Tận Thế Tới: Ta Dựa Vào Tiền Thưởng Để Dự Trữ Hàng Hóa
Trọng Sinh Trước Tận Thế
Phì Điểu Ái Cực Ngư Ngư
2024-07-14 14:21:13
“Kính chào các hành khách, chào mừng quý khách sử dụng giao thông quỹ đạo 2 hào tuyến, trạm cuối đoàn tàu lần này là vườn khoa học kỹ thuật, xin mời các hành khách thông thường chú ý mang theo các vật phẩm tùy thân. Trạm tiếp theo, Vạn Đạt Quảng Tràng, xin mời hướng nơi cửa chuẩn bị xuống xe ..."
Âm thanh thông báo của tàu điện ngầm bỗng dưng phát ra, khiến Cố Đồng Vãn ngẩng đầu. Lúc này cả người cô xuất ra một tầng mồ hôi lạnh, bàn tay đang nắm chốt cửa không khỏi nắm chặt lại.
“A, quả bóng của ta.”
"Đông đông đông".
Bỗng nhiên xuất hiện một dị vật đụng vào trên mu bàn chân của Cố Đình Vãn. Cô mờ mịt cúi đầu, phát hiện là một quả bóng nhỏ với nhiều màu sắc rực rỡ.
Ngay sau đó, đập vào mắt cô là đứa bé trai ước chừng 5 tuổi mặc quần yếm. Cậu bé dáng dấp trắng nõn muợt mà, ngồi xổm ở bên chân Cố Đồng Vãn, cố gắng dùng hết sức lực bình sinh để với lấy quả bóng bị mình ném ra.
Một đứa bé như vậy tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tại tận thế, cho nên đây là ảo giác?
Cố Đồng Vãn dùng sức cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến cô hung hăng nhíu lông mày một cái. Lúc này, đứa bé ngẩng đầu liếc qua Cố Đồng Vãn, hiển nhiên bị giật nảy mình. Trên mặt hoàn toàn sợ hãi, thế là khẩn trương ôm bóng hướng người mẹ chạy.
"Không phải đã nói con phải giữ chặt quả bóng sao, con còn như vậy tức giận. Trở về mẹ sẽ cáo trạng cùng ba con, về sau không cho phép lại mua những thứ này..Ấy, sao con lại run lợi hại như vậy? "
Người mẹ trẻ ôm đứa con của mình, lúc đầu còn muốn răn dạy hai câu, nhưng đứa trẻ lại bỗng nhiên chạy đâm vào lòng mình mà khóc.
Người mẹ phát giác con mình kỳ lạ thì ngẩng đầu nhìn lại theo hướng vừa rồi đứa bé chạy đi nhặt bóng. Thấy sắc mặt cô gái trước mắt đột ngột trắng bệch đến dọa người, đoán chừng cảm xúc người này không bình thường, sẽ không phải là có bệnh nặng gì chứ?
Lúc này cửa xe mở ra, Cố Đồng Vãn bị đám người phía sau vội vã xuống xe xô đẩy đi lên phía trước, mãi cho đến cửa xe đóng lại, chạy tới đường sắt ngầm trước mặt, thì lúc này cô rốt cục mới lấy lại tinh thần. Nơi này là mộng cảnh à?
Nâng lên cánh tay có chút không dám tin, phát hiện mồ hôi lạnh rỉ ra ở phía trên nhìn chân thật như vậy. Mà bản thân đang mặc bộ váy âu phục màu xám phản chiếu trên cánh cửa thoát hiểm pha lê ở đối diện, giày đơn ở trên chân, nghiễm nhiên là đồng phục nhân viên của công ty chăn nuôi OL.
Trang phục như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện tại tận thế khi trật tự thế giới đã sụp đổ. Lúc ấy, toàn cầu mất điện trong tám năm, công trình cỡ lớn như loại tàu điện ngầm này đã vô pháp vận hành như bình thường.
Trọng yếu nhất chính là, cô nhìn qua khuôn mặt cực kỳ thanh tú phản chiếu trong gương, mái tóc quăn được đánh rối trên vai, cùng với người thương tích đầy mình ở tận thế năm đó như hai người khác nhau, bỗng nhiên có chút run rẩy đưa tay vuốt lên khuôn mặt.
Tại tận thế vùng vẫy tám năm, cô lúc đó hận nhất chính là khuôn mặt quá xuất chúng của mình. Bởi vì gương mặt này mà chọc mầm tai vạ cùng với người ngấp nghé.
Nam nhân bức thiết muốn cô làm đồ chơi. Nữ nhân thì ghen ghét cô như muốn nghiền xương thành tro. Tận thế năm thứ năm, cô không chỉ bị người vạch mặt hủy dung, tóc cũng bị cạo sạch.
Nhưng những điều này đều không phải làm cho Cố Đình Vãn sợ hãi nhất, cô sợ hơn là tại tận thế mặc không có, ăn không thể no, thời gian tối tăm không có ánh mặt trời.
Cô vì muốn no bụng mà có thể ăn đồ thiu biến chất thậm chí đồ ăn đã sinh giòi; không có nước liền uống qua nước lụt chứa người chết thậm chí nước tiểu của mình.
Cũng vì có thể tránh né thiên tai khó lường cùng với zombie bỗng dưng xuất hiện, mà không thể không ở những khu vực kín đáo không kẻ hở, con muỗi thì bay từ cống thoát nước xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Càng làm người ta rùng mình chính là nhân tính hắc ám tại tận thế, hiện tượng cướp của giết người hay nhân lúc cháy nhà hôi của đã trở nên bình thường hóa. Trật tự cùng pháp luật đã triệt để sụp đổ, chính phủ cùng quân đội đã sớm không còn cách nào kiểm soát nên dần dần mất quyền khống chế.
Thậm chí ở bên trong căn cứ, xã hội cũng dần dần hình thành chế độ giai cấp, giá trị nhân loại không còn bình đẳng, bị phân chia thành đủ loại khác biệt, tạo ra người cao đẳng và người không có bất cứ gì giá trị thành người hạ đẳng, thậm chí lưu lạc làm nô lệ.
Tại tận thế, Cố Đình Văn từng giết qua người, cũng tính kế qua những người có mưu đồ bất chính với mình.
Lúc đó, chỉ cần có thể ăn được một miếng cơm, cô thậm chí có thể đánh cược hết thảy, chỉ để được sống sót; cho dù là hoàn cảnh ác liệt, cô cũng muốn tiếp tục sống sót, chỉ cần sống sót một ngày thì luôn có thể trông thấy tinh cầu này dần dần khôi phục lại sức sống một ngày.
Cô tự cho rằng chỉ cần tránh thoát thiên tai ác liệt cùng zombie biến dị, lại không nghĩ rằng cuối cùng vẫn thất bại vì tâm tính ác độc con người.
Lần tham gia nhiệm vụ cuối cùng với tiểu đội, cô bị thành viên trong tiểu đội từ bỏ, thậm chí không tiếc đưa cô làm mồi nhử kéo dài truy kích của zombie. Cuối cùng vì không muốn rơi vào miệng to như chậu máu của zombie, lê lết thân thể bị thương từ cầu lớn nhảy xuống.
Rõ ràng tuyệt không tính tới khả năng có thể sống sót, rơi vào trong nước một khắc, cô đã sớm từ bỏ cầu sinh, chờ đợi nước sông lạnh như băng đem chính mình bao phủ, tới giờ vẫn còn nhớ kỹ cảm giác ngạt thở bao trùm trong nháy mắt.
Nhưng vì sao một cái chớp mắt, cô lại xuất hiện ở trên tàu điện ngầm. Đè nén xuống tiếng thở hổn hển, tay run run từ bên trong ba lô lệch vai lấy điện thoại di động ra, phía trên thình lình hiện ra chính là tháng 6 năm 2022, thời gian lui về tám năm trước, cũng chính là 2 tháng trước khi tận thế bộc phát.
Không biết là kinh hỉ hay sợ hãi, Cố Đồng Vãn từ từ ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, trong khe hở âm thầm rơi lệ.
Cô thế mà trọng sinh, cô không chết. Cô về tới thời gian trước khi tận thế, mà không phải là người lại giống như sâu bọ ở tận thế.
Không biết khóc bao lâu, bên cạnh người đi qua đi lại, người vội vã đi làm, bên tai là những tiếng bước chân hỗn tạp. Cố Đồng Vãn hơi hòa hoãn cảm xúc, từ từ điều chỉnh hô hấp, bắt đầu lựa chọn nhận mệnh trước mắt này.
Nếu như nói thế giới này có Thần Minh lựa chọn cô để sống lại một đời, cô nguyện ý nắm chặt cơ hội không dễ có được, cho dù là biết tinh cầu này sắp tiến hành một vòng đả kích hủy diệt.
Tận thế trước hai tháng, cô lúc đó đang làm gì. Chắc chính mình hẳn là còn cố gắng học để trở thành nhân viên chính thức của công ty chăn nuôi. Tại kỳ thực tập đại học năm thứ tư, mỗi ngày phải rời giường lúc 6h, có mặt tại ga tàu lúc 7h; vừa ngáp vừa đứng một giờ ở trên tàu diện ngầm.
Đến công ty lúc 8h, sau đó 8h30 tối mới có thể trở về đến nhà, tiền lương thực tâp một tháng tới tay bất quá là 3 ngàn tệ.
"Leng keng leng keng"
Điện thoại Ngải Đặc lãnh đạo trong nhóm của mình bỗng nhiên gọi tới.
"Cố Đồng Vãn, sáng nay bên trên không phải để cô 8h đến công ty chuẩn bị phương án họp sao? Cô có phải hay không không muốn làm nữa, nếu là vậy không bằng sớm một chút chuyển vị trí, công ty cũng không thiếu người như cô đâu!"
Âm thanh thông báo của tàu điện ngầm bỗng dưng phát ra, khiến Cố Đồng Vãn ngẩng đầu. Lúc này cả người cô xuất ra một tầng mồ hôi lạnh, bàn tay đang nắm chốt cửa không khỏi nắm chặt lại.
“A, quả bóng của ta.”
"Đông đông đông".
Bỗng nhiên xuất hiện một dị vật đụng vào trên mu bàn chân của Cố Đình Vãn. Cô mờ mịt cúi đầu, phát hiện là một quả bóng nhỏ với nhiều màu sắc rực rỡ.
Ngay sau đó, đập vào mắt cô là đứa bé trai ước chừng 5 tuổi mặc quần yếm. Cậu bé dáng dấp trắng nõn muợt mà, ngồi xổm ở bên chân Cố Đồng Vãn, cố gắng dùng hết sức lực bình sinh để với lấy quả bóng bị mình ném ra.
Một đứa bé như vậy tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tại tận thế, cho nên đây là ảo giác?
Cố Đồng Vãn dùng sức cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến cô hung hăng nhíu lông mày một cái. Lúc này, đứa bé ngẩng đầu liếc qua Cố Đồng Vãn, hiển nhiên bị giật nảy mình. Trên mặt hoàn toàn sợ hãi, thế là khẩn trương ôm bóng hướng người mẹ chạy.
"Không phải đã nói con phải giữ chặt quả bóng sao, con còn như vậy tức giận. Trở về mẹ sẽ cáo trạng cùng ba con, về sau không cho phép lại mua những thứ này..Ấy, sao con lại run lợi hại như vậy? "
Người mẹ trẻ ôm đứa con của mình, lúc đầu còn muốn răn dạy hai câu, nhưng đứa trẻ lại bỗng nhiên chạy đâm vào lòng mình mà khóc.
Người mẹ phát giác con mình kỳ lạ thì ngẩng đầu nhìn lại theo hướng vừa rồi đứa bé chạy đi nhặt bóng. Thấy sắc mặt cô gái trước mắt đột ngột trắng bệch đến dọa người, đoán chừng cảm xúc người này không bình thường, sẽ không phải là có bệnh nặng gì chứ?
Lúc này cửa xe mở ra, Cố Đồng Vãn bị đám người phía sau vội vã xuống xe xô đẩy đi lên phía trước, mãi cho đến cửa xe đóng lại, chạy tới đường sắt ngầm trước mặt, thì lúc này cô rốt cục mới lấy lại tinh thần. Nơi này là mộng cảnh à?
Nâng lên cánh tay có chút không dám tin, phát hiện mồ hôi lạnh rỉ ra ở phía trên nhìn chân thật như vậy. Mà bản thân đang mặc bộ váy âu phục màu xám phản chiếu trên cánh cửa thoát hiểm pha lê ở đối diện, giày đơn ở trên chân, nghiễm nhiên là đồng phục nhân viên của công ty chăn nuôi OL.
Trang phục như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện tại tận thế khi trật tự thế giới đã sụp đổ. Lúc ấy, toàn cầu mất điện trong tám năm, công trình cỡ lớn như loại tàu điện ngầm này đã vô pháp vận hành như bình thường.
Trọng yếu nhất chính là, cô nhìn qua khuôn mặt cực kỳ thanh tú phản chiếu trong gương, mái tóc quăn được đánh rối trên vai, cùng với người thương tích đầy mình ở tận thế năm đó như hai người khác nhau, bỗng nhiên có chút run rẩy đưa tay vuốt lên khuôn mặt.
Tại tận thế vùng vẫy tám năm, cô lúc đó hận nhất chính là khuôn mặt quá xuất chúng của mình. Bởi vì gương mặt này mà chọc mầm tai vạ cùng với người ngấp nghé.
Nam nhân bức thiết muốn cô làm đồ chơi. Nữ nhân thì ghen ghét cô như muốn nghiền xương thành tro. Tận thế năm thứ năm, cô không chỉ bị người vạch mặt hủy dung, tóc cũng bị cạo sạch.
Nhưng những điều này đều không phải làm cho Cố Đình Vãn sợ hãi nhất, cô sợ hơn là tại tận thế mặc không có, ăn không thể no, thời gian tối tăm không có ánh mặt trời.
Cô vì muốn no bụng mà có thể ăn đồ thiu biến chất thậm chí đồ ăn đã sinh giòi; không có nước liền uống qua nước lụt chứa người chết thậm chí nước tiểu của mình.
Cũng vì có thể tránh né thiên tai khó lường cùng với zombie bỗng dưng xuất hiện, mà không thể không ở những khu vực kín đáo không kẻ hở, con muỗi thì bay từ cống thoát nước xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Càng làm người ta rùng mình chính là nhân tính hắc ám tại tận thế, hiện tượng cướp của giết người hay nhân lúc cháy nhà hôi của đã trở nên bình thường hóa. Trật tự cùng pháp luật đã triệt để sụp đổ, chính phủ cùng quân đội đã sớm không còn cách nào kiểm soát nên dần dần mất quyền khống chế.
Thậm chí ở bên trong căn cứ, xã hội cũng dần dần hình thành chế độ giai cấp, giá trị nhân loại không còn bình đẳng, bị phân chia thành đủ loại khác biệt, tạo ra người cao đẳng và người không có bất cứ gì giá trị thành người hạ đẳng, thậm chí lưu lạc làm nô lệ.
Tại tận thế, Cố Đình Văn từng giết qua người, cũng tính kế qua những người có mưu đồ bất chính với mình.
Lúc đó, chỉ cần có thể ăn được một miếng cơm, cô thậm chí có thể đánh cược hết thảy, chỉ để được sống sót; cho dù là hoàn cảnh ác liệt, cô cũng muốn tiếp tục sống sót, chỉ cần sống sót một ngày thì luôn có thể trông thấy tinh cầu này dần dần khôi phục lại sức sống một ngày.
Cô tự cho rằng chỉ cần tránh thoát thiên tai ác liệt cùng zombie biến dị, lại không nghĩ rằng cuối cùng vẫn thất bại vì tâm tính ác độc con người.
Lần tham gia nhiệm vụ cuối cùng với tiểu đội, cô bị thành viên trong tiểu đội từ bỏ, thậm chí không tiếc đưa cô làm mồi nhử kéo dài truy kích của zombie. Cuối cùng vì không muốn rơi vào miệng to như chậu máu của zombie, lê lết thân thể bị thương từ cầu lớn nhảy xuống.
Rõ ràng tuyệt không tính tới khả năng có thể sống sót, rơi vào trong nước một khắc, cô đã sớm từ bỏ cầu sinh, chờ đợi nước sông lạnh như băng đem chính mình bao phủ, tới giờ vẫn còn nhớ kỹ cảm giác ngạt thở bao trùm trong nháy mắt.
Nhưng vì sao một cái chớp mắt, cô lại xuất hiện ở trên tàu điện ngầm. Đè nén xuống tiếng thở hổn hển, tay run run từ bên trong ba lô lệch vai lấy điện thoại di động ra, phía trên thình lình hiện ra chính là tháng 6 năm 2022, thời gian lui về tám năm trước, cũng chính là 2 tháng trước khi tận thế bộc phát.
Không biết là kinh hỉ hay sợ hãi, Cố Đồng Vãn từ từ ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, trong khe hở âm thầm rơi lệ.
Cô thế mà trọng sinh, cô không chết. Cô về tới thời gian trước khi tận thế, mà không phải là người lại giống như sâu bọ ở tận thế.
Không biết khóc bao lâu, bên cạnh người đi qua đi lại, người vội vã đi làm, bên tai là những tiếng bước chân hỗn tạp. Cố Đồng Vãn hơi hòa hoãn cảm xúc, từ từ điều chỉnh hô hấp, bắt đầu lựa chọn nhận mệnh trước mắt này.
Nếu như nói thế giới này có Thần Minh lựa chọn cô để sống lại một đời, cô nguyện ý nắm chặt cơ hội không dễ có được, cho dù là biết tinh cầu này sắp tiến hành một vòng đả kích hủy diệt.
Tận thế trước hai tháng, cô lúc đó đang làm gì. Chắc chính mình hẳn là còn cố gắng học để trở thành nhân viên chính thức của công ty chăn nuôi. Tại kỳ thực tập đại học năm thứ tư, mỗi ngày phải rời giường lúc 6h, có mặt tại ga tàu lúc 7h; vừa ngáp vừa đứng một giờ ở trên tàu diện ngầm.
Đến công ty lúc 8h, sau đó 8h30 tối mới có thể trở về đến nhà, tiền lương thực tâp một tháng tới tay bất quá là 3 ngàn tệ.
"Leng keng leng keng"
Điện thoại Ngải Đặc lãnh đạo trong nhóm của mình bỗng nhiên gọi tới.
"Cố Đồng Vãn, sáng nay bên trên không phải để cô 8h đến công ty chuẩn bị phương án họp sao? Cô có phải hay không không muốn làm nữa, nếu là vậy không bằng sớm một chút chuyển vị trí, công ty cũng không thiếu người như cô đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro