Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Mệnh Lệnh
2024-11-10 08:21:07
Đỗ Cách lại nhìn về phía Hàn Tá rồi phân phó:
"Chúng ta phải để mọi người biết rằng khi họ bị áp bức bởi những ác bá thì có thể tìm để chúng ta, khi bị đối xử bất công thì cũng có thể tìm đến chúng ta. Nếu tìm chúng ta thì chúng ta có thể giải quyết vấn đề của họ. Đầu tiên, chúng ta phải tạo ra một môi trường hòa bình và ổn định cho Lư Dương Thành, sau đó sẽ từng bước lan rộng ra bên ngoài, tiếp đó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ võ lâm, toàn bộ quốc gia…”
Hàn Tá lại nhìn về phía Khâu Nguyên Lãng lần nữa, chuyện này quá lớn, hắn không thể tự quyết định được.
"Cứ nhìn ta làm gì? Không phải ta vừa mới nói sao? Mệnh lệnh của Thất tiên sinh là mệnh lệnh của ta."
Khâu Nguyên Lãng nói.
Hàn Tá thầm thở dài, chọn những người biết đọc biết viết trong bang ra rồi phái người đi tìm bút mực.
Sắc mắt hắn có chút u ám, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì cho dù bang chủ có đoạt lại Thiết Chưởng bang thì trong băng đảng cũng sẽ không có chỗ đứng cho hắn nữa.
Phùng Thất này, làm sao để bắt được một mình hắn đây!
Một lúc sau, khoảng mười chiếc bàn lớn được bày ra, những người thạo chữ viết văn kia tụ tập lại thảo luận xem nêm viết bố cáo như nào.
Đỗ Cách khẽ liếc bọn họ, sau đó nhìn Hàn Tá và hỏi:
“Hàn đường chủ, tối qua đặt may trang phục và đổi chiêu bài, ngươi không trả tiền công gấp ba lần cho thợ thủ công như lời ta nói à?"
"..."
Hàn Tá sửng sốt:
"Tối hôm qua gấp quá nên chưa trả kịp."
"Ta cảm thấy ngươi đã độc đoán quen rồi!"
Đỗ Cách hừ lạnh một tiếng:
"Chúng ta muốn bảo vệ chính nghĩa, trước tiên phải kiên định. Ngay cả chúng ta cũng công bằng chính trực thì sao dân chúng có thể tin tưởng chúng ta? Lát nữa người tự mình dẫn người đến bù thêm tiền công cho nhóm thợ thủ công mà chúng ta đã làm phiền vào tối qua, sau đó xin lỗi họ, nhận được sự thông cảm của bọn họ, như vậy cũng là chứng minh cho bọn họ thấy giáo nghĩa của chúng ta.”
Hàn Tá sững người một lúc, sau đó ôm quyền với Đỗ Cách:
"Vâng."
"Đừng có ngang ngược nữa."
Đỗ Cách nói:
"Mỗi một cử chỉ của ngươi có chân thành hay không đều sẽ phản ánh sự trưởng thành của ta, nếu thực lực của ta không tăng lên, có nghĩa là ngươi làm không đúng chỗ. Một lần ngươi làm đúng chỗ thì ta sẽ chặt một ngón tay của Khâu bang chủ, lần hai vẫn chưa đúng thì chặt hai ngón…”
"Ngươi..."
Khâu Mộc Thiên vô cùng tức giận.
“Hửm?”
Đỗ Cách quay sang Khâu Mộc Thiên:
“Khâu đường chủ, có vấn đề gì sao?”
Nhìn trường kiếm trên ngón tay của lão phụ thân, Khâu Mộc Thiên hít một hơi thật sâu:
"Ta không sao."
“Nếu không có chuyện gì thì đi giám sát Hàn đường chủ đi, để phòng hắn không cam lòng rồi chuồn mất.”
Đỗ Cách hơi gật đầu:
“Dù sao lão Khâu cũng là phụ thân của ngươi, ngươi vẫn quan tâm lão hơn Hàn đường chủ, nếu như hắn thật sự chạy trốn, ta cũng chặt đứt ngón tay của phụ thân ngươi…"
"..." Hàn Tá.
"..." Khâu Mộc Thiên.
Khâu Nguyên Lãng khẽ thở dài một cái, đột nhiên hiểu tại sao Đỗ Cách không nói chuyện với hắn nữa, dùng hắn để uy hiếp những người bên dưới để thực hiện mệnh lệnh rõ ràng là hiệu quả hơn cái gọi là đàm phán.
Đỗ Cách đảo mắt nhìn mọi người, tiếp tục nói:
"Còn nữa, Hàn đường chủ, những chuyện xấu xa trong bang mà ta đã nói với ngươi vào hôm qua, hôm nay nói rõ ràng hết ra, phải đền tội, phải xin lỗi, phải lấy được sự thông cảm của người bị hại, chúng ta phải bỏ ra thành ý nhiều nhất, chứng mình cho Lư Dương Thành biết chúng ta đã thay đổi…”
…
"Ngươi nghe nói gì chưa? Không biết Thiết Chưởng bang bị ai chiếm rồi, ép bọn hắn đổi thành Duy Hòa Bang, bắt thành viên của Thiết Chưởng bang phải hối cải làm người tốt, bọn hắn chạy theo người trong thành để xin lỗi đó? Y phục cũng đổi luôn rồi.”
"Ta nhìn thấy rồi, bọn họ còn dán bố cáo khắp nơi trong thành, nói cái gì mà nhất định phải bảo vệ hòa bình, diệt trừ cặn bã trong võ lâm, nếu chúng ta có chuyện gì bất bình đều có thể nói với bọn hắn, mấy lời này còn dễ nghe hơn cả hát hò, nhưng ta lại không tin.”
"Ta cũng không tin, chẳng phải mấy ngày trước khuê nữ của Trương lão nhị bị người của Thiết Chưởng bang cướp đi sao? Vừa nãy bọn hắn trả lại rồi, còn mang theo một số tiền lớn, bọn hắn còn qùy ở cửa ra vào của Trương lão nhị, tự đánh đến mức mặt mình sưng lên, doạ Trương lão nhị cũng dập đầu về phía hắn, quả thực không dám lĩnh khuê nữ về nhà luôn…”
“Đổi lại là ta thì ta cũng không dám. Ai biết lúc nào Duy Hòa Bang sẽ đổi thành Thiết Chưởng bang, đến lúc đó người chịu thiệt vẫn là chúng ta.”
“Ôi dào, mấy môn phái giang hồ này đều là cá mè một lứa cả, ỷ vào nắm đấm lớn của mình muốn ức hiếp người nào thì ức hiếp người đó, làm gì có chuyện đặt dân chúng vào trong mắt? Cái thói đời là chó vậy đấy…”
“Lần này đúng thật là không như vậy đâu, ta nói cho các ngươi biết một cái bí mật, các ngươi đừng truyền ra ngoài nha, lão tam nhà ta chạy việc vặt cho Thiết Chưởng bang, nghe nói lần này người chiếm Thiết Chưởng bang không phải là con người.”
"Chúng ta phải để mọi người biết rằng khi họ bị áp bức bởi những ác bá thì có thể tìm để chúng ta, khi bị đối xử bất công thì cũng có thể tìm đến chúng ta. Nếu tìm chúng ta thì chúng ta có thể giải quyết vấn đề của họ. Đầu tiên, chúng ta phải tạo ra một môi trường hòa bình và ổn định cho Lư Dương Thành, sau đó sẽ từng bước lan rộng ra bên ngoài, tiếp đó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ võ lâm, toàn bộ quốc gia…”
Hàn Tá lại nhìn về phía Khâu Nguyên Lãng lần nữa, chuyện này quá lớn, hắn không thể tự quyết định được.
"Cứ nhìn ta làm gì? Không phải ta vừa mới nói sao? Mệnh lệnh của Thất tiên sinh là mệnh lệnh của ta."
Khâu Nguyên Lãng nói.
Hàn Tá thầm thở dài, chọn những người biết đọc biết viết trong bang ra rồi phái người đi tìm bút mực.
Sắc mắt hắn có chút u ám, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì cho dù bang chủ có đoạt lại Thiết Chưởng bang thì trong băng đảng cũng sẽ không có chỗ đứng cho hắn nữa.
Phùng Thất này, làm sao để bắt được một mình hắn đây!
Một lúc sau, khoảng mười chiếc bàn lớn được bày ra, những người thạo chữ viết văn kia tụ tập lại thảo luận xem nêm viết bố cáo như nào.
Đỗ Cách khẽ liếc bọn họ, sau đó nhìn Hàn Tá và hỏi:
“Hàn đường chủ, tối qua đặt may trang phục và đổi chiêu bài, ngươi không trả tiền công gấp ba lần cho thợ thủ công như lời ta nói à?"
"..."
Hàn Tá sửng sốt:
"Tối hôm qua gấp quá nên chưa trả kịp."
"Ta cảm thấy ngươi đã độc đoán quen rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Cách hừ lạnh một tiếng:
"Chúng ta muốn bảo vệ chính nghĩa, trước tiên phải kiên định. Ngay cả chúng ta cũng công bằng chính trực thì sao dân chúng có thể tin tưởng chúng ta? Lát nữa người tự mình dẫn người đến bù thêm tiền công cho nhóm thợ thủ công mà chúng ta đã làm phiền vào tối qua, sau đó xin lỗi họ, nhận được sự thông cảm của bọn họ, như vậy cũng là chứng minh cho bọn họ thấy giáo nghĩa của chúng ta.”
Hàn Tá sững người một lúc, sau đó ôm quyền với Đỗ Cách:
"Vâng."
"Đừng có ngang ngược nữa."
Đỗ Cách nói:
"Mỗi một cử chỉ của ngươi có chân thành hay không đều sẽ phản ánh sự trưởng thành của ta, nếu thực lực của ta không tăng lên, có nghĩa là ngươi làm không đúng chỗ. Một lần ngươi làm đúng chỗ thì ta sẽ chặt một ngón tay của Khâu bang chủ, lần hai vẫn chưa đúng thì chặt hai ngón…”
"Ngươi..."
Khâu Mộc Thiên vô cùng tức giận.
“Hửm?”
Đỗ Cách quay sang Khâu Mộc Thiên:
“Khâu đường chủ, có vấn đề gì sao?”
Nhìn trường kiếm trên ngón tay của lão phụ thân, Khâu Mộc Thiên hít một hơi thật sâu:
"Ta không sao."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu không có chuyện gì thì đi giám sát Hàn đường chủ đi, để phòng hắn không cam lòng rồi chuồn mất.”
Đỗ Cách hơi gật đầu:
“Dù sao lão Khâu cũng là phụ thân của ngươi, ngươi vẫn quan tâm lão hơn Hàn đường chủ, nếu như hắn thật sự chạy trốn, ta cũng chặt đứt ngón tay của phụ thân ngươi…"
"..." Hàn Tá.
"..." Khâu Mộc Thiên.
Khâu Nguyên Lãng khẽ thở dài một cái, đột nhiên hiểu tại sao Đỗ Cách không nói chuyện với hắn nữa, dùng hắn để uy hiếp những người bên dưới để thực hiện mệnh lệnh rõ ràng là hiệu quả hơn cái gọi là đàm phán.
Đỗ Cách đảo mắt nhìn mọi người, tiếp tục nói:
"Còn nữa, Hàn đường chủ, những chuyện xấu xa trong bang mà ta đã nói với ngươi vào hôm qua, hôm nay nói rõ ràng hết ra, phải đền tội, phải xin lỗi, phải lấy được sự thông cảm của người bị hại, chúng ta phải bỏ ra thành ý nhiều nhất, chứng mình cho Lư Dương Thành biết chúng ta đã thay đổi…”
…
"Ngươi nghe nói gì chưa? Không biết Thiết Chưởng bang bị ai chiếm rồi, ép bọn hắn đổi thành Duy Hòa Bang, bắt thành viên của Thiết Chưởng bang phải hối cải làm người tốt, bọn hắn chạy theo người trong thành để xin lỗi đó? Y phục cũng đổi luôn rồi.”
"Ta nhìn thấy rồi, bọn họ còn dán bố cáo khắp nơi trong thành, nói cái gì mà nhất định phải bảo vệ hòa bình, diệt trừ cặn bã trong võ lâm, nếu chúng ta có chuyện gì bất bình đều có thể nói với bọn hắn, mấy lời này còn dễ nghe hơn cả hát hò, nhưng ta lại không tin.”
"Ta cũng không tin, chẳng phải mấy ngày trước khuê nữ của Trương lão nhị bị người của Thiết Chưởng bang cướp đi sao? Vừa nãy bọn hắn trả lại rồi, còn mang theo một số tiền lớn, bọn hắn còn qùy ở cửa ra vào của Trương lão nhị, tự đánh đến mức mặt mình sưng lên, doạ Trương lão nhị cũng dập đầu về phía hắn, quả thực không dám lĩnh khuê nữ về nhà luôn…”
“Đổi lại là ta thì ta cũng không dám. Ai biết lúc nào Duy Hòa Bang sẽ đổi thành Thiết Chưởng bang, đến lúc đó người chịu thiệt vẫn là chúng ta.”
“Ôi dào, mấy môn phái giang hồ này đều là cá mè một lứa cả, ỷ vào nắm đấm lớn của mình muốn ức hiếp người nào thì ức hiếp người đó, làm gì có chuyện đặt dân chúng vào trong mắt? Cái thói đời là chó vậy đấy…”
“Lần này đúng thật là không như vậy đâu, ta nói cho các ngươi biết một cái bí mật, các ngươi đừng truyền ra ngoài nha, lão tam nhà ta chạy việc vặt cho Thiết Chưởng bang, nghe nói lần này người chiếm Thiết Chưởng bang không phải là con người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro