Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Nước Lạnh

2024-11-10 08:21:07

Đỗ Cách dùng Mắt Sau Gáy quan sát xung quanh, suy nghĩ cách ứng phó, vừa tiếp tục thế công bằng lời nói nhảm của hắn:

“Thường thì khi những đại nhân vật không phân biệt được mục tiêu trả thù thì đều sẽ gom hết một đám xử lý, ta không biết ngươi là ai nhưng kiểu gì cũng có thể điều tra ra hôm nay có những ai đi làm nhiệm vụ này đúng không? Cũng không biết đến lúc đó, những huynh đệ sóng vai chiến đấu với ngươi lại bị ngươi liên lụy có hận ngươi không nhỉ?”

“CMN!”

Người mắc đồ đen vừa mới mở miệng nói chuyện rất muốn tự vả cho bản thân một bạt tay, biết rõ hắn nhanh mồm dẻo miệng, chỉ cần ngoan ngoãn bao vây hắn là được rồi, ngứa miệng châm chọc hắn làm chi?

A!

Lại một tiếng hét thảm vang lên, lại có một đệ tử đích truyền của Phùng gia chết đi.

Đối phương vừa đông người lại có võ công cao, người Phùng phủ hấp tấp ứng chiến, có thể chống cự lâu như thế cũng đã rất khó khăn rồi, nhưng cứ tiếp tục kéo dài như thế mãi thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lần lượt giết chết hết.

“Thất tiên sinh, cứu Vân Kiệt, phá vây.”

Phùng Thế Nghĩa biết Đỗ Cách chỉ mới đoạt xá được hai ngày, cho dù có trưởng thành thì cũng chỉ có giới hạn nhất định, gặp phải tình cảnh này, cho dù hắn muốn bảo vệ Phùng gia thì cũng là muốn giúp lại không đủ sức, hiện tại lão ta chỉ hi vọng Đỗ Cách có thể làm đúng như những gì từng nói ở Phùng gia, cho dù có liều mạng bị thương cũng sẽ cứu Phùng Vân Kiệt thoát đi. Dù sao thì Thiên Ma có năng lực khôi phục cực mạnh, chỉ còn lại một mình lão ta thì càng dễ phá vòng vây hơn.

“Nhị đương gia, có cách nào để giải khói mê không?”

Đỗ Cách nhìn thấy tình hình thế này, cũng biết Phùng Thế Nghĩa đang nghĩ gì, nhưng hắn không định làm theo, hắn không biết khinh công, cho dù có mạo hiểm cứu Phùng Vân Kiệt ra thì cũng không chạy được bao xa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Huống chi, chưa chắc có thể cứu được.

Cho nên, cách duy nhất để phá cục diện này chính là nhờ vào Vương Tam đang hôn mê.

Đúng là hắn muốn đi đến Thiết Chưởng Bang, nhưng không phải bị trói đi, bởi vì như thế thì không có bất cứ ích lợi gì cả, mọi thứ còn phải bắt đầu lại từ đầu, nếu không thể thực hiện đâm sau lưng, nói không chừng hắn không thể bảo vệ được Phùng gia, điểm thuộc tính còn sẽ bị xóa sạch, hắn không thể làm vụ làm ăn thua lỗ này được.

“Đã đến lúc nào rồi, ngươi còn để ý đến tên Vương Tam kia làm chi? Mạng sống mới là quan trọng nhất!”

Phùng Thế Nghĩa tức giận nói.

“Nhị đương gia, thuộc tính của ta là giữ gìn, không thể bỏ đồng đội chạy trốn một mình được.”

Đỗ Cách không tiện nói rõ tác dụng của Vương Tam, đổi một cách nói uyển chuyển hơn, sẵn tiện lại tăng thêm một ít trị số thuộc tính của bản thân.

“Đệt!”

Phùng Thế Nghĩa mắng, lão ta đột nhiên có chút hối hận vì đã cột chặt Thiên Ma và Phùng gia vào với nhau, mấy tên ngu ngốc này chỉ mang đến tai họa, quả nhiên thứ gì có dính đến chữ ma đều không phải thứ tốt lành gì. Nhưng hiện tại đang trong thời khác nguy hiểm, lão ta chỉ có thể dựa vào Đỗ Cách, tức giận nói:

“Dùng nước lạnh dội vào người hắn.”

Đường chủ của Thiểu Chưởng Bang vui sướng, thật ra trước khi đến đây hắn ta cũng không quá tin tưởng về những gì liên quan đến Thiên Ma, nhưng hiện tại hắn ta lại tin, người bình thường sẽ không như thế, sắp sửa chết đến nơi rồi mà còn nghĩ cách cứu người!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nước lạnh à!

Quả nhiên mấy thứ trong tiểu thuyết võ hiệp nói đều là sự thật, trúng thuốc gì gì kia thì phải dùng nữ nhân để giải độc, trúng khói mê thì dội nước lạnh là được, kinh nghiệm giang hồ không sai chút nào.

Khách điếm không thiếu nước lạnh, vì phòng cháy, hành lang lúc này cũng có hai cái lu lớn chứa đầy nước.

Đỗ Cách liếc nhìn vị trí cái lu lớn kia, lại nhìn Vương Tam đang hôn mê bị hắn quăng dưới đất, hét to:

“Vương Tam, ta liều mạng bảo vệ ngươi, nhớ mang ơn ta đó.”

Xả thân vì nghĩa, có thể làm một lần là sẽ có lần thứ hai, hắn sẽ không để vuột mất bất cứ cơ hội nào để tăng điểm thuộc tính.

Nhưng ở trong mắt mấy người mặc đồ đen, hành vi của Đỗ Cách vừa ngây thơ lại buồn cười, bị người ta vây quanh không thể chạy thoát được, không lẽ chỉ cần la lên là có thể chạy ra ngoài sao?

Nhưng không bao lâu sau, bọn họ cười không nổi nữa, không ngờ Đỗ Cách không thèm phòng thủ, quét ngang trường kiếm, đâm thẳng về phía mũi đao của mấy người mặc đồ đen.

Hành vi lỗ mãng này làm cho mấy người bọn họ giật nảy mình, hơn nữa trước đó hắn còn nói nhảm rất nhiều, người mặc đồ đen cản Đỗ Cách lại sợ ném chuột vỡ đồ, làm Đỗ Cách bị thương, theo bản năng thu đao lại, không ngờ lại có thể làm cho Đỗ Cách bình an thoát khỏi vòng vây.

Đỗ Cách vốn không cách Vương Tam quá xa, sau khi thoát khỏi vòng vây, lập tức sải bước xông đến bên cạnh hắn ta, túm hắn ta lên hô to:

“Hắn cũng là Thiên Ma, không được làm hắn bị thương.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Số ký tự: 0