Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Bị Cắt Thành Ba...
2024-11-10 08:21:07
“Giết người tức cứu người, để ta giúp các ngươi giải thoát khỏi tội ác đời.”
Đỗ Cách tìm cho mình một lý do đường hoàng, cơ thể bay bổng, chỉ cần bọn chúng lộ ra sơ hở thì sẽ nhanh chóng dán tới như quỷ mị, sau đó một kiếm xuyên tâm.
Sau khi đâm sau lưng vài người, thuộc tính cá nhân của hắn lại tăng lên một chút, động tác đánh lén sau lưng cũng càng lúc càng thuần thục.
Một người gây ra sợ hãi, một người bảo vệ Vương Tam rồi thuận tiện tập kích từ phía sau, hai nguòi phối hợp vô cùng ăn ý.
Các thành viên Thiết Chưởng bang còn lại không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng đồng bạn ly kỳ tử vong đã tạo thành vết thương lớn cho tâm lý của họ. Họ sợ hãi nhìn hai người Vương Đỗ, không thể sinh ra một chút chiến ý nào.
"Thiên Ma, họ là yêu ma, không phải người."
Một người trong đó hoảng sợ kêu to.
"Đường chủ, rút đi, nếu không rút lui, các huynh đệ đều phải chết ở chỗ này..."
Đường chủ Thiết Chưởng bang chưa từng thấy qua phương thức chiến đấu như vậy, điều này đã chạm đến khu vực mù của hắn.
Hắn có lòng muốn rút, nhưng đã chết bảy tám huynh đệ, nếu cứ thế mà rút thì ít nhiều có chút không cam lòng. Hắn cũng nhìn ra cái gọi là Thiên Ma thật ra cũng không có võ công gì, bọn chúng chiến đấu toàn bộ đều dựa vào tố chất cơ thể và yêu thuật.
Hắn cắn răng, một chưởng bức lui Phùng Thế Nghĩa rồi tung người nhào về phía Vương Tam. Theo hắn thấy chỉ cần giết chết Vương Tam thì lòng người sẽ yên, còn về phần Phùng Thất thì cũng không cần lo lắng. Chỉ cần bắt được một Thiên Ma về thì cũng đủ để ăn nói.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến gần Vương Tam. Vương Tam nhìn đường chủ gần trong gang tấc, trong lòng ngạc nhiên, vậy mà bị doạ đến mức mất lời, lúc muốn nói chuyện thì cũng không còn kịp nữa.
Cũng may Đỗ Cách ở phía sau luôn chú ý toàn cục, trong giây phút đường chủ hành động thì hắn cũng mạnh mẽ xoay người ngăn trước mặt Vương Tam, trường kiếm giơ lên chờ đường chủ chủ động đến.
Vương Tam có hơi ngẩn ngơ nhìn Đỗ Cách chắn đằng trước.
Đường chủ phảng phất không nhìn thấy trường kiếm của Đỗ Cách, hai tay đan xen đánh ra một kích, kiếm của Đỗ Cách đã bị cắt thành ba đoạn.
Đỗ Cách không nghĩ tới kiếm sẽ đứt, vậy nên thoáng có chút ngây người. ngay đúng phút này, đường chủ đánh một chưởng vào giữa ngực hắn. chưởng này thu bảy phần lực, hắn vì Thiên Ma mà đến, nên cũng không thể đánh chết họ được.
Đỗ Cách bị chưởng lực đẩy ngược ra sau đụng vào người Vương Tam, sau đó hai người quấn vào nhau lăn lông lốc ra sau.
Đau đớn đánh thức Vương Tam, hắn nói như bay.
“Tình yêu của ta, ta yêu ngươi, sao ngươi lại đối với ta như vậy...”
Trong nháy mắt, sự sợ hãi bất chợt ập vào lòng đường chủ, chỉ là ý chí của hắn cường đại hơn bang chúng bình thường nhiều. hắn đè lại sự sợ hãi, giơ chân lên, dùng sức đạp vào bụng Vương Tam.
Trong thời điểm nguy cấp, Đỗ Cách lại nhào tới trước người Vương Tam làm đệm thịt cho hắn.
Phốc.
Một con đau đớn dữ dội ập tới, Đỗ Cách phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó bởi vì liều mình che chở cho Vương Tam, nên vết thương của hắn cũng nhanh chóng khép lại.
“Muốn giết hắn thì giết ta trước.”
Đồng tử Vương Tam run lên.
“...Sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta muốn xé cơ thể của ngươi ra, nhìn trái tim của ngươi, để xem trong tim ngươi rốt cuộc có ta hay không...”
Vương Tam càng nói nhiều, sự sợ hãi trong lòng đường chủ càng cao. Hắn cắn răng, run rẩy nhấc chân lên, nhưng lần này hắn không thành công.
Ầm!
Một tiếng động khó chịu vang lên, cơ thể hắn bay lên trời, thì ra là Phùng Thế Nghĩa chạy tới đánh một chưởng vào ngực hắn.
Trận chiến chênh lệch thực lực này bởi vì có Đỗ Cách và Vương Tam nên được đảo ngược trong chớp mắt, vì vậy hắn sao còn chưa hiểu sự quan trọng của Thiên Ma, tất nhiên sẽ dốc hết sức cứu giúp hai người.
Nhất là Phùng Thất, hắn quả thật đang dùng hành động thực tế để chứng minh hắn thật sự sẽ dùng tính mạng bảo vệ người khác!
Hiện tại hắn còn nhỏ yếu, chờ tương lai khi trưởng thành, hắn bảo vệ Phùng gia, Phùng gia nhất định sẽ an ổn hưng thịnh. Cho nên Phùng Thất tuyệt đối không thể chết, bởi vì cũng chỉ có hắn mới có thể thu phục những thiên ma khác.
Vào giờ khắc này, tầm quan trọng của Đỗ Cách còn hơn cả Phùng Vân Kiệt.
Phùng Vân Kiệt chết, đại ca còn có thể sinh đứa khác, nhưng nếu Phùng Thất chết thì sẽ không còn Phùng Thất thứ hai nữa.
Không có sự tấn công liên tục của đường chủ Thiết Chưởng bang, Đỗ Cách cuối cùng cũng có thể đứng lên. Bởi vì lời nói và hành động của hắn phù hợp với từ khóa bảo vệ, cho nên sau khi đứng dậy, vết thương do đường chủ tạo thành cũng khỏi hẳn.
Không thể không nói, từ khoá này thật sự cho hắn chiếm một món hời lớn.
Nếu đổi lại từ khoá khác, dưới tình huống không thể hành động, còn bị thương nặng như vậy thì thứ dành cho hắn chỉ có cái chết.
Đỗ Cách tìm cho mình một lý do đường hoàng, cơ thể bay bổng, chỉ cần bọn chúng lộ ra sơ hở thì sẽ nhanh chóng dán tới như quỷ mị, sau đó một kiếm xuyên tâm.
Sau khi đâm sau lưng vài người, thuộc tính cá nhân của hắn lại tăng lên một chút, động tác đánh lén sau lưng cũng càng lúc càng thuần thục.
Một người gây ra sợ hãi, một người bảo vệ Vương Tam rồi thuận tiện tập kích từ phía sau, hai nguòi phối hợp vô cùng ăn ý.
Các thành viên Thiết Chưởng bang còn lại không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng đồng bạn ly kỳ tử vong đã tạo thành vết thương lớn cho tâm lý của họ. Họ sợ hãi nhìn hai người Vương Đỗ, không thể sinh ra một chút chiến ý nào.
"Thiên Ma, họ là yêu ma, không phải người."
Một người trong đó hoảng sợ kêu to.
"Đường chủ, rút đi, nếu không rút lui, các huynh đệ đều phải chết ở chỗ này..."
Đường chủ Thiết Chưởng bang chưa từng thấy qua phương thức chiến đấu như vậy, điều này đã chạm đến khu vực mù của hắn.
Hắn có lòng muốn rút, nhưng đã chết bảy tám huynh đệ, nếu cứ thế mà rút thì ít nhiều có chút không cam lòng. Hắn cũng nhìn ra cái gọi là Thiên Ma thật ra cũng không có võ công gì, bọn chúng chiến đấu toàn bộ đều dựa vào tố chất cơ thể và yêu thuật.
Hắn cắn răng, một chưởng bức lui Phùng Thế Nghĩa rồi tung người nhào về phía Vương Tam. Theo hắn thấy chỉ cần giết chết Vương Tam thì lòng người sẽ yên, còn về phần Phùng Thất thì cũng không cần lo lắng. Chỉ cần bắt được một Thiên Ma về thì cũng đủ để ăn nói.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến gần Vương Tam. Vương Tam nhìn đường chủ gần trong gang tấc, trong lòng ngạc nhiên, vậy mà bị doạ đến mức mất lời, lúc muốn nói chuyện thì cũng không còn kịp nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may Đỗ Cách ở phía sau luôn chú ý toàn cục, trong giây phút đường chủ hành động thì hắn cũng mạnh mẽ xoay người ngăn trước mặt Vương Tam, trường kiếm giơ lên chờ đường chủ chủ động đến.
Vương Tam có hơi ngẩn ngơ nhìn Đỗ Cách chắn đằng trước.
Đường chủ phảng phất không nhìn thấy trường kiếm của Đỗ Cách, hai tay đan xen đánh ra một kích, kiếm của Đỗ Cách đã bị cắt thành ba đoạn.
Đỗ Cách không nghĩ tới kiếm sẽ đứt, vậy nên thoáng có chút ngây người. ngay đúng phút này, đường chủ đánh một chưởng vào giữa ngực hắn. chưởng này thu bảy phần lực, hắn vì Thiên Ma mà đến, nên cũng không thể đánh chết họ được.
Đỗ Cách bị chưởng lực đẩy ngược ra sau đụng vào người Vương Tam, sau đó hai người quấn vào nhau lăn lông lốc ra sau.
Đau đớn đánh thức Vương Tam, hắn nói như bay.
“Tình yêu của ta, ta yêu ngươi, sao ngươi lại đối với ta như vậy...”
Trong nháy mắt, sự sợ hãi bất chợt ập vào lòng đường chủ, chỉ là ý chí của hắn cường đại hơn bang chúng bình thường nhiều. hắn đè lại sự sợ hãi, giơ chân lên, dùng sức đạp vào bụng Vương Tam.
Trong thời điểm nguy cấp, Đỗ Cách lại nhào tới trước người Vương Tam làm đệm thịt cho hắn.
Phốc.
Một con đau đớn dữ dội ập tới, Đỗ Cách phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó bởi vì liều mình che chở cho Vương Tam, nên vết thương của hắn cũng nhanh chóng khép lại.
“Muốn giết hắn thì giết ta trước.”
Đồng tử Vương Tam run lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“...Sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta muốn xé cơ thể của ngươi ra, nhìn trái tim của ngươi, để xem trong tim ngươi rốt cuộc có ta hay không...”
Vương Tam càng nói nhiều, sự sợ hãi trong lòng đường chủ càng cao. Hắn cắn răng, run rẩy nhấc chân lên, nhưng lần này hắn không thành công.
Ầm!
Một tiếng động khó chịu vang lên, cơ thể hắn bay lên trời, thì ra là Phùng Thế Nghĩa chạy tới đánh một chưởng vào ngực hắn.
Trận chiến chênh lệch thực lực này bởi vì có Đỗ Cách và Vương Tam nên được đảo ngược trong chớp mắt, vì vậy hắn sao còn chưa hiểu sự quan trọng của Thiên Ma, tất nhiên sẽ dốc hết sức cứu giúp hai người.
Nhất là Phùng Thất, hắn quả thật đang dùng hành động thực tế để chứng minh hắn thật sự sẽ dùng tính mạng bảo vệ người khác!
Hiện tại hắn còn nhỏ yếu, chờ tương lai khi trưởng thành, hắn bảo vệ Phùng gia, Phùng gia nhất định sẽ an ổn hưng thịnh. Cho nên Phùng Thất tuyệt đối không thể chết, bởi vì cũng chỉ có hắn mới có thể thu phục những thiên ma khác.
Vào giờ khắc này, tầm quan trọng của Đỗ Cách còn hơn cả Phùng Vân Kiệt.
Phùng Vân Kiệt chết, đại ca còn có thể sinh đứa khác, nhưng nếu Phùng Thất chết thì sẽ không còn Phùng Thất thứ hai nữa.
Không có sự tấn công liên tục của đường chủ Thiết Chưởng bang, Đỗ Cách cuối cùng cũng có thể đứng lên. Bởi vì lời nói và hành động của hắn phù hợp với từ khóa bảo vệ, cho nên sau khi đứng dậy, vết thương do đường chủ tạo thành cũng khỏi hẳn.
Không thể không nói, từ khoá này thật sự cho hắn chiếm một món hời lớn.
Nếu đổi lại từ khoá khác, dưới tình huống không thể hành động, còn bị thương nặng như vậy thì thứ dành cho hắn chỉ có cái chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro