Chương 4
Hà Điệp Mộng Nhi
2024-04-01 00:40:40
1.
Hạ Thanh Nam lại tự sát.
Chuyện xảy ra sau khi vết thương cũ đã sắp lành lại. Lần này vẫn là Triệu Sơ Đông cấp cứu. Về lại phòng trực của mình, Triệu Sơ Đông không khỏi thở dài.
Hạ Thanh Nam lại trở lại trạng thái không có tinh thần, không nằm thì cũng là ngồi bên cửa sổ ngẩn người.
Hội chuẩn về tình trạng bệnh nhân nhanh chóng diễn ra, các bác sĩ đều đề xuất chuyển Hạ Thanh Nam qua khoa Tâm thần. Ở đó sẽ có người kiểm tra 24/7, thuận tiện cho việc bác sĩ hỗ trợ điều trị hơn. Đề xuất này vẫn đang chờ trưởng khoa xét duyệt, nhưng có thể xác định chắc chắn 70%.
Triệu Sơ Đông không nói gì, ra khỏi phòng hội chuẩn liền tới phòng của Hạ Thanh Nam. Sau khi bước vào cũng không nói gì, cứ đứng dựa vào cửa nhìn người đang ngồi bên cửa sổ.
Nắng chiều rất phối hợp, như rải một lớp vàng lên khuôn mặt của Hạ Thanh Nam. Nét thiếu niên đã mất đi, chỉ còn lại đường nét trưởng thành, phối hợp cùng với biểu cảm trầm tĩnh, vừa khó gần lại vừa cuốn hút.
Ấy thế mà Triệu Sơ Đông lại có thể từ khuôn mặt ấy nhìn thấy những đường nét của thiếu niên. Tựa hồ như năm tháng chưa hề đổi thay, cậu học sinh giỏi yên tĩnh đọc sách, còn cậu học sinh nghịch ngợm lại dùng sách để nguỵ trang, len lén đánh giá cậu học sinh giỏi đang ngồi phía đối diện.
Sau cùng, Triệu Sơ Đông vẫn lên tiếng: "Thanh Nam, nắng gắt rồi, đừng ngồi bên cửa sổ nữa. Về đây nào."
2.
Đề xuất đã được trưởng khoa thông qua, nhanh chóng được bác sĩ chữa trị tâm lý thông báo tới Hạ Thanh Nam. Hạ Thanh Nam im lặng rất lâu, sau đó cũng đồng ý.
Những điều này Triệu Sơ Đông được nghe lại từ y tá. Hôm đó sau khi nói một câu như vậy, Triệu Sơ Đông cũng không cùng Hạ Thanh Nam thảo luận gì. Triệu Sơ Đông vẫn đến phòng của Hạ Thanh Nam, nhưng cả hai không hề có sự giao tiếp gì, chỉ im lặng ngồi cùng nhau, mỗi người một trạng thái.
Hôm nay sau khi bàn giao ca, nhìn đồng hồ cũng đã gần mười giờ, Triệu Sơ Đông vẫn như cũ đi đến phòng của Hạ Thanh Nam. Hành lang bệnh viện vắng vẻ, chỉ còn lẻ tẻ vài bệnh nhân và y tá qua lại. Phòng của Hạ Thanh Nam vẫn tĩnh lặng như cũ, bệnh nhân ngồi trên giường dường như đã lấy lại được trạng thái làm việc.
Nhưng vết thương trên tay khiến Hạ Thanh Nam không thể nào xử lý công việc chuyên nghiệp như mọi lần. Triệu Sơ Đông để áo khoác lên ghế, thuận miệng đùa.
"Vẫn bận trăm công nghìn việc nhỉ, đã hết giờ hành chính rồi."
Hạ Thanh Nam không phản ứng gì, bác sĩ cười cười cũng lấy máy tính ra viết báo cáo. Được một lúc lại ngủ quên lúc nào không hay. Có lẽ đêm đã khuya, phòng bệnh đã tắt điện, chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc đèn ngủ đầu giường.
Hạ Thanh Nam vẫn còn thức, ngẩn người ngồi bên cạnh cửa sổ. Triệu Sơ Đông ngồi dậy, chăn trên người cũng rơi xuống đất.
Triệu Sơ Đông cầm chăn lên, lúc này mới chú ý đến trên giường để bốn hộp quà. Triệu Sơ Đông dường như hiểu gì đó, ngước mắt lên nhìn Hạ Thanh Nam.
Triệu Sơ Đông đứng dậy, đi đến bên cạnh Hạ Thanh Nam: "Quà cho tôi sao?"
Hạ Thanh Nam gật đầu, im lặng một lúc rồi nói: "Quà cảm ơn, tôi không biết cậu thích gì, nên mua tạm vài món."
Triệu Sơ Đông bỗng nhớ đến một sự kiện khiến Hạ Thanh Nam bị rất nhiều người biết đến trong trường. Vào ngày mừng nhà giáo, Hạ Thanh Nam đã mua cho giáo viên của mình rất nhiều quà, hơn nữa còn rất có giá trị, khiến cho những món quà của các bạn khác trở thành đồ 'không so sánh không đau thương'.
Ở cái tuổi bồng bột hay hơn thua đó, rất nhiều người cho rằng Hạ Thanh Nam đang thể hiện, đang khoe mẽ sự giàu có của gia đình mình, coi thường các bạn học khác. Do đó người ghét Hạ Thanh Nam cũng nhiều lên, có người là ganh tỵ, cũng có người là ghét thật.
Thời gian đó Hạ Thanh Nam như bị cô lập trong trường, luôn kiểu đi đi về về một mình. Hết một học kỳ sau đó liền đi nước ngoài du học. Có nhiều người đồn đoán là do Hạ Thanh Nam không chịu được cảm giác không người nịnh bợ này, cho nên mới bỏ ra nước ngoài.
Triệu Sơ Đông cười, ngồi xuống bên chân Hạ Thanh Nam, tầm mắt hai người đối diện nhau: "Bác sĩ không thể nhận quà riêng từ bệnh nhân."
Hạ Thanh Nam lắc đầu: "Đây là quà cho bạn học cũ. Cảm ơn cậu."
"Nếu vậy, bạn học cũ, có muốn tới nhà tôi ở không?"
Hạ Thanh Nam im lặng một lúc mới lên tiếng: "Có ý gì?"
"Tôi biết cậu không muốn tới khoa tâm thần, nếu cậu chỉ muốn ở một nơi có người ngăn cản hoặc giúp đỡ cậu mỗi khi cậu cảm thấy tâm trạng không tốt, tôi có thể giúp cậu việc này."
Triệu Sơ Đông nhìn vẻ mặt khó hiểu của Hạ Thanh Nam, tiếp tục nói: "Mặc dù nhà tôi không lớn, tôi cũng hay túc trực ở bệnh viện, nhưng như vậy cũng cho cậu không gian riêng tư, cũng sẽ không khiến cậu cô đơn. Ở nhà tôi có hệ thống camera giám sát, có thể tôi không ở nhà, nhưng vẫn có thể biết tình huống của cậu. Hơn nữa, tôi sẽ không nói với ai, đây là chuyện của riêng chúng ta thôi."
Triệu Sơ Đông đặt biệt chú ý đến dòng chữ in đậm trong hồ sơ bệnh án: 'bệnh nhân yêu cầu giữ kín bệnh tình với tất cả những người không có nghĩa vụ hỗ trợ điều trị.'
Hạ Thanh Nam vẫn giữa trạng thái im lặng, Triệu Sơ Đông cũng không có hành động khác, cứ ngồi im ở đó. Tới tận khi cảm thấy chân mình tê nhức, Hạ Thanh Nam mới lên tiếng.
"Cậu không sợ sao?"
Triệu Sơ Đông cười, đứng dậy vặn vẹo cơ thể đã mỏi nhừ của mình: "Sợ gì? Sợ cậu làm gì đó bậy bạ với tôi à?"
3.
Hạ Thanh Nam vẫn chưa trả lời, nhưng Triệu Sơ Đông tựa hồ chắc chắn Hạ Thanh Nam sẽ đến. Vào ngày nghỉ không tới phòng Hạ Thanh Nam như mọi khi, mà ở nhà dọn dẹp lại nhà cửa.
Nhà của Triệu Sơ Đông là một chung cư cách bệnh viện không xa, nằm ở tầng 20, có hai phòng ngủ một phòng khách. Tất cả các phòng đều có sửa sổ sát đất, tầm nhìn cũng rất thoáng đãng, nhìn ngắm được thành phố náo nhiệt.
Sau khi lắp thêm camera trong nhà, Triệu Sơ Đông lại đến trạm cứu trợ động vật, nhận nuôi một bé chó và một bé mèo. Nhân viên của trạm cứu trợ nhìn mục nghề nghiệp trên giấy đăng ký của Triệu Sơ Đông, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
"Nghề nghiệp của anh có chút đặc thù, nếu nhận nuôi cả hai bé liệu có đủ thời gian chăm sóc chúng hay không?"
Triệu Sơ Đông cười, liên tục đảm bảo mình sẽ dành đủ thời gian và tình cảm để chăm sóc cho hai bé.
Bé chó và bé mèo Triệu Sơ Đông chọn là hai bé rất tăng động, sau khi biết mình được nhận nuôi liền cứ quấn lấy Triệu Sơ Đông. Triệu Sơ Đông rất vui vẻ, cứ ôm rồi vuốt ve hai bé không ngơi tay.
"Sau này nhờ hai đứa chăm sóc dùm anh một người bạn đặc biệt nhé."
Hạ Thanh Nam lại tự sát.
Chuyện xảy ra sau khi vết thương cũ đã sắp lành lại. Lần này vẫn là Triệu Sơ Đông cấp cứu. Về lại phòng trực của mình, Triệu Sơ Đông không khỏi thở dài.
Hạ Thanh Nam lại trở lại trạng thái không có tinh thần, không nằm thì cũng là ngồi bên cửa sổ ngẩn người.
Hội chuẩn về tình trạng bệnh nhân nhanh chóng diễn ra, các bác sĩ đều đề xuất chuyển Hạ Thanh Nam qua khoa Tâm thần. Ở đó sẽ có người kiểm tra 24/7, thuận tiện cho việc bác sĩ hỗ trợ điều trị hơn. Đề xuất này vẫn đang chờ trưởng khoa xét duyệt, nhưng có thể xác định chắc chắn 70%.
Triệu Sơ Đông không nói gì, ra khỏi phòng hội chuẩn liền tới phòng của Hạ Thanh Nam. Sau khi bước vào cũng không nói gì, cứ đứng dựa vào cửa nhìn người đang ngồi bên cửa sổ.
Nắng chiều rất phối hợp, như rải một lớp vàng lên khuôn mặt của Hạ Thanh Nam. Nét thiếu niên đã mất đi, chỉ còn lại đường nét trưởng thành, phối hợp cùng với biểu cảm trầm tĩnh, vừa khó gần lại vừa cuốn hút.
Ấy thế mà Triệu Sơ Đông lại có thể từ khuôn mặt ấy nhìn thấy những đường nét của thiếu niên. Tựa hồ như năm tháng chưa hề đổi thay, cậu học sinh giỏi yên tĩnh đọc sách, còn cậu học sinh nghịch ngợm lại dùng sách để nguỵ trang, len lén đánh giá cậu học sinh giỏi đang ngồi phía đối diện.
Sau cùng, Triệu Sơ Đông vẫn lên tiếng: "Thanh Nam, nắng gắt rồi, đừng ngồi bên cửa sổ nữa. Về đây nào."
2.
Đề xuất đã được trưởng khoa thông qua, nhanh chóng được bác sĩ chữa trị tâm lý thông báo tới Hạ Thanh Nam. Hạ Thanh Nam im lặng rất lâu, sau đó cũng đồng ý.
Những điều này Triệu Sơ Đông được nghe lại từ y tá. Hôm đó sau khi nói một câu như vậy, Triệu Sơ Đông cũng không cùng Hạ Thanh Nam thảo luận gì. Triệu Sơ Đông vẫn đến phòng của Hạ Thanh Nam, nhưng cả hai không hề có sự giao tiếp gì, chỉ im lặng ngồi cùng nhau, mỗi người một trạng thái.
Hôm nay sau khi bàn giao ca, nhìn đồng hồ cũng đã gần mười giờ, Triệu Sơ Đông vẫn như cũ đi đến phòng của Hạ Thanh Nam. Hành lang bệnh viện vắng vẻ, chỉ còn lẻ tẻ vài bệnh nhân và y tá qua lại. Phòng của Hạ Thanh Nam vẫn tĩnh lặng như cũ, bệnh nhân ngồi trên giường dường như đã lấy lại được trạng thái làm việc.
Nhưng vết thương trên tay khiến Hạ Thanh Nam không thể nào xử lý công việc chuyên nghiệp như mọi lần. Triệu Sơ Đông để áo khoác lên ghế, thuận miệng đùa.
"Vẫn bận trăm công nghìn việc nhỉ, đã hết giờ hành chính rồi."
Hạ Thanh Nam không phản ứng gì, bác sĩ cười cười cũng lấy máy tính ra viết báo cáo. Được một lúc lại ngủ quên lúc nào không hay. Có lẽ đêm đã khuya, phòng bệnh đã tắt điện, chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc đèn ngủ đầu giường.
Hạ Thanh Nam vẫn còn thức, ngẩn người ngồi bên cạnh cửa sổ. Triệu Sơ Đông ngồi dậy, chăn trên người cũng rơi xuống đất.
Triệu Sơ Đông cầm chăn lên, lúc này mới chú ý đến trên giường để bốn hộp quà. Triệu Sơ Đông dường như hiểu gì đó, ngước mắt lên nhìn Hạ Thanh Nam.
Triệu Sơ Đông đứng dậy, đi đến bên cạnh Hạ Thanh Nam: "Quà cho tôi sao?"
Hạ Thanh Nam gật đầu, im lặng một lúc rồi nói: "Quà cảm ơn, tôi không biết cậu thích gì, nên mua tạm vài món."
Triệu Sơ Đông bỗng nhớ đến một sự kiện khiến Hạ Thanh Nam bị rất nhiều người biết đến trong trường. Vào ngày mừng nhà giáo, Hạ Thanh Nam đã mua cho giáo viên của mình rất nhiều quà, hơn nữa còn rất có giá trị, khiến cho những món quà của các bạn khác trở thành đồ 'không so sánh không đau thương'.
Ở cái tuổi bồng bột hay hơn thua đó, rất nhiều người cho rằng Hạ Thanh Nam đang thể hiện, đang khoe mẽ sự giàu có của gia đình mình, coi thường các bạn học khác. Do đó người ghét Hạ Thanh Nam cũng nhiều lên, có người là ganh tỵ, cũng có người là ghét thật.
Thời gian đó Hạ Thanh Nam như bị cô lập trong trường, luôn kiểu đi đi về về một mình. Hết một học kỳ sau đó liền đi nước ngoài du học. Có nhiều người đồn đoán là do Hạ Thanh Nam không chịu được cảm giác không người nịnh bợ này, cho nên mới bỏ ra nước ngoài.
Triệu Sơ Đông cười, ngồi xuống bên chân Hạ Thanh Nam, tầm mắt hai người đối diện nhau: "Bác sĩ không thể nhận quà riêng từ bệnh nhân."
Hạ Thanh Nam lắc đầu: "Đây là quà cho bạn học cũ. Cảm ơn cậu."
"Nếu vậy, bạn học cũ, có muốn tới nhà tôi ở không?"
Hạ Thanh Nam im lặng một lúc mới lên tiếng: "Có ý gì?"
"Tôi biết cậu không muốn tới khoa tâm thần, nếu cậu chỉ muốn ở một nơi có người ngăn cản hoặc giúp đỡ cậu mỗi khi cậu cảm thấy tâm trạng không tốt, tôi có thể giúp cậu việc này."
Triệu Sơ Đông nhìn vẻ mặt khó hiểu của Hạ Thanh Nam, tiếp tục nói: "Mặc dù nhà tôi không lớn, tôi cũng hay túc trực ở bệnh viện, nhưng như vậy cũng cho cậu không gian riêng tư, cũng sẽ không khiến cậu cô đơn. Ở nhà tôi có hệ thống camera giám sát, có thể tôi không ở nhà, nhưng vẫn có thể biết tình huống của cậu. Hơn nữa, tôi sẽ không nói với ai, đây là chuyện của riêng chúng ta thôi."
Triệu Sơ Đông đặt biệt chú ý đến dòng chữ in đậm trong hồ sơ bệnh án: 'bệnh nhân yêu cầu giữ kín bệnh tình với tất cả những người không có nghĩa vụ hỗ trợ điều trị.'
Hạ Thanh Nam vẫn giữa trạng thái im lặng, Triệu Sơ Đông cũng không có hành động khác, cứ ngồi im ở đó. Tới tận khi cảm thấy chân mình tê nhức, Hạ Thanh Nam mới lên tiếng.
"Cậu không sợ sao?"
Triệu Sơ Đông cười, đứng dậy vặn vẹo cơ thể đã mỏi nhừ của mình: "Sợ gì? Sợ cậu làm gì đó bậy bạ với tôi à?"
3.
Hạ Thanh Nam vẫn chưa trả lời, nhưng Triệu Sơ Đông tựa hồ chắc chắn Hạ Thanh Nam sẽ đến. Vào ngày nghỉ không tới phòng Hạ Thanh Nam như mọi khi, mà ở nhà dọn dẹp lại nhà cửa.
Nhà của Triệu Sơ Đông là một chung cư cách bệnh viện không xa, nằm ở tầng 20, có hai phòng ngủ một phòng khách. Tất cả các phòng đều có sửa sổ sát đất, tầm nhìn cũng rất thoáng đãng, nhìn ngắm được thành phố náo nhiệt.
Sau khi lắp thêm camera trong nhà, Triệu Sơ Đông lại đến trạm cứu trợ động vật, nhận nuôi một bé chó và một bé mèo. Nhân viên của trạm cứu trợ nhìn mục nghề nghiệp trên giấy đăng ký của Triệu Sơ Đông, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
"Nghề nghiệp của anh có chút đặc thù, nếu nhận nuôi cả hai bé liệu có đủ thời gian chăm sóc chúng hay không?"
Triệu Sơ Đông cười, liên tục đảm bảo mình sẽ dành đủ thời gian và tình cảm để chăm sóc cho hai bé.
Bé chó và bé mèo Triệu Sơ Đông chọn là hai bé rất tăng động, sau khi biết mình được nhận nuôi liền cứ quấn lấy Triệu Sơ Đông. Triệu Sơ Đông rất vui vẻ, cứ ôm rồi vuốt ve hai bé không ngơi tay.
"Sau này nhờ hai đứa chăm sóc dùm anh một người bạn đặc biệt nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro