Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Phùng Thất
2024-11-10 08:21:07
Ngay giây phút có được kỹ năng này, cho dù Đỗ Cách không quay đầu lại thì vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt của hai chú cháu Phùng gia đang vô cùng nghiêm túc, đây là một loại thị giác vô cùng tự nhiên, giống như hắn bẩm sinh đã có thể nhìn được ba trăm sáu mươi độ vậy, không có chút khác thường nào.
Có kỹ năng này, trên đời sẽ không còn ai có thể đánh lén sau lưng hắn nữa!
Cảm nhận được cảm giác sung sướng mà đâm sau lưng mang lại, Đỗ Cách cũng không để ý đến việc Phùng Cửu tức giận đã vạch trần từ khóa của hắn, cười cười cãi lại:
“Cửu ca, ta không hề làm trái lời nói và hành vi của ta. Hiện tại thân phận của ta là bồi luyện của Phùng gia, tất cả những gì ta làm đều là để giữ gìn ích lợi của Phùng gia. Hơn nữa ta cũng không hề phản bội ngươi. Ta chỉ dùng sự thật làm người lạc đường biết quay đầu thôi. Giang hồ lớn thế này, một mình lang bạt là quá nguy hiểm, chúng ta dựa vào cây cổ thụ là Phùng gia thì mới có thể có bóng râm tốt để hưởng thụ!”
“Phùng Thất, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành động của ngươi.”
Phùng Cửu nhìn chằm chằm hai chú cháu đang im lặng đứng ngoài cửa, nói:
“Lão sư của ngươi không nói cho ngươi biết hậu quả khi bại lộ thân phận với người dân bản xứ sao?”
Lão sư của ta đúng là không nói cho ta biết hậu quả đó, thì sao?
Đỗ Cách chửi thầm, thở dài nói:
“Cửu ca, lão sư của ta chỉ dạy cho ta, phải biết tùy cơ ứng biến.”
Phùng Cửu hừ lạnh:
“Ngu ngốc.”
“Cửu ca, mau ăn đi! Ăn nhiều vào, mau mau khôi phục lại, cùng ta cùng nhau phụ trợ Phùng gia, phát dương quang đại Phùng gia, như thế thì chúng ta mới có thể lấy được ích lợi lớn nhất.”
Đỗ Cách đưa lưng về phía hai chú cháu Phùng gia, nhìn Phùng Cửu, nghiêm túc nói:
“Ta là một người phụ trợ, đi ra ngoài lưu lạc thiên nhai, chúng ta không xu dính túi, ngươi có thể ăn được món gì ngon chứ? Nhưng nếu có một gia tộc làm chỗ dựa thì khác, được đến sự tin tưởng của Phùng gia, ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, như vậy thì trưởng thành mới nhanh, không phải sao?”
Phùng Cửu hơi sửng sờ, nhìn về phía hai chú cháu họ Phùng.
Phùng Thế Nghĩa còn chưa biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão ta là một người thông minh, đầu tiên bày tỏ thái độ:
“Phùng Cửu, ta có thể bảo đảm sẽ không làm gì các ngươi. Chúng ta có thể hợp tác.”
“Được, hi vọng các ngươi nói chuyện giữ lời.”
Phùng Cửu trầm ngâm một lúc, dường như đã chấp nhận số phận, tiếp tục nhét trà bánh vào miệng, lẩm bẩm nói.
Thấy vết thương của Phùng Cửu khôi phục càng lúc càng nhanh, hai chú cháu họ Phùng đã biết những gì Đỗ Cách nói đều là sự thật, hai người nhìn nhau, ánh mắt dần dần trở nên hưng phấn.
Phùng Vân Kiệt nói:
“Phùng Thất, ngươi có thể giải thích cho chúng ta sao?”
“Đương nhiên, nhưng mà trước khi giải thích, các ngươi phải khống chế Phùng Cửu trước mới được, ta không biết hắn khôi phục nhanh đến cỡ nào, nhưng mà trước đó hắn luôn muốn chạy trốn khỏi Phùng gia, chúng ta phải đề phòng cẩn thận.”
Đỗ Cách gật đầu, phản bội Phùng Cửu ngay trước mặt hắn ta, giống như lúc nãy người khuyên nhủ Phùng Cửu không phải là hắn vậy.
Phùng Cửu phun toàn bộ điểm tâm trong miệng ra, trừng mắt nhìn Đỗ Cách, rống giận:
“Phùng Thất, CMN...”
Phùng Thế Nghĩa tin tưởng Đỗ Cách hơn Phùng Cửu rất nhiều, dù sao thì hắn còn có kỹ năng xả thân vì nghĩa, ngay từ lúc bắt đầu đã làm cho đối tượng được bảo vệ hạ thấp cảnh giác ba mươi phần trăm.
Cho nên, lão ta không chút do dự lắc người sang bên đó, điểm hai cái trước ngực Phùng Cửu, khống chế huyệt đạo của hắn ta.
…
Phòng Nghị Sự.
Gia chủ Phùng Thế Nhân và rất nhiều nhân vật trọng yếu của Phùng gia đều tề tụ lại đây, quan sát Phùng Cửu ăn cơm giống như đang nhìn một con khỉ. thỉnh thoảng có người tới sờ mạch đập của Phùng Cửu một chút, rồi quan sát vết thương của hắn xem có thay đổi gì không.
Đỗ Cách nắm má Phùng Cửu, phụ trách nhét thức ăn vào miệng hắn, thái độ vô cùng bá đạo không cho phép từ chối.
Má Phùng Cửu phồng lên, giống như một con sóc đang nhét đầy thức ăn trong miệng, vành mắt hắn phiếm hồng, mắt mở trừng trừng nhìn người đang đút thức ăn cho mình, răng thì nghiến ken két, phảng phất như đang nhai thịt của Đỗ Cách. Khốn kiếp, bắt nạt người quá đáng, đợi gia lớn rồi sẽ từ từ cắn chết ngươi...
"Cửu ca, đúng, đúng, cứ như vậy, nhai từng miếng một rồi dùng sức nuốt xuống. ăn no thì khôi phục mới nhanh, khôi phục rồi mới có sức lực để đánh ta chứ.”
Đỗ Cách hồn nhiên không để ý đến ánh mắt như ăn thịt người của Phùng Cửu, cứ tiếp tục nhét bánh ngọt vào miệng hắn giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ không hiểu chuyện. vừa cố chấp bảo vệ được độ hảo hữu của hai người, vừa tiện thể hưởng thụ cảm giác sung sướng khi tố chất cơ thể tăng lên.
Giờ này khắc này, Đỗ Cách đang phân không rõ hành vi hiện tại của mình là đang ‘bảo vệ’ hay là ‘đâm sau lưng’, nhưng việc tố chất cơ thể tăng lên nhanh chóng là thứ không thể lừa được người.
Đỗ Cách cảm khái, hắn quả nhiên là một diễn viên trời sinh, nếu biết mình có thiên phú như này từ sớm thì lúc ở trái đất hắn đã báo danh học viện điện ảnh rồi.
Có kỹ năng này, trên đời sẽ không còn ai có thể đánh lén sau lưng hắn nữa!
Cảm nhận được cảm giác sung sướng mà đâm sau lưng mang lại, Đỗ Cách cũng không để ý đến việc Phùng Cửu tức giận đã vạch trần từ khóa của hắn, cười cười cãi lại:
“Cửu ca, ta không hề làm trái lời nói và hành vi của ta. Hiện tại thân phận của ta là bồi luyện của Phùng gia, tất cả những gì ta làm đều là để giữ gìn ích lợi của Phùng gia. Hơn nữa ta cũng không hề phản bội ngươi. Ta chỉ dùng sự thật làm người lạc đường biết quay đầu thôi. Giang hồ lớn thế này, một mình lang bạt là quá nguy hiểm, chúng ta dựa vào cây cổ thụ là Phùng gia thì mới có thể có bóng râm tốt để hưởng thụ!”
“Phùng Thất, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành động của ngươi.”
Phùng Cửu nhìn chằm chằm hai chú cháu đang im lặng đứng ngoài cửa, nói:
“Lão sư của ngươi không nói cho ngươi biết hậu quả khi bại lộ thân phận với người dân bản xứ sao?”
Lão sư của ta đúng là không nói cho ta biết hậu quả đó, thì sao?
Đỗ Cách chửi thầm, thở dài nói:
“Cửu ca, lão sư của ta chỉ dạy cho ta, phải biết tùy cơ ứng biến.”
Phùng Cửu hừ lạnh:
“Ngu ngốc.”
“Cửu ca, mau ăn đi! Ăn nhiều vào, mau mau khôi phục lại, cùng ta cùng nhau phụ trợ Phùng gia, phát dương quang đại Phùng gia, như thế thì chúng ta mới có thể lấy được ích lợi lớn nhất.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Cách đưa lưng về phía hai chú cháu Phùng gia, nhìn Phùng Cửu, nghiêm túc nói:
“Ta là một người phụ trợ, đi ra ngoài lưu lạc thiên nhai, chúng ta không xu dính túi, ngươi có thể ăn được món gì ngon chứ? Nhưng nếu có một gia tộc làm chỗ dựa thì khác, được đến sự tin tưởng của Phùng gia, ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, như vậy thì trưởng thành mới nhanh, không phải sao?”
Phùng Cửu hơi sửng sờ, nhìn về phía hai chú cháu họ Phùng.
Phùng Thế Nghĩa còn chưa biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão ta là một người thông minh, đầu tiên bày tỏ thái độ:
“Phùng Cửu, ta có thể bảo đảm sẽ không làm gì các ngươi. Chúng ta có thể hợp tác.”
“Được, hi vọng các ngươi nói chuyện giữ lời.”
Phùng Cửu trầm ngâm một lúc, dường như đã chấp nhận số phận, tiếp tục nhét trà bánh vào miệng, lẩm bẩm nói.
Thấy vết thương của Phùng Cửu khôi phục càng lúc càng nhanh, hai chú cháu họ Phùng đã biết những gì Đỗ Cách nói đều là sự thật, hai người nhìn nhau, ánh mắt dần dần trở nên hưng phấn.
Phùng Vân Kiệt nói:
“Phùng Thất, ngươi có thể giải thích cho chúng ta sao?”
“Đương nhiên, nhưng mà trước khi giải thích, các ngươi phải khống chế Phùng Cửu trước mới được, ta không biết hắn khôi phục nhanh đến cỡ nào, nhưng mà trước đó hắn luôn muốn chạy trốn khỏi Phùng gia, chúng ta phải đề phòng cẩn thận.”
Đỗ Cách gật đầu, phản bội Phùng Cửu ngay trước mặt hắn ta, giống như lúc nãy người khuyên nhủ Phùng Cửu không phải là hắn vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Cửu phun toàn bộ điểm tâm trong miệng ra, trừng mắt nhìn Đỗ Cách, rống giận:
“Phùng Thất, CMN...”
Phùng Thế Nghĩa tin tưởng Đỗ Cách hơn Phùng Cửu rất nhiều, dù sao thì hắn còn có kỹ năng xả thân vì nghĩa, ngay từ lúc bắt đầu đã làm cho đối tượng được bảo vệ hạ thấp cảnh giác ba mươi phần trăm.
Cho nên, lão ta không chút do dự lắc người sang bên đó, điểm hai cái trước ngực Phùng Cửu, khống chế huyệt đạo của hắn ta.
…
Phòng Nghị Sự.
Gia chủ Phùng Thế Nhân và rất nhiều nhân vật trọng yếu của Phùng gia đều tề tụ lại đây, quan sát Phùng Cửu ăn cơm giống như đang nhìn một con khỉ. thỉnh thoảng có người tới sờ mạch đập của Phùng Cửu một chút, rồi quan sát vết thương của hắn xem có thay đổi gì không.
Đỗ Cách nắm má Phùng Cửu, phụ trách nhét thức ăn vào miệng hắn, thái độ vô cùng bá đạo không cho phép từ chối.
Má Phùng Cửu phồng lên, giống như một con sóc đang nhét đầy thức ăn trong miệng, vành mắt hắn phiếm hồng, mắt mở trừng trừng nhìn người đang đút thức ăn cho mình, răng thì nghiến ken két, phảng phất như đang nhai thịt của Đỗ Cách. Khốn kiếp, bắt nạt người quá đáng, đợi gia lớn rồi sẽ từ từ cắn chết ngươi...
"Cửu ca, đúng, đúng, cứ như vậy, nhai từng miếng một rồi dùng sức nuốt xuống. ăn no thì khôi phục mới nhanh, khôi phục rồi mới có sức lực để đánh ta chứ.”
Đỗ Cách hồn nhiên không để ý đến ánh mắt như ăn thịt người của Phùng Cửu, cứ tiếp tục nhét bánh ngọt vào miệng hắn giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ không hiểu chuyện. vừa cố chấp bảo vệ được độ hảo hữu của hai người, vừa tiện thể hưởng thụ cảm giác sung sướng khi tố chất cơ thể tăng lên.
Giờ này khắc này, Đỗ Cách đang phân không rõ hành vi hiện tại của mình là đang ‘bảo vệ’ hay là ‘đâm sau lưng’, nhưng việc tố chất cơ thể tăng lên nhanh chóng là thứ không thể lừa được người.
Đỗ Cách cảm khái, hắn quả nhiên là một diễn viên trời sinh, nếu biết mình có thiên phú như này từ sớm thì lúc ở trái đất hắn đã báo danh học viện điện ảnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro