Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Ta Là Thiên Ma
2024-11-10 08:21:07
Người mặc áo đen kia quay phắt người lại, đằng sau không có một bóng người nào, biết bản thân đã trúng kế, muốn xoay người lại thì đã không còn kịp nữa, hắn ta quyết đoán nhào về phía trước, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Ngực tê rần, mũi kiếm sáng choang từ ngực xuyên qua, chỉ kịp nói ra hai chữ “đê tiện”, hắn ta đã mất sạch sức lực ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Đâm sau lưng thành công, dòng nước ấm truyền khắp toàn thân Đỗ Cách, thuộc tính đang tăng lên từng chút từng chút một.
Thấy đồng đội bị đánh lén giết chết ngay trước mặt mình, những người còn lại cực kỳ tức giận và đau lòng, đồng loạt giơ đao chém về phía Đỗ Cách.
Đỗ Cách vừa rút kiếm đón đỡ, vừa nói:
“Ta là Thiên Ma, các ngươi không được giết ta.”
“Lão tử cứ giết Thiên Ma đó.”
Một người trong số đó đỏ mắt nói.
“Đừng xúc động, giết ta rồi, người của các ngươi sẽ chết uổng công.”
Đỗ Cách nói:
“Sau khi về rồi, bang chủ có thể tha cho các ngươi sao?”
Thế công của mấy người họ đột nhiên cứng lại, bính khí vốn đã sắp đâm trúng điểm yếu của Đỗ Cách đột nhiên thay đổi hướng đâm về phía cánh tay, chân hoặc những nơi không gây chết người, sức đâm cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Không thể chém chết, chém thương cũng được rồi, những người này cũng không đến mức bị Đỗ Cách lừa gạt đến mức dừng tay lại.
Khó đánh như thế không thể tránh khỏi bó tay bó chân, cả đám đánh nhau đều cực kỳ nghẹn khuất.
Đỗ Cách có Mắt Sau Gáy, lúc bị bao vây tấn công cũng đã khá nhẹ nhàng, hiện tại áp lực lại càng giảm đi, hắn thoải mái cản những đao kiếm chiếm về phía hắn, nhìn lướt qua mọi người nói:
“Như vậy mới đúng, giết người và bắt người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đừng bởi vì xúc động nhất thời mà phá hư kế hoạch lớn của Thiết Chưởng Bang, đến lúc đó không hoàn thành nhiệm vụ, lại còn hại bản thân, rất không đáng, người chết đã chết rồi, người sống thì vẫn phải sống tiếp, mọi việc đều phải nghĩ thoáng hơn. Cái người bên trái kia, giơ đao vừa vừa phải phải thôi, làm ta bị thương thì không sao, coi chừng làm đồng đội bị thương đó...”
…
Cái tên này có phải có vấn đề gì không?
Chuyện rõ rành rành thế này còn cần ngươi nói...
Vốn là một chuyện rất bình thường, sau khi do Đỗ Cách nói ra thì sao nghe nó lại kỳ lạ thế nhỉ?
Rõ ràng mọi người đang trong mối quan hệ đối địch, không lẽ còn cần hắn quan tâm sao?
Nếu ngươi thật sự là người tốt bụng thì buông kiếm xuống, để bọn họ trói lại đi đúng không?
Mấy người mặc áo đen đang bao vây tấn công Đỗ Cách càng đánh càng nén giận, cố tình bọn họ thật sự không có cách nào hạ tử thủ được, xung quanh có một đống đồng bọn đang nhìn, lỡ như chém chết hắn, gặp được người muốn rũ bỏ trách nhiệm về mách lẽo, chỉ sợ là sau khi đi về cũng tiêu đời.
Trong lúc đánh nhau kịch liệt, một khi có trói buộc thì đánh kiểu gì cũng cảm thấy nghẹn khuất, nhất là cái người đối diện cho dù đang nói mát, nhưng lại đánh ác thật!
CMN!
...
“Huynh đệ, đừng có quơ mạnh như thế, coi chừng bị trẹo eo đó...”
“Huynh đệ, sao ngươi bất cẩn thế, suýt chút nữa đã chém đến huynh đệ bên cạnh rồi, làm ai bị thương thì đều là tổn thất của Thiết Chưởng Bang đó!”
“Ngươi đừng trừng hắn, đều là người một bang phái, phải đoàn kết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau...”
...
Đỗ Cách liên tục nói mấy lời nhảm nhí, làm mấy người bao vây tấn công hắn rất phiền lòng bực bội, dần dần rối loạn kết cấu, mà Đỗ Cách cũng tìm được tiết tấu riêng thuộc về hắn trong trận chiến đấu chân chính này.
“Một đám ngu xuẩn, chỉ cần bao vây hắn, chờ ta giải quyết Phùng Thế Nghĩa xong, hắn sẽ không chạy được nữa.”
Người mặc đồ đen đang đánh nhau sống chết với Phùng Thế Nghĩa đã nhận ra tình hình bên này từ lâu, không nhịn được quát.
Một câu nói đã làm mọi người bừng tỉnh.
Mấy người mặc đồ đen đang tấn công Đỗ Cách giật mình hiểu ra, đột nhiên thả chậm tiết tấu. Bọn họ thay đổi vị trí đứng, bao vây Đỗ Cách, không cho hắn thoát vây, bọn họ cũng đã nhận ra, võ thuật của Đỗ Cách rất bình thường, đánh nhau không có chút kết cấu nào, toàn dựa vào thân thủ linh hoạt chống đỡ!
Lần đánh bất ngờ trước đó chắc là do ăn may thôi.
Trong đó có một người còn cười nói bắt đầu châm chọc:
“Thiên Ma đại nhân, còn có chuyện gì thì cứ tiếp tục nói đi, để mọi người nghe vui chung nữa...”
Đỗ Cách nhìn hắn ta, cười nói:
“Ngươi cảm thấy bang chủ các ngươi mời ta đi làm gì? Tốn công sức nhiều như thế, cũng không đến mức bắt ta về làm tù nhân đúng không? Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ trở thành người một nhà, ngươi cảm thấy đến lúc đó thì trong hai chúng ta, ai sẽ có địa vị càng cao hơn đây? Ngươi nói coi nếu ta nhớ những lời trào phúng này của ngươi, trong lòng có phải sẽ rất khó chịu không? Huynh đệ, ngươi tự thu nhỏ đường sống của ngươi đó!”
“...”
Gương mặt dưới lớp khăn che mặt của người mặc đồ đen kia đã đen nhánh, trong lòng hận Đỗ Cách muốn chết, lại cắn chặt răng không nói tiếng nào.
“Có phải ngươi cảm thấy ngươi che mặt rồi, ta sẽ không biết ngươi là ai không?”
Ngực tê rần, mũi kiếm sáng choang từ ngực xuyên qua, chỉ kịp nói ra hai chữ “đê tiện”, hắn ta đã mất sạch sức lực ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Đâm sau lưng thành công, dòng nước ấm truyền khắp toàn thân Đỗ Cách, thuộc tính đang tăng lên từng chút từng chút một.
Thấy đồng đội bị đánh lén giết chết ngay trước mặt mình, những người còn lại cực kỳ tức giận và đau lòng, đồng loạt giơ đao chém về phía Đỗ Cách.
Đỗ Cách vừa rút kiếm đón đỡ, vừa nói:
“Ta là Thiên Ma, các ngươi không được giết ta.”
“Lão tử cứ giết Thiên Ma đó.”
Một người trong số đó đỏ mắt nói.
“Đừng xúc động, giết ta rồi, người của các ngươi sẽ chết uổng công.”
Đỗ Cách nói:
“Sau khi về rồi, bang chủ có thể tha cho các ngươi sao?”
Thế công của mấy người họ đột nhiên cứng lại, bính khí vốn đã sắp đâm trúng điểm yếu của Đỗ Cách đột nhiên thay đổi hướng đâm về phía cánh tay, chân hoặc những nơi không gây chết người, sức đâm cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Không thể chém chết, chém thương cũng được rồi, những người này cũng không đến mức bị Đỗ Cách lừa gạt đến mức dừng tay lại.
Khó đánh như thế không thể tránh khỏi bó tay bó chân, cả đám đánh nhau đều cực kỳ nghẹn khuất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Cách có Mắt Sau Gáy, lúc bị bao vây tấn công cũng đã khá nhẹ nhàng, hiện tại áp lực lại càng giảm đi, hắn thoải mái cản những đao kiếm chiếm về phía hắn, nhìn lướt qua mọi người nói:
“Như vậy mới đúng, giết người và bắt người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đừng bởi vì xúc động nhất thời mà phá hư kế hoạch lớn của Thiết Chưởng Bang, đến lúc đó không hoàn thành nhiệm vụ, lại còn hại bản thân, rất không đáng, người chết đã chết rồi, người sống thì vẫn phải sống tiếp, mọi việc đều phải nghĩ thoáng hơn. Cái người bên trái kia, giơ đao vừa vừa phải phải thôi, làm ta bị thương thì không sao, coi chừng làm đồng đội bị thương đó...”
…
Cái tên này có phải có vấn đề gì không?
Chuyện rõ rành rành thế này còn cần ngươi nói...
Vốn là một chuyện rất bình thường, sau khi do Đỗ Cách nói ra thì sao nghe nó lại kỳ lạ thế nhỉ?
Rõ ràng mọi người đang trong mối quan hệ đối địch, không lẽ còn cần hắn quan tâm sao?
Nếu ngươi thật sự là người tốt bụng thì buông kiếm xuống, để bọn họ trói lại đi đúng không?
Mấy người mặc áo đen đang bao vây tấn công Đỗ Cách càng đánh càng nén giận, cố tình bọn họ thật sự không có cách nào hạ tử thủ được, xung quanh có một đống đồng bọn đang nhìn, lỡ như chém chết hắn, gặp được người muốn rũ bỏ trách nhiệm về mách lẽo, chỉ sợ là sau khi đi về cũng tiêu đời.
Trong lúc đánh nhau kịch liệt, một khi có trói buộc thì đánh kiểu gì cũng cảm thấy nghẹn khuất, nhất là cái người đối diện cho dù đang nói mát, nhưng lại đánh ác thật!
CMN!
...
“Huynh đệ, đừng có quơ mạnh như thế, coi chừng bị trẹo eo đó...”
“Huynh đệ, sao ngươi bất cẩn thế, suýt chút nữa đã chém đến huynh đệ bên cạnh rồi, làm ai bị thương thì đều là tổn thất của Thiết Chưởng Bang đó!”
“Ngươi đừng trừng hắn, đều là người một bang phái, phải đoàn kết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Đỗ Cách liên tục nói mấy lời nhảm nhí, làm mấy người bao vây tấn công hắn rất phiền lòng bực bội, dần dần rối loạn kết cấu, mà Đỗ Cách cũng tìm được tiết tấu riêng thuộc về hắn trong trận chiến đấu chân chính này.
“Một đám ngu xuẩn, chỉ cần bao vây hắn, chờ ta giải quyết Phùng Thế Nghĩa xong, hắn sẽ không chạy được nữa.”
Người mặc đồ đen đang đánh nhau sống chết với Phùng Thế Nghĩa đã nhận ra tình hình bên này từ lâu, không nhịn được quát.
Một câu nói đã làm mọi người bừng tỉnh.
Mấy người mặc đồ đen đang tấn công Đỗ Cách giật mình hiểu ra, đột nhiên thả chậm tiết tấu. Bọn họ thay đổi vị trí đứng, bao vây Đỗ Cách, không cho hắn thoát vây, bọn họ cũng đã nhận ra, võ thuật của Đỗ Cách rất bình thường, đánh nhau không có chút kết cấu nào, toàn dựa vào thân thủ linh hoạt chống đỡ!
Lần đánh bất ngờ trước đó chắc là do ăn may thôi.
Trong đó có một người còn cười nói bắt đầu châm chọc:
“Thiên Ma đại nhân, còn có chuyện gì thì cứ tiếp tục nói đi, để mọi người nghe vui chung nữa...”
Đỗ Cách nhìn hắn ta, cười nói:
“Ngươi cảm thấy bang chủ các ngươi mời ta đi làm gì? Tốn công sức nhiều như thế, cũng không đến mức bắt ta về làm tù nhân đúng không? Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ trở thành người một nhà, ngươi cảm thấy đến lúc đó thì trong hai chúng ta, ai sẽ có địa vị càng cao hơn đây? Ngươi nói coi nếu ta nhớ những lời trào phúng này của ngươi, trong lòng có phải sẽ rất khó chịu không? Huynh đệ, ngươi tự thu nhỏ đường sống của ngươi đó!”
“...”
Gương mặt dưới lớp khăn che mặt của người mặc đồ đen kia đã đen nhánh, trong lòng hận Đỗ Cách muốn chết, lại cắn chặt răng không nói tiếng nào.
“Có phải ngươi cảm thấy ngươi che mặt rồi, ta sẽ không biết ngươi là ai không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro