta ở lại chứ, để cho ta biết thêm một chút kiến thức làm sao có thể phân biệt được Thiên Ma, nếu sau này có gặp thì ta cũng có thể tự mình xử lý!"
"Ở lại đi, chưởng quỹ cũng là người nhà, hắn cũng biết rõ tình trạng của Vương Tam hơn."
Đỗ Cách thuận miệng bảo vệ tôn nghiêm của ông chủ Phùng, rồi mới nhìn vào trong phòng.
Một thiếu niên ước chừng khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc trang phục tiểu nhị, bị trói chặt rồi ném ở trên giường.
Đầu giường đang đặt một bát gạo nếp, một thùng máu chó và một thùng máu gà...
Đỗ Cách lập tức xạm mặt lại. Được rồi, con hàng này thật sự xem Thiên Ma như quỷ quái mà xử lý mà!
Nhìn thấy cửa phòng bị mở ra, Vương Tam liều mạng nhúc nhích, muốn ngẩng đầu lên mà lại không ngẩng lên được:
"Chưởng quỹ, chưởng quỹ, là ngươi sao? Ngài nghĩ thông rồi à, ta thật sự không phải Thiên Ma, ngài thả ta ra đi, ta không nên khỏi bệnh mà vẫn không đi làm, cầu xin ngài, thả ta ra ngoài đi, ta không chịu được..."
Mấy người Đỗ Cách đi vào phòng.
Giọng nói của Vương Tam đột nhiên dừng lại:
"Các người là ai?"
Phùng Thế Nghĩa không nói lời nào, đi qua kiểm tra mạch đập của hắn, một lát sau, Thế Nghĩa ngẩng đầu nói: "Tinh khí mười phần, mạch tượng ôn hòa hữu lực, không giống như bệnh nhân bị bệnh nặng mới khỏi, Thất tiên sinh, chắc chắn là Thiên Ma đoạt xá rồi."
…
“Vị này, ngài nghe được chuyện Thiên Ma đoạt xá từ đâu vậy, ta thật sự đã được lang trung dùng châm cứu chửa khỏi, trông ngài cũng là người có bản lĩnh, sao mà lại có thể tin tưởng chuyện hoang đường như Thiên Ma đoạt xá được chứ! Ai nói chuyện này với ngài vậy, ta đề nghị ngài ra ngoài làm thịt hắn ngay đi…”
Vẻ mặt Vương Tam đau khổ nói:
“Bên kia không có máu chó đen hả? Giội thử một bát lên mặt ta không phải là được rồi sao!”
“Thất tiên sinh, có thể nhìn ra mấu chốt của hắn là gì không?”
Phùng Vân Kiệt quan sát Vương Tam nằm trên giường, tò mò hỏi.
Trong khoảnh khắc nghe được từ khóa, hô hấp của Vương Tam đột nhiên ngừng nửa nhịp, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hắn nhìn về phía Đỗ Cách, trong mắt lộ ra vẻ mê mang:
“Các ngươi đang nói cái gì vậy? Từ khóa gì chứ?”
“Phùng chưởng quỹ, vừa rồi ngươi nói lúc mà người trong phủ đi tìm hắn, hắn đang làm gì cơ?”
Giác quan của Đỗ Cách nhạy bén, sớm đã xác định được lai lịch của Vương Tam từ những biểu cảm nhỏ của hắn, Đỗ Cách cười cười, quay đầu lại hỏi.
“Tán tỉnh tiểu nữu nhà bên cạnh.”
Phùng Trung nói.
“Tán tỉnh sao!”
Đỗ Cách nhìn Vương Tam trên giường, cười nói:
“Vậy là liên quan đến tình yêu rồi, để ta đoán một chút xem từ khóa của ngươi là gì nào? Yêu đương? Hoan ái? Hẹn hò? Chung tình? Sủng ái? Sống tạm bợ…”
“Thất tiên sinh, ta không hiểu ngài đang nói chuyện gì nữa? Ta chỉ là một tiểu nhị mà thôi!”
Vương Tam nói:
“Sao mà các người lại cứ không tin ta vậy? Bên kia không phải có máu chó đen hay sao?”
“Ngươi thật sự không phải Thiên Ma ư?”
Đỗ Cách hỏi.
“Thật sự không phải.”
Vương Tam nói
“Không có từ khóa?”
Đỗ Cách hỏi.
“Không có.”
Vương Tam nói.
“Tam công tử, chúng ta nên xử lý như thế nào đối với người bị nghi ngờ là Thiên Ma đây?”
Đỗ Cách quay sang hướng Phùng Vân Kiệt, hỏi.
“Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
Phùng Vân Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói.
“Giết đi, coi như hắn ta bị bệnh lao nên mới chết, sống lâu thêm một ngày cũng coi như là phúc khí của hắn rồi.”
Đỗ Cách quét mắt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói.
Keng! Phùng Vân Kiệt rút trường kiếm ra, không chút do dự chém về phía cổ của Vương Tam.
“Dừng tay.”
Vương Tam đột nhiên nhắm hai mắt lại, vội vàng nói:
“Lãng mạn, từ khoá của ta là lãng mạn. Đừng giết ta, ta không có uy hiếp gì.”
Lãng mạn!
Người trong phòng không hẹn mà cùng nhíu mày lại. Phùng Thế Nghĩa nói:
“Thất tiên sinh, có ích không?”
Phùng Thế Nghĩa cũng cắt lời hắn.
"Nhị gia, mời đi bên này."
Phùng Trung cười ngây ngô, hắn đi nhanh hơn hai bước, dẫn đường ở phía trước:
"Phòng Từ Hoàng số bảy, phòng trong cùng đó. Nhị gia, ta làm việc xin ngài cứ yên tâm, phòng Từ Hoàng bình thường không có người ở, cam đoan người khác không cứu được hắn. Ta không chỉ điểm huyệt đạo của hắn, mà còn cho người trói lại, máu gà trống, máu chó đen, gạo nếp ta đều sớm chuẩn bị xong hết rồi…"
Dọc đường Phùng Trung lẩm bẩm, dẫn mọi người tới phòng Từ Hoàng số bảy, hắn lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng ra:
"Nhị gia, Vương Tam ở bên trong."
"Được rồi, ta biết rồi, chuyện còn lại giao cho bọn ta, ngươi đi làm việc trước đi! Phân phó phòng bếp chuẩn bị một bàn rượu ngon và đồ ăn ngon cho bọn ta."
Phùng Thế Nghĩa chịu đủ sự lải nhải của Phùng Trung rồi, chờ hắn mở cửa phòng là đã vội vàng liên tục đuổi hắn đi.
"Đã sớm chuẩn bị trước rồi ạ, Nhị gia, ta làm việc mà ngài còn không yên tâm sao?"
Phùng Trung đứng yên không nhúc nhích, mắt vẫn hướng về phía trong phòng:
"Nhị gia, ngài phải cho ta ở lại chứ, để cho ta biết thêm một chút kiến thức làm sao có thể phân biệt được Thiên Ma, nếu sau này có gặp thì ta cũng có thể tự mình xử lý!"
"Ở lại đi, chưởng quỹ cũng là người nhà, hắn cũng biết rõ tình trạng của Vương Tam hơn."
Đỗ Cách thuận miệng bảo vệ tôn nghiêm của ông chủ Phùng, rồi mới nhìn vào trong phòng.
Một thiếu niên ước chừng khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc trang phục tiểu nhị, bị trói chặt rồi ném ở trên giường.
Đầu giường đang đặt một bát gạo nếp, một thùng máu chó và một thùng máu gà...
Đỗ Cách lập tức xạm mặt lại. Được rồi, con hàng này thật sự xem Thiên Ma như quỷ quái mà xử lý mà!
Nhìn thấy cửa phòng bị mở ra, Vương Tam liều mạng nhúc nhích, muốn ngẩng đầu lên mà lại không ngẩng lên được:
"Chưởng quỹ, chưởng quỹ, là ngươi sao? Ngài nghĩ thông rồi à, ta thật sự không phải Thiên Ma, ngài thả ta ra đi, ta không nên khỏi bệnh mà vẫn không đi làm, cầu xin ngài, thả ta ra ngoài đi, ta không chịu được..."
Mấy người Đỗ Cách đi vào phòng.
Giọng nói của Vương Tam đột nhiên dừng lại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các người là ai?"
Phùng Thế Nghĩa không nói lời nào, đi qua kiểm tra mạch đập của hắn, một lát sau, Thế Nghĩa ngẩng đầu nói: "Tinh khí mười phần, mạch tượng ôn hòa hữu lực, không giống như bệnh nhân bị bệnh nặng mới khỏi, Thất tiên sinh, chắc chắn là Thiên Ma đoạt xá rồi."
…
“Vị này, ngài nghe được chuyện Thiên Ma đoạt xá từ đâu vậy, ta thật sự đã được lang trung dùng châm cứu chửa khỏi, trông ngài cũng là người có bản lĩnh, sao mà lại có thể tin tưởng chuyện hoang đường như Thiên Ma đoạt xá được chứ! Ai nói chuyện này với ngài vậy, ta đề nghị ngài ra ngoài làm thịt hắn ngay đi…”
Vẻ mặt Vương Tam đau khổ nói:
“Bên kia không có máu chó đen hả? Giội thử một bát lên mặt ta không phải là được rồi sao!”
“Thất tiên sinh, có thể nhìn ra mấu chốt của hắn là gì không?”
Phùng Vân Kiệt quan sát Vương Tam nằm trên giường, tò mò hỏi.
Trong khoảnh khắc nghe được từ khóa, hô hấp của Vương Tam đột nhiên ngừng nửa nhịp, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hắn nhìn về phía Đỗ Cách, trong mắt lộ ra vẻ mê mang:
“Các ngươi đang nói cái gì vậy? Từ khóa gì chứ?”
“Phùng chưởng quỹ, vừa rồi ngươi nói lúc mà người trong phủ đi tìm hắn, hắn đang làm gì cơ?”
Giác quan của Đỗ Cách nhạy bén, sớm đã xác định được lai lịch của Vương Tam từ những biểu cảm nhỏ của hắn, Đỗ Cách cười cười, quay đầu lại hỏi.
“Tán tỉnh tiểu nữu nhà bên cạnh.”
Phùng Trung nói.
“Tán tỉnh sao!”
Đỗ Cách nhìn Vương Tam trên giường, cười nói:
“Vậy là liên quan đến tình yêu rồi, để ta đoán một chút xem từ khóa của ngươi là gì nào? Yêu đương? Hoan ái? Hẹn hò? Chung tình? Sủng ái? Sống tạm bợ…”
“Thất tiên sinh, ta không hiểu ngài đang nói chuyện gì nữa? Ta chỉ là một tiểu nhị mà thôi!”
Vương Tam nói:
“Sao mà các người lại cứ không tin ta vậy? Bên kia không phải có máu chó đen hay sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi thật sự không phải Thiên Ma ư?”
Đỗ Cách hỏi.
“Thật sự không phải.”
Vương Tam nói
“Không có từ khóa?”
Đỗ Cách hỏi.
“Không có.”
Vương Tam nói.
“Tam công tử, chúng ta nên xử lý như thế nào đối với người bị nghi ngờ là Thiên Ma đây?”
Đỗ Cách quay sang hướng Phùng Vân Kiệt, hỏi.
“Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
Phùng Vân Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói.
“Giết đi, coi như hắn ta bị bệnh lao nên mới chết, sống lâu thêm một ngày cũng coi như là phúc khí của hắn rồi.”
Đỗ Cách quét mắt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói.
Keng! Phùng Vân Kiệt rút trường kiếm ra, không chút do dự chém về phía cổ của Vương Tam.
“Dừng tay.”
Vương Tam đột nhiên nhắm hai mắt lại, vội vàng nói:
“Lãng mạn, từ khoá của ta là lãng mạn. Đừng giết ta, ta không có uy hiếp gì.”
Lãng mạn!
Người trong phòng không hẹn mà cùng nhíu mày lại. Phùng Thế Nghĩa nói:
“Thất tiên sinh, có ích không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro