Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Tiếp Tục
2024-11-10 08:21:07
Sau đó lại vung mạnh trường kiếm, ép mấy tên mặc đồ đen đang có ý đồ bao vây lui ra sau, lại quăng Vương Tam vào trong lu nước.
Tủm!
Nước văng tung tóe.
Vương Tam giật mình tỉnh lại, mơ màng nhìn xung quanh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đỗ Cách đứng ở trước lu nước bảo vệ:
“Vương Tam, trong Hưng Ngọc Lâu có nội gián, chúng ta có thể sống hay không thì phải xem biểu hiện của ngươi rồi! Cứ từ từ từng người một, không để bất cứ người sống nào.”
Vương Tam hiểu ý, nhìn về phía một tên mặc đồ đen đang tấn công Đỗ Cách, rụt cằm lại, đảo mắt, cười khặc khặc quái dị:
“Tiểu ca ca, ta rất thích ngươi, ngươi không được phép mê muội người nào khác ngoài ta!”
Hai mắt của người mặc đồ đen kia co rụt lại, cảm giác sợ hãi không thể giải thích thành lời xâm chiếm đầu óc của hắn ta, hắn ta theo bản năng xoay người, lập tức định bỏ chạy.
Phụt!
Đỗ Cách đâm mạnh kiếm, giúp hắn giải thoát khỏi tình yêu của bệnh kiều!
Bên kia, Phùng Vân Kiệt nghe được giọng nói của Vương Tam, đột nhiên hơi run lên, bị người mặc đồ đen chém một đao lên cánh tay.
“Vân Kiệt.”
Phùng Thế Nghĩa tức giận gầm lên:
“Phùng Thất, ngươi đang làm gì?”
Đỗ Cách dùng Mắt Sau Gáy nhìn thấy rất rõ, sau khi hắn giết chết người mặc đồ đen xong, Vương Tam hơi sửng sờ, sau đó nhanh chóng làm ra động tác click mở hồ sơ cá nhân, lại lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Một loạt biểu hiện này chứng minh hắn ta chắc chắn cũng đã có được kỹ năng thăng cấp mới!
Nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm cái này, Đỗ Cách không để ý đến Phùng Thế Nghĩa đang rít gào, nhắc nhở Vương Tam:
“Tiếp tục.”
Vương Tam thu liễm vui mừng, lại nhìn về phía một người mặc áo đen khác, điên cuồng nói:
“Ca ca, ta yêu ngươi như thế, sao ngươi lại giơ đao về phía ta? Tại sao chứ, tại sao người khác lại chiếm được tình yêu của ngươi mà ta lại phải thừa nhận địch ý từ ngươi?”
Người mặc đồ đen kia còn chưa biết vì sao đồng đội của hắn ta lại đột nhiên xoay người, trong lòng đã tràn lên cơn sợ hãi cực kỳ mãnh liệt, chạt đi, chạy thoát khỏi cái tên đối diện kia, cách hắn càng xa càng tốt...
Nhưng có vết xe đổ của đồng đôi, hắn ta biết xoay người sẽ chết, cố nén sợ hãi, vừa tránh né tầm nhìn của Vương Tam, vừa chiến đấu cùng Đỗ Cách, dường như giây tiếp theo Vương Tam sẽ nhào vào trong lòng ngực hắn ta, xẻo trái tim hắn ta ra vậy, chiêu thức bị rối loạn hoàn toàn.
Đỗ Cách nắm chắc cơ hội, đâm thẳng vào yết hầu của hắn ta, chấm dứt mạng sống của hắn ta.
Trong chớp mắt, số lượng người bao vây Đỗ Cách chỉ còn lại hai người, những lời Vương Tam nói làm trong lòng bọn họ run rẩy, lại không sợ hãi nhiều đến mức đó, nhưng hai đồng đội lại lần lượt trở nên khác thường, sau đó chết đi.
Như thế thì sao hai người bọn họ còn không biết chuyện này có liên quan đến cái tên đang trốn đằng sau lu nước chứ. Hai người nhìn nhau, tránh khỏi Đỗ Cách, đồng loạt giơ đao chém về phía Vương Tam.
Đỗ Cách giơ kiếm cản lại nói:
“Tới một lượt luôn đi.”
Sống chết ở trước mặt, Vương Tam không dám phân tâm, cười tà mị:
“Hai ca ca, ta yêu các ngươi như thế, để ta móc tim của các ngươi ra, nhai nuốt chúng nó vào bụng đi, như vậy chúng ta sẽ không bao giờ tách nhau ra nữa, hì hì hì hì...”
Tiếng cười làm người ta sởn tóc gáy vang lên.
“Quỷ, bọn họ là ma quỷ!”
Sợ hãi tràn ngập toàn bộ cõi lòng của bọn họ, bọn họ không còn chiến ý, thậm chí đã quên mất Đỗ Cách sẽ đánh lén, hét to rồi quăng đao trong tay đi, xoay người định bỏ trốn.
Phụt!
Phụt!
Hai tiếng vang nặng nề.
Đỗ Cách dán sát ở sau lưng bọn họ, trường kiếm đâm xuyên tim, chấm dứt sinh mệnh của bọn họ.
…
Sau khi Vương Tam tỉnh dậy thì tình hình đã ngay lập tức được đảo ngược.
Đường chủ đang triền đấu với Phùng Thế Nghĩa chẳng hiểu gì, nhưng Phùng Thế Nghĩa lại vui mừng quá đỗi. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Đỗ Cách dù liều chết cũng muốn Vương Tam, quả nhiên Thiên Ma còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của hắn, chuyện lần này ổn rồi.
“Khì khì khì, đây là hương vị máu của tình yêu ư? Quá thơm ngọt...”
Vương Tam nhảy từ trong bể nước ra, đưa tay ra quệt máu trên xác chết rồi đặt dưới mũi ngửi một cách say sưa, xong, hắn lại nhìn về mấy người đang vây lấy Phùng Vân Kiệt, chầm chậm bôi máu lên mặt.
“Các tình yêu của ta, ta đáng sợ lắm sao? Sao các ngươi lại muốn trốn? Vậy ta sẽ đánh gãy chân các ngươi, để các ngươi không thể chạy được nữa, hoặc ta sẽ giết chết các ngươi, để các ngươi mãi mãi không thay lòng...Ta có thông minh không? Mau khen ta đi.”
Lần này người mà Vương Tam nhắm vào chính là hai kẻ đang vây công Phùng Vân Kiệt, Phùng Vân Kiệt bị sợ hãi, chiêu thức rối loạn, sắp không chống đỡ nổi nữa.
"Không cần."
Ba người, kể cả Phùng Vân Kiệt đồng loạt phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó không hẹn mà cùng bỏ lại binh khí, giống như mấy con ruồi không đầu, bối rối tìm kiếm nơi tránh né.
Tủm!
Nước văng tung tóe.
Vương Tam giật mình tỉnh lại, mơ màng nhìn xung quanh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đỗ Cách đứng ở trước lu nước bảo vệ:
“Vương Tam, trong Hưng Ngọc Lâu có nội gián, chúng ta có thể sống hay không thì phải xem biểu hiện của ngươi rồi! Cứ từ từ từng người một, không để bất cứ người sống nào.”
Vương Tam hiểu ý, nhìn về phía một tên mặc đồ đen đang tấn công Đỗ Cách, rụt cằm lại, đảo mắt, cười khặc khặc quái dị:
“Tiểu ca ca, ta rất thích ngươi, ngươi không được phép mê muội người nào khác ngoài ta!”
Hai mắt của người mặc đồ đen kia co rụt lại, cảm giác sợ hãi không thể giải thích thành lời xâm chiếm đầu óc của hắn ta, hắn ta theo bản năng xoay người, lập tức định bỏ chạy.
Phụt!
Đỗ Cách đâm mạnh kiếm, giúp hắn giải thoát khỏi tình yêu của bệnh kiều!
Bên kia, Phùng Vân Kiệt nghe được giọng nói của Vương Tam, đột nhiên hơi run lên, bị người mặc đồ đen chém một đao lên cánh tay.
“Vân Kiệt.”
Phùng Thế Nghĩa tức giận gầm lên:
“Phùng Thất, ngươi đang làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Cách dùng Mắt Sau Gáy nhìn thấy rất rõ, sau khi hắn giết chết người mặc đồ đen xong, Vương Tam hơi sửng sờ, sau đó nhanh chóng làm ra động tác click mở hồ sơ cá nhân, lại lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Một loạt biểu hiện này chứng minh hắn ta chắc chắn cũng đã có được kỹ năng thăng cấp mới!
Nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm cái này, Đỗ Cách không để ý đến Phùng Thế Nghĩa đang rít gào, nhắc nhở Vương Tam:
“Tiếp tục.”
Vương Tam thu liễm vui mừng, lại nhìn về phía một người mặc áo đen khác, điên cuồng nói:
“Ca ca, ta yêu ngươi như thế, sao ngươi lại giơ đao về phía ta? Tại sao chứ, tại sao người khác lại chiếm được tình yêu của ngươi mà ta lại phải thừa nhận địch ý từ ngươi?”
Người mặc đồ đen kia còn chưa biết vì sao đồng đội của hắn ta lại đột nhiên xoay người, trong lòng đã tràn lên cơn sợ hãi cực kỳ mãnh liệt, chạt đi, chạy thoát khỏi cái tên đối diện kia, cách hắn càng xa càng tốt...
Nhưng có vết xe đổ của đồng đôi, hắn ta biết xoay người sẽ chết, cố nén sợ hãi, vừa tránh né tầm nhìn của Vương Tam, vừa chiến đấu cùng Đỗ Cách, dường như giây tiếp theo Vương Tam sẽ nhào vào trong lòng ngực hắn ta, xẻo trái tim hắn ta ra vậy, chiêu thức bị rối loạn hoàn toàn.
Đỗ Cách nắm chắc cơ hội, đâm thẳng vào yết hầu của hắn ta, chấm dứt mạng sống của hắn ta.
Trong chớp mắt, số lượng người bao vây Đỗ Cách chỉ còn lại hai người, những lời Vương Tam nói làm trong lòng bọn họ run rẩy, lại không sợ hãi nhiều đến mức đó, nhưng hai đồng đội lại lần lượt trở nên khác thường, sau đó chết đi.
Như thế thì sao hai người bọn họ còn không biết chuyện này có liên quan đến cái tên đang trốn đằng sau lu nước chứ. Hai người nhìn nhau, tránh khỏi Đỗ Cách, đồng loạt giơ đao chém về phía Vương Tam.
Đỗ Cách giơ kiếm cản lại nói:
“Tới một lượt luôn đi.”
Sống chết ở trước mặt, Vương Tam không dám phân tâm, cười tà mị:
“Hai ca ca, ta yêu các ngươi như thế, để ta móc tim của các ngươi ra, nhai nuốt chúng nó vào bụng đi, như vậy chúng ta sẽ không bao giờ tách nhau ra nữa, hì hì hì hì...”
Tiếng cười làm người ta sởn tóc gáy vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quỷ, bọn họ là ma quỷ!”
Sợ hãi tràn ngập toàn bộ cõi lòng của bọn họ, bọn họ không còn chiến ý, thậm chí đã quên mất Đỗ Cách sẽ đánh lén, hét to rồi quăng đao trong tay đi, xoay người định bỏ trốn.
Phụt!
Phụt!
Hai tiếng vang nặng nề.
Đỗ Cách dán sát ở sau lưng bọn họ, trường kiếm đâm xuyên tim, chấm dứt sinh mệnh của bọn họ.
…
Sau khi Vương Tam tỉnh dậy thì tình hình đã ngay lập tức được đảo ngược.
Đường chủ đang triền đấu với Phùng Thế Nghĩa chẳng hiểu gì, nhưng Phùng Thế Nghĩa lại vui mừng quá đỗi. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Đỗ Cách dù liều chết cũng muốn Vương Tam, quả nhiên Thiên Ma còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của hắn, chuyện lần này ổn rồi.
“Khì khì khì, đây là hương vị máu của tình yêu ư? Quá thơm ngọt...”
Vương Tam nhảy từ trong bể nước ra, đưa tay ra quệt máu trên xác chết rồi đặt dưới mũi ngửi một cách say sưa, xong, hắn lại nhìn về mấy người đang vây lấy Phùng Vân Kiệt, chầm chậm bôi máu lên mặt.
“Các tình yêu của ta, ta đáng sợ lắm sao? Sao các ngươi lại muốn trốn? Vậy ta sẽ đánh gãy chân các ngươi, để các ngươi không thể chạy được nữa, hoặc ta sẽ giết chết các ngươi, để các ngươi mãi mãi không thay lòng...Ta có thông minh không? Mau khen ta đi.”
Lần này người mà Vương Tam nhắm vào chính là hai kẻ đang vây công Phùng Vân Kiệt, Phùng Vân Kiệt bị sợ hãi, chiêu thức rối loạn, sắp không chống đỡ nổi nữa.
"Không cần."
Ba người, kể cả Phùng Vân Kiệt đồng loạt phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó không hẹn mà cùng bỏ lại binh khí, giống như mấy con ruồi không đầu, bối rối tìm kiếm nơi tránh né.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro