Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Sứ Mệnh
2024-11-10 08:21:07
“Chuyện quỷ thần chỉ là trò xiếc bịp bợm trên giang hồ, trên đời này sao có thể có chuyện quỷ hồn đoạt xá được?”
Phùng Vân Kiệt hừ lạnh nói.
“Tam công tử, ngươi chưa từng thấy không có nghĩa là không có, nếu không thì ngươi phải giải thích chuyện của Phùng Thất như thế đây?”
Cho dù bị điểm huyệt, để mặc cho gương mặt rỉ máu, Đỗ Cách vẫn cứ mỉm cười, giữ vững ưu thế tâm lý mạnh mẽ.
“Vân Kiệt, nghe hắn nói xem sao.”
Phùng Thế Nghĩa nói.
“Nói miệng không có bằng chứng, không bằng ta dẫn các ngươi đi xem thử đi!”
Đỗ Cách cười nói:
“Các ngươi không cần lo lắng ta sẽ chạy trốn, tuy rằng ta đã đoạt xa Phùng Thất, lại không có được ký ức võ công của hắn, các ngươi có thể khống chế ta bất cứ lúc nào.”
Phùng Thế Nghĩa liếc nhìn Đỗ Cách, lại chọt vài cái trên người hắn, giải huyệt cho hắn.
“Nếu để ta phát hiện ra ngươi giả thần giả quỷ, nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”
Phùng Vân Kiệt uy hiếp nói.
“Đi đâu đây?”
Phùng Thế Nghĩa hỏi.
“Tìm người lấy một ít thức ăn, ta dẫn các ngươi đi xem kỳ tích.”
Đỗ Cách hơi hoạt động tứ chi tê mỏi, không chút do dự bán đứng Phùng Cửu.
Hắn đã thử qua hiệu quả của Giữ gìn, đương nhiên cũng phải thử Đâm sau lưng, người được chọn lý tưởng nhất để đâm sau lưng chắc chắn phải là đồng đội hợp tác.
Đâm sau lưng cũng là một từ khóa, sử dụng chính xác nó thì cũng sẽ có năng lực khôi phục.
Đỗ Cách vừa nói dứt lời, miệng vết thương trên mặt hắn do Phùng Vân Kiệt vừa mới cào lập tức kết vảy, khép lại, hắn duỗi tay phủi qua, vảy máu trên mặt rơi xuống, mặt đã lành lặn như lúc đầu.
Nhìn thấy cảnh này, hai chú cháu Phùng gia đều đồng loạt sửng sờ, ánh mắt khi nhìn về phía Đỗ Cách giống như đang nhìn một con quỷ, nghi ngờ trong lòng cũng lập tức giảm đi vài phần.
Nhất là Phùng Vân Kiệt, hắn ta biết lúc nãy hắn ta dùng bao nhiêu sức, cho dù là thuốc trị thương tốt nhất trong chốn giang hồ thì cũng không thể nào có được hiệu quả thần kỳ đến thế, năng lực khôi phục như thế này, ngoại trừ quỷ thần ra thì hình như không còn lời giải thích nào khác.
Phùng Vân Kiệt ngắm nghía gương mặt Đỗ Cách, hoảng sợ hỏi:
“Ngươi...Ngươi thật sự là quỷ thần đoạt xá sao?”
“Nếu không thì thế nào?”
Đỗ Cách hỏi mỉm cười:
“Yên tâm, sứ mệnh của ta là bảo vệ, sẽ không làm tổn thương đến các ngươi.”
“Bảo vệ như thế nào?”
Phùng Thế Nghĩa hỏi.
“Đi lấy thức ăn, chứng kiến kỳ tích tiếp theo, sau đó ta lại giải thích rõ ràng cho các ngươi, cũng tiện để các ngươi dễ hiểu hơn.”
Đỗ Cách nói:
“Nói ngắn gọn lại, các ngươi chỉ cần biết, tất cả những gì ta làm đều có liên quan đến vận mệnh tương lai của Phùng gia...”
Hai chú cháu Phùng gia liếc nhìn nhau.
Phùng Vân Kiệt cầm lấy một đĩa trà bánh đang đặt trên bàn hỏi:
“Đủ chưa?”
“Được rồi.”
Đỗ Cách gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Hai chú cháu Phùng thị lập tức đuổi sát theo sau, hai người đều giữ cảnh giác, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Ba người đi thẳng vào Thượng Võ Viện.
Đỗ Cách nói:
“Những chuyện sắp sửa xảy ra có khả năng sẽ phá vỡ nhận tri của các ngươi về thế giới này, cố gắng ít nói nhìn nhiều, chờ xong xuôi rồi ta sẽ giải thích cho các ngươi.”
Hai chú cháu họ Phùng đều gật đầu.
“Các ngươi chờ lát nữa lại đi vào.”
Đỗ Cách dặn dò, cầm trà bánh trong tay Phùng Vân Kiệt, bước nhanh vài bước đi vào phòng của hắn nói:
“Cửu ca, ta đã mang thức ăn về cho ngươi rồi nè.”
“Sao đi lâu thế?”
Phùng Cửu nhét tấm chiếu đã rách nát xuống bên dưới cơ thể, nhìn chằm chằm vào trà bánh trong tay Đỗ Cách không chớp mắt, nuốt nước bọt nói:
“Mau, nhanh cho ta ăn vài miếng, ta sắp không chịu nổi rồi, chờ cơ thể của ta khôi phục, chúng ta cùng nhau chạy thoát khỏi cái Phùng gia chết tiệt này.”
Đỗ Cách cười tủm tỉm đưa trà bánh qua, Phùng Cửu nhận lấy, ăn ngấu nghiến nhét vào miệng, nhưng hắn ta vừa mới ăn vài miếng đã đột nhiên dừng lại, nhìn đăm đăm ra bên ngoài cửa.
Bên ngoài cửa, hai bóng người đã che khuất ánh sáng.
Hai chú cháu họ Phùng nhìn chằm chằm vào Phùng Cửu đang ăn ngấu nghiên trên giường, nhìn vết thương của hắn ta đang nhanh chóng khôi phục, sao còn có thể không biết kỳ tích mà Đỗ Cách muốn cho bọn họ xem là cái gì nữa chứ?
“Phùng Thất, ngươi bán đứng ta?”
Toàn thân Phùng Cửu phát run, nhìn Đỗ Cách, gương mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, quát:
“Từ khóa của ngươi là giữ gìn, ngươi phản bội đối tượng cần bảo vệ, không sẽ thuộc tính sẽ suy yếu sao?”
Thì ra khi lời nói và hành động không phù hợp với từ khóa thì thuộc tính sẽ yếu đi à!
Đỗ Cách lại lấy được một tin tức quan trọng, nhưng hắn lại không thèm để ý, ngay khoảng khắc hai chú cháu Phùng gia này xuất hiện, hắn đã có thêm một kỹ năng thăng cấp mới:
Mắt Sau Gáy: Người đâm sau lưng không cho phép bị người khác đâm sau lưng, ngươi có được tầm nhìn ở phía sau.
Phùng Vân Kiệt hừ lạnh nói.
“Tam công tử, ngươi chưa từng thấy không có nghĩa là không có, nếu không thì ngươi phải giải thích chuyện của Phùng Thất như thế đây?”
Cho dù bị điểm huyệt, để mặc cho gương mặt rỉ máu, Đỗ Cách vẫn cứ mỉm cười, giữ vững ưu thế tâm lý mạnh mẽ.
“Vân Kiệt, nghe hắn nói xem sao.”
Phùng Thế Nghĩa nói.
“Nói miệng không có bằng chứng, không bằng ta dẫn các ngươi đi xem thử đi!”
Đỗ Cách cười nói:
“Các ngươi không cần lo lắng ta sẽ chạy trốn, tuy rằng ta đã đoạt xa Phùng Thất, lại không có được ký ức võ công của hắn, các ngươi có thể khống chế ta bất cứ lúc nào.”
Phùng Thế Nghĩa liếc nhìn Đỗ Cách, lại chọt vài cái trên người hắn, giải huyệt cho hắn.
“Nếu để ta phát hiện ra ngươi giả thần giả quỷ, nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”
Phùng Vân Kiệt uy hiếp nói.
“Đi đâu đây?”
Phùng Thế Nghĩa hỏi.
“Tìm người lấy một ít thức ăn, ta dẫn các ngươi đi xem kỳ tích.”
Đỗ Cách hơi hoạt động tứ chi tê mỏi, không chút do dự bán đứng Phùng Cửu.
Hắn đã thử qua hiệu quả của Giữ gìn, đương nhiên cũng phải thử Đâm sau lưng, người được chọn lý tưởng nhất để đâm sau lưng chắc chắn phải là đồng đội hợp tác.
Đâm sau lưng cũng là một từ khóa, sử dụng chính xác nó thì cũng sẽ có năng lực khôi phục.
Đỗ Cách vừa nói dứt lời, miệng vết thương trên mặt hắn do Phùng Vân Kiệt vừa mới cào lập tức kết vảy, khép lại, hắn duỗi tay phủi qua, vảy máu trên mặt rơi xuống, mặt đã lành lặn như lúc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy cảnh này, hai chú cháu Phùng gia đều đồng loạt sửng sờ, ánh mắt khi nhìn về phía Đỗ Cách giống như đang nhìn một con quỷ, nghi ngờ trong lòng cũng lập tức giảm đi vài phần.
Nhất là Phùng Vân Kiệt, hắn ta biết lúc nãy hắn ta dùng bao nhiêu sức, cho dù là thuốc trị thương tốt nhất trong chốn giang hồ thì cũng không thể nào có được hiệu quả thần kỳ đến thế, năng lực khôi phục như thế này, ngoại trừ quỷ thần ra thì hình như không còn lời giải thích nào khác.
Phùng Vân Kiệt ngắm nghía gương mặt Đỗ Cách, hoảng sợ hỏi:
“Ngươi...Ngươi thật sự là quỷ thần đoạt xá sao?”
“Nếu không thì thế nào?”
Đỗ Cách hỏi mỉm cười:
“Yên tâm, sứ mệnh của ta là bảo vệ, sẽ không làm tổn thương đến các ngươi.”
“Bảo vệ như thế nào?”
Phùng Thế Nghĩa hỏi.
“Đi lấy thức ăn, chứng kiến kỳ tích tiếp theo, sau đó ta lại giải thích rõ ràng cho các ngươi, cũng tiện để các ngươi dễ hiểu hơn.”
Đỗ Cách nói:
“Nói ngắn gọn lại, các ngươi chỉ cần biết, tất cả những gì ta làm đều có liên quan đến vận mệnh tương lai của Phùng gia...”
Hai chú cháu Phùng gia liếc nhìn nhau.
Phùng Vân Kiệt cầm lấy một đĩa trà bánh đang đặt trên bàn hỏi:
“Đủ chưa?”
“Được rồi.”
Đỗ Cách gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Hai chú cháu Phùng thị lập tức đuổi sát theo sau, hai người đều giữ cảnh giác, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người đi thẳng vào Thượng Võ Viện.
Đỗ Cách nói:
“Những chuyện sắp sửa xảy ra có khả năng sẽ phá vỡ nhận tri của các ngươi về thế giới này, cố gắng ít nói nhìn nhiều, chờ xong xuôi rồi ta sẽ giải thích cho các ngươi.”
Hai chú cháu họ Phùng đều gật đầu.
“Các ngươi chờ lát nữa lại đi vào.”
Đỗ Cách dặn dò, cầm trà bánh trong tay Phùng Vân Kiệt, bước nhanh vài bước đi vào phòng của hắn nói:
“Cửu ca, ta đã mang thức ăn về cho ngươi rồi nè.”
“Sao đi lâu thế?”
Phùng Cửu nhét tấm chiếu đã rách nát xuống bên dưới cơ thể, nhìn chằm chằm vào trà bánh trong tay Đỗ Cách không chớp mắt, nuốt nước bọt nói:
“Mau, nhanh cho ta ăn vài miếng, ta sắp không chịu nổi rồi, chờ cơ thể của ta khôi phục, chúng ta cùng nhau chạy thoát khỏi cái Phùng gia chết tiệt này.”
Đỗ Cách cười tủm tỉm đưa trà bánh qua, Phùng Cửu nhận lấy, ăn ngấu nghiến nhét vào miệng, nhưng hắn ta vừa mới ăn vài miếng đã đột nhiên dừng lại, nhìn đăm đăm ra bên ngoài cửa.
Bên ngoài cửa, hai bóng người đã che khuất ánh sáng.
Hai chú cháu họ Phùng nhìn chằm chằm vào Phùng Cửu đang ăn ngấu nghiên trên giường, nhìn vết thương của hắn ta đang nhanh chóng khôi phục, sao còn có thể không biết kỳ tích mà Đỗ Cách muốn cho bọn họ xem là cái gì nữa chứ?
“Phùng Thất, ngươi bán đứng ta?”
Toàn thân Phùng Cửu phát run, nhìn Đỗ Cách, gương mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, quát:
“Từ khóa của ngươi là giữ gìn, ngươi phản bội đối tượng cần bảo vệ, không sẽ thuộc tính sẽ suy yếu sao?”
Thì ra khi lời nói và hành động không phù hợp với từ khóa thì thuộc tính sẽ yếu đi à!
Đỗ Cách lại lấy được một tin tức quan trọng, nhưng hắn lại không thèm để ý, ngay khoảng khắc hai chú cháu Phùng gia này xuất hiện, hắn đã có thêm một kỹ năng thăng cấp mới:
Mắt Sau Gáy: Người đâm sau lưng không cho phép bị người khác đâm sau lưng, ngươi có được tầm nhìn ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro