Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Khống Chế Toàn...

2024-11-10 08:21:07

“Thuộc tính của Phùng Thất là bảo vệ, thế thuộc tính của tên điên đùa bỡn lòng người kia là cái gì?”

Đinh trưởng lão nói:

“Với cả người khiến hắn thà thả Khâu Nguyên Lãng ra cũng phải bắt cho bằng được là ai? Chắc chắn đó cũng là Thiên Ma! Lão Viên, chúng ta biết quá ít về Thiên Ma, tìm ai đó đến Phùng gia điều tra, rốt cuộc đám Thiên Ma này là gì…”

“Ta hiểu rồi.”

Lão Viên gật đầu, khiêng gậy đánh chó của mình lên, xoay người rời đi.

Đinh trưởng lão suy tư một lát, rồi đi đến chỗ người phụ trách của phái Thái Sơn, Thiết Chưởng Bang thay đổi cực nhanh, dù Phùng Thất có phải Thiên Ma thật hay không, hắn cảm thấy sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ liên lụy đến hắn, phải bàn bạc với người phụ trách môn phái ở Lư Dương thành trước để chuẩn bị phương pháp ứng đối.



Lư Dương thành.

Khâu Mộc Thiên và Hàn Tá nhanh chóng biết được chuyện xảy ra ở Thiết Chưởng Bang.

Khi biết tin Khâu Nguyên Lãng lại bị thương nặng, sắc mặt Khâu Mộc Thiên tái nhợt, đứng không vững, nàng nghiến răng nghiến lợi:

“Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.”

Hắn Tà im lặng không nói gì.

“Hàn đường chủ, ta có thể tin tưởng được ngươi sao”

Khâu Mộc Thiên dằn lại cảm xúc trong lòng, nhìn về phía Hàn Tá.

“Tam tiểu thư, cái mạng này của Hàn mỗ là do lão bang chủ cứu, dăm ba câu khiêu khích của Phùng Thất há có thể ly gián ta.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàn Tá nói:

“Tam tiểu thư có gì dặn dò cứ việc nói thẳng, dù phải hy sinh thân mình, Hàn mỗ cũng phải cứu lão bang chủ về.”

“Phụ thân và đại ca ở trong tay Phùng Thất, chúng ta trở về chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.”

Khâu Mộc Thiên ổn định tâm trạng, nói:

“Phi Bằng và Nghiêm đường chủ bị đại ca sai đi tìm hiểu tình hình của Phùng gia, tính thời gian thì chắc hẳn giờ này cũng đang về rồi, ngươi đi cản họ lại, đừng để họ trở về Thiết Chưởng Bang. Sau khi tập hợp, các ngươi nghĩ cách chặn đường Lâu đường chủ và Lý đường chủ, đặc biệt là Phi Báo. Phi Báo dễ kích động, ta sợ hắn nóng lòng đi cứu phụ thân sẽ rơi vào trong tay Phùng Thất. Tổng bang ít người, chúng ta chỉ cần khống chế được lực lượng bên ngoài là Phùng Thất không có cách nào xâm chiếm Thiết Chưởng Bang từng chút một nữa, vậy thì chúng ta còn có cơ hội chiến đấu.”

“Ta hiểu rồi.”

Hàn Tá gật đầu, hỏi tiếp:

“Tam tiểu thư, còn ngươi thì sao?”

“Ta đến Thần Quyền Môn tìm Nhâm môn chủ, hắn là bạn cũ của phụ thân ta, có hắn giúp đỡ, khả năng cứu được phụ thân ta ra sẽ lớn hơn.”

Khâu Mộc Thiên nói:

“Trước khi ta trở về, dù Phùng Thất làm gì thì các ngươi cũng đừng quan tâm, mặc cho hắn đùa nghịch. Nhớ kỹ, nhất định phải chờ ta trở lại.”

Khâu Mộc Thiên cắn môi, nàng nhìn về hướng Thiết Chưởng Bang:

“Trước khi khống chế được toàn bộ Thiết Chưởng Bang, Phùng Thất sẽ không để cho phụ thân ta chết, làm theo những gì ta nói là được.”

Hai người họ lại trao đổi một vài chi tiết nhỏ, sau đó bỏ lại thành viên bang phái trong thành, chia nhau ra hành động.

Không bàn đến Khâu Mộc Thiên đi tìm viện binh, chỉ nói đến Hàn Tá, chỉ có một con đường lớn để đi từ Phùng gia đến Lư Dương thành, hắn ra khỏi Lư Dương thành, mới đi chưa đến mười dặm đã chặn đường mấy người Khâu Phi Bằng đang trở về từ Phùng gia.

Họ không về một mình, mà còn bắt cả Phùng Thế Nhân cùng với các thành viên cốt cán của Phùng gia về, nhóm Phùng Thế Nhân bị điểm huyệt đạo, nhét vào trong một chiếc xe ngựa, ai nấy đều ủ ê như chết phụ thân chết mẹ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn Phùng Cửu ngồi trong xe ngựa ăn ngấu nghiến, hận không thể ăn no vỡ bụng, hoàn toàn không rảnh nói chuyện.



“Hàn đường chủ, phụ thân ta thế nào rồi?”

Thấy Hàn Tá thúc ngựa chạy tới, Khâu Phi Bằng vội vàng ghìm dây cương và hỏi, giọng điệu vô cùng lo lắng.

“Phùng Thất xét xử công khai ở ngoài Lư Dương thành, đại công tử muốn cứu lão bang chủ, kết quả bị Phùng Thất đánh trọng thương…”

Hàn Tá cũng ghìm dây cương lại, dùng vài ba câu tóm gọn lại những gì đã xảy ra ở Thiết Chưởng Bang cho hai người Khâu Phi Bằng nghe.

Khâu Phi Bằng nghe xong thì hai mắt bốc lửa, nắm tay siết chặt nện lên ngực mình:

“Khinh người quá đáng, không chém hắn thành muôn mảnh thì Khâu Phi Bằng ta đây thề không làm người.”

Bên trong xe ngựa.

Nghe được tai nạn xảy ra ở Thiết Chưởng Bang, vẻ hối hận trong mắt Phùng Thế Nghĩa càng thêm rõ ràng, hắn thở dài, lẩm bẩm:

“Duy Hòa Bang, Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội. Cuối cùng Phùng Thất vẫn làm đến bước này, hắn thật sự làm được rồi, hắn không lừa gạt người khác, không biết hắn còn nhớ ơn huệ của Phùng gia không.”

“Hắn đến từ Ma Vực, đoạt xác sống lại, có ơn huệ quái gì với Phùng gia các ngươi, cho dù hắn là Phùng Thất thật sự đi chăng nữa, các ngươi đánh hắn gần chết, vứt hắn lại chẳng thèm ngó ngàng, thế mà còn muốn hắn biết ơn à?”

Phùng Cửu lườm Phùng Thế Nghĩa và cười khẩy.

Hắn cầm lấy túi nước, nuốt miếng thịt trong miệng xuống rồi ợ một cái, hắn tạm thời dừng ăn, tiếp tục trào phúng:

“Các ngươi cũng không nghĩ xem là ai ai hại các ngươi rơi vào tình cảnh này. Bị Phùng Thất lừa dối vài câu là ai ai cũng hỉ hả lắm, một con chuột nho nhỏ lại muốn nuốt chửng thiên hạ, không tự nhìn xem các ngươi có năng lực ấy không. Các ngươi rơi vào tình cảnh bây giờ hoàn toàn là do các ngươi gieo gió gặt bão. Nói cho cùng, Phùng gia chẳng qua là ván cầu của Phùng Thất mà thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Số ký tự: 0