Tận Thế Tới Rồi, Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta
Chương 1
Thổ Tinh Hỏa Tinh Tại Nhất Khởi
2024-08-18 02:37:59
"Thẩm Tâm, tôi là mẹ chồng tương lai của cô, nhờ cô giặt cho tôi cái quần lót thì đã làm sao?"
Giọng nói quen thuộc nhưng chói tai đột ngột chui vào tai Thẩm Tâm.
"Xì!"
Đầu óc đau nhói, cô đột nhiên mở mắt.
Vô thức đưa tay sờ cổ mình.
Đầu vẫn còn!
Cảnh tượng tận thế từng màn từng màn như phim chiếu trượt qua trong đầu, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc bạn trai cũ Mã Văn Bân vung dao về phía mình...
Quay nhìn xung quanh, đập vào mắt là rèm cửa màu xanh nhạt và bức tường trắng muốt, trên đó còn treo ảnh đính hôn của cô và Mã Văn Bân.
Đây là... phòng ngủ của mình?
Bên giường còn có một bà lão gầy gò đang nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn, đây là mẹ của Mã Văn Bân, Tô Lệ Quyên.
Chuyện gì thế này, rõ ràng bà ấy đã chết vào năm đầu tiên của ngày tận thế.... tận thế......
Vội vàng lấy điện thoại từ dưới gối ra.
"Ngày 16 tháng 3 năm 2026?"
Cô sẽ không bao giờ quên, ngày 23 tháng 3, một mảnh vỡ không đáng kể của sao Diêm Vương rơi xuống Trái đất, kéo toàn bộ nền văn minh nhân loại vào vực thẳm.
"Thẩm Tâm, cô điếc à? Tôi nói cô không nghe thấy à? Đúng là cha mẹ chết sớm, không có tí giáo dưỡng nào!"
Giọng nói không ngừng nghỉ lại vang lên, Thẩm Tâm trực tiếp tát một cái thật mạnh vào khuôn mặt già nua kia.
Tô Lệ Quyên bị đánh quay một vòng tại chỗ.
"Á! Con khốn này, mày điên rồi?"
Khuôn mặt Tô Lệ Quyên lập tức sưng lên, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm nhìn chằm chằm vào tay mình, cảm giác cơn đau rất rõ ràng.
Đây không phải là mơ!!
Cô thực sự đã được tái sinh vào một tuần trước ngày tận thế!!
Thẩm Tâm tim đập thình thịch, cảm thấy máu trong người đang sôi lên.
Lúc này, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, tôi phải sống sót!
Không muốn trải qua cảnh địa ngục trần gian trong ngày tận thế nữa.
Bảy ngày, còn bảy ngày nữa!
Ba năm sống trong ngày tận thế, đã tôi luyện cho Thẩm Tâm đủ kinh nghiệm.
Cũng khiến cô hiểu rõ, bây giờ điều cô cần làm nhất là gì.
"Thật là phản rồi, còn dám động thủ với mẹ chồng!" Tô Lệ Quyên xông tới định đánh nhau.
"Cút!"
Thẩm Tâm trực tiếp vung tay, đẩy người vào tường, không thể nào để bà ta động vào cô được.
Mặc kệ Tô Lệ Quyên trợn trắng mắt, gần như ngất xỉu.
Cô nghiêm túc nhớ lại, hiện tại mình có bao nhiêu tài sản.
Sau khi bố mẹ mất vì tai nạn xe hơi, họ để lại hai triệu tiền bồi thường, cô tiết kiệm từng đồng, không nỡ tiêu một xu.
Giọng nói quen thuộc nhưng chói tai đột ngột chui vào tai Thẩm Tâm.
"Xì!"
Đầu óc đau nhói, cô đột nhiên mở mắt.
Vô thức đưa tay sờ cổ mình.
Đầu vẫn còn!
Cảnh tượng tận thế từng màn từng màn như phim chiếu trượt qua trong đầu, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc bạn trai cũ Mã Văn Bân vung dao về phía mình...
Quay nhìn xung quanh, đập vào mắt là rèm cửa màu xanh nhạt và bức tường trắng muốt, trên đó còn treo ảnh đính hôn của cô và Mã Văn Bân.
Đây là... phòng ngủ của mình?
Bên giường còn có một bà lão gầy gò đang nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn, đây là mẹ của Mã Văn Bân, Tô Lệ Quyên.
Chuyện gì thế này, rõ ràng bà ấy đã chết vào năm đầu tiên của ngày tận thế.... tận thế......
Vội vàng lấy điện thoại từ dưới gối ra.
"Ngày 16 tháng 3 năm 2026?"
Cô sẽ không bao giờ quên, ngày 23 tháng 3, một mảnh vỡ không đáng kể của sao Diêm Vương rơi xuống Trái đất, kéo toàn bộ nền văn minh nhân loại vào vực thẳm.
"Thẩm Tâm, cô điếc à? Tôi nói cô không nghe thấy à? Đúng là cha mẹ chết sớm, không có tí giáo dưỡng nào!"
Giọng nói không ngừng nghỉ lại vang lên, Thẩm Tâm trực tiếp tát một cái thật mạnh vào khuôn mặt già nua kia.
Tô Lệ Quyên bị đánh quay một vòng tại chỗ.
"Á! Con khốn này, mày điên rồi?"
Khuôn mặt Tô Lệ Quyên lập tức sưng lên, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm nhìn chằm chằm vào tay mình, cảm giác cơn đau rất rõ ràng.
Đây không phải là mơ!!
Cô thực sự đã được tái sinh vào một tuần trước ngày tận thế!!
Thẩm Tâm tim đập thình thịch, cảm thấy máu trong người đang sôi lên.
Lúc này, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, tôi phải sống sót!
Không muốn trải qua cảnh địa ngục trần gian trong ngày tận thế nữa.
Bảy ngày, còn bảy ngày nữa!
Ba năm sống trong ngày tận thế, đã tôi luyện cho Thẩm Tâm đủ kinh nghiệm.
Cũng khiến cô hiểu rõ, bây giờ điều cô cần làm nhất là gì.
"Thật là phản rồi, còn dám động thủ với mẹ chồng!" Tô Lệ Quyên xông tới định đánh nhau.
"Cút!"
Thẩm Tâm trực tiếp vung tay, đẩy người vào tường, không thể nào để bà ta động vào cô được.
Mặc kệ Tô Lệ Quyên trợn trắng mắt, gần như ngất xỉu.
Cô nghiêm túc nhớ lại, hiện tại mình có bao nhiêu tài sản.
Sau khi bố mẹ mất vì tai nạn xe hơi, họ để lại hai triệu tiền bồi thường, cô tiết kiệm từng đồng, không nỡ tiêu một xu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro