Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Lão Khâu
2024-11-10 08:21:07
Phụt! Máu tươi văng khắp nơi.
Gương mặt Vương Tam lộ vẻ say mê ở trong tiếng kêu gào thê thảm của Lưu Hắc Cẩu:
“Cục cưng à, tiếng kêu của ngươi thật dễ nghe, đáng tiếc, âm thanh như vậy mà chỉ có thể được nghe một lần, hãy kêu nhiều một chút đi, kêu ra thì sẽ không sợ nữa. Chịu khó một chút, tiếp theo ta sẽ rất dịu dàng thôi.”
Vừa nói xong hắn lại chém một đao xuống, cái chân vừa rồi mới chỉ bị hắn chọc ra một lỗ giờ đứt đôi ngay lập tức.
Lưu Hắc Cẩu phát ra tiếng kêu thảm thiết điên cuồng, hắn giãy giụa vừa đi vừa vừa lết:
“Đừng, hãy tha cho ta. Liễu đường chủ, hương chủ, giết ta đi, đừng để cho tên điên này tra tấn ta!”
Không có ai động đậy. Đỗ Cách ở phía trên mắt híp mắt nhìn chằm chằm vào đám người, có ai nguyện ý vì một tên ác ôn mà đắc tội cấp trên chứ, lỡ như hắn thật sự cho bang chủ một đao, vậy thì người nhà họ Khâu còn không chém chết tươi bọn họ sao?
...
Thuộc tính vẫn tăng rất nhanh!
Nhìn thấy Vương Tam dứt khoát chặt đứt chân của Lưu Hắc Cẩu với một đao, Đỗ Cách lập tức biết thực lực của hắn ta đã tăng lên rồi.
Chỉ là hắn không quá quan tâm. Từ khi bắt đầu chỉnh đốn Thiết Chưởng bang, thuộc tính của hắn ta cứ liên tục tăng vùn vụt, về cơ bản thì không hề dừng lại.
Nhất là khi hắn đã định tội cho Lưu Hắc Cẩu rồi, bảo vệ chính nghĩa thay ông lão mất con thì thuộc tính càng tăng lên vượt bậc.
Hơn nữa, hắn còn công khai chuyện Thiên Ma ra, tương đương với việc đâm vào lưng tất cả các tuyển thủ ở đây, chuyện Thiên Ma lan truyền càng rộng thì người bị hại càng nhiều, thực lực của hắn cũng sẽ tăng trưởng càng nhanh.
Hai tướng Điệp gia, hắn không sợ bất cứ kẻ nào.
Lúc này, hắn đã cảm thấy cho dù bây giờ mình thả Khâu Nguyên Lãng ra, người khác muốn cứu hắn, hắn cũng có thể chạy về trước, chém đứt đầu ngón tay của lão Khâu.
...
“... Giúp ngươi ư? Ha ha ha, tiểu khả ái à, trừ ta ra thì ai sẽ giúp ngươi nữa chứ? Không nên động đậy đâu, để cho ta nhìn trái tim của ngươi một chút, xem xem trong nội tâm của ngươi rốt cuộc có ta hay không?”
Giọng nói của Vương Tam quanh quẩn giữa thiên địa.
Tiếng bàn luận xôn xao xung quanh đều ngừng lại.
Không thiếu dân chúng vây xem nhìn thấy Vương Tam điên cuồng như vầy, đều bị dọa sợ.
Có người gan nhỏ dứt khoát nhắm mắt lại, cũng có người chịu không nổi kích thích, chạy sang một bên nôn thốc nôn tháo…
“Thất tiên sinh, quá đáng quá rồi, giết hắn là được, sao lại tra tấn hắn trước mặt mọi người chứ?”
Khâu Nguyên Lãng nhịn không được nhíu mày.
“Bây giờ không đành lòng à? Hắn hành hạ cô con gái mười sáu tuổi của người ta ba ngày, lại còn ép người ta nhảy giếng, cắt đứt chân của phụ thân nàng ấy, lúc đó tại sao ngươi lại không có sự không đành lòng kia nhỉ?”
Đỗ Cách chỉ vào ông lão què chân phía dưới, nói: “Bệnh nặng cần cho thuốc mạnh, ta muốn để tất cả mọi người nhìn xem, làm chuyện ác sẽ có hậu quả gì, ta không phải là quan phủ, ta là Thiên Ma, ta chỉ dùng thủ đoạn của mình để bảo vệ chính nghĩa thôi…”
Ông lão què chân vốn là bị Vương Tam dọa sợ, ngơ ngác nói không ra lời, nhưng nghe thấy lời nói của Đỗ Cách, ông ấy không khỏi nhớ tới con gái chết thảm của mình, sự không đành lòng dưới đáy mắt lập tức biến mất.
Mắt ông lão rưng rưng, trừng mắt với Lưu Hắc Cẩu đang kêu thảm giãy dụa, hung tợn nói:
“Thiên Ma đại nhân nói rất đúng, đối phó loại người độc ác này là phải để cho bọn họ nhận lấy sự trừng phạt tàn khốc nhất, để cho bọn họ không còn dám hại người nữa.”
Nói xong, ông ấy không nhìn Lưu Hắc Cẩu nữa, mà chỉnh lại bộ quần áo lam lũ của mình cho ngay ngắn rồi nhìn Đỗ Cách, lão ta rất cung kính dập đầu với hắn một cái, trên gương mặt là sự thoải mái và giải thoát:
“Đa tạ Thiên Ma đại nhân đã giải oan cho tiểu nhân, tâm nguyện của tiểu nhân đã được hoàn thành, đời này cũng không có gì nuối tiếc nữa, đã có mặt mũi đi xuống gặp con gái đáng thương của ta rồi.”
“Lão trượng, người chết cũng đã qua đời rồi, nhưng người sống vẫn còn phải tiếp tục, nếu không ta thay ngươi đòi lại chính nghĩa, ngươi lại chạy đi tự sát, vậy thì việc ta bảo vệ chính nghĩa còn có ý nghĩa gì nữa?”
Đỗ Cách nhìn thấu ý nghĩ của ông ta, cười ôn hòa:
“Hãy sống đi, sống thay cả con gái của ngươi nữa, nhìn kẻ xấu trên cõi đời này bị ta trừng phạt từng người một, nhìn thế đạo thay đổi như thế nào, vậy không tốt hơn sao?
Huống chi, Lưu Hắc Cẩu là người của Thiết Chưởng bang, Thiết Chưởng bang quản thúc không nghiêm nên không thể thiếu đền bù được. Một khi ngươi chết, sự bồi thường này của ta nên đưa cho ai đây? Liễu Thành, phái người lấy 100 lượng bạc trắng đưa cho vị lão trượng này...”
“Thiên Ma đại nhân, ngài giải oan cho tiểu nhân là tiểu nhân đã vô cùng cảm kích rồi, sao còn dám đòi ngân lượng của đại nhân chứ?”
Ông lão xua tay lia lịa.
“Ngươi lo lắng có người đỏ mắt, cướp đoạt ngân lượng của ngươi sao?”
Đỗ Cách hỏi.
“Tiểu nhân không phải có ý này.”
Gương mặt Vương Tam lộ vẻ say mê ở trong tiếng kêu gào thê thảm của Lưu Hắc Cẩu:
“Cục cưng à, tiếng kêu của ngươi thật dễ nghe, đáng tiếc, âm thanh như vậy mà chỉ có thể được nghe một lần, hãy kêu nhiều một chút đi, kêu ra thì sẽ không sợ nữa. Chịu khó một chút, tiếp theo ta sẽ rất dịu dàng thôi.”
Vừa nói xong hắn lại chém một đao xuống, cái chân vừa rồi mới chỉ bị hắn chọc ra một lỗ giờ đứt đôi ngay lập tức.
Lưu Hắc Cẩu phát ra tiếng kêu thảm thiết điên cuồng, hắn giãy giụa vừa đi vừa vừa lết:
“Đừng, hãy tha cho ta. Liễu đường chủ, hương chủ, giết ta đi, đừng để cho tên điên này tra tấn ta!”
Không có ai động đậy. Đỗ Cách ở phía trên mắt híp mắt nhìn chằm chằm vào đám người, có ai nguyện ý vì một tên ác ôn mà đắc tội cấp trên chứ, lỡ như hắn thật sự cho bang chủ một đao, vậy thì người nhà họ Khâu còn không chém chết tươi bọn họ sao?
...
Thuộc tính vẫn tăng rất nhanh!
Nhìn thấy Vương Tam dứt khoát chặt đứt chân của Lưu Hắc Cẩu với một đao, Đỗ Cách lập tức biết thực lực của hắn ta đã tăng lên rồi.
Chỉ là hắn không quá quan tâm. Từ khi bắt đầu chỉnh đốn Thiết Chưởng bang, thuộc tính của hắn ta cứ liên tục tăng vùn vụt, về cơ bản thì không hề dừng lại.
Nhất là khi hắn đã định tội cho Lưu Hắc Cẩu rồi, bảo vệ chính nghĩa thay ông lão mất con thì thuộc tính càng tăng lên vượt bậc.
Hơn nữa, hắn còn công khai chuyện Thiên Ma ra, tương đương với việc đâm vào lưng tất cả các tuyển thủ ở đây, chuyện Thiên Ma lan truyền càng rộng thì người bị hại càng nhiều, thực lực của hắn cũng sẽ tăng trưởng càng nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tướng Điệp gia, hắn không sợ bất cứ kẻ nào.
Lúc này, hắn đã cảm thấy cho dù bây giờ mình thả Khâu Nguyên Lãng ra, người khác muốn cứu hắn, hắn cũng có thể chạy về trước, chém đứt đầu ngón tay của lão Khâu.
...
“... Giúp ngươi ư? Ha ha ha, tiểu khả ái à, trừ ta ra thì ai sẽ giúp ngươi nữa chứ? Không nên động đậy đâu, để cho ta nhìn trái tim của ngươi một chút, xem xem trong nội tâm của ngươi rốt cuộc có ta hay không?”
Giọng nói của Vương Tam quanh quẩn giữa thiên địa.
Tiếng bàn luận xôn xao xung quanh đều ngừng lại.
Không thiếu dân chúng vây xem nhìn thấy Vương Tam điên cuồng như vầy, đều bị dọa sợ.
Có người gan nhỏ dứt khoát nhắm mắt lại, cũng có người chịu không nổi kích thích, chạy sang một bên nôn thốc nôn tháo…
“Thất tiên sinh, quá đáng quá rồi, giết hắn là được, sao lại tra tấn hắn trước mặt mọi người chứ?”
Khâu Nguyên Lãng nhịn không được nhíu mày.
“Bây giờ không đành lòng à? Hắn hành hạ cô con gái mười sáu tuổi của người ta ba ngày, lại còn ép người ta nhảy giếng, cắt đứt chân của phụ thân nàng ấy, lúc đó tại sao ngươi lại không có sự không đành lòng kia nhỉ?”
Đỗ Cách chỉ vào ông lão què chân phía dưới, nói: “Bệnh nặng cần cho thuốc mạnh, ta muốn để tất cả mọi người nhìn xem, làm chuyện ác sẽ có hậu quả gì, ta không phải là quan phủ, ta là Thiên Ma, ta chỉ dùng thủ đoạn của mình để bảo vệ chính nghĩa thôi…”
Ông lão què chân vốn là bị Vương Tam dọa sợ, ngơ ngác nói không ra lời, nhưng nghe thấy lời nói của Đỗ Cách, ông ấy không khỏi nhớ tới con gái chết thảm của mình, sự không đành lòng dưới đáy mắt lập tức biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt ông lão rưng rưng, trừng mắt với Lưu Hắc Cẩu đang kêu thảm giãy dụa, hung tợn nói:
“Thiên Ma đại nhân nói rất đúng, đối phó loại người độc ác này là phải để cho bọn họ nhận lấy sự trừng phạt tàn khốc nhất, để cho bọn họ không còn dám hại người nữa.”
Nói xong, ông ấy không nhìn Lưu Hắc Cẩu nữa, mà chỉnh lại bộ quần áo lam lũ của mình cho ngay ngắn rồi nhìn Đỗ Cách, lão ta rất cung kính dập đầu với hắn một cái, trên gương mặt là sự thoải mái và giải thoát:
“Đa tạ Thiên Ma đại nhân đã giải oan cho tiểu nhân, tâm nguyện của tiểu nhân đã được hoàn thành, đời này cũng không có gì nuối tiếc nữa, đã có mặt mũi đi xuống gặp con gái đáng thương của ta rồi.”
“Lão trượng, người chết cũng đã qua đời rồi, nhưng người sống vẫn còn phải tiếp tục, nếu không ta thay ngươi đòi lại chính nghĩa, ngươi lại chạy đi tự sát, vậy thì việc ta bảo vệ chính nghĩa còn có ý nghĩa gì nữa?”
Đỗ Cách nhìn thấu ý nghĩ của ông ta, cười ôn hòa:
“Hãy sống đi, sống thay cả con gái của ngươi nữa, nhìn kẻ xấu trên cõi đời này bị ta trừng phạt từng người một, nhìn thế đạo thay đổi như thế nào, vậy không tốt hơn sao?
Huống chi, Lưu Hắc Cẩu là người của Thiết Chưởng bang, Thiết Chưởng bang quản thúc không nghiêm nên không thể thiếu đền bù được. Một khi ngươi chết, sự bồi thường này của ta nên đưa cho ai đây? Liễu Thành, phái người lấy 100 lượng bạc trắng đưa cho vị lão trượng này...”
“Thiên Ma đại nhân, ngài giải oan cho tiểu nhân là tiểu nhân đã vô cùng cảm kích rồi, sao còn dám đòi ngân lượng của đại nhân chứ?”
Ông lão xua tay lia lịa.
“Ngươi lo lắng có người đỏ mắt, cướp đoạt ngân lượng của ngươi sao?”
Đỗ Cách hỏi.
“Tiểu nhân không phải có ý này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro