Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Thiên Ma Đại Nh...
2024-11-10 08:21:07
Ông lão nói:
“Chẳng qua là tiểu nhân cảm thấy mình đã nhận ân huệ của đại nhân rồi...”
“Lão trượng, bao nhiêu tiền cũng không đổi lại mạng của con gái ngươi được!”
Đỗ Cách hít một hơi:
“Hãy cầm số tiền này, tìm một người chất phác để hắn dưỡng lão đưa ma cho ngươi đi! Duy Hòa Bang vẫn luôn ở đây, sẽ không có ai dám đánh chủ ý lên tiền tài này của ngươi đâu...”
Liễu Thành phái người đi lấy tiền.
Đỗ Cách nói:
“Lấy nhiều một chút đi, mấy năm nay Thiết Chưởng bang tạo nghiệt không ít, hôm nay chỉ sợ phải bồi thường không ít ngân lượng đâu.”
Lời vừa dứt, dân chúng vây xem lập tức xôn xao lên.
Từ xưa tiền tài đã động lòng người.
Thì ra bọn họ lo Đỗ Cách một bàn tay không vỗ nên tiếng, vừa quay đầu Thiết Chưởng bang đã ngóc đầu trở lại thì người xui xẻo vẫn là bọn họ, nhưng bây giờ vừa có thể báo thù, vừa có tiền cầm thì lại không giống như vậy.
Cầm tiền rồi, cho dù có rời khỏi Lư Dương Thành đến nơi khác sinh sống thì cũng tốt!
Một trăm lượng đấy!
Cả một đời bọn họ cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy...
Ông lão nhìn Đỗ Cách, lại dập đầu mấy cái, khóc không thành tiếng:
“Thiên Ma đại nhân, ngài là người tốt. Tiểu nhân sẽ cung phụng bài vị trường sinh của đại nhân ở trong nhà, ngày ngày cầu phúc cho đại nhân, phù hộ đại nhân sống lâu trăm tuổi...”
“Thiên Ma đại nhân, tiểu nhân cũng có oan khuất ạ, Ngưu Triêu Kiệt của Thiết Chưởng bang vì cướp đoạt bảo ngọc tổ truyền của tiểu nhân àm ép chết phụ thân của tiểu nhân...”
Giữa đám nha dịch, một vị hương chủ chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất...
“Thiên Ma đại nhân, tám mẫu ruộng tốt trong nhà của tiểu nhân bị Nghiêm Thọ của Thiết Chưởng bang cướp đi...”
“Thiên Ma đại nhân...”
...
Bịch bịch, trong đám người lập tức có mười mấy người vọt ra, tranh nhau chen lấn chạy về phía Đỗ Cách, Vương Tam vừa mới đoạt đi danh tiếng của Đỗ Cách thì lại bị đám người phớt lờ lần nữa.
Thuộc tính của Đỗ Cách dần dần tăng lên.
Cùng lúc đó, người của Thiết Chưởng bang cũng hỗn loạn, không ít người nhấc chân bỏ chạy.
Có ai mà không sợ chứ!
Vương Tam quá độc ác, nếu mà chạy thì không chừng còn có cơ hội, chứ ở lại để bị hắn tra tấn, chuyện đó còn đáng sợ hơn so với chết!
Nhìn thấy càng lúc càng có nhiều người chạy trốn, Đỗ Cách khẽ nhíu mày:
“Khâu Phi Long, bắt người lại đi, để một tên chạy thoát ta sẽ chặt một đầu ngón tay của phụ thân ngươi...”
“...”
Khâu Phi Long tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Cách một cái rồi thở hồng hộc nói:
“Phi Long vệ, còn đứng ngây đó làm gì, bắt người đi, để một tên chạy thoát, ta sẽ chặt đứt từng ngón tay của các ngươi.”
Nhìn Khâu Phi Long đã mất đi tỉnh táo, Khâu Nguyên Lãng thở dài một tiếng, quay đầu mắt nhìn Đỗ Cách:
“Phùng Thất, ngươi làm như vậy sẽ gây ra đại loạn đó.”
“Ta biết, khi ta quyết định bảo vệ chính nghĩa thì đã biết đây chính là con đường khó đi nhất, nhưng chuyện này cũng nên có người làm, không phải sao?”
Đỗ Cách nhìn đám người hỗn loạn, cười nhạt một tiếng:
“Ta không tin, trên đời này thật sự không có người tốt.”
Khâu Nguyên Lãng nhìn Đỗ Cách đầy ẩn ý, than nhẹ một tiếng, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
...
Trong đám người, người của các môn phái lớn nhìn Đỗ Cách và Vương Tam điên cuồng, mọi người đều nhíu mày không thôi.
Một trong bảy trưởng lão của Cái Bang quay đầu phân phó một tên ăn mày ở bên cạnh:
“Hổ Tử, phái người đi thăm dò một chút xem, trong bang chúng ta có người bị Thiên Ma đoạt xác hay không, tên này quá tà tính rồi, sau khi điều tra phải khống chế lại trước.”
“Vâng, trưởng lão.”
Tên ăn mày tuân mệnh đi làm.
“Lão Thang, ngươi lập tức chạy về tổng đàn, kể lại chuyện xảy ra ở đây cho bang chủ.”
Sau đó, hắn lại chuyển sang một tên ăn mày khá lớn tuổi khác, cau mày nói:
“Ta cảm giác trời sắp thay đổi rồi.”
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra trong Tam môn Ngũ phái đến đây điều tra tình huống.
Đỗ Cách luôn mồm nói muốn bảo vệ chính nghĩa, nhưng bọn họ chỉ thấy được sự điên cuồng từ trên người hắn, thấy được một Thiên Ma không thể khống chế...
Cùng ngày hôm đó, có rất nhiều người cưỡi khoái mã, chạy từ Lư Dương Thành về phía trời nam biển bắc, truyền tin tức ra ngoài.
...
Phùng Trung đội nón vành rộng che mặt chen chúc trong đám người, nhìn hai người Đỗ Cách danh tiếng lan xa phía trước, trên mặt mang nụ cười giễu cợt:
“Hai tên ngu xuẩn, sắp chết đến nơi rồi còn không biết. Thật sự cho rằng chỉ dựa vào mấy thổ dân là có thể đào thải những người khác sao? Có điều như vậy cũng tốt, có hai người các ngươi làm bóng đèn thu hút sự chú ý thì tiểu gia ta bớt phải chạy tới chạy lui, canh giữ ở trong Lư Dương Thành này, đúng lúc ngồi ngư ông đắc lợi. Còn có thể cho các ngươi thêm một thanh củi, ha ha! Người có thể cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng thật sự!”
“Chẳng qua là tiểu nhân cảm thấy mình đã nhận ân huệ của đại nhân rồi...”
“Lão trượng, bao nhiêu tiền cũng không đổi lại mạng của con gái ngươi được!”
Đỗ Cách hít một hơi:
“Hãy cầm số tiền này, tìm một người chất phác để hắn dưỡng lão đưa ma cho ngươi đi! Duy Hòa Bang vẫn luôn ở đây, sẽ không có ai dám đánh chủ ý lên tiền tài này của ngươi đâu...”
Liễu Thành phái người đi lấy tiền.
Đỗ Cách nói:
“Lấy nhiều một chút đi, mấy năm nay Thiết Chưởng bang tạo nghiệt không ít, hôm nay chỉ sợ phải bồi thường không ít ngân lượng đâu.”
Lời vừa dứt, dân chúng vây xem lập tức xôn xao lên.
Từ xưa tiền tài đã động lòng người.
Thì ra bọn họ lo Đỗ Cách một bàn tay không vỗ nên tiếng, vừa quay đầu Thiết Chưởng bang đã ngóc đầu trở lại thì người xui xẻo vẫn là bọn họ, nhưng bây giờ vừa có thể báo thù, vừa có tiền cầm thì lại không giống như vậy.
Cầm tiền rồi, cho dù có rời khỏi Lư Dương Thành đến nơi khác sinh sống thì cũng tốt!
Một trăm lượng đấy!
Cả một đời bọn họ cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy...
Ông lão nhìn Đỗ Cách, lại dập đầu mấy cái, khóc không thành tiếng:
“Thiên Ma đại nhân, ngài là người tốt. Tiểu nhân sẽ cung phụng bài vị trường sinh của đại nhân ở trong nhà, ngày ngày cầu phúc cho đại nhân, phù hộ đại nhân sống lâu trăm tuổi...”
“Thiên Ma đại nhân, tiểu nhân cũng có oan khuất ạ, Ngưu Triêu Kiệt của Thiết Chưởng bang vì cướp đoạt bảo ngọc tổ truyền của tiểu nhân àm ép chết phụ thân của tiểu nhân...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữa đám nha dịch, một vị hương chủ chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất...
“Thiên Ma đại nhân, tám mẫu ruộng tốt trong nhà của tiểu nhân bị Nghiêm Thọ của Thiết Chưởng bang cướp đi...”
“Thiên Ma đại nhân...”
...
Bịch bịch, trong đám người lập tức có mười mấy người vọt ra, tranh nhau chen lấn chạy về phía Đỗ Cách, Vương Tam vừa mới đoạt đi danh tiếng của Đỗ Cách thì lại bị đám người phớt lờ lần nữa.
Thuộc tính của Đỗ Cách dần dần tăng lên.
Cùng lúc đó, người của Thiết Chưởng bang cũng hỗn loạn, không ít người nhấc chân bỏ chạy.
Có ai mà không sợ chứ!
Vương Tam quá độc ác, nếu mà chạy thì không chừng còn có cơ hội, chứ ở lại để bị hắn tra tấn, chuyện đó còn đáng sợ hơn so với chết!
Nhìn thấy càng lúc càng có nhiều người chạy trốn, Đỗ Cách khẽ nhíu mày:
“Khâu Phi Long, bắt người lại đi, để một tên chạy thoát ta sẽ chặt một đầu ngón tay của phụ thân ngươi...”
“...”
Khâu Phi Long tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Cách một cái rồi thở hồng hộc nói:
“Phi Long vệ, còn đứng ngây đó làm gì, bắt người đi, để một tên chạy thoát, ta sẽ chặt đứt từng ngón tay của các ngươi.”
Nhìn Khâu Phi Long đã mất đi tỉnh táo, Khâu Nguyên Lãng thở dài một tiếng, quay đầu mắt nhìn Đỗ Cách:
“Phùng Thất, ngươi làm như vậy sẽ gây ra đại loạn đó.”
“Ta biết, khi ta quyết định bảo vệ chính nghĩa thì đã biết đây chính là con đường khó đi nhất, nhưng chuyện này cũng nên có người làm, không phải sao?”
Đỗ Cách nhìn đám người hỗn loạn, cười nhạt một tiếng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta không tin, trên đời này thật sự không có người tốt.”
Khâu Nguyên Lãng nhìn Đỗ Cách đầy ẩn ý, than nhẹ một tiếng, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
...
Trong đám người, người của các môn phái lớn nhìn Đỗ Cách và Vương Tam điên cuồng, mọi người đều nhíu mày không thôi.
Một trong bảy trưởng lão của Cái Bang quay đầu phân phó một tên ăn mày ở bên cạnh:
“Hổ Tử, phái người đi thăm dò một chút xem, trong bang chúng ta có người bị Thiên Ma đoạt xác hay không, tên này quá tà tính rồi, sau khi điều tra phải khống chế lại trước.”
“Vâng, trưởng lão.”
Tên ăn mày tuân mệnh đi làm.
“Lão Thang, ngươi lập tức chạy về tổng đàn, kể lại chuyện xảy ra ở đây cho bang chủ.”
Sau đó, hắn lại chuyển sang một tên ăn mày khá lớn tuổi khác, cau mày nói:
“Ta cảm giác trời sắp thay đổi rồi.”
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra trong Tam môn Ngũ phái đến đây điều tra tình huống.
Đỗ Cách luôn mồm nói muốn bảo vệ chính nghĩa, nhưng bọn họ chỉ thấy được sự điên cuồng từ trên người hắn, thấy được một Thiên Ma không thể khống chế...
Cùng ngày hôm đó, có rất nhiều người cưỡi khoái mã, chạy từ Lư Dương Thành về phía trời nam biển bắc, truyền tin tức ra ngoài.
...
Phùng Trung đội nón vành rộng che mặt chen chúc trong đám người, nhìn hai người Đỗ Cách danh tiếng lan xa phía trước, trên mặt mang nụ cười giễu cợt:
“Hai tên ngu xuẩn, sắp chết đến nơi rồi còn không biết. Thật sự cho rằng chỉ dựa vào mấy thổ dân là có thể đào thải những người khác sao? Có điều như vậy cũng tốt, có hai người các ngươi làm bóng đèn thu hút sự chú ý thì tiểu gia ta bớt phải chạy tới chạy lui, canh giữ ở trong Lư Dương Thành này, đúng lúc ngồi ngư ông đắc lợi. Còn có thể cho các ngươi thêm một thanh củi, ha ha! Người có thể cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng thật sự!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro