Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Thủ Hạ

2024-11-10 08:21:07

Một lão đầu mặt đầy đau khổ quỳ dưới đất, nơm nớp lo sợ nói ra oan khuất của mình cho Đỗ Cách.

Cho tới nay, bảo vệ Phùng gia cũng giỏi, đâm sau lưng Phùng gia cũng giỏi, bảo vệ chính nghĩa cũng giỏi, nhưng Đỗ Cách chỉ làm việc với tâm thái chơi đùa…

Dù sao, hắn cần lợi dụng bảo vệ để nâng cao thực lực của mình.

Nhưng khi lão nhân gầy da bọc xương kia quỳ gối trước mặt hắn rồi kéo một cái chân gãy ra dập đầu khóc lớn nói ra oan khuất với hắn, rõ ràng tâm thái xem thường cái chết đó làm tâm hắn bỗng nhiên bị kích động.

Dù hắn biết trận mô phỏng là giả, nhưng hắn cũng không nén được cơn lửa giận trong lòng!

Quá đáng! Cái gì mà Phùng gia? Cái gì mà Thiết Chưởng bang?

Không có lấy một người nào tốt, cái thế giới mô phỏng chó chết này cần người như hắn đến để bảo vệ người tốt như này…

Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm nhận được chuyện của mình làm có ý nghĩa, không còn thuần túy là tranh hạng nhất trong trận mô phỏng gì nữa.

Đỗ Cách lườm Khâu Nguyên Lãng một cái, giễu cợt nói:

“Khâu bang chủ, quả là một Thiết Chưởng bang tốt đẹp nhỉ!”

Khâu Nguyên Lãng bị buộc phải xử tội công khai, trong lòng vốn đầy tức giận nên lúc này vẻ mặt hắn có hơi ngượng ngùng:

“Thất tiên sinh, những chuyện này cũng là do người phía dưới làm, ta không biết, ta mà biết thì cũng sẽ không giữ hắn lại làm ô uế uy danh của Thiết Chưởng bang đâu…”

“Uy danh ư?”

Đỗ Cách hừ một tiếng:

“Liễu Thành, bắt Lưu Hắc Cẩu tới đây.”

Liễu Thành bất đắc dĩ, tiến lên một bước hỏi:

“Lưu Hắc Cẩu là thủ hạ của ai?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong đó một hương chủ làm nha dịch đứng dậy, lúng túng nói:

“Là thủ hạ của tiểu nhân.”

Liễu Thành hỏi:

“Ngươi có biết chuyện hắn làm hay không?”

Hương chủ kia lúng túng lắc đầu, vừa định nói thì đột nhiên, phía sau Duy Hòa Bang náo động, một người đụng trúng mọi người, hắn ta đang cố lao nhanh ra khỏi đoàn người.

Liễu Thành nhìn lướt qua phía bên kia, bước vài bước đã đến sau lưng người kia, bóp lấy cổ của hắn túm về rồi nặng nề ném xuống đất.

Sắc mặt Lưu Hắc Cẩu trắng bệch, dập đầu như giã tỏi về phía Đỗ Cách:

“Thiên Ma đại nhân tha mạng, Thiên Ma đại nhân tha mạng, tiểu nhân cũng không dám nữa, cầu xin Thiên Ma đại nhân cho tiểu nhân một cơ hội, ta nguyện ý thành tâm gia nhập vào Duy Hòa Bang, bán mạng thay Thiên Ma đại nhân…”

“Duy Hòa Bang mà thu nhận những người như ngươi thì làm sao nói chuyện bảo vệ chính nghĩa nữa?”

Đỗ Cách hừ một tiếng:

“Liễu đường chủ, giết đi, giữ lại thứ rác rưởi như thế trên đời này chỉ làm ô nhiễm không khí mà thôi, đừng cho hắn chết thoải mái quá…”

Vụ của Lưu Hắc Cẩu vốn đã không cần chứng cớ, huống chi, Đỗ Cách tai thính mắt tinh, nhìn đám người xì xào bàn tán, trong lòng hắn vừa liếc qua cái là thấy ngay chân tướng.

Sau khi kết thúc trận chiến tối qua, cho tới bây giờ, thuộc tính hắn tăng lên cực kỳ ít ỏi.

“Thất ca, giao hắn cho ta đi!”

Vương Tam vốn không nói gì bỗng nhiên đứng dậy:

“Ta cũng nên sưu tập nhiều thứ hơn chút…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù sao, phần lớn thời gian cũng là ở cùng Phùng Thất, hắn chưa tìm thấy một cơ hội biểu hiện nào.

Nhưng khi hắn ôm tay gãy đứng trước mặt mọi người và Đỗ Cách thì người chung quanh chỉ trỏ về phía hắn, lúc bàn luận ầm ĩ thì thuộc tính của hắn tăng vụt vụt, một lát sau, xếp hạng cá nhân lại tăng thêm năm bậc.

Sao Vương Tam có thể bỏ qua cơ hội tăng thuộc tính tốt như vậy, không lợi dụng Phùng Thất làm vang danh thì hắn còn phải đợi tới khi nào?

Hơn nữa, hắn cũng nghĩ thông rồi, từ mấu chốt của Phùng Thất là bảo vệ, hắn gây chấn động lớn như vậy là đang làm một chuyện rất nguy hiểm, một khi sập bàn thì vạn kiếp bất phục. Nhưng mình không giống vậy, bệnh kiều là bệnh kiều, cho dù tương lai Duy Hòa Bang có sập bàn thì cũng sẽ không thay đổi được ấn tượng của thế nhân đối với hắn, thực lực của hắn chỉ có thể tăng lên chứ không sụp đổ.

Nói không chừng tương lai ngược gió lật bàn lại chính là hắn.

Dù sao, nỗi sợ nhõng nhẽo đó cũng không phải là không có tác dụng với Phùng Thất…



“Ừ.”

Đỗ Cách nhìn hắn ta một cái rồi gật đầu tỏ vẻ sao cũng được.

Vương Tam vượt qua đám người đi ra, cầm đao của Liễu Diệp trong tay, hắn đi về phía Lưu Hắc Cẩu đang run lẩy bẩy, vừa đi vừa nói:

“Tiểu Hắc Cẩu của ta, ta thích ngươi đến vậy, mà sao ngươi có thể hư hỏng như thế chứ? Ngươi xem, ngươi cũng khiến mọi người tức giận rồi, vậy hãy để ta tự tay đưa tiễn ngươi đi đi, được chết trong lồng ngực ta thì nhất định ngươi cũng rất hạnh phúc...”

Sự sợ hãi trong lòng Lưu Hắc Cẩu trào dâng, hắn phi người đứng lên muốn chạy, nhưng cái ném vừa rồi của Liễu Thành đã khiến hắn ngã đến mức nội thương.

Vừa đứng lên lại té ngã xuống mặt đất.

Nhìn Vương Tam ngày càng lại gần, sự sợ hãi trên mặt hắn cũng càng ngày càng rõ, hắn giãy giụa lộn nhào muốn chạy ra bên ngoài.

Nhưng Vương Tam lại không cho hắn cơ hội đó, bước nhanh mấy bước đã đến phía sau hắn rồi đạp một cước lên:

“Sao cứ phải trốn chứ? Sao lại muốn rời khỏi ta đến như vậy? Nếu đã như thế thì đừng cần cái chân này nữa, không còn chân, ngươi sẽ không thể rời khỏi ta được...”

Vương Tam chém xuống một đao thật mạnh xuống bắp chân hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa

Số ký tự: 0