Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Hành Lang Chật...
2024-11-10 08:21:07
Đường chủ bị đánh bay, thuận thế vọt tới đầu cầu thang. Dưới sự ảnh hưởng của sự sợ hãi và vết thương, hắn đã hoàn toàn mất đi tâm trạng chiến đấu, chỉ muốn nhanh chóng thoát đi địa phương quỷ quái này.
Đường chủ đã chạy, bang chúng Thiết Chưởng bang càng không dám đánh tiếp. Cả đám đồng loạt bỏ lại đối thủ của mình rồi xoay người chạy mất.
Trường kiếm của Đỗ Cách đã đứt, không có binh khí tiện tay, hắn dứt khoát kéo ra tất cả phi đao trong túi ra rồi ném hết ra ngoài.
Chỉ cần phù hợp với điều kiện tấn công sau lưng thì nhanh nhẹn sẽ được tăng, căn bản là không cần quan tâm sử dụng binh khí gì.
Trong chớp mắt, mười mấy thanh phi đao đã bị Đỗ Cách ném ra, hai cánh tay đều sắp vung ra tàn ảnh.
Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc!
Hành lang chật hẹp, căn bản không có bao nhiêu không gian để né tránh.
Một loạt tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, bang chúng của Thiết Chưởng bang cũng lần lượt ngã xuống.
Đường chủ cũng trúng một đao, phi đao từ sau lưng cắm vào phổi phải của hắn đến tận chuôi. Hắn ngã xuống đất, cơ thể co giật, miệng tràn ra bọt máu, mắt thấy sống không thành.
Còn người may mắn không trúng đao thì bị Phùng Thế Nhân chưởng cho về trời, người trúng không chết thì cũng bị hắn ra tay bẻ cổ.
Hành lang huyên náo tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, đến khi mọi thứ khôi phục lại im lặng thì lại thấy Phùng Vân Kiệt cuộn mình ở góc tường, răng va vào nhau phát ra tiếng lạch cạch. Hắn cũng là người Vương Tam thích, sự sợ hãi đều nhằm vào người mà Vương Tam thích, nên hắn cũng bị liên luỵ đến phát sợ.
Đích truyền Phùng gia, năm người chết ba, hai người còn lại thì cũng bị thương. Phùng Thế Nghĩa nhìn tình hình chiến đấu thảm khốc trước mắt, phun ra một ngụm máu tươi.
“Thất tiên sinh, không thể lưu người sống. Nơi này là địa bàn của Thiết Chưởng bang, nếu để họ trở về báo tin thì chúng ta sẽ không đi được nữa.”
Tuy rằng phương thức chiến đấu của Thiên Ma rất khác biệt, thậm chí có chút yêu tà. Nhưng khi đã nhìn thấy sự kỳ lạ của Phùng Thất thì Phùng Thế Nghĩa cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vậy cũng hoàn toàn đồng ý với vị trí chủ đạo của Đỗ Cách trong đội ngũ.
“Đi? Đi chỗ nào?”
Đỗ Cách hỏi.
“Thất tiên sinh, Thiết Chưởng bang đột kích Hưng Ngọc Lâu, mục tiêu rõ ràng như vậy, chứng tỏ trong Phùng gia có kẻ phản bội. Chúng ta không thể tiếp tục ở đây nữa, phải nhanh chóng trở về Phùng gia tránh né rồi nghĩ cách xử lý.”
Phùng Thế Nghĩa nói.
"Nhị đương gia, ngươi cảm thấy kẻ phản bội là ai?”
Đỗ Cách hỏi.
"......"
Phùng Thế Nghĩa trầm mặc một lát rồi nói ra một cái tên.
"Phùng Trung. Nhưng ta không hiểu tại sao hắn lại làm thế? Hắn là người cũ của Phùng gia, vợ con già trẻ đều ở Phùng gia..."
"Trừ phi hắn đã không còn là hắn."
Đỗ Cách cười khẽ một tiếng.
"Tìm tiểu nhị hỏi hai ngày trước Phùng Trung có xảy ra chuyện gì hay không là biết."
Hắn nhìn hai đệ tử đích truyền còn lại đang sợ hãi một cái, an ủi nói.
"Các ngươi không cần sợ, nếu hắn bị Thiên Ma đoạt xá thì khi các ngươi tìm hắn dò xét tin tức, hắn khẳng định sẽ không bại lộ chính mình!”
Hắn lại nhìn về phía Phùng Thế Nghĩa, cười nói.
"Nhị đương gia, Phùng gia các ngươi nói không chừng thật sự nhận được thiên mệnh. Gia tộc không lớn, nhưng lại có tận bốn Thiên Ma giáng lâm.”
“Thất tiên sinh nói đùa."
Phùng Thế Nghĩa cười thảm một tiếng.
"Hiện tại truy cứu Phùng Trung đã không còn ý nghĩa gì nữa. Việc cấp bách trước mắt phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, bằng không nếu Thiết Chưởng bang phản ứng lại thì muốn đi sẽ khó.”
“Nhị đương gia, ngươi cảm thấy nếu Phùng Trung phản bội thì hắn sẽ vẻn vẹn chỉ bán đứng mấy người chúng ta sao?”
Đỗ Cách cười cười.
"Đừng quên, Phùng phủ cũng đang bắt giữ một Thiên Ma!”
Phùng Thế Nghĩa nhìn về phía hai đệ tử đích truyền.
Một người trong đó bối rối nói:
"Nhị gia, Phùng chưởng quỹ đích xác từng hỏi thăm tình huống trong nhà.”
Phùng Thế Nghĩa cay đắng hỏi:
"Các ngươi nói cho hắn?”
“Thỉnh Nhị gia trách phạt."
Người nọ chợt quỳ xuống, nóng lòng biện giải.
"Lúc ấy đệ tử không biết Phùng Trung bị thiên ma đoạt xá, chỉ nghĩ chuyện trong Lư Dương thành còn muốn Phùng chưởng quỹ phối hợp, nên đã nói toàn bộ chuyện trong phủ cho hắn biết.”
Trong chớp mắt, màu máu trên mặt của Phùng Thế Nghĩa đã phai hết.
Vương Tam sợ hãi nhìn Đỗ Cách, Phùng Trung đã biết tình huống của hắn. Nếu không phải có Đỗ Cách xen ngang thì sớm muộn gì hắn cũng bị Phùng Trung ám toán. Tên kia chơi chiêu mượn đao giết người điêu luyện như vậy, chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.
…
Phùng Thất vô cùng kiên định đứng trước mặt giúp hắn chắn đao, lại nghĩa vô phản cố nằm sấp trên người làm lá chắn thịt...
Những hình ảnh trong chiến đấu bất chợt hiện lên từng màn trong đầu của Vương Tam, hắn nhìn Phùng Thất, tâm tình có chút phức tạp. Hắn biết từ khoá của Phùng Thất là ‘bảo vệ’, nhưng tình huống khi đó, chỉ cần xảy ra một chút ngoài ý muốn thì Phùng Thất chắc chắn sẽ chết!
Đường chủ đã chạy, bang chúng Thiết Chưởng bang càng không dám đánh tiếp. Cả đám đồng loạt bỏ lại đối thủ của mình rồi xoay người chạy mất.
Trường kiếm của Đỗ Cách đã đứt, không có binh khí tiện tay, hắn dứt khoát kéo ra tất cả phi đao trong túi ra rồi ném hết ra ngoài.
Chỉ cần phù hợp với điều kiện tấn công sau lưng thì nhanh nhẹn sẽ được tăng, căn bản là không cần quan tâm sử dụng binh khí gì.
Trong chớp mắt, mười mấy thanh phi đao đã bị Đỗ Cách ném ra, hai cánh tay đều sắp vung ra tàn ảnh.
Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc!
Hành lang chật hẹp, căn bản không có bao nhiêu không gian để né tránh.
Một loạt tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, bang chúng của Thiết Chưởng bang cũng lần lượt ngã xuống.
Đường chủ cũng trúng một đao, phi đao từ sau lưng cắm vào phổi phải của hắn đến tận chuôi. Hắn ngã xuống đất, cơ thể co giật, miệng tràn ra bọt máu, mắt thấy sống không thành.
Còn người may mắn không trúng đao thì bị Phùng Thế Nhân chưởng cho về trời, người trúng không chết thì cũng bị hắn ra tay bẻ cổ.
Hành lang huyên náo tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, đến khi mọi thứ khôi phục lại im lặng thì lại thấy Phùng Vân Kiệt cuộn mình ở góc tường, răng va vào nhau phát ra tiếng lạch cạch. Hắn cũng là người Vương Tam thích, sự sợ hãi đều nhằm vào người mà Vương Tam thích, nên hắn cũng bị liên luỵ đến phát sợ.
Đích truyền Phùng gia, năm người chết ba, hai người còn lại thì cũng bị thương. Phùng Thế Nghĩa nhìn tình hình chiến đấu thảm khốc trước mắt, phun ra một ngụm máu tươi.
“Thất tiên sinh, không thể lưu người sống. Nơi này là địa bàn của Thiết Chưởng bang, nếu để họ trở về báo tin thì chúng ta sẽ không đi được nữa.”
Tuy rằng phương thức chiến đấu của Thiên Ma rất khác biệt, thậm chí có chút yêu tà. Nhưng khi đã nhìn thấy sự kỳ lạ của Phùng Thất thì Phùng Thế Nghĩa cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vậy cũng hoàn toàn đồng ý với vị trí chủ đạo của Đỗ Cách trong đội ngũ.
“Đi? Đi chỗ nào?”
Đỗ Cách hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thất tiên sinh, Thiết Chưởng bang đột kích Hưng Ngọc Lâu, mục tiêu rõ ràng như vậy, chứng tỏ trong Phùng gia có kẻ phản bội. Chúng ta không thể tiếp tục ở đây nữa, phải nhanh chóng trở về Phùng gia tránh né rồi nghĩ cách xử lý.”
Phùng Thế Nghĩa nói.
"Nhị đương gia, ngươi cảm thấy kẻ phản bội là ai?”
Đỗ Cách hỏi.
"......"
Phùng Thế Nghĩa trầm mặc một lát rồi nói ra một cái tên.
"Phùng Trung. Nhưng ta không hiểu tại sao hắn lại làm thế? Hắn là người cũ của Phùng gia, vợ con già trẻ đều ở Phùng gia..."
"Trừ phi hắn đã không còn là hắn."
Đỗ Cách cười khẽ một tiếng.
"Tìm tiểu nhị hỏi hai ngày trước Phùng Trung có xảy ra chuyện gì hay không là biết."
Hắn nhìn hai đệ tử đích truyền còn lại đang sợ hãi một cái, an ủi nói.
"Các ngươi không cần sợ, nếu hắn bị Thiên Ma đoạt xá thì khi các ngươi tìm hắn dò xét tin tức, hắn khẳng định sẽ không bại lộ chính mình!”
Hắn lại nhìn về phía Phùng Thế Nghĩa, cười nói.
"Nhị đương gia, Phùng gia các ngươi nói không chừng thật sự nhận được thiên mệnh. Gia tộc không lớn, nhưng lại có tận bốn Thiên Ma giáng lâm.”
“Thất tiên sinh nói đùa."
Phùng Thế Nghĩa cười thảm một tiếng.
"Hiện tại truy cứu Phùng Trung đã không còn ý nghĩa gì nữa. Việc cấp bách trước mắt phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, bằng không nếu Thiết Chưởng bang phản ứng lại thì muốn đi sẽ khó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhị đương gia, ngươi cảm thấy nếu Phùng Trung phản bội thì hắn sẽ vẻn vẹn chỉ bán đứng mấy người chúng ta sao?”
Đỗ Cách cười cười.
"Đừng quên, Phùng phủ cũng đang bắt giữ một Thiên Ma!”
Phùng Thế Nghĩa nhìn về phía hai đệ tử đích truyền.
Một người trong đó bối rối nói:
"Nhị gia, Phùng chưởng quỹ đích xác từng hỏi thăm tình huống trong nhà.”
Phùng Thế Nghĩa cay đắng hỏi:
"Các ngươi nói cho hắn?”
“Thỉnh Nhị gia trách phạt."
Người nọ chợt quỳ xuống, nóng lòng biện giải.
"Lúc ấy đệ tử không biết Phùng Trung bị thiên ma đoạt xá, chỉ nghĩ chuyện trong Lư Dương thành còn muốn Phùng chưởng quỹ phối hợp, nên đã nói toàn bộ chuyện trong phủ cho hắn biết.”
Trong chớp mắt, màu máu trên mặt của Phùng Thế Nghĩa đã phai hết.
Vương Tam sợ hãi nhìn Đỗ Cách, Phùng Trung đã biết tình huống của hắn. Nếu không phải có Đỗ Cách xen ngang thì sớm muộn gì hắn cũng bị Phùng Trung ám toán. Tên kia chơi chiêu mượn đao giết người điêu luyện như vậy, chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.
…
Phùng Thất vô cùng kiên định đứng trước mặt giúp hắn chắn đao, lại nghĩa vô phản cố nằm sấp trên người làm lá chắn thịt...
Những hình ảnh trong chiến đấu bất chợt hiện lên từng màn trong đầu của Vương Tam, hắn nhìn Phùng Thất, tâm tình có chút phức tạp. Hắn biết từ khoá của Phùng Thất là ‘bảo vệ’, nhưng tình huống khi đó, chỉ cần xảy ra một chút ngoài ý muốn thì Phùng Thất chắc chắn sẽ chết!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro