Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chuẩn Bị Sẵn Ti...
2024-11-10 08:21:07
“Phùng Cửu, không được nói vậy.”
Phùng Thế Nghĩa cả giận:
“Ta tận mắt nhìn thấy Phùng Thất xả thân che chở Phùng gia. Phùng Trung mới là đầu sỏ khiến chúng ta rơi vào bước đường này, ta tin tưởng Phùng Thất, nhất định hắn sẽ cứu chúng ta…”
Phùng Thế Nhân liếc mấy người bọn họ một cái, không nói năng gì.
“Ha ha.”
Phùng Cửu cười khinh khỉnh, chẳng buồn quan tâm đến nhóm người ngu xuẩn trước mặt nữa, hắn ăn một việc thuốc tiêu thực, nghiêng tai nghe cuộc trò chuyện bên ngoài một lát rồi vén rèm xe ngựa lên, lớn tiếng nói:
“Các vị đường chủ, phương pháp sai rồi, thế lực của Phùng Thất đã được dựng lên, không biết thuộc tính cao đến mức nào rồi, hơn nữa Khâu bang chủ còn nằm trong tay hắn, cách của các ngươi không làm gì hắn được đâu.”
“Hắn là ai?”
Hàn Tá hỏi.
“Một Thiên Ma khác của Phùng gia, tên là Phùng Cửu, thuộc tính là Thao Thiết.”
“Bọn ta đã nghiệm chứng rồi, cung cấp cho hắn đủ nhiều thức ăn thì thực lực của hắn sẽ tăng lên vô hạn, từ sáng sớm đến bây giờ hắn không có lúc nào là không ăn, ăn xong rồi đại tiện, đại tiện xong lại ăn, ăn no vỡ bụng mấy lần nhưng không hề bị thương, trái lại sức mạnh còn tăng lên gấp bội. Nếu không phải bởi vì hắn thì bọn ta có thể về sớm hơn nửa canh giờ rồi. Mang theo hắn là để đối phó Phùng Thất, hồi còn ở Phùng gia, Phùng Thất lừa hắn một lần.”
Thao Thiết?
Nhìn Phùng Cửu mặc đồ trắng dính đầy dầu mỡ, Hàn Tá vô thức cau mày, nhưng hắn nhanh chóng giấu đi sự chán ghét trong lòng, chắp tay hỏi Phùng Cửu:
“Xin hỏi Cửu tiên sinh, cách của bọn ta sai ở đâu?”
Phùng Cửu bị phản bội, rồi lại hành hạ bản thân một cách điên cuồng, tâm chí của hắn đã trở nên vô cùng kiên định, không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa, hắn cười nói:
“Thiên Ma bọn ta trưởng thành nhờ vào thuộc tính của mình, hiện nay Phùng Thất gây dựng thế lực ở Lư Dương thành không thèm kiêng nể gì cả, lời nói và hành động phù hợp với thuộc tính của hắn, ảnh hưởng gây ra càng lớn thì thực lực càng tăng nhanh, có thể nói mỗi giờ mỗi khắc thực lực của hắn đều đang tăng trưởng.
Chờ đến khi các ngươi nghĩ ra đối sách, gọi cứu viện tới, không biết thực lực của hắn đã cao đến mức nào rồi. Chưa biết chừng đến lúc đó hắn không cần lấy Khâu Nguyên Lãng uy hiếp các ngươi, mà chỉ dựa vào vũ lực là có thể đánh bại tất cả các ngươi.”
Khi còn ở Phùng gia, hắn từng ý đồ phủ định lý luận Thiên Ma, phủ định Phùng Thất từ cái căn bản nhất, nhưng lý luận về thế giới giả lập của hắn không thuyết phục được Phùng Thế Nghĩa và những người khác, lý luận Thiên Ma xuất hiện trước nên chiếm vai trò chủ đạo, nó đã ăn sâu bén rễ trong tâm trí những người này.
Thế là hắn dứt khoát bắt chước lý luận Thiên Ma, ý định vào thời khắc quan trọng thì dùng nó để chơi Phùng Thất một vố.
“Cửu tiên sinh, nên đối phó hắn như thế nào?”
Nhớ đến chuyện đã xảy ra, sắc mặt của Hàn Tá thay đổi, hắn hỏi.
“Phá hủy thuộc tính của hắn mới có thể khiến hắn yếu đi, giống như ngăn cản ta ăn cơm.”
Bí mật của Phùng Thất đã bại lộ từ lâu, dứt khoát lành làm gáo, vỡ làm muôi:
“Hắn phải bảo vệ thì các ngươi phải phá hủy thành quả bảo vệ của hắn, để cho mọi người nhận ra sự bảo vệ của hắn không có tác dụng, hoặc là phản tác dụng, thuộc tính của hắn tự nhiên sẽ suy yếu.
Hắn chia bạc cho những người bị hại đúng không? Các ngươi có thể mặc quần áo của Duy Hòa Bang, cướp bạc lại, nhân tiện uy hiếp những người bị hại ấy không được tiết lộ ra ngoài, vài lần như thế là dân chúng Lư Dương thành sẽ oán trách, không có ai tin tưởng hòa bình và đạo nghĩa mà hắn bảo vệ nữa…”
“Cửu tiên sinh, thật vậy sao?”
Khâu Phi Bằng hỏi, hai mắt sáng rực lên.
“Các ngươi đã nghiệm chứng với ta rồi mà.”
Phùng Cửu cười nói:
“Bọn ta là cùng loại người, không thể có chuyện thuộc tính chỉ hiệu nghiệm với ta mà không có tác dụng với hắn.”
“Chúng ta có thể thử xem.”
Hàn Tá quay sang nhìn mấy người kia và nói:
“Phùng Thất không có nhiều thuộc hạ, không thể quản lý được cả Lư Dương thành rộng lớn, việc này đơn giản thôi.”
“Được.”
Khâu Phi Bằng đáp.
“Nhưng mà các ngươi phải chuẩn bị sẵn tinh thân sẽ thất bại.”
Phùng Cửu nói.
“Tại sao?”
Hàn Tá hỏi.
“Bởi vì ta nghi ngờ từ khóa của Phùng Thất không phải là bảo vệ, bảo vệ chỉ là hiện tượng giả tạo do hắn dựng nên thôi.”
Phùng Cửu không cười nữa, hắn nghiêm mặt:
“Thiên Ma giỏi ngụy trang, tiết lộ từ khóa của mình chẳng khác nào tiết lộ nhược điểm cho người khác biết. Ở Phùng gia, Phùng Thất bán đứng ta không chút do dự, rồi lại bán đứng Phùng gia mà hắn bảo vệ, thế nhưng thuộc tính của hắn không hề suy yếu, trái lại càng ngày càng mạnh, điều này rất bất thường. Có lẽ bảo vệ chỉ là lớp vỏ ngụy trang của hắn, nhằm mục đích che giấu từ khóa thật sự.”
Phùng Thế Nghĩa cả giận:
“Ta tận mắt nhìn thấy Phùng Thất xả thân che chở Phùng gia. Phùng Trung mới là đầu sỏ khiến chúng ta rơi vào bước đường này, ta tin tưởng Phùng Thất, nhất định hắn sẽ cứu chúng ta…”
Phùng Thế Nhân liếc mấy người bọn họ một cái, không nói năng gì.
“Ha ha.”
Phùng Cửu cười khinh khỉnh, chẳng buồn quan tâm đến nhóm người ngu xuẩn trước mặt nữa, hắn ăn một việc thuốc tiêu thực, nghiêng tai nghe cuộc trò chuyện bên ngoài một lát rồi vén rèm xe ngựa lên, lớn tiếng nói:
“Các vị đường chủ, phương pháp sai rồi, thế lực của Phùng Thất đã được dựng lên, không biết thuộc tính cao đến mức nào rồi, hơn nữa Khâu bang chủ còn nằm trong tay hắn, cách của các ngươi không làm gì hắn được đâu.”
“Hắn là ai?”
Hàn Tá hỏi.
“Một Thiên Ma khác của Phùng gia, tên là Phùng Cửu, thuộc tính là Thao Thiết.”
“Bọn ta đã nghiệm chứng rồi, cung cấp cho hắn đủ nhiều thức ăn thì thực lực của hắn sẽ tăng lên vô hạn, từ sáng sớm đến bây giờ hắn không có lúc nào là không ăn, ăn xong rồi đại tiện, đại tiện xong lại ăn, ăn no vỡ bụng mấy lần nhưng không hề bị thương, trái lại sức mạnh còn tăng lên gấp bội. Nếu không phải bởi vì hắn thì bọn ta có thể về sớm hơn nửa canh giờ rồi. Mang theo hắn là để đối phó Phùng Thất, hồi còn ở Phùng gia, Phùng Thất lừa hắn một lần.”
Thao Thiết?
Nhìn Phùng Cửu mặc đồ trắng dính đầy dầu mỡ, Hàn Tá vô thức cau mày, nhưng hắn nhanh chóng giấu đi sự chán ghét trong lòng, chắp tay hỏi Phùng Cửu:
“Xin hỏi Cửu tiên sinh, cách của bọn ta sai ở đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Cửu bị phản bội, rồi lại hành hạ bản thân một cách điên cuồng, tâm chí của hắn đã trở nên vô cùng kiên định, không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa, hắn cười nói:
“Thiên Ma bọn ta trưởng thành nhờ vào thuộc tính của mình, hiện nay Phùng Thất gây dựng thế lực ở Lư Dương thành không thèm kiêng nể gì cả, lời nói và hành động phù hợp với thuộc tính của hắn, ảnh hưởng gây ra càng lớn thì thực lực càng tăng nhanh, có thể nói mỗi giờ mỗi khắc thực lực của hắn đều đang tăng trưởng.
Chờ đến khi các ngươi nghĩ ra đối sách, gọi cứu viện tới, không biết thực lực của hắn đã cao đến mức nào rồi. Chưa biết chừng đến lúc đó hắn không cần lấy Khâu Nguyên Lãng uy hiếp các ngươi, mà chỉ dựa vào vũ lực là có thể đánh bại tất cả các ngươi.”
Khi còn ở Phùng gia, hắn từng ý đồ phủ định lý luận Thiên Ma, phủ định Phùng Thất từ cái căn bản nhất, nhưng lý luận về thế giới giả lập của hắn không thuyết phục được Phùng Thế Nghĩa và những người khác, lý luận Thiên Ma xuất hiện trước nên chiếm vai trò chủ đạo, nó đã ăn sâu bén rễ trong tâm trí những người này.
Thế là hắn dứt khoát bắt chước lý luận Thiên Ma, ý định vào thời khắc quan trọng thì dùng nó để chơi Phùng Thất một vố.
“Cửu tiên sinh, nên đối phó hắn như thế nào?”
Nhớ đến chuyện đã xảy ra, sắc mặt của Hàn Tá thay đổi, hắn hỏi.
“Phá hủy thuộc tính của hắn mới có thể khiến hắn yếu đi, giống như ngăn cản ta ăn cơm.”
Bí mật của Phùng Thất đã bại lộ từ lâu, dứt khoát lành làm gáo, vỡ làm muôi:
“Hắn phải bảo vệ thì các ngươi phải phá hủy thành quả bảo vệ của hắn, để cho mọi người nhận ra sự bảo vệ của hắn không có tác dụng, hoặc là phản tác dụng, thuộc tính của hắn tự nhiên sẽ suy yếu.
Hắn chia bạc cho những người bị hại đúng không? Các ngươi có thể mặc quần áo của Duy Hòa Bang, cướp bạc lại, nhân tiện uy hiếp những người bị hại ấy không được tiết lộ ra ngoài, vài lần như thế là dân chúng Lư Dương thành sẽ oán trách, không có ai tin tưởng hòa bình và đạo nghĩa mà hắn bảo vệ nữa…”
“Cửu tiên sinh, thật vậy sao?”
Khâu Phi Bằng hỏi, hai mắt sáng rực lên.
“Các ngươi đã nghiệm chứng với ta rồi mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Cửu cười nói:
“Bọn ta là cùng loại người, không thể có chuyện thuộc tính chỉ hiệu nghiệm với ta mà không có tác dụng với hắn.”
“Chúng ta có thể thử xem.”
Hàn Tá quay sang nhìn mấy người kia và nói:
“Phùng Thất không có nhiều thuộc hạ, không thể quản lý được cả Lư Dương thành rộng lớn, việc này đơn giản thôi.”
“Được.”
Khâu Phi Bằng đáp.
“Nhưng mà các ngươi phải chuẩn bị sẵn tinh thân sẽ thất bại.”
Phùng Cửu nói.
“Tại sao?”
Hàn Tá hỏi.
“Bởi vì ta nghi ngờ từ khóa của Phùng Thất không phải là bảo vệ, bảo vệ chỉ là hiện tượng giả tạo do hắn dựng nên thôi.”
Phùng Cửu không cười nữa, hắn nghiêm mặt:
“Thiên Ma giỏi ngụy trang, tiết lộ từ khóa của mình chẳng khác nào tiết lộ nhược điểm cho người khác biết. Ở Phùng gia, Phùng Thất bán đứng ta không chút do dự, rồi lại bán đứng Phùng gia mà hắn bảo vệ, thế nhưng thuộc tính của hắn không hề suy yếu, trái lại càng ngày càng mạnh, điều này rất bất thường. Có lẽ bảo vệ chỉ là lớp vỏ ngụy trang của hắn, nhằm mục đích che giấu từ khóa thật sự.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro