Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Không Làm Gì Đư...
2024-11-10 08:21:07
Khâu Phi Long ở phía sau không ngừng túm y phục của nàng, ám chỉ nàng không nên kích động.
Đỗ Cách liếc nhìn Khâu Mộc Thiên một cái, không để ý đến nàng, hắn quay đầu lại gọi Liễu Thành:
"Liễu đường chủ, ghế."
Liễu Thành nhanh chóng đặt chiếc ghế bên cạnh Khâu Nguyên Lãng.
“Khâu bang chủ, mời ngồi, đại phu nói, cơ thể của ngươi còn yếu, đừng để quá kiệt sức.”
Đỗ Cách ân cần đỡ Khâu Nguyên Lãng, để hắn ngồi xuống ghế.
Đại kỳ của Thiết Chưởng bang được thay thế bằng một lá cờ có chữ "Duy" được viết trên đó, tất cả các thành viên trong băng di chuyển qua lại trong sân cũng đều mặc trang phục Duy trì hòa bình, ngay cả đường chủ của họ cũng thay đồ luôn rồi…
Nhìn thấy Thiết Chưởng bang thay đổi hoàn toàn chỉ trong một đêm, khóe mắt Khâu Nguyên Lãng không tự chủ được giật giật, hắn thở dài:
"Thất tiên sinh, thủ đoạn không tồi."
"Thủ đoạn của ta cũng thường thôi, tất cả đều nhờ vào cách chỉ huy thuộc hạ của bang chủ."
Đỗ Cách cười nói:
"Thuộc hạ của bang chủ đều trung thành tuyệt đối, ta lại được hưởng hào quang của bang chủ. Hễ có một hai người không quan tâm đến an nguy của bang chủ, muốn thay đổi triều đại thì ta đã không có được tình thế này. Bọn hắn chỉ cần tìm mấy chục cây cường cung, vây quanh căn phòng rồi bắn bừa vào đó, như vậy thì ta đã thành cái sàng từ đời nào rồi.”
"..."
Khâu Nguyên Lãng im lặng, nhất thời không biết mình may mắn hay là bi ai nữa.
“Phụ thân, ngài yên tâm, con nhất định sẽ tìm cách cứu phụ thân ra.”
Khâu Mộc Thiên nói.
“Khâu tiểu thư, ta chỉ nói một lần thôi, ta chẳng làm gì phụ thân nhà ngươi cả, bọn ta là quan hệ hợp tác, nếu ngươi tiếp tục coi ta là kẻ thù thì ngươi chỉ chuốc lấy hậu quả không thể nào chịu được thôi."
Đỗ Cách nhìn Khâu Mộc Thiên, cau mày nói:
"Duy Hòa Bang muốn làm chuyện lớn. Chúng ta không còn là Thiết Chưởng bang với kỷ luật lỏng lẻo nữa. Làm đường chủ, ngươi phải đi đầu trong việc Duy trì kỷ luật trong bang, sau này đừng nói những điều bất lợi cho đoàn kết nữa.”
"Ngươi..."
Khâu Mộc Thiên nhìn Đỗ Cách di chuyển thanh kiếm đến ngón tay của phụ thân mình, vành mắt rưng rưng:
"Được."
"Thất tiên sinh, bảo vệ chính nghĩa cũng được, hoà bình cũng được! Nhưng dựa vào uy hiếp không phải là kế hoạch lâu dài đâu."
Khâu Nguyên Lãng thở dài, yếu ớt nói:
“Hay là chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, thảo luận ra cách nào đó mọi tất cả mọi người đều chấp nận, ngươi thấy sao?”
"Dĩ nhiên phải bàn luận rồi, nhưng trước đó bọn ta phải hành động trước. Dù sao thì bọn ta cũng không có nhiều thời gian."
Đỗ Cách cười lắc đầu:
“Lão Khâu, ta thành lập Duy Hòa Bang không phải chỉ cho vui, mà là thực sự làm việc chân chính. Hàn đường chủ, triệu tập tất cả bang chúng lại, ta muốn tuyên bố vài chuyện.”
Hàn Tá nhìn về phía Khâu Nguyên Lãng.
Khâu Nguyên Lãng gật đầu với hắn một cái:
"Đi đi, từ nay về sau, mệnh lệnh của Thất tiên sinh là mệnh lệnh của ta, chúng ta phải đồng ý hợp tác, nhất định phải bày tỏ thành ý."
Hàn Tá xoay người rời đi.
Khâu Nguyên Lãng không nói thêm gì nữa, yên lặng vận khí chữa thương, trái phải của hắn đều bị người khác kiểm soát, không làm gì được hơn.
Trái lại hắn muốn xem Phùng Thất – người một mực cưỡng ép hắn có thể làm được gì.
Phùng Thất muốn lợi dụng hắn để uy hiếp bang chúng, nếu không ép Phùng Thất thì tính mạng của hắn sẽ không gặp vấn đề gì. Nhưng là người thì sẽ có lúc sơ sót, chờ đến khi Phùng Thất lơi lỏng thì mình sẽ thoát khỏi sự khống chế của hắn, Thiết Chưởng bang vẫn là Thiết Chưởng bang.
Hắn đã kinh doanh mấy chục năm rồi, cũng không phải con nít mồm còn hôi sữa thay một bộ đồ, đổi một cái tên là có thể lung lay được.
Trong chốc lát, bang chúng của bang Thiết Chưởn tụ tập trong sân, tất cả đều mặc một trang phục giống nhau, nhìn rất năng động nhưng bọn họ nhìn Đỗ Cách với ánh mắt tràn đầy tức giận.
Dù sao thì tên này đã giẳng co với bọn hắn cả một đêm rồi.
"Chư vị."
Đỗ Cách dò xét một lượt mọi người:
"Bắt đầu từ tối hôm qua, Thiết Chưởng bang đã ở thì quá khứ rồi, chúng ta có một tên mới – Duy Hòa Bang. Hôm nay, ngay trước mặt lão bang chủ, ta lập lại nội quy của Duy Hòa Bang lần nữa, bảo vệ hòa bình, bảo vệ chính nghĩa, bảo vệ ổn định, bảo vệ trật tự, bảo vệ đạo nghĩa, bảo vệ công bằng, thậm chí bảo vệ môi trường...Nói tóm lại, cái gì bang Duy trì của chúng ta có thể bảo vệ thì phải bảo vệ, không thể bảo vệ được thì chúng ta phải nghĩ ra cách bảo vệ.”
"..."
Vương Tam nuốt nước bọt một cái, khá lắm, từ khoá này có thể được dùng như này sao?
"Hàn Tá, tìm một vài người trong bang thông thạo trong viết văn ra đây, nhờ họ viết ra tôn chỉ của chúng ta rồi dán nó lên mọi con đường trong Lư Dương Thành, cố gắng để từng người dân biết rõ sự thay đổi của chúng ta."
Đỗ Cách liếc nhìn Khâu Mộc Thiên một cái, không để ý đến nàng, hắn quay đầu lại gọi Liễu Thành:
"Liễu đường chủ, ghế."
Liễu Thành nhanh chóng đặt chiếc ghế bên cạnh Khâu Nguyên Lãng.
“Khâu bang chủ, mời ngồi, đại phu nói, cơ thể của ngươi còn yếu, đừng để quá kiệt sức.”
Đỗ Cách ân cần đỡ Khâu Nguyên Lãng, để hắn ngồi xuống ghế.
Đại kỳ của Thiết Chưởng bang được thay thế bằng một lá cờ có chữ "Duy" được viết trên đó, tất cả các thành viên trong băng di chuyển qua lại trong sân cũng đều mặc trang phục Duy trì hòa bình, ngay cả đường chủ của họ cũng thay đồ luôn rồi…
Nhìn thấy Thiết Chưởng bang thay đổi hoàn toàn chỉ trong một đêm, khóe mắt Khâu Nguyên Lãng không tự chủ được giật giật, hắn thở dài:
"Thất tiên sinh, thủ đoạn không tồi."
"Thủ đoạn của ta cũng thường thôi, tất cả đều nhờ vào cách chỉ huy thuộc hạ của bang chủ."
Đỗ Cách cười nói:
"Thuộc hạ của bang chủ đều trung thành tuyệt đối, ta lại được hưởng hào quang của bang chủ. Hễ có một hai người không quan tâm đến an nguy của bang chủ, muốn thay đổi triều đại thì ta đã không có được tình thế này. Bọn hắn chỉ cần tìm mấy chục cây cường cung, vây quanh căn phòng rồi bắn bừa vào đó, như vậy thì ta đã thành cái sàng từ đời nào rồi.”
"..."
Khâu Nguyên Lãng im lặng, nhất thời không biết mình may mắn hay là bi ai nữa.
“Phụ thân, ngài yên tâm, con nhất định sẽ tìm cách cứu phụ thân ra.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khâu Mộc Thiên nói.
“Khâu tiểu thư, ta chỉ nói một lần thôi, ta chẳng làm gì phụ thân nhà ngươi cả, bọn ta là quan hệ hợp tác, nếu ngươi tiếp tục coi ta là kẻ thù thì ngươi chỉ chuốc lấy hậu quả không thể nào chịu được thôi."
Đỗ Cách nhìn Khâu Mộc Thiên, cau mày nói:
"Duy Hòa Bang muốn làm chuyện lớn. Chúng ta không còn là Thiết Chưởng bang với kỷ luật lỏng lẻo nữa. Làm đường chủ, ngươi phải đi đầu trong việc Duy trì kỷ luật trong bang, sau này đừng nói những điều bất lợi cho đoàn kết nữa.”
"Ngươi..."
Khâu Mộc Thiên nhìn Đỗ Cách di chuyển thanh kiếm đến ngón tay của phụ thân mình, vành mắt rưng rưng:
"Được."
"Thất tiên sinh, bảo vệ chính nghĩa cũng được, hoà bình cũng được! Nhưng dựa vào uy hiếp không phải là kế hoạch lâu dài đâu."
Khâu Nguyên Lãng thở dài, yếu ớt nói:
“Hay là chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, thảo luận ra cách nào đó mọi tất cả mọi người đều chấp nận, ngươi thấy sao?”
"Dĩ nhiên phải bàn luận rồi, nhưng trước đó bọn ta phải hành động trước. Dù sao thì bọn ta cũng không có nhiều thời gian."
Đỗ Cách cười lắc đầu:
“Lão Khâu, ta thành lập Duy Hòa Bang không phải chỉ cho vui, mà là thực sự làm việc chân chính. Hàn đường chủ, triệu tập tất cả bang chúng lại, ta muốn tuyên bố vài chuyện.”
Hàn Tá nhìn về phía Khâu Nguyên Lãng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khâu Nguyên Lãng gật đầu với hắn một cái:
"Đi đi, từ nay về sau, mệnh lệnh của Thất tiên sinh là mệnh lệnh của ta, chúng ta phải đồng ý hợp tác, nhất định phải bày tỏ thành ý."
Hàn Tá xoay người rời đi.
Khâu Nguyên Lãng không nói thêm gì nữa, yên lặng vận khí chữa thương, trái phải của hắn đều bị người khác kiểm soát, không làm gì được hơn.
Trái lại hắn muốn xem Phùng Thất – người một mực cưỡng ép hắn có thể làm được gì.
Phùng Thất muốn lợi dụng hắn để uy hiếp bang chúng, nếu không ép Phùng Thất thì tính mạng của hắn sẽ không gặp vấn đề gì. Nhưng là người thì sẽ có lúc sơ sót, chờ đến khi Phùng Thất lơi lỏng thì mình sẽ thoát khỏi sự khống chế của hắn, Thiết Chưởng bang vẫn là Thiết Chưởng bang.
Hắn đã kinh doanh mấy chục năm rồi, cũng không phải con nít mồm còn hôi sữa thay một bộ đồ, đổi một cái tên là có thể lung lay được.
Trong chốc lát, bang chúng của bang Thiết Chưởn tụ tập trong sân, tất cả đều mặc một trang phục giống nhau, nhìn rất năng động nhưng bọn họ nhìn Đỗ Cách với ánh mắt tràn đầy tức giận.
Dù sao thì tên này đã giẳng co với bọn hắn cả một đêm rồi.
"Chư vị."
Đỗ Cách dò xét một lượt mọi người:
"Bắt đầu từ tối hôm qua, Thiết Chưởng bang đã ở thì quá khứ rồi, chúng ta có một tên mới – Duy Hòa Bang. Hôm nay, ngay trước mặt lão bang chủ, ta lập lại nội quy của Duy Hòa Bang lần nữa, bảo vệ hòa bình, bảo vệ chính nghĩa, bảo vệ ổn định, bảo vệ trật tự, bảo vệ đạo nghĩa, bảo vệ công bằng, thậm chí bảo vệ môi trường...Nói tóm lại, cái gì bang Duy trì của chúng ta có thể bảo vệ thì phải bảo vệ, không thể bảo vệ được thì chúng ta phải nghĩ ra cách bảo vệ.”
"..."
Vương Tam nuốt nước bọt một cái, khá lắm, từ khoá này có thể được dùng như này sao?
"Hàn Tá, tìm một vài người trong bang thông thạo trong viết văn ra đây, nhờ họ viết ra tôn chỉ của chúng ta rồi dán nó lên mọi con đường trong Lư Dương Thành, cố gắng để từng người dân biết rõ sự thay đổi của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro